Tô Diệu Tuyết đi theo Phương di nương về Phương viên, ngay lập tức cầm
bộ chén pha trà đập nát bét, nếu không có Phương di nương ngăn cản, với
tính tình của nàng ta, đồ vật trong phòng chắc không cái nào còn nguyên vẹn, tức giận không kìm chế được,Tô Diệu Tuyết nằm sấp trên bàn khóc
nức nở.
Sắc mặt Phương di nương vô cùng khó coi, phất phất
tay, ra hiệu cho đám người không liên quan lui ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại, chỉ giữ lại trong phòng hai ma ma mà bà ta tin tưởng nhất, dịu dàng an ủi Tô Diệu Tuyết.
-“Diệu Tuyết ngoan, di nương
biết con phải chịu ủy khuất, nhưng mọi chuyện đều do cha con tự mình
quyết định. Nếu bộ dạng này bị cha con nhìn thấy, ông ấy sẽ nghĩ gì?
Tính tình này của con cũng nên thu liễm lại đi.”
Phương di nương khẽ vuốt ve lưng Tô Diệu Tuyết, lộ vài phẩn chỉ tiếc mài sắt không thành thép.
-“Di nương!” Tô Diệu Tuyết ngẩng đầu, vệt nước mắt lem nhem trên mặt, nước
mắt tựa như sắp trào ra từ khóe mắt, tức giận không vui, “ Lẽ nào di
nương không tức giận sao?”
Đối với cách làm và quyết định của phụ thân hôm nay, Tô Diệu Tuyết không tin Phương di nương một chút cũng không để ý.
-“Làm sao có thể không tức giận được? Di nương so với con càng thêm tức giận.”
Tuy rằng chỉ là di nương trong phủ, quản lí việc bếp núc, không mang danh
đương gia chủ mẫu nhưng lại có thực quyền của chủ mẫu. Mấy di nương khác trong phủ kẻ nào không phải nịnh bợ bà ta, hạ nhân cũng lén lút gọi bà
ta là chủ mẫu. Chỉ chờ ba tháng sau, khi hết thời hạn để tang ba năm của Trình Lập Tuyết, bà ta sẽ chính thức trở thành Thừa tướng phu nhân, ba
năm qua, lần đầu tiên bà ta bị mất mặt như vậy.
Tất cả do Tô Tâm Li, hạ nhân trong viện bà ta bị bán đi hơn một nữa coi như không nói, ngay cả bán lão ma ma theo bà ta nhiều năm cũng có thể bỏ qua. Giờ lại muốn bà ta vui vẻ hai tay dâng lên khế ước bán thân của một phần hạ nhân trong phủ, uy nghiêm mất hết không nói, thể diện cũng không giữ
được. Mấy người Cao di nương kia không chừng đang vui sướng cười nhạo bà ta không đấu lại một đứa trẻ.
Cơn giận này, sao có thể nuốt trôi đây?
-“ Nhưng hiện giờ, ta chỉ là một di nương trong Thừa tướng phủ, không phải là phu nhân. Tiểu thư chính là nữ nhi duy nhất của đại phu nhân, còn có phủ Định Quốc Cồn là chỗ dựa, Thừa tướng cũng đứng về phía nha đầu kia, chúng ta lấy gì để đi tranh đây?”
Phương di nương hừ lạnh một tiếng, bàn tay để trên bàn siết chặt lại.
Bà ta có thực quyền quản lý hậu viện phủ Thừa tướng , nhưng nói về thân
phận, bà ta không sánh bằng Tô Tâm Li, bà ta cũng chẳng thể ngang nhiên
động tới Tô Tâm Li, nhưng Tô Tâm Li có thể dễ dàng xử lý bà ta. Trước
đây, mọi chuyện Thừa tướng đều đứng về phía bọn họ, nhưng lúc này…
Ngày hôm nay, bà ta tuyệt đối không ngờ Tô Tâm Li lại nhanh mồm nhanh
miệng, hùng hổ dọa người như vậy. Ban đầu, chính con nha đầu kia có ý đồ xấu xa, cắn chặt chuyện kia, cuối cùng, mội sai lầm đổ xuống đầu bà ta
và Diệu Tuyết. Nghĩ tới ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của Thừa tướng, bà ta
hận không thể đem Tô Tâm Li ăn tươi nuốt sống.
