Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 40: Diễn viên



Đây thật sự là một vấn đề.

Không nói đến bữa sáng và bữa trưa, ngay cả tiền uống trà sữa cũng đã hết, trái tim Thời Vũ đang rỉ máu, nhìn những món ăn trên bàn mà cô cảm thấy chúng đều là kẻ thù của mình.

Nhưng mà…

Bây giờ Lâm Phong Dự vẫn còn phải dựa vào cô, cô không thể suy sụp, nếu cô còn suy sụp thì Lâm Phong Dự phải làm sao?

Khi còn chưa kịp thương xót cho mình, Thời Vũ quyết định thương xót cho Lâm Phong Dự trước.

“Cậu đừng lo, tôi nhất định sẽ nuôi sống cậu thật tốt, cho dù bán máu bán thân, cũng nhất định sẽ nuôi sống cậu.”

Thời Vũ nói năng hùng hồn.

Phục vụ bưng đồ ăn qua mà thấy hoang mang, đang nói gì vậy? Một cô gái nuôi sống một chàng trai? Không đúng, trọng tâm là bán máu bán thân, thời buổi này còn có trò đó ư?

Sau khi nhìn sang chàng trai và cô gái trước mặt với tâm trạng phức tạp, phục vụ cảm thấy hình như nên lau nước mắt cho mình, người ta nghèo như thế, chí ít còn có thể đến đây ăn, còn mình lại chỉ có chút lương còm cõi kia. Nghĩ thêm chút, anh chàng cảm thấy mình đã tìm được sự thực rồi, họ nhất định là diễn viên, chắc chắn luôn, vừa nãy là lời thoại thôi.

Cho nên sau khi đặt thức ăn xuống, anh chàng phục vụ vội chạy mất.

Thời Vũ chớp mắt, tuy trong lòng cô có thứ kích động muốn bỏ bớt món, nhưng anh ta chạy nhanh thế làm gì, chuyện mất mặt thế này, cô không thể làm có được không?

Tiếp theo, phục vụ mau chóng quay lại, cầm giấy bút trên tay. “Chào hai em, hai em là diễn viên đúng không? Có thể ký tên cho anh được không? Anh cảm thấy hai em chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám…”

Điều kiện ngoại hình tốt thật…

Thời Vũ vội lắc đầu. “Bọn em không phải là diễn viên.”

Phục vụ: “Em đừng phủ nhận, anh nghe thấy cả rồi.”

Thời Vũ: “Nghe thấy gì ạ?”

“Vừa nãy em nói cái gì mà bán máu bán thân… Đó không phải là lời thoại chỉ có trên phim sao? Hai em chắc chắn đang đọc lời thoại, sắp diễn phim gì thế, phim cổ trang à? Có phải trong phim cổ trang phải thuê rất nhiều diễn viên quần chúng không, em thấy anh được không, có thể giới thiệu anh được không?”

Thời Vũ: …

Khóe miệng Lâm Phong Dự khẽ nhướng lên. “Bọn em quả thực đang đọc lời thoại, nhưng bọn em không phải diễn viên, chỉ là thích diễn thôi.”

Lâm Phong Dự nhìn sang người đối diện, màn diễn vô thức, sinh động vô cùng.

Phục vụ rời đi với khuôn mặt thất vọng não nề.

Thời Vũ tức đến mức phồng má. “Tôi phải khiếu nại, tôi thật lòng thật dạ bày tỏ thiện chí của tôi với cậu như thế, vậy mà nói tôi diễn… bắt buộc phải khiếu nại.”

Cuối cùng, Thời Vũ cũng không khiếu nại, bởi vì Lâm Phong Dự nói với cô, người ta làm phục vụ cũng chẳng dễ dàng gì, nếu không phải vì không có bằng cấp thì người ta cũng không làm phục vụ, nghề phục vụ vốn đã vất vả, phải kiên nhẫn với rất nhiều hành vi soi mói của khách, cho nên có thể thông cảm thì hãy thông cảm…

Thời Vũ nghe mà mặt buồn rười rượi. “Chúng ta quay lại tìm anh ấy được không?”

