Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 30: Cảm nhận nghe giảng



Lúc hết tiết, sau khi hỏi học sinh còn có thắc mắc gì không, thấy mọi người đều đang đắm chìm vào cách giải mới của câu cuối cùng, cô Phương không nói thêm nữa, chỉ nhìn về phía Thời Vũ, chậm rãi đi về phía cô.

Thời Vũ lập tức đứng dậy.

Cô Phương xoa đầu Thời Vũ, cười nói: “Đặt ghế về chỗ cũ, chúng ta nói chuyện nhé!”

Nếu là bạn khác, khi nghe giáo viên muốn nói chuyện với mình thì sẽ bất giác cảm thấy dạo gần đây mình đã làm chuyện gì khiến giáo viên để ý, hoặc là dạo gần đây trạng thái không tốt hay thành tích thi không lý tưởng nên mới bị giáo viên gọi đi nói chuyện, nhưng Thời Vũ chắc chắn không nghĩ vậy.

Bởi vì Thời Vũ rất hưng phấn, và cả hơi kích động, cô Phương muốn nói chuyện với cô đấy, đây còn không thể chứng minh cô Phương rất thích cô hay sao?

Lâm Phong Dự thấy dáng vẻ của Thời Vũ thì lắc đầu.

Còn các bạn khác, vừa thấy dáng vẻ của cô Phương thì đã cảm thấy quá có ẩn ý, chắc chắn là cô Phương bất mãn với chuyện Thời Vũ chạy đến lớp 11/19 quấn lấy Lâm Phong Dự rồi.

Thời Vũ ngoan ngoãn đặt ghế về chỗ cũ, sau đó đi cùng cô Phương.

“Em nghe cả tiết rồi, cảm nhận được sự khác biệt với lớp của em chưa?” Cô Phương hỏi cô với giọng điệu hiền hòa.

Khi đi đến cuối hành lang, hai người không di chuyển nữa. Đây là thời gian hết tiết, phần lớn học sinh cũng đến nhà vệ sinh ở đầu bên kia, người lên người xuống rất ít, cho dù có nhưng thấy giáo viên đang nói chuyện với học sinh thì cùng lắm chỉ nhìn mấy cái với vẻ tò mò rồi cũng sẽ không dừng lại nghe lỏm.

Đây được coi là một địa điểm thích hợp để trò chuyện.

Thời Vũ nghiêm túc suy ngẫm. “Lúc ban đầu, em cảm thấy giáo viên lớp chọn rất hời.”

Cô Phương nhướng mày, không có ý tức giận, ngược lại đôi mắt có vẻ cổ vũ cô nói tiếp.

“Giáo viên dạy lớp bọn em, không nói là câu nào cũng giảng, nhưng ít nhất là giảng gần hết các câu, chứ không giống như lớp 11/19 chỉ giảng một vài câu đặc biệt… Hơn nữa vì một vài nguyên nhân khách quan nên học sinh ở các lớp như bọn em dù có xuất sắc hơn nữa thì cũng không thể so được với học sinh trong những lớp kiểu lớp 11/19 đúng không ạ? Lúc chia lớp đã quyết định rồi.”

Cô Phương cười gật đầu, chuyện này phải thừa nhận, cho dù chất lượng giáo viên không quá ổn thì những học sinh xuất sắc đó cũng có thể nâng cao thành tích học bằng sự nỗ lực của bản thân.

“Vậy bây giờ thì sao?” Cô Phương hơi tò mò.

Thời Vũ lắc đầu nguầy nguậy ngẫm nghĩ. “Nhưng khi em thấy cô giảng bài, mỗi câu có bao nhiêu người làm sai, thậm chí người làm sai là những ai, tất cả cô đều nhớ rõ mồn một, thậm chí có thể biết trình độ của mỗi học sinh thế nào, biết một vài câu nào nên đúng thì lại không đúng, là trình độ thực sự hay là sơ suất. Em liền biết, mình đã nghĩ sai, cho dù những lớp như lớp 11/19 thì cô cũng vô cùng tận tâm, tiêu tốn rất nhiều tâm sức, thời gian lên lớp chỉ vỏn vẹn bốn mươi lăm phút, nhưng chắc chắn các thầy cô đã phải tốn rất nhiều thời gian cá nhân.”

Cô Phương bị lời nói của Thời Vũ làm cho hơi chua xót. Quả thực là vậy, càng là những lớp như 11/19 thì áp lực càng lớn, nhất là khi lên lớp Mười hai hàng năm, những lớp này đại diện cho trình độ giáo dục của trường, liên quan đến tình hình tuyển sinh năm kế tiếp, một khi có thất bại thì thật sự sẽ cảm thấy mình là tội nhân thiên cổ của Trung học Trường Duệ.