-“ Lí ma ma, chuyện lần này người nói nên xử lý như thế nào?”
Lí ma ma là người do một tay Trinh Lập Tuyết dạy dỗ, nhưng lại ăn cây
táo rào cây sung, là một kẻ khôn khéo, đầu óc linh hoạt. Phương di nương có địa vị như ngày hôm nay cũng do vị ma ma này ở phía sau đổ thêm dầu
vào lửa. Ngay cả cái chết của Trình Lập Tuyết và đại thiếu gia Thừa
tướng phủ, vị ma ma này cũng góp không ít công lao. Sau khi Trình Lập
Tuyết chết, bà ta một lòng theo Phương di nương, giúp vị di nương này
làm không ít chuyện mờ ám. Vì vậy, Phương di nương tin tưởng bà ta còn
hơn cả vị Vương ma ma từ nhỏ đã theo mình.
Lí ma ma cung
kính trả lời, “ Tiểu thư là nữ nhi duy nhất của đại phu nhân, ngay cả
Thừa tướng cũng đã đồng ý, tiểu thư muốn khế ước bán thân của mấy nha
hoàn, phu nhân hãy tự mình đưa tới. Lần này, tiểu thư bị kinh sợ không
nhỏ, phu nhân có thể mời đại phu tới khám, lại tặng mấy món đồ tốt để an ủi.”
Phương di nương tuy chỉ là di nương, nhưng sau
lưng người hầu kẻ hạ đều gọi bà ta là phu nhân. Bà ta đang thèm muốn vị
trí phu nhân này đến điên rồi, đối với cách gọi này đương nhiên vô cùng
vui vẻ đồng ý.
Lí ma ma là lão nhân sống trong phủ Thừa
tướng, dù trước kia đi theo Trình Lập Tuyết hay giờ theo hầu Phương di
nương, kẻ khác luôn phải nhìn sắc mặt làm việc, đương nhiên phải có năng lực không tầm thường. Chuyện vừa xảy ra ở thư phòng, Phương di nương
còn chưa trở lại, vị ma ma này đã sớm nhận được tin tức.
Phương di
nương gật gù, nhin Vương ma ma hỏi ý kiến. Tuy răng bà ta coi trọng Lí
ma ma, nhưng Vương ma ma dù sao cũng là nhũ mẫu, tình cảm không thể sánh bằng. Hơn nữa, Lí ma ma từng hầu hạ qua hai đời chủ nhân, còn Vương ma
ma luôn trung thành tuyệt đối với bà ta. Phương di nương vẫ luôn tôn
trọng Vương ma ma, chỉ có điều người này làm việc lỗ mãng, hay bị kích
động, nhưng từ khi Phương di nương bắt đầu quản lý phủ Thừa tướng phủ,
tật xấu đó cũng được sửa lại không ít.
Vương di nương
nhìn thoáng qua Tô Diệu Tuyết đang khóc như mưa, bực tức nói, “ Lý gia
tỷ tỷ nói cũng có đạo lý, chỉ có điều nếu làm như vậy, không phải dung
túng cho nha đầu kia thêm phách lối kiêu ngạo hay sao? Người trong tiểu
viện của chúng ta thoáng cái bị bán đi gần hết, giờ phu nhân còn đưa khế ước bán thân đi, mấy kẻ hạ nhân kia sẽ nghĩ thế nào? Bọn họ nhất định
nhân cơ hội thổi phòng mọi chuyện, sau này phu nhân muốn sai khiến bọn
họ làm việc sẽ chẳng dễ dàng. Hơn nữa tiểu thư nhà chúng ta lần này chịu ấm ức lớn như vậy, cứ thế cho qua sao?”
Tô Diệu Tuyết
nghe xong, trong lòng càng cảm thấy ủy khuaatsm khó chịu vô cùng, nước
mắt mới vừa ngừng lại bắt đầu rơi xuống, “ Nương, Vương ma ma nói đúng,
Tô Tâm Li chẳng qua là đứa trẻ cha không thương, nương không đau. Tại
sao chúng ta phải ăn nói khép nép, khom lưng cúi mình hả?”
-“ Đứa nhỏ nay, không thể bớt lo cho con được!”
