Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 33: Đáng đời



Nhác thấy Lâm Phong Dự muốn đi, Thời Vũ vội ôm cánh tay Lâm Phong Dự, không cho anh đi. “Cậu không thể đối xử với tôi như thế.”

Để cô cả đời này cũng không theo đuổi được anh, vậy thì mọi thứ mà cô đánh đổi không phải đều uổng công vô ích hay sao?

Phải, điều khiến cô không thể từ bỏ tuyệt đối không phải là vì lưu luyến Lâm Phong Dự, mà là mọi thứ cô đánh đổi, nhiều tiền như thế, nhiều tâm sức như thế, với em trai mình cô còn chẳng đối xử tốt như thế.

Lâm Phong Dự nhíu mày nhìn cánh tay mình, nói chuẩn xác là đôi tay ôm lấy cánh tay mình, sau đó mới ngước mắt nhìn Thời Vũ.

Cô nhìn anh với vẻ đáng thương, bất lực. Với người như cô, dáng vẻ có đáng thương hơn nữa cũng chỉ khiến người ta thưởng thức diện mạo như hoa của cô, chứ không phải là phô bày ra vẻ đáng thương.

Thú thực, cô cũng không có chỗ nào đáng để khiến người ta thấy đáng thương.

“Buông tay.” Anh thản nhiên nói.

Thời Vũ bướng bỉnh lắc đầu. “Không.”

Cứ như trẻ con trong nhà trẻ đang chơi trò chơi vậy.

“Thời Vũ. Cậu nên biết, cậu có quyền theo đuổi một người, người khác đều không có tư cách ngăn cản, đúng không?” Lâm Phong Dự hiền hòa nói, thái độ này, dường như còn vô tình hơn thái độ nổi giận đùng đùng.

Thời Vũ gật đầu.

“Vậy cậu cũng nên biết rõ, tôi cũng có quyền từ chối. Đúng không?”

Thời Vũ phụng phịu, không muốn gật đầu, lại một lần nữa nhìn anh với vẻ đáng thương. Lúc này lại có hai phần đáng thương thể hiện ra.

Lâm Phong Dự rút tay lại, gỡ tay cô xuống.

“Nhưng tôi… vẫn rất thích cậu.” Thời Vũ bấm ngón tay đếm ưu điểm của anh. “Cậu xem cậu đấy, tốt tính, như vậy mà cũng không tức giận. Cậu học giỏi, vẫn luôn đứng đầu cả khối. Cậu còn đẹp trai như thế, rất nhiều bạn nữ đều yêu thầm cậu. Tôi có thể không thích cậu sao?”

“Vậy thì cậu gia nhập đội ngũ của họ, được không? Yêu thầm là đủ rồi.”

Thời Vũ hít sâu một hơi. “Cậu không thể đối xử với tôi như thế.”

“Có thể. Đây là quyền của tôi.”

“Nhưng mà… bỏ cuộc giữa chừng rất không tốt, tôi đã quyết định theo đuổi cậu rồi, song lại không thể theo đuổi được cậu, vậy phải buồn đến mức nào?”

Lâm Phong Dự nghiêm túc ngẫm nghĩ, có vẻ cũng cảm thấy đây là vấn đề. “Ồ, theo đuổi được rồi, sau đó đá tôi, thỏa mãn khoái cảm không để ai biết của cậu? Cậu nói thực xem, tôi sẽ suy nghĩ.”

Thời Vũ gật đầu.

Lâm Phong Dự nhìn cô hồi lâu, khóe miệng hơi nhướng lên, mắt mày dưới ánh mặt trời vậy mà có hàng bóng xinh đẹp, khiến Thời Vũ nhìn mà hơi mê mẩn.

Đôi mắt Lâm Phong Dự đầy ý cười. “Thế này đi, chúng ta cứ nói rõ ràng luôn, cậu có thể theo đuổi được tôi, đó là bản lĩnh của cậu, cậu muốn làm thế nào cũng là quyền của cậu, tôi không quản nữa.”

“Được, chốt kèo.”