Còn cô Phương có thể gánh áp lực to lớn như thế mà tạo ra bầu không khí thoải mái cho lớp, áp lực hoàn toàn không thể tưởng tượng được.

Lớp bên cạnh, dù là lớp 11/20 hay 11/18, bầu không khí trong lớp đều đè nén, áp lực học hành lớn, giáo viên không dám lơi lỏng, học sinh cũng không dám lãng phí chút ít thời gian nào.

Đôi mắt cô Phương nhìn Thời Vũ có thêm chút gì đó khang khác. “Vậy em nói xem, tại sao các thầy cô lại phải đánh đổi nhiều như thế?”

“Bởi vì các thầy cô có trách nhiệm ạ?”

Cô Phương cười, nghiêm túc nói: “Ở cương vị này, trở thành một giáo viên, cô không dám đảm bảo tất cả giáo viên đều nghĩ như vậy, nhưng phần lớn giáo viên đều có suy nghĩ thế này, mong rằng mình tận tâm tận lực để xứng đáng với cương vị của mình, cũng hy vọng học sinh đừng phụ những gì mình đã đánh đổi… Em cảm thấy khi các thầy cô nghiêm túc chuẩn bị bài giảng, quan sát thành tích học tập của mỗi một học sinh, song lại phát hiện học sinh không muốn nghe giảng, thậm chí còn làm ảnh hưởng đến bạn khác, em cảm thấy trong lòng người giáo viên ấy sẽ có cảm nhận thế nào?”

Thời Vũ hé miệng, sau hồi lâu cũng không nói được gì.

Cô Phương lại xoa đầu Thời Vũ.

Bấy giờ Thời Vũ mới nói với vẻ thăm dò: “Cô Phương cảm thấy em làm ảnh hưởng tới Lâm Phong Dự ạ?”

“Cậu chàng đó, cô cũng không biết em có ảnh hưởng đến em ấy hay không, nhưng cả cô và nhà trường đều gửi gắm hy vọng vào em ấy. Cho nên cô định bàn bạc với em một vấn đề, em muốn làm gì, tạm thời cô không phản đối, nhưng nếu xảy ra tình huống thành tích của Lâm Phong Dự sụt giảm, có lẽ thực sự phản ánh ra là rắc rối vì bị em quấy nhiễu, thì em sẽ dừng mọi hành vi với bạn ấy, như vậy có được không?”

“Ý của cô là, chỉ cần thành tích của Lâm Phong Dự không sụt giảm thì em làm gì cũng được ạ?”

Cô Phương thở dài một hơi. “Coi như là thế đi!”

“Vậy cô Phương, em cảm thấy cô nên cảm ơn em.”

“Hử?”

“Cô nghĩ mà xem, cô và nhà trường đều xem trọng Lâm Phong Dự như thế, cậu ấy chắc chắn sẽ cảm thấy có áp lực nặng nề, càng gần thi đại học áp lực càng lớn, biết bao học sinh xuất sắc đều không chịu nổi áp lực như thế mà thất bại ở cửa ải thi đại học cuối cùng. Em thế này là đang biến tướng tạo ra chút rắc rối cho Lâm Phong Dự, đến lúc thi đại học, mọi áp lực đều chẳng thành vấn đề.”

“…”

“Cô Phương, cô là người thoáng như vậy, có phải cũng cảm thấy em nói đúng không ạ?”

Cô Phương nhìn bầu trời, luôn cảm thấy mọi thứ mình nói đều công cốc, thật đấy.

———————–

Sau khi nghe một tiết ở lớp 11/19, Thời Vũ thoáng chốc đã nổi tiếng, dẫu sao thì trước cô cũng chẳng có ai từng làm chuyện như thế.

Thời Vũ lại một lần nữa trở thành trung tâm bàn tán.

Chuyện này khiến Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều vô cùng khâm phục cô, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ. Đương nhiên, điều khó tin nhất là cô Phương lại đồng ý với yêu cầu của Thời Vũ. Vì thế họ cũng không thể không thừa nhận, có lẽ cô Phương cũng là một người nhìn vào diện mạo của người ta.

Đương nhiên, chẳng mấy chốc Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đã muốn đánh chết Thời Vũ.

Bởi vì Thời Vũ yêu cầu Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi không được lên lớp tám chuyện, càng không được chơi di động, phải giống cô, chăm chú nghe thầy cô giảng bài.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều cảm thấy Thời Vũ thần kinh.