Bước chân Lâm Phong Dự khựng lại, vẫn muốn tiếp tục khiếu nại à?

Thời Vũ: “Tôi muốn xin lỗi anh ấy, anh ấy sống khó khăn như thế mà tôi còn muốn khiếu nại anh ấy.”

Lâm Phong Dự nhắm mắt, thở dài thườn thượt.

“Cậu… thật lương thiện.”

“Tôi cũng biết quá lương thiện không tốt, nhưng tôi không thay đổi được.” Thời Vũ rầu rĩ nhíu mày. “Bây giờ người vừa xinh đẹp vừa lương thiện như tôi còn ít lắm đúng không?”

Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ. “Tôi cảm thấy người xinh đẹp còn lương thiện còn có thành tích học cực kỳ tốt còn ít hơn.”

“Đúng.” Thời Vũ sinh ra can đảm vô hạn. “Đó chính là mục tiêu của tôi.”

—————————

Về chuyện không có tiền, Thời Vũ khá bình tĩnh.

Hết tiền thì làm thế nào?

Thời đi học, khi hết tiền, hãy to gan tìm xin bố mẹ, đừng sợ bị mắng, nếu thật sự bị mắng thì cũng chẳng thiếu mất miếng thịt nào, giả sử thật sự mất miếng thịt thì cứ coi như giảm béo là được.

Nguyên nhân chủ yếu như sau: nếu tìm bạn bè vay tiền mà không có khả năng trả thì bản thân mình ngại, tổn thương tình bạn sâu sắc, ngoài ra tìm các loại phần mềm vay mà không trả được thì càng thê thảm, mình mất một lớp da thì thôi, lại còn liên lụy người thân bạn bè.

Cho nên quyết định hay nhất đương nhiên là tìm bố mẹ xin tiền.

Thời Vũ cảm thấy mình thông minh như thế, chắc chắn sẽ không đi chệch đường, cô bèn quả quyết xin tiền bố mẹ mình.

“Tiền của mày đâu?” Thời Văn Tài và Đới Hân vẫn phải hỏi thăm, dẫu sao họ mới cho cô tiền được bao lâu chứ? Hình như một ngày, không đúng, hai ngày…

Còn chưa đợi Thời Vũ trả lời, Thời Văn Tài đã nhíu mày. “Rơi tiền rồi à?”

Đới Hân: “Bị trộm mất tiền à?”

Mắt Thời Vũ lóe sáng, đúng ha, ý hay như thế, tại sao cô không nghĩ tới chứ? Nhưng mà, nếu thừa nhận tiền do mình không cẩn thận làm rơi hoặc bị tên móc túi trộm mất thì sau này đề tài trong nhà chắc chắn sẽ không rời khỏi lời này – Bảo mày cẩn thận mà mày cứ không tin, bây giờ rơi tiền rồi chứ?

Sau đó khi cô mà chọc khiến họ không vui thì họ có thể mắng cô: đúng là vô dụng, có tiền cũng không trông chừng được, còn có thể làm gì.

Cái họa này, có thể bị mắng cả đời.

Thời Vũ ho một tiếng. “Không phải, không bị trộm, cũng không làm rơi.”

Đới Hân thở phào một hơi. “Thế sao mày lại về xin tiền? Không phải mẹ mới cho mày sao?”

“Đúng.” Thời Văn Tài đứng về phía vợ.

“Ăn cơm rồi ạ, một bữa cơm… đắt cắt cổ.” Thời Vũ nhìn bố mẹ mình với vẻ đáng thương. “Bố mẹ cũng biết đấy, gia đình của hai đứa bạn con đều giàu nứt đố đổ vách, chúng nó cũng không chê nhà mình nghèo, đương nhiên, con cũng không tự ti đâu. Nhưng chúng nó đối tốt với con lắm ấy, tặng con đủ thứ, dẫn con đi ăn món ngon… Dù con vẫn luôn đón nhận, nhưng đương nhiên không thể đón nhận như một lẽ hiển nhiên, đó là chuyện không đúng. Cho nên con vẫn một mực nghĩ, con cũng nên đối tốt với chúng nó, sau đó con mời chúng nó ăn cơm, bắt buộc phải mời món ngon… Đâu biết được, một bữa cơm mà đã tiêu hết sạch tiền của con rồi.”

