Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi trợn mắt há mồm nhìn Thời Vũ.
Bắt đầu từ lúc Thời Vũ tuyên bố với họ rằng cô muốn thi vào Đại học Trường Minh, Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi đều không biết là Thời Vũ đã điên hay là hai người họ nghe nhầm nữa.
Hai người họ đều cho rằng Thời Vũ đang nói đùa, nhưng trò đùa này được thực hiện hơi thật, bởi vì Thời Vũ lấy sách ra, trông như định chăm chỉ học hành ngày ngày tiến lên.
Liễu Phi Phi khó khăn lắm mới hồi hồn, khẽ vỗ bàn Thời Vũ. “Bà làm thật đấy à?”
“Tôi có thể coi việc học là trò đùa hay sao?”
Liễu Phi Phi bĩu miệng, nếu không thể, rốt cuộc sao từ khi bà tự thi đỗ vào Trường Duệ lại biến thành học sinh học hành bết bát hữu danh hữu thực?
“Không phải… Bà chịu kích thích gì vậy? Sao lại đột nhiên muốn chăm chỉ học hành?” Liễu Phi Phi quả thực chẳng thể hiểu nổi. Dù Thời Vũ mỗi ngày một tâm trạng, mỗi tiếng nói một kiểu, nhưng cô nàng vẫn chẳng thể quen được, điều này chứng tỏ sâu sắc rằng cô nàng vẫn chưa tu luyện đủ.
Thời Vũ đặt sách xuống, khẽ ho một tiếng. “Trường Duệ là tôi tự thi vào, và thi đỗ.”
Ngôn Nhan: “Bà đã nói một nghìn tám trăm lần rồi, không cần nhắc lại nữa.”
Thời Vũ lại ho một tiếng nữa. “Kiểu học sinh học hành bết bát như hai bà đang tự ti, có nhắc đến chuyện thi vào trường mà cũng làm tổn thương lòng tự trọng của hai bà… Tôi muốn nói đến chuyện này hả, không phải, tôi muốn nói rõ, tôi từng là một thánh học, trong lòng tôi có một trái tim làm thánh học.”
Bà không học hành bết bát hay sao? Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan cùng trợn mắt.
Liễu Phi Phi: “Tôi còn có trái tim làm người đứng đầu cả khối nữa đấy!”
“Tôi muốn đứng đầu cả thành phố.” Ngôn Nhan kiêu ngạo hếch cằm.
Thời Vũ quan sát hai người họ. “Tôi căn cứ vào tình hình thực tế, nhưng hai bà đơn thuần là nằm mơ, đừng mơ nữa, chúng ta cùng cố gắng nào.”
“Vậy chi bằng nằm mơ còn hơn.”
……
Thời Vũ giảng đạo lý với họ: “Tôi từng là một thánh học, trong lòng có trái tim làm thánh học, trái tim ấy vẫn luôn tồn tại. Từng đọc tiểu thuyết tu tiên chưa, chính là kiểu báu vật bị chôn vùi dưới đất, chỉ cần lại một lần nữa mở nó ra thì nó có thể phục hồi ấy…”
Ngôn Nhan: “Nói thẳng ra, Lâm Phong Dự đã nói gì với bà mà kích thích bà thành thế này.”
Thời Vũ: “…”
Thời Vũ ngẫm nghĩ, hơi ngại ngùng, cũng hơi xấu hổ, khiến Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan sợ đến mức cách xa cô ra. Nét mặt này, đáng sợ quá đi mất.
“Lâm Phong Dự nói, chỉ cần tôi đỗ Đại học Trường Minh, cậu ấy sẽ hẹn hò với tôi.”
“Nói chuyện đi kìa.” Thời Vũ không vui nữa. “Thực ra tôi thích học lắm đấy, cũng không phải là vì Lâm Phong Dự đâu, chỉ là cậu ấy kích thích tôi, sau đó hoàn toàn làm sống lại trái tim muốn làm thánh học của tôi thôi.”
Liễu Phi Phi thở dài một hơi, tiếp tục cách xa Thời Vũ. “Bạn Thời Vũ, mình hỏi bạn đáp nhé. Bây giờ bạn học hành thế nào?”
“Không giỏi. Nhưng đây là chuyện tạm thời thôi.”