Thời Vũ dạy dỗ Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi: “Hai bà không thể phụ sự hy sinh vất vả của các thầy cô, hai bà có biết họ đã lặng thầm đánh đổi bao nhiêu không? Nói là dạy dỗ học sinh, một ngày mấy tiết, nhưng hết tiết rồi vẫn còn phải chấm bài sửa bài, đến kì thi lại chấm bài, tổng kết thành tích của học sinh, quan sát tình hình tiến bộ hay thụt lùi của mỗi học sinh… Họ vất vả như thế, hai bà còn chơi di động thì còn ra thể thống gì?”

Ngôn Nhan yếu ớt giơ tay lên. “Không phải, Thời Vũ, bà nói thực xem, bà nghe như thế, bà có hiểu không?”

Thời Vũ lắc đầu. “Tôi có thể vờ như rất hiểu.”

……

Sau đó, có một lần khi Thời Vũ dạy dỗ Liễu Phi Phi bị thầy chủ nhiệm lớp họ nghe thấy, thầy chủ nhiệm cảm động đến mức hồ đồ, cả tiết học cũng không dạy cho tốt, toàn ở đó giảng “súp gà cho tâm hồn”, khen Thời Vũ ngút trời.

Sau đó Thời Vũ càng hăng hơn, càng bắt Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan phải học hành chăm chỉ ngày ngày tiến lên.

Liễu Phi Phi không nhịn được nữa. “Thời Vũ, sao bà không làm lớp phó kỷ luật luôn đi?”

“Bởi vì tôi không có tâm trạng quản lý người khác, chỉ thích quản lý hai bà thôi.”

“Có thể mời bà quản lý người khác không?”

“Không thể. Người khác không thân không quen gì với tôi, tôi quản gì mà quản?”

……

Sau đó Thời Vũ được các thầy cô khen.

“Ngay cả bạn Thời Vũ cũng chăm chú nghe giảng, các em không nghiêm túc học hành thì có thấy ngại hay không?”

Người ta trông xinh đẹp mà còn đang nỗ lực học hành, ừm, có biết ngại khi không nỗ lực không?

Nhưng Thời Vũ cũng chỉ kiên trì được một tuần, bởi vì không hiểu mà phải giả vờ hiểu, quả thực rất khó chịu!

Thời Vũ giở sách của mình ra, tất cả đều là sách mới, haizz, chẳng hiểu một tẹo nào, khó chịu quá đi, cuối cùng đã hiểu tại sao nhiều người “khó quá thì bỏ qua” rồi, không bỏ qua cũng chẳng có cách nào được.

Thời Vũ nhìn quyển sách Toán mới đến mức không thể mới hơn kia, đột nhiên nghĩ đến một biện pháp hay, đó chính là, cô có thể đi hỏi bài Lâm Phong Dự mà.

Việc học tập có tiến bộ hay không, đó đều là thứ yếu, trọng tâm là có thể tiếp xúc với Lâm Phong Dự.

Cho nên sau tiết tự học buổi tối, Thời Vũ lại một lần nữa đi theo Lâm Phong Dự.

Lâm Phong Dự đeo cặp chéo, chỉ là bóng dáng đi trên đường đã thu hút vô số cô gái, ngày nào cũng có nữ sinh trường khác tới hẳn đây ngắm anh, đi theo anh.

Hôm nay Thời Vũ có tâm trạng tốt, đuổi những nữ sinh đó đi hộ Lâm Phong Dự.

Sau đó cô chạy bước nhỏ đến trước mặt Lâm Phong Dự. “Này này này, đi chậm chút, chân dài đã ghê gớm lắm rồi, đi đường còn nhanh như thế, cứ bắt tôi chạy mới có thể đuổi kịp.”

Lâm Phong Dự thản nhiên liếc nhìn cô – Liên quan gì đến tôi?

“Lâm Phong Dự, tôi đã đuổi mấy người đáng ghét cứ bám lấy cậu mãi hộ cậu đấy.”

Lâm Phong Dự nhìn cô một lúc lâu. Ánh đèn đường buổi chiều tà hắt lên mặt cô, đôi mắt kia dưới ánh hoàng hôn vẫn sáng ngời và trong veo, còn cả người cô như một búp hoa đẹp mà không phô thơm mà không ngấy, nở rộ dưới trời xanh mây trắng, giữa cỏ trong sương.

Lâm Phong Dự khẽ thở dài. “Đáng tiếc người cố chấp nhất vẫn còn.”

“Ai, cậu nói tên ra, tôi tìm con nhỏ đó bàn chuyện nhân sinh.”

Lâm Phong Dự thản nhiên nhìn cô, lần này không thở dài.

Thời Vũ lập tức mang vẻ mặt “tôi hiểu rồi”.

Bấy giờ ánh mắt Lâm Phong Dự mới có chút thay đổi.

“Tôi biết rồi. Nhưng cậu cũng tốt bụng quá, người ta trêu chọc cậu, cậu cũng sợ tôi đi bắt nạt người ta, không chịu nói ra tên của người ta.”

Khóe miệng Lâm Phong Dự khẽ mấp máy, cuối cùng không thể nhìn tiếp được nữa mà dời ánh mắt đi chỗ khác. “Cậu tìm tôi có việc à?”

“Lâm Phong Dự, chúng ta thương lượng nhé, cậu giảng bài cho tôi nhé.”

Lâm Phong Dự từ chối: “Không được.”

“Tại sao, cậu giảng bài cho người khác mà.”

“Tôi giảng bài cho người khác, người ta cũng chỉ hỏi một hai câu thôi. Nếu giảng bài cho cậu thì phải giảng cả quyển sách.” Anh ngẫm nghĩ, sửa lại: “Tận mấy quyển sách.”

Thời Vũ tức đến mức lồng ngực phập phồng, trừng anh mà không nói được nên lời.

“Tôi đi trước đây.”

Sau đó Thời Vũ cứ trơ mắt nhìn anh rời đi.

Thời Vũ không ngừng giậm chân, điên cuồng, muốn nhảy lên đánh người.

————————-

Ngày hôm sau, Thời Vũ kể chuyện này cho Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi, định để họ có chung mối thù với mình, nhưng thái độ của Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi vô cùng kỳ lạ.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi kiên quyết cho rằng bạn trẻ Lâm Phong Dự nói không hề sai.

Nếu Thời Vũ hỏi bài Lâm Phong Dự, đó không phải là hỏi tận mấy quyển sách.

Ngôn Nhan tính toán. “Sách Toán phải sáu quyển đúng không? Từ lớp Mười đến giờ, sáu quyển, không sai. Sách Tiếng Anh cũng tận mấy quyển. Sách Ngữ văn hả, cái này hình như không phải hỏi mấy, nhưng phải học thuộc thơ…”

“Còn cả Lý Hóa Sinh nữa.” Liễu Phi Phi cũng tham gia. “Sinh học bắt đầu học từ lúc nào nhỉ?”

Ngôn Nhan: “Bà hỏi tôi thì tôi hỏi ai?”

Liễu Phi Phi như đã phát hiện ra lục địa mới. “Không đúng, tại sao bọn mình phải chọn ban Tự nhiên chứ?”

Ngôn Nhan cũng sốc, sau đó thảo luận với Liễu Phi Phi về vấn đề này, sau đó cuối cùng cũng ngộ ra, đó là vì ban Xã hội có một “sư thái”, quản lý học sinh cực kỳ nghiêm ngặt, trước mỗi tiết đều phải nghe viết nội dung tiết học trước, một khi nghe viết ra quá nhiều chỗ sai thì lập tức bắt đầu bàn luận nhân sinh.

Sau khi biết chuyện đó, họ quả quyết lựa chọn ban Tự nhiên, lập công lao hiển hách kéo thấp điểm trung bình của ban Tự nhiên xuống.

Thời Vũ trừng hai cô bạn thân cả buổi.

“Tôi bị Lâm Phong Dự châm chọc rồi đấy.” Thời Vũ ấm ức nhìn họ.

Ngôn Nhan chẳng buồn nhìn Thời Vũ lấy một cái. “Biết rồi.”

Liễu Phi Phi: “Hiểu rồi.”

Thời Vũ: “Hai bà đối xử với tôi thế hả? Có phải là bạn của tôi không? Không nên đi tìm Lâm Phong Dự tính sổ sao?”

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều nhìn sang Thời Vũ. “Bởi vì bọn tôi đều cảm thấy cậu ta nói rất đúng.”

“Hai bà quá đáng quá thể rồi, sao có thể như vậy hả?”

Liễu Phi Phi thở dài một hơi. “Bà muốn bọn tôi phải làm sao?”

“Dạy dỗ cậu ta, dạy dỗ một bài nhớ đời.”

Được rồi, vì thế Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi cùng Thời Vũ bày mưu tính kế.

Họ bàn bạc đủ cách “dạy dỗ”, có kiểu chỉnh Lâm Phong Dự, có kiểu tan học thì tẩn Lâm Phong Dự một trận…

Đương nhiên, có vài kiểu không thực tế, bởi vì khóe miệng Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi cứ giần giật khi thấy Thời Vũ chạy đi tìm Lâm Phong Dự, mang đồ ăn sáng cho Lâm Phong Dự.

Hai người họ suýt thì thổ huyết.

Đã nói là dạy dỗ người ta một bài nhớ đời cơ mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.