Đới Hân: …

Thời Văn Tài: …

Họ cũng chưa ăn bữa cơm đắt như vậy có được không?

Thời Vũ: “Buồn ghê ấy, bao nhiêu tiền tiêu vặt của con như thế mà chỉ có thể mời chúng nó ăn một bữa cơm, nhưng bữa nào chúng nó cũng có thể ăn bữa cơm như thế…”

Đới Hân cáu. “Tao với bố mày làm mày ấm ức rồi ha.”

“Không phải, con chỉ nghĩ, con nhất định phải chăm chỉ học hành, sau này kiếm cả đống tiền, để nhà mình có thể ngày ngày ăn bữa cơm đắt như thế, sẽ không vì ăn một bữa cơm mà hết tiền, còn có thể muốn ăn gì cũng được, muốn mua gì thì mua…”

Thời Văn Tài cảm thấy con gái cực kỳ có giác ngộ, bữa cơm này ăn đáng giá vô cùng.

Đới Hân nhìn chồng mình, nghĩ đến chuyện khác.

Chủ yếu là dạo gần đây Thời Vũ đang cố gắng học hành, như vậy thì có vẻ cô không nói dối.

Cho nên Thời Văn Tài và Đới Hân bàn bạc, vẫn quyết định cho tiền.

Thời Vũ thở dài một hơi. “Bố mẹ, thực ra về tìm bố mẹ xin tiền con cực kì ngại, sợ bố mẹ mắng con. Nhưng con lại nghĩ, con không tìm bố mẹ thì tìm ai, bố mẹ là người thân nhất của con cơ mà…”

Thế là Đới Hân cho thêm tiền.

Thời Vũ: “Con thật sự rất ngại. Suýt thì vay quỹ gì đó của trường rồi, nhưng nếu không trả được thì hậu quả quá nghiêm trọng, bản thân con thì không sao, nhưng không thể liên lụy đến bố mẹ được.”

Đới Hân bặm môi, lại thêm tiền. “Chỉ thế này thôi, dù mày có muốn bán máu cũng không thể thêm nữa.”

Thời Vũ sốc, quả nhiên là mẹ ruột, sao lại biết câu sau cô muốn nói chính là đã định bán máu bán thân rồi chứ…

……

Thế là Thời Vũ hớn hở nhận tiền, vừa đếm tiền vừa hí hửng, ha ha, tiền bữa sáng của cô và Lâm Phong Dự lại có rồi.

Còn về chuyện Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan phải gánh họa lớn, chị em bạn dì với nhau mà, gánh mỗi cái họa thì có làm sao.

Trong lòng cô nghĩ thế này: giàu rồi thì mời họ ăn cơm là được.

Không phải là cô không mời, mà là cô chưa từng giàu có bao giờ…

—————————–

Cu cậu Thời Vũ quan sát cả quá trình mang sắc mặt u ám, tuy không nói gì, nhưng sau khi bố mẹ đi ngủ, cậu tới gõ cửa phòng chị gái.

Thời Vũ cực kì vui vẻ. “Mang tiền tới cho tao à.”

“Mang cái cóc khô.”

“Thằng ranh này, sao lại mắng người ta hả.”

Sắc mặt cu cậu Thời Vũ không dễ coi, cậu nhíu mày nhìn chị gái. “Rốt cuộc sao chị lại hết tiền?”

“Mời bạn tao ăn cơm.”

“Bạn nào? Em gọi điện hỏi.”

Thời Vũ lập tức nhảy bật dậy từ trước máy tính. “Mày làm gì đấy hả, chỉ là ăn cơm nên hết tiền thôi, vì bữa cơm đó đắt lòi, thế mà mày lại nghi ngờ tao. Vậy mà mày dám nghi ngờ tao, mày có ý gì hả… Được lắm, mày đang ghen tị tao được bố mẹ cho tiền chứ gì, hừ, tự có bản lĩnh thì cũng đi xin đi.”