“Chỉ cần trả lời, không được chêm thêm gì khác.” Liễu Phi Phi trừng Thời Vũ.
Bấy giờ Thời Vũ mới ngoan ngoãn gật đầu.
“Với thành tích của bà hiện giờ, bà tự nói xem, muốn thi đỗ Đại học Trường Minh, có phải là chuyện viển vông không?”
“Đúng. Nhưng nếu tôi cố gắng thì chắc chắn tình hình sẽ khác.”
“Bảo bà chỉ trả lời là được.”
Thời Vũ lại gật đầu lần nữa.
“Một người bảo bà làm chuyện mà bà căn bản không thể làm được, bà nói xem người đó có ý gì?”
“Không, tư tưởng của bà có vấn đề. Dựa vào đâu mà cảm thấy tôi không làm được? Tôi nói cho bà biết, chỉ cần tôi cố gắng thì chẳng có chuyện gì là không làm được hết. Với lại, bà đang phỏng đoán một cách ác ý về Lâm Phong Dự, sao bà có thể như thế chứ? Lâm Phong Dự mong tôi chăm chỉ học hành, mong tôi thi đỗ Đại học Trường Minh…” Thời Vũ nhìn Liễu Phi Phi rồi lại nhìn Ngôn Nhan. “Tôi biết rồi, vì hai bà không làm được nên cảm thấy tôi cũng không làm được, sau đó cũng không muốn tôi làm được, cho nên mới có thái độ này. Tư tưởng của hai bà quá hạn hẹp, cho dù hai bà có thành tích kém thì cũng là con nhà giàu muốn gì cũng có, nhưng tôi mà đỗ Đại học Trường Minh rồi thì cũng đâu có chê việc chơi với hai bà sẽ kéo thấp IQ và đẳng cấp của tôi xuống…”
Liễu Phi Phi suýt thì thổ huyết mà chết.
Ngôn Nhan: “Thời Vũ, bà…”
Thời Vũ xua tay. “Không cần xin lỗi, tôi sẽ tha thứ cho hai bà, ai bảo hai bà là bạn thân của tôi chứ!”
Ngôn Nhan đỡ trán.
Liễu Phi Phi cũng đỡ trán.
Cả người Ngôn Nhan đều đang run rẩy, nhưng trông thấy khuôn mặt “tôi sẽ không giận hai bà đâu” của Thời Vũ, cô nàng lại chuyển thành bất lực. “Thời Vũ ơi Thời Vũ, bà dùng bộ não thông minh của bà mà nghĩ xem, nếu Lâm Phong Dự thật sự thích bà thì việc gì phải đưa ra yêu cầu làm khó nhau như thế…”
“Không làm khó, tôi rất sẵn lòng mà.”
Ngôn Nhan hít sâu một hơi. “Được rồi, cho dù bà sẵn lòng, nhưng nếu cậu ta thích bà thì đã đến với bà luôn chứ chẳng đưa ra yêu cầu khác làm gì. Cho nên tôi cảm thấy, cậu ta đang để bà biết khó mà lui, đừng làm phiền cậu ta nữa.”
“Không phải, hai bà không hiểu đâu.”
“Thời Vũ, bà nghiêm túc suy ngẫm về lời tôi nói mà xem.”
“Không cần nghĩ, Lâm Phong Dự đưa ra yêu cầu này có lý lẽ riêng của cậu ấy.”
Thời Vũ lắc đầu. “Hai bà không hiểu đâu, Lâm Phong Dự từng nói với tôi, nhưng đó là bí mật của cậu ấy, không thể nói cho người khác biết, cho nên tôi phải giữ bí mật hộ cậu ấy.”
“Bí mật gì thế?”
“Không thể nói.” Thời Vũ lắc đầu, bí mật rằng Lâm Phong Dự thích thánh học tuyệt đối không thể nói, nếu không sẽ có rất nhiều cô gái chạy đi tìm Lâm Phong Dự, hừ hừ hừ.
Ánh mắt Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan nhìn Thời Vũ như thể cô đã bị một nam yêu tinh mê hoặc, hơn nữa có kéo cũng chẳng kéo về được.
……
Thời Vũ nói muốn cố gắng học, đó chính là thật sự cố gắng học, ngày ngày đọc sách không ngừng. Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi tám chuyện, cô còn chê họ làm phiền mình.
