Ta không biết mình đã đến đây từ lúc nào, chỉ nhớ tiếng nói lạnh lùng của Lệ Dung, tiếng thét phẫn nộ của hoàng đế, cùng những bàn tay to lớn lạnh lẽo mang ta đến nơi này.
Ta dựa đầu vào tường đá lạnh, ngẫm nghĩ lại những chuyện vừa qua, ta nhớ tiểu hoàng tử, ta nhớ Linh Phân, còn nhớ cả Lệ Dung, không khỏi cười khan hai tiếng. Ta xem người là người nhà, nhưng người lại xem ta là cái gai cần diệt trừ, ta hết lòng giúp đỡ người, đổi lại người giết con của muội muội ta, giá họa cho ta, đẩy ta vào tử lao cảm nhận cái lạnh giá của chết chóc gần kề.
Làm người ai cũng có sai lầm. Ta giúp nàng, chính là một sai lầm.
Tiểu hoàng tử chết rồi, Linh Phân sẽ ra sao? Ta vào tử lao, không biết Yến Nhi thế nào, còn có phụ thân, còn có nương?
Linh Phân liệu nàng có hận ta? Đó là con của nàng và hắn. Nhắc đến hắn… liệu hắn cũng hận ta?…
Ta co mình rúc vào một góc mặc kệ gió lạnh ùa vào, trơ mắt nhìn những con chuột chạy loanh quanh đại lao u tối qua ánh trăng vằng vặc xuyên qua song cửa gỗ. Bỗng giữa tiếng chuột chạy loạt xoạt trong đống rơm vang lên vài tiếng bước chân hữu lực.
- Hà My Thiền, có Duyệt Lăng vương gia đến thăm ngươi.
Tiếng nói của cai ngục vang lên cùng tiếng leng keng mở khóa, một dáng người cao lớn bước vào, sau đó phất tay bảo mọi người lui ra. Giữa đại lao phủ rơm ẩn ẩn giá lạnh đầu hôm, phảng phất vài tia sáng màu vàng từ ánh trăng tròn trên cao có hai bóng dáng đối diện nhau, một co rúm, một đứng thẳng, là ta, cùng Duyệt Lăng Vương.
- Tội dân tham kiến vương gia.
Ta chuyển tư thế từ co rúm sang quỳ thẳng, theo lễ mà khấu đầu. Hắn là vương gia, ta là tử tội, một cái khấu đầu không có gì là sai, ta cũng không cần tỏ ra cương liệt, đôi khi ta cảm thấy nếu muốn người giúp đỡ, làm người phải nên biết điều một chút. Hắn ậm ừ, vươn tay đỡ ta ngồi dậy.
- Nha đầu tên Yến Nhi là nha hoàn của ngươi?
- Nàng là bạn của tội dân, không phải nha hoàn.
Ta đính chính, Duyệt Lăng Vương cũng không bình luận gì thêm, chỉ gật đầu rồi tiếp tục.
- Lúc chiều nàng ta vừa khóc vừa chạy đến vương phủ đòi phải gặp được ta…
Là do ta phân phó. Trước khi tiến ra chào hỏi Lệ Dung, ta đã dặn dò Yến Nhi lặng lẽ trốn ra cửa cung canh chừng, nếu ta không có việc gì thì ở đấy đợi ta cùng về, nhưng nếu nghe ngóng được ta xảy ra chuyện, phải ngay lập tức tìm gặp Duyệt Lăng Vương, nhắc cho hắn nhớ ân tình khi xưa, nhờ vả hắn giúp đỡ.
- Ta đã đến gặp hoàng huynh tìm hiểu mọi chuyện, kết luận mà hình bộ đưa ra là chất nhi của ta bị trúng độc, còn nàng là hung thủ.
- Ta giết đứa nhỏ đó làm gì?
- Lệ Phi… có nói với hoàng huynh một chuyện, liên quan đến đến quan hệ huyết thống của nàng cùng Nhiếp gia.
Quả nhiên. Ta nhếch miệng cười mỉa mai, câu chuyện khi xưa nương kể để nàng thông cảm với ta, nay lại bị nàng dùng để hãm hại ta. Một câu chuyện về đứa con gái vì muốn trả thù cha mình, nhẫn tâm hạ độc giết chết chất nhi, phá hủy đi cuộc đời của em gái, ai lại không tin, nếu ta là người ngoài cuộc, ta cũng tin.
