Kỳ nghỉ này của Thời Vũ trôi qua rất tẻ nhạt, đến mức cô xúi giục cu cậu Thời Vũ hẹn bạn ra ngoài chơi. Lý do là cậu chàng sắp lên cấp Ba rồi, rất có thể bạn học cấp Hai sẽ cứ thế chia xa, từ nay không còn liên lạc nữa, cho nên hẹn mấy đứa bạn cùng ra ngoài chơi để gia tăng tình cảm.
Cu cậu Thời Vũ cảm thấy hơi chí lý, bèn làm theo.
Sau đó sang ngày hôm sau, cu cậu Thời Vũ mới nhận ra một vấn đề.
Tốt nghiệp cấp Hai, quả thực mỗi người một ngả với bạn bè, nhưng đó là đãi ngộ với những người bạn có quan hệ bình thường trong lớp, chứ với đám bạn thân thiết thì cho dù không học cùng một trường cấp Ba cũng sẽ giao du với nhau.
Cho nên hành động gọi là cùng những người bạn thân thiết ra ngoài chơi để gia tăng tình cảm, rõ ràng có vấn đề.
Nhưng cu cậu Thời Vũ nghĩ rõ ràng cũng vô dụng, cậu liên lạc với mấy đứa bạn và đã hẹn nhau ra ngoài chơi rồi, vả lại Thời Vũ đã chuẩn bị đi cùng cậu.
Mấu chốt nhất là bà Đới Hân chủ động cho hai chị em tiền đi chơi, đương nhiên, số tiền mà Thời Vũ được nhiều hơn nhiều so với cậu.
Cu cậu Thời Vũ nhìn dáng vẻ hớn hở của mẹ mình, thở dài, rốt cuộc mẹ cậu muốn bà chị Thời Vũ đi khỏi nhà đến mức nào vậy, phải đuổi cậu con trai này đi cùng mà cũng bằng lòng luôn.
Đương nhiên, là một phần tử trong gia đình này, cu cậu Thời Vũ vẫn rất thấu hiểu mẹ mình. Nếu Thời Vũ ở nhà mà thật sự chán thì sẽ tìm bố soi mói, tìm bố xong sẽ tìm mẹ, nếu chán quá thì sẽ nhảy nhót tưng bừng trong nhà, thế này không ưng thế kia không ổn.
Vậy vẫn không là gì, đáng sợ nhất là khi Thời Vũ soi mói mà vẫn không vui thì cả nhà bao gồm cu cậu Thời Vũ đều không quen, sẽ đến phòng của Thời Vũ nhìn xem bà chị có ổn hay không, luôn cảm thấy nếu không đi xem thì bà chị sẽ có chuyện, suy nghĩ đó thực sự quá khủng bố.
Dù rằng Thời Vũ bị bố mẹ và em trai mình phá giấc ngủ thì sẽ điên cuồng…
—————————
Cu cậu Thời Vũ hẹn bạn đến một khu danh thắng ở rìa thành phố để thăm thú. Đến nơi xa, bố mẹ sẽ không yên tâm, nếu là khu danh thắng ở rìa thành phố thì vừa ổn, không xa đến nỗi khiến người nhà lo lắng rồi không đồng ý, cũng không gần tới mức khiến bọn cậu cảm thấy chán.
Một đám nhóc choai choai, Thời Vũ ở trong đó rõ ràng là đứa lớn nhất.
Dù rằng cô chẳng có chút xíu tự giác nào về việc mình là người lớn nhất, dẫu sao thì đám bạn của cu cậu Thời Vũ đều tâng bốc cô. Hết cách thôi, đây là chuyện mà cu cậu Thời Vũ đã đánh tiếng từ trước.
Khi cu cậu Thời Vũ vừa đánh tiếng, cả hội đã có một phản ứng.
—Đó là chị mày hay là tổ tông mày vậy?
Cu cậu Thời Vũ nghiêm túc ngẫm nghĩ – Thật sự là tổ tông!