Trạng thái cố gắng học này khiến Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan cực kì không quen.
Hôm thứ Sáu.
Liễu Phi Phi hẹn Thời Vũ ra ngoài chơi. “Cuối tuần trượt băng ở chỗ cũ, bà đi không?”
“Hai bà không biết tôi phải chăm chỉ học hành hả?”
Ngôn Nhan cũng bội phục Thời Vũ rồi, nói muốn học là thật sự học, vậy mà còn từ chối vụ cùng ra ngoài chơi cuối tuần.
Thấy hai người họ đều chẳng để ý đến mình nữa, Thời Vũ nhìn họ với vẻ đáng thương. “Sao hai bà không gọi tôi tiếp? Tiếp tục đi chứ, tôi không đi cũng phải kéo tôi đi, nói với tôi rằng học tập cũng cần kết hợp với nghỉ ngơi chứ?”
Ngôn Nhan: …
Liễu Phi Phi: “Tôi cứ bảo bà đi thì bà sẽ đi à?”
Thời Vũ: “Bà thử xem.”
“Thời Vũ, cùng đi chơi nhé, không có bà bọn tôi chơi chẳng vui, bầu không khí cũng tẻ nhạt, với lại Tô Viễn Trạch chắc chắn muốn gặp bà…”
Thời Vũ buông sách xuống, thở dài thườn thượt. “Haizz, tuy tôi rất muốn tận dụng cuối tuần để học, nhưng hai bà không có tôi thì không vui, sao tôi có thể khiến bạn mình không vui được chứ? Cho nên, tôi ấm ức chút, đi chơi với hai bà là được.”
Liễu Phi Phi: …
Chả hiểu kiểu gì.
———————
Sau đó, Thời Vũ cùng mấy người Liễu Phi Phi ra ngoài chơi điên cuồng.
“Lâu lắm không trượt băng thế này rồi, tuần sau cũng đến chơi tiếp nhé.” Thời Vũ hớn hở.
Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan nghe thấy lời này thì sắc mặt đã thay đổi, họ có thể tưởng tượng mình sắp bị Thời Vũ giày vò thế nào, bức họ “ép” Thời Vũ ra ngoài chơi ra sao.
Gặp phải loại bạn này, rốt cuộc là bất hạnh lớn nhường nào?
Sau đó, Thời Vũ nhận được điện thoại của Lâm Phong Dự, cô cực kì kinh ngạc.
“Cậu đang ở đâu?” Giọng của Lâm Phong Dự truyền tới từ đầu điện thoại bên kia.
“Khu trượt băng… Á, Lâm Phong Dự cậu cũng tới chơi đi, tôi mời cậu, đừng sợ tiêu tiền, còn mời cậu uống trà sữa, ăn cơm nữa…”
Lâm Phong Dự yên lặng một thoáng. “Biết tại sao tôi gọi điện cho cậu không?”
“Tại sao, cậu nhớ tôi rồi à?”
Thời gian Lâm Phong Dự yên lặng dài hơi chút đỉnh. “Bây giờ là cuối tuần.”
“Ừ, tôi biết.”
“Tôi tưởng cậu ở nhà học, tưởng cậu sẽ có chỗ nào không hiểu, cần có người giải đáp… Xem ra là tôi nghĩ quá nhiều.”
Trong điện thoại, dường như Lâm Phong Dự thở dài một hơi.
Trái tim Thời Vũ xoắn lại như sủi cảo, thoáng chốc mắt đã hoe đỏ, cô khiến người ta thất vọng rồi, Lâm Phong Dự tưởng cô đang ở nhà chăm chỉ học hành, cô lại chạy ra ngoài chơi, anh chẳng nói một câu chỉ trích nào, nhưng cô đã cảm thấy mắc nợ anh.
“Tôi xin lỗi…”
Lâm Phong Dự: “Cậu không có lỗi gì với tôi cả.”
“Có… Tôi xin lỗi. Có thể gặp được người mình thích khó khăn biết chừng nào, tôi biết, nhiều người tỏ tình với cậu như thế, cậu đều không đón nhận. Còn tôi, là người gần nhất với tiêu chuẩn mà cậu thích, nhưng tôi lại không nỗ lực, lại khiến cậu cách xa mẫu người mà cậu thích hơn một bước rồi. Cậu hãy tin tôi, tôi sẽ nỗ lực mà.”