- Chuyện đó là sự thật? Nàng là con gái của Nhiếp Viễn Phi?
Duyệt Lăng Vương giọng điệu nghi ngờ dò hỏi, ta không phủ nhận, nhẹ gật đầu. Hắn hít vào một hơi sâu, lầm bầm trong miệng, ta nghe được loáng thoáng cái gì đó “Không thể ngờ…”. Đúng thật là không thể ngờ, đứa con gái mà Hà thượng thư hằng yêu thương thật ra lại là cốt nhục của Nhiếp tướng quân, hơn nữa không phải hắn không biết, hắn biết rõ ràng, chỉ có cha ruột của đứa nhỏ là không hề hay biết.
- Nàng kể lại toàn bộ sự việc cho ta nghe.
Ta tựa đầu vào tường, chậm rãi kể lại tất cả cho kẻ trước mặt. Duyệt Lăng Vương mặt không biểu tình, chắp tay sau lưng đứng thẳng giữa đêm đen, yên lặng lắng nghe ta kể chuyện. Giờ phút này, qua vài tia sáng mờ ảo mông lung của ánh trăng, ẩn hiện giữa bụi mờ lơ lửng giữa không trung là một gương mặt tuấn duật. Đây là lần đầu tiên ta nhìn kỹ Duyệt Lăng Vương đến vậy, hắn rất đẹp, cái đẹp vượt xa thẩm mỹ quan của nhiều người, nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt, âm trầm sâu không thấy đáy, khiến người nhìn vào đấy như bị hút mất hồn, chìm đắm say mê.
Ta nhẹ nuốt nước miếng, kể một câu chuyện dài khiến ta khan cổ họng không thôi, ta đưa tay sờ sờ đôi môi, môi của ta cũng đã khô đến muốn nứt ra, khá là đau.
- Theo như lời nàng kể, Hà Lệ Dung là đáng nghi nhất?
Ta không dám trả lời, hắn muốn nghĩ sao thì nghĩ, ta hiện chỉ là tử tội, không phải quan điều tra, càng nhiều lời càng mau chết, ta chỉ muốn giữ mạng, không cầu gì thêm. Hơn nữa không cần ta lên tiếng, Duyệt Lăng Vương trước mặt đã tự trả lời, sau đó lại đưa ra một câu hỏi khác. Hắn cứ thế lầm bầm lầu bầu, tự vấn tự đáp, không thèm đếm xỉa tới ta. Ta cũng không thèm đếm xỉa tới hắn, mắt nhíu lại, đầu gục một bên, thiếp đi lúc nào không hay.
…
- Hà My Thiền, mau tỉnh dậy, hôm nay là ngày xử án ngươi, còn muốn ngủ tới lúc nào?
Tiếng quát gọi khiến ta giật mình choàng tỉnh, ta chưa kịp đưa tay dụi mắt đã bị cai ngục đi đến lôi đi, chỉ kịp cảm nhận một vật trượt khỏi người rơi xuống đất trong lúc ta đứng lên, quay đầu nhìn lại thì thấy một chiếc áo bào màu tím đang yên lặng nằm trên mặt đất.
Tên Duyệt Lăng Vương này làm người cũng không tệ, còn biết đắp áo giúp ta chống lạnh, ta mỉm cười vừa ngẫm nghĩ vừa lê đôi chân tê rần đi theo cai ngục.
Ta im lặng cúi đầu quỳ giữa triều, đáng lẽ ra nên xử lí ta ở công đường, nhưng vì liên quan đến quá nhiều thế lực, một là gia đình nhỏ của hoàng thượng, hai là Nhiếp tướng, ba là Hà phủ, lại còn có Duyệt Lăng Vương chen thêm một chân vào, xét cả công lẫn tư, mức độ ảnh hưởng của ta quả thật quá lớn, vậy nên không thể làm qua loa sơ sài.
Lúc ta vừa bước vào suýt nữa đã bị phụ thân lao tới ôm lấy, may mắn có người ngăn người lại, ta ngẩng đầu nhìn người, lão nhân gia dường như già thêm mấy tuổi, đôi mắt đỏ hồng như vừa mới khóc xong. Người không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu ý bảo ta an tâm, ta cũng hướng người cười, ta không biết lòng mình hiện tại có an tâm hay không, chỉ thấy thật ấm áp, nụ cười này của ta, là thật tâm tràn đầy hạnh phúc.