……
Nhưng sau khi thấy chị gái của cu cậu Thời Vũ, đám nhóc này không còn miễn cưỡng tung hô bà chị ấy nữa mà đối xử thật lòng thật dạ. Cu cậu Thời Vũ thấy vậy thì cảm thấy được an ủi sâu sắc. Cho nên không phải là cậu tự ngược, mà là bà chị cậu có bản lĩnh.
Hôm đầu tiên hai chị em đi, Đới Hân và Thời Văn Tài trải qua thế giới hai người, cuộc sống vui vẻ khỏi nói. Sang ngày thứ hai, họ cảm thấy nhà cửa cứ là lạ, không có sức sống.
Đến ngày thứ ba, Thời Văn Tài gọi điện cho cu cậu Thời Vũ. “Bao giờ hai đứa về?”
“Còn sớm mà bố.”
Đến ngày thứ tư.
Đới Hân gọi điện cho con trai. “Bao giờ hai đứa về?”
Cu cậu Thời Vũ: “Còn sớm mà mẹ.”
Đới Hân ho hai tiếng. “Hay là mày tiếp tục chơi với bạn mày, còn đâu gọi chị mày về đi?”
Cu cậu Thời Vũ: “…”
Lúc buông điện thoại, cu cậu Thời Vũ khó mà tin nổi, sau đó liếc bà chị Thời Vũ, nét mặt “một lời khó nói hết”.
Nhưng cuối cùng, Thời Vũ cũng kiêu ngạo bày tỏ chưa về, hừ, lúc cô ở nhà thì ghét bỏ như thế, lúc vắng mặt mới nhớ cô, cô sẽ không để Đới Hân được như ý đâu, bây giờ là lúc cô hững hờ với bố mẹ mình.
……
Tình huống thực sự lại là Thời Vũ trông thấy Lâm Phong Dự ở đây.
Đương nhiên, đó là Lâm Phong Dự mà cô đơn phương nhận định.
Thời Vũ chưa từng chạy nhanh đến thế, sau khi đuổi kịp người ta thì thở hồng hộc. “Này, tôi đang gọi cậu đấy, sao cậu vẫn đi tiếp vậy? Cậu không nghe thấy hả?”
Người kia nhìn trái rồi lại ngó phải, sau đó nhíu mày. “Cậu không… gọi.”
“Có gọi rồi.” Thời Vũ trừng đối phương.
“Không… gọi.”
“Gọi rồi.”
“Không.”
“Gọi rồi.”
“Không.”
……
Thời Vũ trừng đối phương, đây là Lâm Phong Dự mà, chẳng lẽ mình hoa mắt hay sao. “Lâm Phong Dự, cậu cố ý hả?”
Đối phương như bừng tỉnh, nhìn Thời Vũ chớp mắt, chìm vào suy nghĩ sâu xa, sau đó lại nhìn Thời Vũ.
Sau mấy lần lặp lại như thế, Thời Vũ thực sự cạn lời, cậu nhìn lâu vậy rồi, nhìn ra gì rồi hả.
“Lâm Phong Miên.” Cậu chàng nhíu mày, như rất hao tâm tổn trí nên giải thích mọi thứ thế nào, cuối cùng chỉ vào mình, lại nói một câu: “Lâm Phong Miên.”
Thời Vũ tức gần chết, đợi cả buổi như thế mà chỉ nói có ba chữ, lại đợi cả buổi, đợi được vẫn là ba chữ ấy.
Khoan đã…
Thời Vũ ho một tiếng. “Cậu đang nói cậu tên Lâm Phong Miên, không phải Lâm Phong Dự hả.”
Rõ ràng Lâm Phong Miên đã thở phào một hơi, gật đầu, đúng là vậy.
Thời Vũ cũng thở phào một hơi, hóa ra không phải là cùng một người, cô còn tưởng Lâm Phong Dự giận mình nên mới bơ mình nữa.
Haizz, Lâm Phong Dự quả nhiên là một người tốt, sẽ không nhỏ nhen vậy đâu!