Lâm Phong Dự: “…”
“Bây giờ tôi về nhà ngay, cố gắng học tập, ngày ngày tiến lên.”
Lâm Phong Dự: “Không cần…”
“Có cần.”
Lâm Phong Dự yên lặng một thoáng. “Cậu nhìn sang trái đi.”
Thế rồi, Thời Vũ liền trông thấy Lâm Phong Dự đứng đó, tay cầm chiếc di động cho người già, nhìn chằm chằm vào cô.
Thời Vũ vội chạy qua. “Cậu không cần xin lỗi, tôi biết chắc chắn là cậu muốn thăm dò tôi, dù rằng tôi có một chút xíu tổn thương đấy.”
Lâm Phong Dự gật đầu. “Cảm ơn nhé.”
“Sao cậu lại ở đây?”
“Anh tôi dẫn bọn tôi tới.”
————————–
Lâm Phong Cẩn đưa bạn gái tới chơi, nhân tiện dẫn hai cậu em trai ra ngoài, song không ngờ lại gặp được một cô bé xinh xắn như vậy, hơn nữa cô bé này còn nhìn mình bằng ánh mắt cực kì thù hằn.
Lâm Phong Cẩn hơi lơ tơ mơ.
“Cô bé à, anh đắc tội với em hả?”
“Anh là anh trai của họ à?” Thời Vũ chỉ vào Lâm Phong Dự, rồi lại chỉ vào Lâm Phong Miên.
Lâm Phong Cẩn gật đầu.
Thời Vũ bực. “Người làm anh như anh sao có thể như thế chứ?”
“Anh làm sao?” Lâm Phong Cẩn nghệt mặt.
“Người làm anh như anh, vậy mà dẫn bạn gái ra ngoài chơi, còn mời uống cốc trà sữa những bốn chục tệ.” Thời Vũ cáu.
Lâm Phong Cẩn sờ mũi. “Chuyện này… thì sao?”
Thời Vũ càng tức. “Một em trai của anh thì ngay cả bữa sáng và bữa trưa cũng không ăn nổi, chưa từng đi taxi, chính là để tiết kiệm tiền cho gia đình. Một cậu em khác của anh thì muốn đi làm tuyển thủ thể thao điện tử sau khi học xong cấp Ba để kiếm tiền nuôi gia đình và giảm bớt gánh nặng trong nhà. Người làm anh như anh, vậy mà tiêu tiền lung tung, lại còn ra ngoài tán gái.”
Lâm Phong Cẩn vươn một ngón tay ra, chỉ vào mình. “Đang nói về anh à?”
Lâm Phong Dự gật đầu.
Lâm Phong Cẩn cảm thấy thế giới điên cả rồi. “Chú mày chính là người ngay cả bữa sáng bữa trưa cũng không ăn nổi kia?”
Lâm Phong Dự gật đầu.
Lâm Phong Cẩn càng cảm thấy thế giới loạn rồi, lại nhìn sang Lâm Phong Miên. “Chú mày chính là người đi làm tuyển thủ thể thao điện tử kiếm tiền nuôi gia đình ấy?”
Lâm Phong Miên ngẫm nghĩ, gật đầu.
Thời Vũ bực. “Anh xem hai cậu em trai anh tốt biết bao, người làm anh như anh không biết đường yêu thương họ hả? Anh lên đại học rồi đúng không, nên kiếm tiền nuôi gia đình, ra ngoài làm thêm nhiều vào, tốt nghiệp rồi thì tìm một công việc tốt để nuôi các em…”
Lâm Phong Cẩn: “Có phải có hiểu lầm gì không?”
Thời Vũ: “Tuy con người ta đều không muốn thừa nhận mình gay go, không muốn thừa nhận nhà mình nghèo, thích giả vờ giàu có… nhưng mà, bây giờ anh sửa đổi vẫn còn kịp.”
Lâm Phong Cẩn điên cuồng. “Con nhỏ này là bạn gái của ai trong số hai đứa bay, tự đứng ra đây.”
Không ai đứng ra.
“Vậy mà anh còn uy hiếp em trai anh? Em không phải bạn gái, cũng không phải bạn học của họ. Tên của em là Lôi Phong.”