Thời Vũ đã cảm thấy được âm mưu, còn để mặc cô, đó là đã định sẵn sẽ không cho cô theo đuổi được rồi, đây chính là khuôn mẫu của địa ngục.

Cưỡng chế biến khuôn mẫu khó thành khuôn mẫu địa ngục, cũng chẳng có ai nữa.

————————-

Về đến quán trà sữa, Thời Vũ rầu rĩ, như chiếc lá đã bị hong khô nước, ủ ê chẳng có chút tinh thần nào.

Ngôn Nhan nghiêm túc kiểm tra Thời Vũ một lượt, thở phào một hơi. “Cảm ơn trời đất là bạn trẻ Lâm Phong Dự vô cùng ga lăng, không đánh bà.”

“Bà nghĩ cậu ấy xấu xa như thế làm gì?” Thời Vũ cực kì không vui.

Ngôn Nhan hé miệng, được rồi, không nên nghĩ như vậy, người như Lâm Phong Dự quả thực không thể ra tay, nhưng nếu là cô nàng, thật sự sẽ không nhịn được mà đánh Thời Vũ một trận, con người này toàn làm những chuyện gì vậy?

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi có sự sùng bái trời sinh với thánh học, lúc biết Lâm Phong Dự đến thì lập tức cảm thấy mình cũng đã hưởng ké ánh sáng, trở nên đẳng cấp hơn mấy bậc, giờ thì lại quay về thuở trước rồi.

Thời Vũ đi qua ngồi xuống, thở dài. “Mấy ông bà cũng đừng trách Lâm Phong Dự, cậu ấy không sai, đều là lỗi của tôi, sao lại ngốc như vậy, để cậu ấy nghe thấy chứ?”

Thời Vũ thực sự nghĩ không thông vấn đề này. “Mấy ông bà biết Lâm Phong Dự tốt đến mức nào không?”

Mọi người lắc đầu tập thể.

“Đã từng xem phim chưa, với cả tiểu thuyết ngược luyến tình thâm nữa… Gặp phải chuyện thế này sẽ xảy ra điều gì, biết không? Nam chính chắc chắn sẽ nắm bắt cơ hội mà ngược thân ngược tâm nữ chính, ngược mấy trăm pha rồi nam chính còn kết hôn với người khác, bản thân nữ chính thì mang thai bỏ đi, kết quả lúc bỏ đi bị nam chính phát hiện, tiếp tục màn ngược tâm nữ chính. Nếu mà số nhọ thì lúc nữ chính mang thai còn bị nam chính bắt móc mắt hoặc hiến thận cho nữ phụ…”

Ngôn Nhan đang uống trà sữa, bèn phun cả ngụm ra ngoài. “Kiểu tiểu thuyết biến thái như thế mà có người đọc ấy hả?”

“Có tôi chứ ai!” Thời Vũ trợn mắt nhìn Ngôn Nhan. “Phải đọc nhiều tiểu thuyết, sau đó mới biết IQ của mình cao thế nào, trên thế giới này có bao nhiêu người ngu xuẩn, với lại mấy ông bà không cảm thấy loại tiểu thuyết này vui lắm à? Cứ đọc mãi đọc mãi thì có thể cười luôn.”

Ngôn Nhan thầm nói, bà cũng rất giống một trò cười.

“Cho nên Lâm Phong Dự không ngược thân ngược tâm bà, không móc mắt móc tim gan phèo phổi bà, bà liền cảm thấy cậu ta rất tốt hả?”

“Đúng đó.” Thời Vũ gật đầu.

Thanh tân và chân chất như thế, Tô Viễn Trạch cảm thấy mình lại một lần nữa phát hiện ra vẻ đẹp của Thời Vũ, sao có thể đáng yêu và tốt bụng thế chứ, không hổ là người mà cậu ta ưng.

Khóe miệng Ngôn Nhan giần giật. “Nếu cậu ta ngược bà thì bà sẽ để cậu ta ngược hả?”

Thời Vũ lắc đầu. “Ngược tâm thì được, chứ ngược thân thì không, tôi sợ đau. Móc tim móc phổi, đó là hành vi phạm tội, cậu ấy sẽ không làm đâu.”

“Bà còn biết rõ cơ à.” Ngôn Nhan trợn mắt. “Rốt cuộc Lâm Phong Dự đã nói với bà thế nào?”

“Cậu ấy nói cậu ấy để mặc tôi, sau khi đến với nhau, tôi giày vò thế nào cũng được, muốn đá cậu ấy cũng chẳng sao…”

Mọi người lại một lần nữa hóa đá tập thể, ánh mắt nhìn Thời Vũ như thấy ma vậy.

Lâm Phong Dự thật sự có thể nói ra lời như thế ư? Vậy thì phải thâm tình với Thời Vũ biết chừng nào chứ?

Liễu Phi Phi sờ trán Thời Vũ, không sốt. “Rốt cuộc là bà nói vớ vẩn, hay là Lâm Phong Dự bị điên vậy? Lại còn để mặc bà giày vò, sao mà dù thế nào tôi cũng không tin được nhỉ?”

“Cậu ấy nói vậy mà.” Thời Vũ rất tức giận, vậy mà họ đều không tin mình. “Cậu ấy thật sự nói vậy đó, mấy ông bà không tin thì có thể đi hỏi cậu ấy, đối chất thẳng mặt luôn. Hừ, tôi đã nói cậu ấy là người tốt, còn mấy ông bà thì chẳng ổn, có cách nào được?”

Nghiêm Thư Lâm cũng cảm thấy rất khó tin. “Này, đây là câu nói gốc của Lâm Phong Dự à?”

“Đương nhiên không phải, đây là lời mà tôi phiên dịch lại cho mấy ông bà.”

Mọi người đều sống lại, rốt cuộc câu gốc là gì?

“Cậu ấy đã nói rồi, có thể theo đuổi được cậu ấy là bản lĩnh của tôi, cho nên tôi muốn làm gì cũng tùy tôi, điều này chắc chắn không sai.” Thời Vũ thở dài. “Dù rằng cậu ấy đã nói, cậu ấy định cả đời này cũng không để tôi theo đuổi được.”

Liễu Phi Phi vỗ bàn cái rầm, đậu xanh đây mà gọi là cho Thời Vũ muốn làm gì thì làm hả?

Nghiêm Thư Lâm trừng Thời Vũ, con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài.

Chỉ có bạn trẻ Ngôn Nhan mang nét mặt quả nhiên là thế, và cả cảm giác đã coi mấy lời khủng bố của Thời Vũ thành quen.

Cho nên bạn trẻ Lâm Phong Dự người ta vẫn rất bình thường, sao có thể để Thời Vũ muốn làm sao thì làm được, đó là đang khiến Thời Vũ biết khó mà lui, sau này không ai liên quan đến ai nữa.

Thời Vũ uống trà sữa, hút trân trâu trong trà sữa vào miệng, chậm chạp nhai kỹ, cô thích cảm giác nhai đó, ngòn ngọt, trơn trơn, mềm mềm. “Mấy ông bà nói xem Lâm Phong Dự có phải người tốt không?”

Tốt cái rắm!

Liễu Phi Phi hít sâu một hơi. “Thời Vũ, bà có phát hiện cậu ta đang từ chối bà không? Đương nhiên, đây là chuyện có thể hiểu được, chứng tỏ cậu ta là một người bình thường.”

Thời Vũ lắc đầu. “Không phải, tôi cảm thấy cậu ấy đang cho tôi cơ hội theo đuổi cậu ấy, chỉ là hơi khó khăn chút thôi.”

Liễu Phi Phi: “Cho nên, bà vẫn muốn theo đuổi cậu ta à?”

“Đương nhiên, làm người sao có thể bỏ cuộc giữa chừng chứ!” Thời Vũ rất không thể chấp nhận được chuyện bỏ cuộc giữa chừng. “Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

Ngôn Nhan: “Vậy bà còn định theo đuổi cậu ta xong thì đá cậu ta khiến cậu ta đau đớn tuyệt vọng không?”

“Đương nhiên rồi, tôi là người không bỏ cuộc giữa chừng cơ mà.”