Khoan đã…
“Lâm Phong Dự là gì của cậu?” Tên giống nhau như thế, trông giống nhau như thế, không thể nào không có quan hệ gì.
Chẳng lẽ là con riêng? Cho nên rốt cuộc Lâm Phong Dự là con riêng hay Lâm Phong Miên là con riêng? Lẽ nào Lâm Phong Dự và mẹ anh bị vứt bỏ, cho nên nghèo rớt, nhưng anh vô cùng có chí nên cố gắng học hành sao.
“Anh tôi.” Lâm Phong Miên nhíu mày, không biết nên nói thế nào. Họ là anh em sinh ba, nhưng nếu nói đến chuyện sinh ba thì lại phải nói ra tên của Lâm Phong Diễn, song người nhà bảo họ đừng nhắc tới Lâm Phong Diễn, như thế có thể tránh được chút rắc rối, dẫu sao thì Lâm Phong Diễn làm minh tinh rất có thể sẽ dẫn tới nhiều chuyện.
Cho nên bạn trẻ Lâm Phong Miên lại thêm một câu: “Anh ruột.”
Trái tim Thời Vũ thắt lại. “Là cùng một bố một mẹ hả?”
Lâm Phong Miên gật đầu.
Bấy giờ, Thời Vũ mới bớt lo lắng. Cho nên Lâm Phong Dự nghèo như thế, chủ yếu là vì nhà anh sinh hai đứa, chắc chắn phải nộp phạt thành ra nghèo rồi.
“Anh cậu đâu?”
Lâm Phong Miên ngẫm nghĩ, hẳn là hỏi về Lâm Phong Dự. “Nhà.”
“Cậu ra ngoài chơi… anh cậu lại phải ở nhà, bố mẹ cậu thiên vị thế.”
“Tôi muốn chơi eSports… ừm, cho tôi và bạn cùng đi.” Lâm Phong Miên nói câu này một cách vô cùng khó khăn, có lẽ là có thể chơi game mà cậu yêu thích nên nét mặt rất vui vẻ.
“Esports, trò gì vậy?”
“Game, thể thao điện tử.”
Thời Vũ nhíu mày. “Có thể kiếm tiền à?”
Lâm Phong Miên gật đầu.
“Cậu là anh hay em?”
“Em.”
Thoáng chốc, Thời Vũ đã thương xót cho người này. Cậu ta lương thiện biết mấy, tự đi làm, sau đó kiếm học phí cho Lâm Phong Dự, anh em tình sâu nghĩa nặng quá đi mất, chuyện thế này quả nhiên không chỉ xảy ra trên phim mà cũng gặp được trong cuộc sống nữa.
“Cậu yên tâm, mọi sự hy sinh của cậu đều đáng giá, anh cậu học giỏi cực kì, dù cậu đã hy sinh nhưng cậu ấy chắc chắn không phụ sự hy sinh của cậu, sẽ thi đỗ một ngôi trường đại học tốt, sau này trở thành người ở trên người khác…”
Nét mặt Lâm Phong Miên hơi ngây ngốc, không hiểu cô đang nói gì, cho nên không phản bác cũng chẳng gật đầu.
“Cậu chơi thỏa thích đi, có lẽ đây là cuộc sống thoải mái cuối cùng của cậu rồi.”
……
Thế là khi trông thấy em trai, Thời Vũ lại dạy dỗ cu cậu một trận, nhìn người ta đi, nhìn người ta mà xem, em trai hiểu chuyện biết mấy, biết hy sinh biết mấy, rồi nhìn lại mình xem…
Cu cậu Thời Vũ còn ngẩn tò te hơn Lâm Phong Miên, đây là cái khỉ gì vậy.
—————————-
Sau khi được tài xế đưa về nhà, Lâm Phong Miên đi vào biệt thự, chủ động chào hỏi ông nội rồi mới lên lầu.
Giữa về phòng mình và đến phòng Lâm Phong Dự, cậu đắn đo lưỡng lự rất lâu, rồi vẫn lựa chọn đến cửa phòng Lâm Phong Dự.
Khi Lâm Phong Dự mở cửa và phát hiện là Lâm Phong Miên, nét mặt anh hơi bất ngờ. “Miên đấy à, hôm nay chơi vui không?”
Lâm Phong Miên gật đầu. “Anh…”
“Có chuyện à?”
“Hôm nay… có người tìm anh.”
Lâm Phong Miên thản nhiên nhìn Lâm Phong Dự, muốn trần thuật sự thực này.
“Tìm anh á?” Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ, biết em trai mình không thích nói chuyện, nhưng đầu óc không có vấn đề, chỉ là không biết cách sắp xếp từ ngữ mà thôi. “Ý em là người ta nhận nhầm em là anh hả?”
Song Lâm Phong Miên lại không rời đi ngay mà nhìn anh trai mình, qua hồi lâu, mới hỏi: “Cô ấy… thích không?”
Lâm Phong Dự xoa đầu Lâm Phong Miên. “Em về phòng đi!”
Lâm Phong Miên không hỏi nữa, xoay người về phòng, tiếp tục chơi game của cậu.
Lâm Phong Dự đứng nguyên tại chỗ, khẽ day ấn đường, khóe miệng cong lên nét cười.
——————————
Kỳ nghỉ một tháng mau chóng trôi qua, thoắt cái đã lại khai giảng.
Đối với nhóm Thời Vũ, lớp Mười một và lớp Mười hai không có bất cứ khác biệt nào.
Chẳng hạn như lúc này, Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đang mắng chửi một ngôi sao, vậy mà muốn kiện người khác bôi nhọ công kích, chậc chậc, đúng là không biết xấu hổ.
Thời Vũ: “Minh tinh cũng là người, kiện thì sao, với lại kiếm nhiều tiền như thế, không tiêu vậy thì tiêu thế nào?”
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi trợn mắt với cô.
Sau đó Thời Vũ liền trông thấy, chỉ là cư dân mạng chê ngôi sao đó xấu mà thôi, nhưng thật sự xấu mà, ngay cả xấu mà cũng không được nói hả?
Thời Vũ ngẫm nghĩ, thế này thì quá đáng rồi. “Hai bà giàu như thế, cũng đi kiện anh ta đi. Cứ kiện anh ta đã làm tổn hại quyền tự do ngôn luận của chúng ta, ngay cả lời thực lòng mà cũng không cho người ta nói, quá đáng quá thể.”
Sau đó Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan đã chạy đi nghiên cứu một cặp đôi minh tinh khác rồi.
Thời Vũ vô cùng hăng hái tham gia cùng họ. “Hai bà đừng nghiên cứu nữa… Đôi tình nhân trước mà hai bà nói là tình cảm tốt đã chia tay rồi. Đôi trước nữa hai bà nói là cố tình tỏ ra mặn nồng, trên thực tế là giới truyền thông chụp được cảnh đằng nam lạnh nhạt đằng nữ thì ngang nhiên mắng cô ấy, kết quả là bây giờ người ta đã kết hôn, còn sinh con rồi, mặn nồng kinh khủng.”
Ngôn Nhan: “Bà im miệng đi.”
Liễu Phi Phi: “Bà đừng nói nữa.”
……
Thời Vũ nhìn hai cô bạn thân với vẻ đáng thương. “Hai bà đừng xem minh tinh nữa, xem tôi đây này, thảo luận về tôi đây này.”
“Thảo luận về bà làm gì, bà có gì đáng để thảo luận.”
“Tôi đột nhiên phát hiện ngoài nghèo ra, Lâm Phong Dự còn có một khuyết điểm siêu to khổng lồ.” Thời Vũ bĩu miệng, hơi buồn bã.
Bấy giờ Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đã có hứng thú. “Khuyết điểm gì?”
“Cậu ấy có một em trai.”
Ngôn Nhan: “Đây quả thực là một mục giảm điểm số, giảm mạnh, vốn đã nghèo lại còn có em trai, sau này cậu ta phải chu cấp cho em trai cậu ta hả?”
Thời Vũ lại thở dài một hơi. “Nếu là vậy đã tốt.”
