Xông Vào Kinh Đô Cùng Chuột

Chương 23: Lư Long



Có bản đồ tuyến đường do Tam Nha Tử cung cấp, đoàn người Tả Khâu chỉ mất hai ngày đã thuận lợi đến huyện Lư Long, trong lúc đi chỉ gặp một đội quan binh tuần tra, Lục Thường dùng ba hộp lá trà ngăn lại để đi qua.

Nhìn cổng thành huyện Lư Long ở trước mặt, Tả Khâu thở dài một hơi, cuối cùng cũng đến rồi.

Cổng huyện Lư Long không có thủ vệ, trống hoác, trên lầu gác ở cổng thành có treo một cái chuông lớn màu đen, hai quan binh đang ngồi dưới chuông ngủ gật, nhiều người đến như vậy mà họ chẳng thèm nhấc mí mắt.

Mọi người đi thẳng vào, dọc theo con đường gồ ghề đổ nát đi vào giữa thành, người đi đường không nhiều lắm, thỉnh thoảng có người dùng xe đẩy nước ven đường rao bán. Nhiều cửa hàng mặt tiền trống không, lác đác vài người ngồi dưới mái hiên, hoặc là trò chuyện, hoặc là bán hàng.

Gió nổi lên, bụi đất bay khắp nơi, khắp đường phố trở nên xám xịt, người cũng xám xịt, cả con đường không tìm nổi một chỗ sạch sẽ, người sạch sẽ. Lục Thường cưỡi ngựa đi đầu chợt cảm thấy, mình ở đây cũng xem như là một tiểu sinh trắng trẻo mịn màng.

Ở đầu đường một góc rẽ, người đàn ông cường tráng làm nghề rèn sắt mời chào làm ăn: "Các vị khách quan, cần khảm đao(*) cỡ lớn không? Hàng độc nhất huyện Lư Long, mua mang theo bên người an toàn vô cùng."

(*) Khảm đao: loại đao có lưỡi sắc bén hình bầu hoặc hình liềm, sóng đao dày, cán bằng gỗ, dùng để chặt hoặc bằm.

Lục Thường ghìm ngựa lại: "Xin hỏi, đến huyện nha đi thế nào?"

Người đàn ông kia nói: "Đi thẳng rẽ phải là được. Các ngươi nhiều người như vậy đến huyện nha làm gì, ở đó toàn bỏ mặc mọi chuyện thôi. Có bản lĩnh thế này, chi bằng các ngươi nhân lúc trời chưa tối, chạy nhanh qua thành, đến đồn bảo vệ phía Bắc tìm che chở đi. Ở đây nhiều trộm cướp, hay bắt nạt những người nơi khác đến như các ngươi. Các ngươi có muốn mua ít khảm đao không, khảm đao của ta là nghề tổ truyền, lò sắt ở đây đã nung mấy trăm năm, người khu này, gồm cả người của đồn bảo vệ đều đến mua đao của ta, đao của ta chém người Thát là ngon nhất."

Lục Thường cảm ơn người nọ, mua mấy cây khảm đao, đi theo đội người ngựa đến huyện nha.

Cổng huyện nha mở ra, bên trong rỗng tuếch, đầy bụi, mấy cái ghế dựa nằm lăn lóc trên đất, không ai dựng lên. Trong góc tường nha môn, Tả Khâu thấy một nha dịch già ngồi xổm ở chân tường ngủ gà ngủ gật.

Lục Thuận đi tới, đánh thức vị nha dịch già: "Vị lão huynh đệ này, đại nhân nhà ta đến nhận chức Huyện thừa, xin thông báo một tiếng."

Nha dịch già mở mắt ra, chớp chớp: "Huyện thừa là chức quan gì? Nơi rách nát này còn muốn quan gì!" Nha dịch già không đứng dậy, vươn một ngón tay ra chỉ: "Các ngươi đi thẳng vào là được, Tri huyện ở hậu viện, khắp cái huyện nha này chỉ có hai người chúng ta, không nhiều quy tắc như vậy. Mấy ngày trước sứ thần của thiên tử đến, ta cũng chẳng thông báo!"

Tả Khâu cảm thấy đây chắc chắn là huyện nha giả.

Hoa Khanh Trần dẫn Lục Thường, Lục Thuận vào trong tìm Tri huyện, những người khác ở cửa nha môn chờ. Tả Khâu đưa cho vị nha dịch già kia một bình rượu, nha dịch già cười tươi rói, nói với Tả Khâu: "Lần đầu gặp được người biết điều như ngài. Ta nói ngài nghe, bên đây nguy hiểm lắm, ngài không nên đến, tốt nhất là ngài làm hai tháng rồi từ chức chạy giữ lấy người. Đến mùa Đông, người Thát không biết sẽ đến lúc nào, khi ấy mạng của ngài có giữ được hay không cũng khó nói."

"Năm nào người Thát cũng đến sao?"

"Đến chứ, không đến một, hai lần là không xong đâu, mùa Đông bọn chúng không có ăn, vừa lúc nước sông Hồn đóng băng, bọn chúng bèn qua sông đến cướp."

"Đồn bảo vệ ở đây không quản à?"

"Quản? Quản thế nào được, bọn chúng cướp đồ xong thì đi, chờ khi người đồn bảo vệ đến thì chúng chạy hết rồi."

"Ở đây không phái binh đóng giữ sao?"

"Đùa à, biên cảnh dài như vậy, người của đồn bảo vệ lo bên này không lo được bên kia."

Tả Khâu gật đầu, chẳng trách không ai muốn đến, đúng là nguy hiểm.

Đang nói chuyện, một người trung niên râu ria rối bù từ trong nha môn đi ra, nắm tay Tả Khâu, vô cùng kích động nói: "Hưu Văn huynh, huynh đến rồi."

Tả Khâu cẩn thận nhìn người đầy tang thương này mới phát hiện, hóa ra đây là một vị đồng môn của mình, ngày trước được xưng là ngọc diện lang quân, Niên Dụ Hiểu.

"Niên huynh, lâu rồi không liên lạc, sao huynh lại ở đây?" Sao lại già nua thế này, mặt ngọc biến thành mặt thô rồi.

"Ầy, đừng nói nữa, vì bị hạch tội, ta đến đây làm Tri huyện, đã ba năm rồi, rốt cuộc cũng chờ được người đến thay, không ngờ lại là huynh."

Tả Khâu cười: "Ta đến đây nhận chức Huyện thừa, là trợ thủ cho huynh."

"Không như huynh nghĩ đâu, huynh chờ một chút, ta thỉnh thánh chỉ ra." Niên Dụ Hiểu chạy chân sáo vào nội nha, nâng một quyển thánh chỉ màu vàng sáng ra, Tả Khâu tiếp chỉ.

Trên thánh chỉ sáng loáng viết: "Tả Khâu nhậm chức Tri huyện Lư Long, cắt huyện Lư Long về dưới quyền Thái Ninh Châu."

Thái Ninh Châu không có quan cấp châu, mọi việc đều do Thái Ninh Đô hộ phủ quản lý, cũng là nơi Trấn Biên Đại tướng quân quản lý.

"Không có quan cấp châu quản lý, cuộc sống của huynh sẽ tốt hơn rất nhiều, đây là Hoàng thượng đang hướng về huynh." Niên Dụ Hiểu nói: "Trước kia Lư Long do Doanh Châu quản lý, Tri châu Doanh Châu tát ao bắt cá, tham lam vô độ, thích chỉnh người khác, ta bị hắn ta chỉnh không ít lần."

"Huynh không nghĩ đến chuyện dâng tấu vạch tội Tri châu này sao?"

"Vạch tội? Ở đây ngay cả trạm dịch cũng không có, huynh bảo ta đưa tấu chương thế nào? Dù ta đi đến Nghĩa Vũ, gửi tấu chương ở đó, ta sợ tấu chương của ta còn không ra khỏi Doanh Châu được. Nhưng mà, lần này ta được thuyên chuyển đến làm Thông phán Lô Châu, trên đường đi có thể viết tấu chương, vạch tội hắn ta." Niên Dụ Hiểu bị uất ức đến hỏng người rồi.

"Chúc mừng Niên huynh thăng chức!" Tả Khâu vui thay cho Niên Dụ Hiểu, rõ ràng người này phải chịu không ít khổ ở đây: "Huynh đừng đi vội, nói cho ta biết tình hình nơi này trước đã, hơn nữa, ta cũng có tấu chương vạch tội Tri châu Doanh Châu nhờ Niên huynh giúp ta dâng lên."

"Được! Chúng ta cùng vạch tội tên Tri châu tham lam kia!"

Qua những điều được giải thích, Tả Khâu đã hiểu sơ về Lư Long, tình hình không được lạc quan.

Huyện Lư Long có tổng cộng hơn ba ngàn hộ tịch, dân bên ngoài đến không cố định. Phần lớn mọi người đều ở bên ngoài huyện thành, vì trong huyện không có nguồn nước, mọi người đều phải đến sông Hồn múc nước. Sông Hồn cách huyện huyện thành ba mươi dặm, khoảng giữa này có một vùng đất màu mỡ, phần lớn người nơi đây đều sống dựa vào trồng trọt ở đó.

Mùa Xuân hàng năm, một số ít người trong huyện đến bờ sông khai hoang trồng trọt, mùa Thu sau khi thu hoạch lương thực, nộp một phần làm thuế xong sẽ tránh về huyện thành Lư Long, hoặc là đồn bảo vệ.

Mùa Đông, nước sông đóng băng, người Thát ở đối diện con sông băng sang cướp bóc, người trốn thoát sẽ tiếp tục ra ngoài khai hoang trồng trọt vào mùa Xuân năm sau.

Cho nên, tuy đất đai ở ven sông phì nhiêu nhưng ít người trồng trọt, nhiều đất hoang. Trong thành tuy không có binh lính, nhưng tốt xấu gì cũng có quan binh thủ thành, mùa Đông người Thát đột kích, quan binh sẽ gõ vang chuông trên lầu gác cổng thành trước, mọi người nhanh chóng tìm chỗ trốn, chuyện này đã thành thói quen.

Người trong thành của huyện có một nửa là già yếu bệnh tật, một nửa là thanh niên trai tráng không muốn rời nhà hoặc vì nhiều nguyên nhân mà ở lại, những người này vô cùng dũng cảm, khi người Thát tấn công thành, bọn họ sẽ đánh nhau với người Thát.

"Tuy người ở đây nói năng lớn tiếng, không có quy tắc, thô lỗ, nhưng vô cùng giản dị, khi thật sự tốt với huynh, dù có liều mạng cũng sẽ bảo vệ huynh, ta ở Lư Long có thể sống đến bây giờ là nhờ có họ bảo vệ.

"Ở đây người có chuyện gì đều tự mình giải quyết, sẽ không báo quan. Công dụng của huyện nha là làm hộ tịch, thu thuế khi thu hoạch vụ Thu, phát lương cho mười mấy quan binh ở trong huyện."

"Nha dịch duy nhất của huyện nha là lão Vương, các đời nhà ông ấy đều là ngỗ tác, làm việc cho nha môn, vốn dĩ ở Giang Nam, sau này bị người ta xa lánh, trốn đến đây nhận chức nha dịch, ta đi rồi nhờ huynh đối xử tử tế với ông ấy."

Tả Khâu gật đầu, tổng thể của huyện Lư Long chưa quá nát.

Mấy ngày tiếp theo, Lục Thường, Lục Thuận dẫn người bắt đầu quét dọn tu sửa toàn huyện nha. Bọn họ còn thuê mấy bà tử giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn phòng ngủ.

Những bà tử phương Bắc mạnh tay mạnh chân, giặt quần áo, quét dọn thì  miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nấu cơm thì thật sự khó nuốt. Hoa Khanh Trần gặm bánh ngô khô khốc, nhai đồ ăn mặn chát, bực bội nói: "Sao Mạc Tuyết Dao kia còn chưa đến nữa!"

"Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Dựa theo lịch trình, bọn họ nên đến rồi, Tả Khâu hơi lo lắng, phái Lục Thường dẫn thêm mấy người đi chi viện.

Bên Mạc Tuyết Dao đúng là có chút chuyện, trong huyện Nghĩa Vũ không phải xấu xa bình thường, vào cổng thành phía Nam phải thu phí, ở quán trọ giết người cướp của năm ngày, bị trộm đồ không ít. Ra đến cổng thành phía Bắc thì tiền đã bị trộm hết, sau đó là Ngô bá lấy một miếng ngọc trên người ra thế chấp, bọn họ mới ra được cổng thành phía Bắc.

Ra cổng thành, trên đường đi đến Lư Long họ gặp phải cướp, bọn cướp đã cướp tiền còn cướp người, bọn họ vứt xe, cưỡi ngựa trốn vào rừng sâu mới tránh khỏi cướp, sau đó thì lạc đường.

Lúc Lục Thường gặp bọn họ, họ giống hệt như dân chạy nạn, chỗ khác duy nhất chính là họ còn cưỡi ngựa.

"Đen, quá đen tối, cũng quá rối loạn!" Mạc Tuyết Dao báo cáo tình hình với Tả Khâu: "Những tên trộm đó kết bè kết đội, chuyên bắt nạt người nơi khác, chỗ đó có thể tốt lên mới là lạ đó!"

"Những tên cướp kia da dày thịt béo, móng vuốt của ta lại không cào rách được da mặt bọn chúng!" Đan Tầm nhao nhao căm phẫn, đây là loại người gì chứ, bắt nạt con chuột nhỏ như nàng!"

"Các ngươi vất vả rồi, nhanh nghỉ ngơi đi, Lục Thuận đã sắp xếp phòng cho các ngươi rồi, các ngươi tự dọn dẹp một chút."

Đan Tầm còn muốn cáo trạng đã bị Mạc Tuyết Dao bắt đi.

Một lát sau, tiếng hét từ sau nha môn truyền vào tai Tả Khâu: "Đây là chỗ rách nát gì thế này? Nhiều bụi như vậy! Mùa Hạ tắm mà không có nước ấm, ngay cả hoa tươi cũng chẳng có, sao ta ngâm hoa tươi tắm được?!"

Tả Khâu lắc đầu cười, con chuột nhỏ này, càng ngày càng thích sạch sẽ, bản năng lăn đất đào hang đã sớm không còn.

Sau khi giúp Tả Khâu làm quen với các công việc ở huyện Lư Long, Niên Dụ Hiểu phải đi nhậm chức, Tả Khâu phái Ấn Phi và Nam Cung Tuấn đi hộ tống.

Những bộ khoái và nha dịch đi theo đến đây đều không muốn về Kỳ Dương, Tả Khâu hơi áy náy với Huyện thừa của Kỳ Dương, giữ hết bọn họ lại, huyện nha Lư Long thật sự quá thiếu người. Tả Khâu thăng chức cho những người này, bộ khoái thăng lên làm bộ đầu, nha dịch thăng lên làm bộ khoái, Hoa Khanh Trần tạm thời nhận thay chức Huyện thừa, Doãn Triển Bằng vẫn đảm nhiệm chức Huyện úy, quản lý năm mươi tên "trộm cướp" kia, Tả Khâu trình báo lên trên theo quy định. Loại trình báo theo quy trình này, cơ bản là sẽ được phê duyệt.

Mạc Tuyết Dao mừng hớn hở, nói với Đan Tầm: "Không ngờ ta đi theo còn có chỗ tốt, chính là làm bộ đầu!"

Đan Tầm giội nước lạnh Mạc Tuyết Dao: "Ở cái nơi rách nát này, làm bộ đầu thì có thể làm chuyện gì? Ngay cả vụ án cũng chẳng có, cho dù có cũng là án giết người, hung thủ huênh hoang đứng ở kia, ngươi còn đánh không lại."

"Cũng không thể nói như vậy, Tả đại nhân nói, ở đây có rất nhiều việc cần hoàn thành, chuyện chúng ta cần làm rất nhiều."

"Giải quyết việc nước tắm của ta trước đi, rồi trồng ít rau xanh và hoa cỏ trong viện này, yêu cầu của ta không cao."

"Mỗi ngày ta dùng ấm sành nấu nước cho ngươi tắm, ngươi còn không thỏa mãn gì nữa? Ngày nào ta cũng chỉ dùng nước lạnh để lau người, ngươi nên cảm thấy đủ đi."

"Cái này mà nước tắm gì, đây là nước bùn thì có!"

"Nước chúng ta uống đều đến sông Hồn để lấy, ngươi không nghĩ đến chuyện tiết kiệm nước, lại còn chú trọng nhiều thứ như vậy!"

"Rõ ràng có thể đào giếng lấy nước, tại sao các ngươi phải chạy thật xa để lấy nước sông về?"

"Ở đây có thể đào giếng lấy nước à?"

"Đương nhiên."

"Sao ngươi không nói sớm hả?!"

"Ta không nói à?" Đan Tầm đuối lý: "Hình như ta quên nói, các ngươi cũng bận quá mà."

"Chuyện lớn như vậy, ngươi lại quên!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.