“Chị thôi đi, có phải chị thật sự lấy tiền đi nuôi đàn ông rồi không?”

Thời Vũ sốc.

Quả nhiên là em trai ruột, ngay cả chuyện này mà cũng đoán đúng.

Cu cậu Thời Vũ nhìn nét mặt của cô, tức điên người, bước lên trước, gõ mạnh vào đầu cô. “Rốt cuộc chị nghĩ thế nào vậy hả, hễ là đàn ông thì sẽ không cần tiền của con gái… Loại người đó, chị còn sán đến tặng tiền, chị đần hả?”

“Mày mới đần đấy! Đó gọi là đầu tư, mày hiểu không? Đầu tư vào lúc người ta sống thê thảm nhất, sau khi người ta lên như diều gặp gió thì sẽ trả lại gấp nghìn gấp vạn.”

Cu cậu Thời Vũ không nhìn nổi dáng vẻ dương dương tự đắc của Thời Vũ, xoay người rời đi.

Thời Vũ lắc đầu thở dài, xem đấy, lý lẽ cũng đứng về phía mình, nó nói không lại mình thế là đi mất rồi.

Nhưng qua một lúc, cu cậu Thời Vũ lại tới.

Cu cậu Thời Vũ ôm máy tính bảng, đưa cho Thời Vũ xem.

Chỉ thấy trong đó có rất nhiều tin tức…

Cô gái đỗ đại học không đi học mà đi làm kiếm tiền cho bạn trai học đại học, sau khi tốt nghiệp đại học, bạn trai yêu người khác, cô gái chẳng có được gì, còn bị chỉ trích là làm liên lụy người khác…

Cô gái nuôi bạn trai học tiến sĩ, tốt nghiệp tiến sĩ, đằng nam đòi trả cô gái tiền, chỉ mong cô gái tha cho anh ta…

Tin tức như thế, vậy mà chiếm rất, rất nhiều trang…

Thời Vũ cảm thấy nhân vật chính trong câu chuyện rõ đáng thương. “Mày làm gì thế hả, họ như thế là do xui xẻo, nhưng tao vẫn luôn số đỏ, sau này tao sẽ được hồi báo, mày yên tâm.”

“U mê không tỉnh ngộ.”

Thời Vũ lắc đầu. “Cái thằng này, sao mày lại cảm thấy trên thế giới này không có đàn ông tốt chứ? Tao nói mày hay, có đấy.”

“Học theo chị thôi, trên thế giới này em trai đều là gánh nặng, chẳng có đứa em trai nào hiến thận cho chị gái…”

Thời Vũ câm lặng một thoáng. “Cho nên mày phải cố gắng đối tốt với tao vào, chứng minh là trên thế giới này vẫn có em trai tốt đàn ông tốt, thật sự đấy.”

Cu cậu Thời Vũ: …

————————–

Cu cậu Thời Vũ nói không được bà chị Thời Vũ, nên đi tìm bố mẹ mình, bảo họ đừng chuyện gì cũng thuận theo bà chị nữa.

Kết quả là cu cậu Thời Vũ bị bố mẹ mình mắng.

“Chị mày chỉ dùng chút tiền thôi, cũng chẳng làm chuyện gì xấu cả.”

“Đúng. Với lại chị mày đã lên lớp Mười hai rồi, học hành rất quan trọng, tâm trạng cũng rất quan trọng.”

“Đúng đấy đúng đấy, mày nhìn xem lúc nhận được tiền con bé vui biết bao nhiêu, chắc chắn sẽ càng có động lực học hành.”

“Dăm ba tuổi đầu đừng lo nhiều như thế, cũng đừng so đo chút tiền đó, mày lên lớp Mười hai rồi bố mẹ cũng sẽ đối xử với mày như thế.”

……

Cu cậu Thời Vũ cảm thấy thật sự sụp đổ.

Sao phong thủy lại chuyển dòng rồi.

Ngày trước không phải là cậu khuyên bố mẹ mình sao, bây giờ lại biến thành bố mẹ khuyên mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.