Phía trên là hoàng thượng trong vai trò thân nhân nạn nhân, đồng thời kiêm luôn người xét xử, lúc này đang hờ hững nhìn ta, trên mặt thoáng chút chán ghét. Ta làm như không thấy, tốt nhất là không để ý, trước nay đều vậy, mỗi lần nhìn thấy ta hắn đều như cố chạy thật xa, bộ dáng như sợ ta sẽ làm vấy bẩn hắn, ta khinh miệt biểu môi trong bụng, nam nhân hẹp hòi, ta không so đo cùng hắn.
Bên cạnh hoàng thượng là Lệ phi Hà Lệ Dung lúc này đang ngẩng cao đầu, kiêu kỳ nhìn ta như nhìn một con kiến nhỏ, ánh mắt không giấu đi vẻ đắc ý cùng vui sướng khi người gặp họa. Con người này, trước đây ta đã giúp cho nàng ta, nay lại quay người cắn ta một phát, xem như là dạy cho ta một bài học nhớ đời về đạo làm người vậy.
Mọi người đã đến đông đủ, chỉ vắng mặt mỗi Linh Phân, có lẽ nàng vẫn chưa thể vượt qua cú sốc này.
Người đầu tiên lên tiếng là hoàng thượng.
- Hà My Thiền, ngươi dám cả gan độc hại hoàng tử, mạo phạm hoàng thất, tội ác tày trời. Nay tiểu hoàng tử mất đi khiến lòng trẫm vô cùng đau đớn, nhất định khiến ngươi ngũ mã phanh thây, ngươi còn gì muốn nói?
Ta khịt mũi, hắn thật lòng đau lòng đứa trẻ kia, ta cũng thật lòng vui mừng, buồn thay, hắn chỉ yêu sắc, phi tần hắn tới trăm, con hắn có cả chục, từ khi đứa nhỏ chào đời hắn chưa một lần nhìn đến, chỉ sai người người đưa tới đồ vật này nọ, hắn đau đớn ư? Nói hắn sợ Nhiếp tướng nổi giận trở mặt thì đúng hơn.
- Hoàng thượng, My Thiền không độc hại hoàng tử, My Thiền không nhận tội.
Không phải ta làm, ta không nhận.
- My Thiền… muội… ta thật không ngờ muội lại nỡ lòng nào làm thế, dù muội là muội muội của ta nhưng ta không thể bao che, tiểu hoàng tử là con của hoàng thượng, cũng là con ta, trên danh nghĩa hay cả huyết thống đều là chất nhi của muội, tại sao muội lại có thể…
Lệ Dung vươn tay áo lau khóe mắt, diễm nhan ảo não nỉ non nghẹn ngào. Ta thật phục nàng, vừa nãy còn mỉm cười đắc ý thế mà nay đã nước mắt lưng tròng, diễn cũng thật giỏi.
- Tỷ tỷ, My Thiền cùng Linh Phân là tỷ muội tốt, làm sao có thể hại con của nàng.
- My Thiền, muội đừng giấu giếm nữa, ta đã biết tất cả, muội không phải con ruột của phụ thân, Nhiếp tướng quân mới là cha ruột của muội. Ta biết muội rất hận ông ấy đã bỏ rơi mẹ con muội, khiến mẹ của muội chết oan, nhưng muội cũng không thể nào giết hại tiểu hoàng tử để báo thù, hài tử là vô tội…
- Lệ Dung!
Tiếng hét vang lên khiến Lệ Dung đang nước mắt ngắn dài kêu khóc phải ngừng lại, nàng phiền não nhìn phụ thân đang trợn trắng mắt đứng bên dưới. Phụ thân ta run rẩy trừng mắt nhìn nàng, bàn tay nắm chặt nổi gân xù xì, xấu xí đến rợn người. Nhiếp tướng đứng đầu hàng võ quan cũng ngây người, nhìn chăm chăm phụ thân như muốn tìm câu trả lời. Phụ thân ta không nói gì với hắn, quỳ xuống giữa điện dập đầu.