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi nhìn nhau, nếu họ là Lâm Phong Dự, họ thật sự muốn đánh chết người trước mắt này, đương nhiên, có lẽ không có cơ hội, trừ phi Lâm Phong Dự thật sự ngốc thì mới đồng ý cho Thời Vũ theo đuổi.

Ngôn Nhan hít sâu một hơi, quyết định khuyên nhủ Thời Vũ. “Bà đã nói Lâm Phong Dự là người tốt rồi, sao bà có thể làm thế với người tốt chứ, hay là cứ từ bỏ đi, cho người tốt một con đường sống.”

Thời Vũ nhìn Ngôn Nhan hai giây với vẻ không tán đồng. “Bà cảm thấy người bình thường gặp phải chuyện thế này rồi còn cho người ta cơ hội theo đuổi giống Lâm Phong Dự không?”

Xin lỗi, Ngôn Nhan thật sự cảm thấy Lâm Phong Dự không cho cơ hội, cơ hội là Thời Vũ tự tưởng tượng ra.

Ngôn Nhan lắc đầu.

Thời Vũ nheo mắt. “Cho nên, Lâm Phong Dự như thế không đúng, cậu ấy nên chỉ trích tôi, nên gọi người tới đánh tôi một trận, sau đó cảnh cáo tôi, nhưng cậu ấy lại cho tôi một cơ hội. Xã hội bây giờ đã không còn phổ biến kiểu người tốt này nữa, người tốt sẽ chịu thiệt… chắc chắn sẽ bị mấy kẻ lừa bịp lừa tiền, ừm, cậu ấy hình như không có tiền, nhưng đẹp trai mà, có khi bị lừa sắc cũng nên. Như thế rõ là không tốt, cho nên tôi phải dạy cậu ấy một bài, để cậu ấy biết, không thể tốt bụng với người khác bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu… Phải kiên định tin tưởng một câu – kẻ xấu sống ngàn năm.”

“Đó là cương thi hả?” Liễu Phi Phi ngẫm nghĩ.

“Dù sao cũng là ý này, cốt là dạy dỗ cậu ấy.”

Ngôn Nhan vỗ đầu Thời Vũ. “Bà tỉnh táo lại đi, người ta đứng đầu cả khối, cần bà dạy dỗ chắc?”

Thời Vũ hừ một tiếng xem thường, lập tức nêu ra rất nhiều ví dụ, cái gì mà nghiên cứu sinh tiến sĩ rồi sinh viên đại học trâu bò, đều có trải nghiệm bị lừa, học bạ chưa bao giờ đại diện cho tất cả.

Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều đã bị Thời Vũ thuyết phục.

Chỉ có Tô Viễn Trạch lo ngay ngáy. “Thời Vũ, bà không thể chuyển tôi lên chính thức trước sao?”

Thời Vũ cũng cảm thấy Tô Viễn Trạch hơi đáng thương, sao lại gặp mình sớm vậy chứ, không thể đi tán gái hẹn hò cho hẳn hoi, cả ngày cứ vật vờ theo mình, nếu gặp mình muộn hơn thì tốt rồi. Cho nên Thời Vũ suy ngẫm một lượt, vẫn là lỗi của bản thân Tô Viễn Trạch, ai bảo cậu ta không xuất hiện theo trình tự, Lâm Phong Dự người ta còn chưa rút khỏi sân khấu, cậu ta đã xuất hiện làm gì.

Cho nên, đáng đời.

“Không thể.” Sau đó Thời Vũ trông đầy ghét bỏ. “Hồi trước lúc tôi với Ngôn Nhan và Phi Phi đi với nhau cũng chẳng xảy ra chuyện thế này, sao sau khi đi với ông thì lại bị Lâm Phong Dự nghe thấy?”

Thời Vũ nhìn Tô Viễn Trạch bằng đôi mắt nhìn sao chổi.

Tô Viễn Trạch thấy da dầu tê dại, ho một tiếng. “Cái đó… bà định theo đuổi Lâm Phong Dự thế nào vậy?”

Thời Vũ tiu nghỉu thở dài. “Dù tôi vẫn chưa nghĩ xong biện pháp, nhưng tôi sẽ cố gắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.