Phương di nương tức giận chọc chọc trán Tô Diệu Tuyết, “ Sáng nay,
nương đã nói thế nào với con, con không phải muốn trở thành đại tiểu thư của Thừa tướng phủ sao? Tuy dại phu nhân đã chết, sau lưng Tô Tâm Li
vẫn có phủ Định Quốc Công chống lưng, giờ lại thêm Lục hoàng tử nữa. Nếu con muốn làm đại tiểu thư của phủ Thừa tướng, nhất định phải lấy lòng
nha đầu kia, để cho nó thay chúng ta nói vài lời hay ho trước mặt người
phủ Định Quốc Công, chí ít không thể để tiện nhân kia kéo chân chúng
ta.”
Phương di nương không cam tâm, nhưng cũng chỉ có
thể chấp nhận, ai bảo bà ta không có mệnh tốt như Trình Lập Tuyết, lại
có người cha lợi hại giống Trình Bằng.
-“ Tiểu thư muốn tính kế đại tiểu thư cũng không phải không có cách, hiện tại tiểu thư không
thể bị kẻ khác phát hiện, lần này đại tiểu thư phản kháng mạnh mẽ như
vậy, nhất định cho rằng chuyện hãm hại lần này do một tay Phương di
nương làm, Khẳng định trong long oán hận không ít, Phương di nương giờ
người chỉ còn cách chiều theo ý đại tiểu thư, so với trước đây càng phải lớn hơn gấp bội, mới có thể bỏ đi nghi ngờ trong lòng đại tiểu thư. Ba
tháng sau, phu nhân mới có thể dễ dàng được phù chính. ( từ thiếp lên
làm chính thất).”
Lí ma ma từ tốn phân tích, lúc trước
Phương di nương bỏ ra vạn lượng thuê người bắt cóc Tô Tâm Li, Lí ma ma
đã cực kỳ phản đối. Dù sao mấy năm nay, đại tiểu thư đối xử rất tốt với
Phương di nương và Diệu Tuyết tiểu thư, chỉ chờ ba năm để tang đại phu
nhân qua đi, Phương di nương mở miệng, nhất định đại tiểu thư sẽ giúp
cầu xin phủ Định Quốc Công. Nhưng Phương di nương quá mức nôn nóng, tạo
thành cục diện như bây giờ, chuyện đã xảy ra, nếu tiếp tục giải thích
chỉ càng làm người ta thêm chán ghét.
-“ Vậy nương, người mau mau xử lý đi, đừng để tiện nhân Tô Tâm Li sinh lòng oán hận với
chúng ta, con tuyệt đối không muốn cúi đầu trước nha đầu kia.”
Phương di nương nhìn Tô Diệu Tuyết trong lòng thở dài, nữ nhi của bà ta càng
ngày càng không hiểu rõ tình thế đang gặp phải, nhưng trong lòng bà ta
cũng không muốn thấy Tô Diệu Tuyết phải cúi đầu ăn nói khép nép với Tô
Tâm Li, nữ nhi của bà ta nhất định phải dẫm trên đầu nữ nhi của Trình
Lập Tuyết.
-“ Đừng cả ngàykhông làm chuyện gì, mau nghĩ xem làm cách nào để lấy lòng cha con đi.”
Mấy câu nói của Tô Tâm Li, Thừa tướng vô cùng vừa lòng.
-“ Đã biết, nương , cha không muốn bỏ sĩ diện vì Trà Tuyết cúc kia, nhưng
con muốn, người nói với muội muội cho con một ít, còn áo choàng chim
công nữa, con nhìn rất thích.”
Trong mắt Tô Diệu Tuyết, mọi thứ của Tô Tâm Li đều tốt, nếu có thể, nàng muốn đổi với cả người đã sinh ra tiện nhân kia
-“ Nương đã biết, tiểu tổ tông của ta.”
Xưa nay Tô Tâm Li khá dễ nói chuyện, nểu bà ta đem mọi chuyện nói rõ,
phủi sạch mọi trách nhiệm, tin rằng nha đầu kia sẽ không so đo với mình, còn có thể để nha đầu kia mang cho mình chút trà tuyết cúc , trước tiên cứ như vậy, sau này có cơ hội sẽ hỏi tới chiếc áo choàng chim công kia.