- Hoàng thượng, thần lấy tính mạng ra đảm bảo My Thiền không hề biết chuyện này, cho nên con bé không thể vì chuyện báo thù mà độc hại hoàng thất.
- Phụ thân! Ta biết người luôn thương yêu người đàn bà đó, ngay cả nương ta theo người bao năm người cũng không màng tới, trong mắt người chỉ có ả cùng đứa con hoang này, ta biết hôm nay người làm vậy là muốn bao che cho nó, nhưng phụ thân, thỉnh người sáng mắt, người mà My Thiền giết là ai? Là tiểu hoàng tử, là con của hoàng thượng, người muốn mấy mạng người Hà gia chôn theo người chỉ vì để bao che cho tiện tì này sao?
Cha ta không nói gì, run rẩy chỉ tay về phía Lệ Dung, rên lên một tiếng sau đó gục ngã, ta hoảng hồn định lao đến đỡ người liền bị thị vệ hai bên nắm lại, chỉ có thể trơ mắt dõi theo người đến mang phụ thân đi để thái y chữa trị. Lệ Dung hả hê ngồi trên đài cao nhìn ta, trong mắt nàng không còn hình bóng của người cha già vừa ngất xỉu trên điện nữa, chỉ còn có cảm giác vừa chiến thắng được ta mà thôi.
Ta nhìn Lệ Dung, hận lúc này không thể nhai xương uống máu nàng. Lệ Dung, ngay cả cha ruột mình mà nàng cũng không màng tới sao? Còn cảm nhận của nương khi biết nàng trở nên thế này, còn có tiểu Lâm Chi, có một tỷ tỷ ngoan độc như nàng, hắn sau này phải làm sao?
Giết ta, có thể che giấu việc Lệ Dung từng cùng ta thông đồng ngăn chặn hôn sự của Duyệt Lăng Vương, khiến cho tể tướng rời bỏ phe cánh của hoàng thượng.
Giết tiểu hoàng tử, là để dọn đường cho con của nàng sau này có thể yên ổn bước lên hoàng vị.
Một mũi tên bắn chết hai con chim nhạn, một là một hài tử chưa được một tuổi, một là người gọi mình hai tiếng “tỷ tỷ” suốt mười mấy năm. Kế này thật quá thâm độc.
Ta nhắm mắt nhéch miệng cười lạnh, tri nhân tri diện bất tri tâm, nếu lúc trước ta biết rõ con người của nàng, ta đã chẳng hết lòng giúp đỡ nàng đến vậy, ta thật sai lầm rồi.
Đúng lúc hoàng thượng định phất tay sai người mang ta ra hành quyết thì một người bước ra khỏi hàng, đưa tay ngăn lại.
- Ta nghe nói lúc đó Lệ Phi cũng ở đó, hơn nữa còn có bế qua tiểu hoàng tử, chăng hay chuyện này là thật?
Lúc này Duyệt Lăng Vương đã chịu lên tiếng, giọng nói trầm ổn vang vọng bốn phía. Nghe được chuyện này, giọng thì thào bàn tán vang lên không ngớt. Lệ Dung tái mặt liếc nhìn ta cùng Duyệt Lăng Vương dưới triều, sau đó liền ngã vào lòng hoàng đế vung tay khẽ đấm vào ngực hắn mà khóc lóc, đáng thương hề hề.
- Hoàng thượng, như thế nào mà Duyệt Lăng Vương lại nghi ngờ thần thiếp… thần thiếp làm sao có thể hạ thủ với con của người,.. hơn nữa, thần thiếp lại không có lí do gì để làm chuyện đó…
- Hoàng đệ, trẫm tin tưởng Lệ Phi, đệ không nên nghi kỵ nàng.
- Hoàng huynh, hoàng tẩu, ta vốn chưa hề nói nghi ngờ nàng, chỉ là hỏi nàng có từng thân cận cùng tiểu hoàng tử hay không thôi mà.
Hai kẻ ngồi trên đài kia nhất thời á khẩu, không nói được gì, chỉ nghe Duyệt Lăng Vương tiếp tục hỏi
- Xin hỏi hoàng tẩu, là có, hay là không?
Lệ Dung nhìn Duyệt Lăng Vương, sau đó nhìn hoàng thượng, rối rắm trả lời: