Xoay Chết Chú Husky

Chương 14



Trên nhóm QQ:

【 Bạn không tìm được mặt tôi – A Tú 】: Mau tới Dương Châu, đạo trưởng đang điên cuồng nổ quả cam* cho A Hoa!

(Nổ quả cam: nghĩ là bắn trái tim chân thành, thề non hẹn biển, các loại item cùng loại.)

【 Một sọt cỏ ngựa cưới luôn – Trường Thương 】: Đang đăng nhập.

【 Quần áo của tôi rất nhiều vải – Cẩu Đản 】: Thần hành CD, ai kéo tớ qua với!

【 Luyện thay chuyên nghiệp Kiếm Tam – Tiểu Xuyễn Tử】: Kéo người, một lần 1000.

【 Quần áo của tôi rất nhiều vải – Cẩu Đản 】: Gian thương!

【 Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: Tớ cũng muốn login…

Mọi người: Ôn tập đi!

【 Phong Xa lên chết một loạt – Diệp Khanh 】: QAQ

Ném điện thoại lên sách, nằm úp sấp lên mặt bàn, Ngụy Diệp dứt khoát quyết định, kệ con mẹ nó thi với cử đi, gia không bao giờ muốn ôn tập nữa! Không ôn mới là lạ… Nhìn thời gian đang đếm ngược về phía cuộc thi trên điện thoại di động, cả ngoài cậu đều cuống cả lên rồi đó! Bình thường trốn học rất sảng khoái, đến lúc thi mới tuyệt vọng thế này. Hơn nữa… Ngụy Diệp nhìn số chỗ ngồi trong kỳ thi lần này của mình, đứng đầu danh sách, đây thực sự là một vị trí muốn cầu cứu cũng khó hành động! Nếu như nợ môn, mẹ cậu sẽ…

Muốn chết, muốn chết, muốn chết, cố nén ý niệm cứ quanh quẩn trong đầu, Ngụy Diệp ép buộc mình phải đặt sự chú ý vào sách giáo khoa, nội dung của các chương trước lúc cậu bị thất tình, chịu kích thích lớn mà tập trung học tập khổ sở lại không nằm nhiều trong phạm vi đề thi. Then chốt là nội dung phía sau, vì cậu bị đau chân mà xin nghỉ lâu ngày, không đi học, hiện tại muốn nhồi nhét vào đầu cũng khó.

Liệu có nên đi mượn vở của ai đó không?

Vừa nghĩ như vậy, Ngụy Diệp nhấn mở danh bạ điện thoại, chậm rãi không mục đích nhìn tên các bạn cùng lớp, bạn khốn, bạn khốn, học giỏi rởm, con gái, đội Dota, liên minh LOL, a, hình như người này học siêu giỏi, gọi qua thử xem, xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được… (vãi cả danh bạ =))))))))))

Bò lên QQ muốn liên lạc với người bạn kia, không ngờ thấy nó khoe ảnh kỷ lục 234 điểm Flappy bird, cảm thấy nhân phẩm của tên này như thần thánh, Ngụy Diệp tiên tay mở trò Flappy bird ra chơi, 1 điểm, 2 điểm, cứu tôi với, chơi không ngừng được! Chơi một chút là được rồi…

screen480x480



Flappy bird

12345678/ 22345678/ Được, vận động chút, 1234… Bấm con chim ngu bay qua ống nước đều đặn như tập thể dục theo đài, Ngụy Diệp kiềm chế tâm tình kích động, sắp qua 100 rồi! Qua 100 rồi, tiếp tục lại nhắm tới mục tiêu 250!

Đầu tựa vào bạn, Ngụy Diệp chơi vui đến quên trời đất, ghế bên cạnh phát ra tiếng động cũng không thể khiến cậu phân tâm. Màn hình dường như có chút tối đi, ai đó đã che mất ánh mặt trời rồi, không có ánh mặt trời, cảm thấy không bao giờ lớn lên được nữa, a, chết rồi! Mới không để ý chút xíu, Ngụy Diệp nhìn con chim ngu vừa đụng vào ống nước, hai chữ game over to bự hiện ra trên màn hình.