Liễu Phi Phi: “Còn thê thảm hơn vụ này nữa hả?”
Thời Vũ nghiêm túc giải thích với họ: “Nếu chỉ là chu cấp thì phải xem bản thân Lâm Phong Dự, muốn chu cấp thì chu cấp, không muốn thì thôi. Sinh con là chuyện của bố mẹ, dưỡng dục con cái đương nhiên cũng là chuyện của bố mẹ, dựa vào đâu mà con cả phải gánh vác chứ?”
Ngôn Nhan gõ bàn. “Rốt cuộc là chuyện gì, mời bà nói thẳng ra.”
“Bây giờ em trai cậu ấy không đi học nữa, muốn đi chơi game, thể thao điện tử… làm tuyển thủ kiếm tiền. Cậu ta kiếm tiền, chắc chắn là kiếm tiền học đại học cho Lâm Phong Dự. Nếu như vậy, sau này Lâm Phong Dự có thể mặc kệ cậu ta hay sao? Đây chính là một gánh nặng không thể thoái thác rồi.”
Liễu Phi Phi mau chóng tìm kiếm về thể thao điện tử. “Cái đó… người ta làm tuyển thủ, một năm thường cũng kiếm được mấy chục nghìn, cao hơn nhiều so với mức lương bình thường, còn cần dựa vào Lâm Phong Dự nữa hả? Với lại giải nghệ rồi còn có thể làm streamer, em trai Lâm Phong Dự thì kiểu gì cũng không thể xấu được. Ôi đậu xanh, sao tôi lại cảm thấy cậu ta nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền nhỉ?”
Ngôn Nhan lại vỗ vai Thời Vũ. “Này… một người theo đuổi được Lâm Phong Dự rồi sẽ đá cậu ta như bà, bà suy xét đến em trai cậu ta làm gì?”
Thời Vũ bừng tỉnh. “Đúng ha, sao tôi không nghĩ ra chứ nhỉ?”
Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều hơi cạn lời.
Thời Vũ lại thở dài, túm chặt lấy tay Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi. “Thật lòng cảm ơn hai bà nhé. Tôi đang do dự có nên theo đuổi Lâm Phong Dự tiếp hay không, vì chuyện của em trai cậu ta mà tôi suýt thì muốn từ bỏ cậu ta rồi. Bây giờ nếu chuyện em trai cậu ta thế nào đều không liên quan đến tôi, vậy thì tôi quyết định tiếp tục theo đuổi cậu ta.”
Bàn tay Ngôn Nhan đang run rẩy.
Liễu Phi Phi cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu.
Liễu Phi Phi nuốt nước bọt. “Này, làm tuyển thủ thể thao điện tử chưa chắc đã kiếm được tiền đâu, có khi vèo cái bị người ta lấn lướt ấy. Với lại thời gian làm tuyển thủ rất ngắn, sau này rất có thể sẽ bấp bênh và không được bảo đảm.”
Ngôn Nhan kiên quyết đồng ý. “Đúng đấy, sau này Lâm Phong Dự chắc chắn phải chăm sóc em trai cậu ta, căn bản không có thời gian chăm sóc gia đình. Không phải, là em trai Lâm Phong Dự hy sinh vì cậu ta nhiều như thế, cậu ta chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý vùi đầu vào học hành, nếu không cậu ta còn là người sao, sao cậu ta có thể yêu đương được?”
Thời Vũ nhíu mày. “Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi, mục tiêu của tôi chỉ là theo đuổi được cậu ta rồi đá cậu ta thôi.”
Liễu Phi Phi: Phạm tội rồi.
Ngôn Nhan: Tạo nghiệp rồi.
Hai người không hẹn mà cùng vả miệng mình, việc gì phải vạ miệng chứ!
Hai người như đã trông thấy tương lai thê thảm của Lâm Phong Dự, mà tương lai ấy cũng có công lao của họ, nếu không vì họ, có khi Thời Vũ sẽ không tiếp tục hại bạn trẻ Lâm Phong Dự rồi.