Ai đó, hôm nay thư viện đâu có đông, sao phải ngồi gần cậu như thế? Mang theo oán niệm thương tiếc con chim ngu, Ngụy Diệp ngẩng đầu trừng người bên cạnh…

“Tên khốn… A, ngại quá, Cố Ân Sính.”

“Ừ.”

Bảo sao cái cảm giác bị che mất ánh sáng quen thế, ha ha… Ngụy Diệp ghé vào bàn thầm mắng.

“Không chơi nữa à?” Ánh mắt anh mang chút ý tứ sâu xa.

“Không, không chơi…” Vô thức ngồi nghiêm chỉnh, Ngụy Diệp cố gắng để mình giống như đã học rất lâu rồi.

“Vậy cậu tiếp tục đi.” Cố Ân Sính tiếp tục cúi đầu đọc sách trên tay, Ngụy Diệp nghe lời mở sách ra bắt đầu làm đề mẫu, tay đặt trên giấy nháp viết được hai dòng mới phát hiện ra, sao cậu phải làm theo lời tên khốn chứ? Mình là người tự do, mới không sợ tên chủ nghĩa tư bản cọp giấy kia! Thò tay sờ điện thoại, vừa mới lấy ra, trên tay chợt truyền đến xúc cảm ấm áp.

“!”

Cố Ân Sính? Anh ta muốn làm gì? Ngón tay dài nhỏ chạm lên, bụng ngón tay lướt qua mu bàn tay, chỉ chạm một chút, trên mặt Ngụy Diệp cũng vì động tác của anh mà đỏ lên. Tới khi tay anh bao cả bàn tay Ngụy Diệp, khuôn mặt cậu đã đỏ tới muốn bùng nổ.

Người này… Chần chừ không hiểu ý đối phương… Quấn quít nửa ngày, Ngụy Diệp mới hạ quyết tâm, vừa định lờ đi bàn tay của Cố Ân Sính, đối phương lại chủ động buông ta, còn mang theo điện thoại di động của Ngụy Diệp…

“Phụt”

Nè! Ngụy Diệp trừng mắt nhìn tên khốn lấy điện thoại của mình, đừng tưởng quay mặt đi thì tôi không biết anh đang cười trộm.

Tuy rằng biết người này vì muốn mình ôn tập cho tốt, Ngụy Diệp đau khổ nắm tóc, nhưng không có điện thoại trong tay, cảm giác rất kỳ quái, hơn nữa đề bài khó qua, cậu không làm được. Chỉ cầu xin bạn học giỏi nào đó giúp mình làm bài! Cậu mang vẻ mặt dữ tợn tính toán theo công thức, vì sao nhìn qua kết quả không sai mà vẫn không giống với đáp án chứ?

Hay là lên baidu xem cách giải đề này thế nào? Lén nhìn sang tên khốn, vẻ mặt tập trung đọc sách, điện thoại di động anh ta để ở đâu nhỉ? Có động tĩnh! Ngụy Diệp giả vờ đọc sách, liếc mắt thấy Cố Ân Sính giơ tay phải lên, có! Làm sao đây, tranh thủ lúc tên khốn không để ý thì lấy máy?

“Rì~ Rì~”

Chàng trai trẻ, điện thoại của anh kêu kia, mau nghe đi! Mẹ nó, nhìn tên khốn nghiên người nghe máy, hai mắt Ngụy Diệp đều trợn tròn! Đây là thư viện đó ông anh, không có tý ý thức giữ gìn trật tự nơi công cộng gì hết! Anh không đi ra khỏi đây thì tôi lấy điện thoại kiểu gì?

Hay là liều mạng lấy? Nhìn tên khốn thờ ơ ừ ừ à à, Ngụy Diệp xuất chiêu nhanh tay lẹ mắt!

“!” Bị bắt được…

“Không có việc gì thì tôi cúp máy.” Thấp giọng nói ra câu đầu tiên với người trong điện thoại, tay phải Cố Ân Sính tịch thu điện thoại, tay trái tiếp tục động tác giữ chặt cổ tay Ngụy Diệp, ánh mắt ý bảo cậu giải thích cho anh.

Bị ánh mắt của Cố Ân Sính nhìn, đáy lòng Ngụy Diệp trộm đổ mồ hôi, cảm giác như trở về thời tiểu học, đi học tâm hồn treo ngược cành cây bị chủ nhiệm lôi cổ tới phòng giáo viên, họp ba bên với phụ huynh. Điện thoại của mình, mình sợ gì chứ? Trong lòng cậu tự cổ vũ bản thân, Ngụy diệp nỗ lực mở miệng, lý lẽ hùng hồn.

“Tôi không làm được đề này, muốn lên baidu tra…”

“Cái nào?” Nói xong, Cố Ân Sính lấy sách giáo khoa của Ngụy Diệp cùng tờ giấy ghi công thức tính toán lên.

Đúng rồi, nhìn động tác của tên khốn, đột nhiên Ngụy Diệp nghĩ ra, tuy rằng người kia không thích đi học, bình thường hay chơi game, không tính là siêu giỏi, nhưng lần trước cậu ở phòng máy nghe được thành tích của anh ta… Người này chẳng lẽ là học thần* vườn trường trong truyền thuyết!!

(Học thần: đại thần trong trường, cái gì cũng siêu giỏi, giỏi hơn cả học phách (người học giỏi, thành tích tốt))

Ô ô, Ngụy Diệp kích động tới nước mắt chảy ròng ròng, kẻ nợ môn cầu giúp đỡ! Nguyện làm trâu làm ngựa! Nè, vẻ mặt chờ mong những lời này của anh là gì chứ? Cười cái đầu anh.

Mà trong trò chơi, ở cửa thành Dương Châu, khung cảnh khói lửa đầy trời, một mảnh đỏ rực.

“Trời ơi, A Hoa, đây là cái thứ 66 rồi, muốn bắn tới cái thứ 99 sao?” Trong kênh YY, A Tú cảm thán.

“A Hoa?”

“Giàu! Đại gia! Giàu vô nhân tính! Tớ có thể tới hỏi hắn ta có thiếu người yêu không, cho dù là gay cũng được!” Cẩu Đản “tấm tắc” liên tục cảm thán.

“Tớ cũng có thể bắn như vậy!”

“Hả hả, ai vừa nói đấy?” Cẩu Đản ồn ào hỏi.

“Tiểu Xuyễn Tử đáng thương đó!” Đầu bóng loáng mù mắt chó đáng yêu lần đầu tiên mở mic nhưng bị Pháo ca thê thảm bơ. “A Hoa, mau để tớ phỏng vấn tâm trạng của cậu chút! A Hoa, cậu đang ở đâu?”

“Hình như A Hoa đang bận trò chuyện riêng với đạo trưởng, lẽ nào kích động biểu đạt tình cảm đến vậy? Hình như có gì đó sai!” A Tú nhớ tới thái độ gần nhất của A Hoa với “tình duyên” này, dường như cô không có cảm giác thỏa mãn khi được theo đuổi.

“Khụ, có ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”

“Hả, Hoa ca, à không, anh của A Hoa, anh đến rồi.” A Tú biết người anh yêu thương em gái vô cùng, lúc nào cũng canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ đến cùng, “Không có gì đâu, chỉ là ở cửa Dương Châu có đại gia nổ quả cam, nhìn người đó có chút quen mắt.”

“Anh A Hoa, anh không login à?” Em gái hòa thượng yêu nhân Đầu bóng loáng mù mắt chó phát hiện ra một vấn đề then chốt.

“Mạng ở nhà có chút vấn đề, anh lên YY bằng điện thoại, trong bang có việc gì à?”

“Vậy là tốt rồi, nếu không thì thật sự quá nguy hiểm!” Đám em gái thở phào một hơi.

“Sao thế?”

Bên này trạch nam vừa dứt lời, bên kia A Hoa đã trở về, “A Tú! Sư muội! Các cậu ai có tiền trong acc đều cho tớ mượn đi, tớ muốn mua quả cam.”

“Nén bi thương…”

“Chúc cậu yên giấc ngàn thu…”

“Cái gì? Các cậu nói gì? Vừa rồi tớ không đeo tai nghe.” A Hoa vội vàng hỏi.

“Em gái, acc anh có tiền, em cứ vào lấy. Nhưng anh hỏi em, em nói em mua quả cam, là cái chuyên để thổ lộ tình cảm tên là “Trái tim chân thành” gì đó ư?”

“… Anh, chuyện của em, anh đừng quản.”

“Em gái lớn không cần anh lo, đúng là không có lương tâm mà. Hồi em còn bé, là ai đổ phân, đổ nước tiểu cho em, đưa em đi chơi game còn đái dầm lên người anh, lúc anh đi học còn ôm chân khóc lóc không cho anh đi…” Trạch nam vừa nghe liền biến hóa ngay.

“Ha ha ha.”

“Ha ha, A Hoa, cậu còn thế sao?”

“Không được, A Hoa, em là nữ thần của anh.”

“Anh!!” A Hoa gầm lên giận dữ, “Anh đúng là anh em.” Nói xong, A Hoa, lập tức logout.

Mọi người hai mắt nhìn nhau, đột nhiên sư muội hòa thượng yêu nhân kêu lên: “Trong kênh có một acc lạ! ID gọi là “Đoạn đạo trưởng”…”

“Đó có phải là tình duyên của A Hoa không? Hắn đến đây lúc nào, xin lỗi nha, A Hoa nhà cậu có việc vừa out rồi. Anh bạn trẻ, cậu lên mic được không?” Cẩu Đản chủ động chịu trách nhiệm bắt chuyện với “khách”.

“Ặc, anh bạn trẻ, anh đáp lại tôi chút đi.”

“Ngu thế, nick trắng không có quyền mở mic.”

“A, tôi cho anh áo lam, được rồi, Đoạn đạo trưởng, bây giờ anh có thể lên mic rồi chứ? À mà vừa rồi là ai nói?”

Đó là Pháo ca nhà cậu đấy, trong lòng cả đám thầm hò hét! Cẩu Đản thật đúng là trì độn trên phương diện nào đó.

“Nghe nói chính là cậu cấu kết với em gái tôi? Đoạn! Đạo! Trưởng! Có tin gia hack nick cậu không?” Bên kia còn chưa nói gì, bên này Lý Cảnh Lâm yêu em gái phát cuồng lập tức túm lấy, “Không phải còn bắn đến 66 cái Trái tim chân thành gì đó sao. Nói cho cậu biết, con gái còn thích thế chứ ông đây không ưa đâu. Chút vặt vãnh ấy nếu thiếu cứ để anh gửi cho, không muốn nợ nần gì cậu!”

Trạch nam vừa nuốt miếng nước bọt, vừa định tiếp tục nói lại phát hiện đối phương đã rời khỏi kênh, không chút thành ý, tên “đạo trưởng” ngay cả chút “thử thách của anh trai” cũng không qua nổi, loại trình độ này mà dám theo đuổi em gái tao? Muốn chết à?

“Hắt xì, hắt xì!” Mẹ nó, trạch nam liên tục hắt xì hơi, ai đang mắng mình vậy…

===============================

Ây da cp chính nhà mình càng ngày càng ân ái mù mắt chó hợp kim titan :'( Chương sau còn tình bạo hơn :'(


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.