Tần Lãm Phong tay kéo ngọc thủ của Hoàng Y Thiếu Nữ, sau
mấy cái lắc mình hai người đã đến một nơi đất trống phía bên trái ngọn
núi trước mặt, lập tức dừng thân. Tần Lãm Phong lúc này lên tiếng:
- Pho chưởng pháp này nếu nội lực không sung mãn, không thể phát huy
được uy lực, cho nên huynh muốn truyền chân khí cho muội, ngồi xuống...
Hoàng Y Thiếu Nữ tuy ngồi xuống, nhưng vẫn không dấu được vẻ lo lắng:
- Phong ca làm như vậy có giảm sút nội lực của huynh không?
- Một chút công lực bị mất đi làm sao có hại cho huynh được!
- Không! Khiến huynh tiêu hao chút nào nội lực, muội cũng không muốn! Nói xong đang muốn đứng dậy.
Nói xong, song thủ xuất ta như điện đè vào các huyệt đạo trên lưng của Hoàng Y Thiếu Nữ.
Hoàng Y Thiếu Nữ bỗng thấy một luồng chân khí nóng hổi lan tỏa khắp cơ
thể, trong lòng tuy sợ Phong ca của nàng tổn thương nguyên khí nhưng
nàng vẫn không dám vọng động, sợ rằng trong lúc vận nếu vô ý cử động, cả hai sẽ bị tẩu hỏa nhập ma!
Ước nửa tuần trà, Hoàng Y Thiếu Nữ cảm thấy sức nóng trong cơ thể từ từ
giảm bớt, bỗng nghe thấy tiếng Phong ca của nàng vang lên bên tai:
- Thanh muội mau vận công đón tiếp chân khí của ngu huynh!
Hoàng Y Thiếu Nữ nghe xong không dám chậm trễ, lập tức định thần, vận
dụng nội công tuyệt học Đông Hải, chân khí trong người liền hòa nhập với chân khí của Tần Lãm Phong.
Lại qua nửa canh giờ, hữu chưởng của Tần Lãm Phong đang đè chặt trên
lưng nàng đã từ từ nới lỏng, Hoàng Y Thiếu Nữ cảm thấy toàn thân dễ chịu vô cùng biết việc hành công đã hoàn tất, quay đầu lại nhìn...
Mới nhìn mặt Tần Lãm Phong Thanh Nhi lộ vẻ hoảng sợ tim đập rộn rạo, Tần Lãm Phong hai mắt thất thần, nơi góc trán mồ hôi chảy xuống không
ngớt...
Nhìn thấy cảnh tượng này Hoàng Y Thiếu Nữ như bị kích động khóe mắt đẫm lệ, cất giọng run run:
- Phong Ca, muội hại huynh rồi?
Tần Lãm Phong cười nhạt lắc đầu đáp:
- Không sao, chỉ cần điều tức một lúc sẽ bình phục trở lại.
Chàng nói xong nhắm mắt, xếp chân lại theo tư thế điều tức, bắt đầu vận công.
Hoàng Y Thiếu Nữ đưa mắt quan sát xung quanh, làm nhiệm vụ cảnh giới cho Phong ca của nàng.
Đang lúc Tần Lãm Phong điều tức sắp đến hồi kết thúc, bỗng một tiếng
cười chói tai vang lên sau lưng nàng, Hoàng Y Thiếu Nữ vội quay phắt đầu lại nhìn...
Chỉ thấy cách thân mình mười trượng có bốn thân người đang đứng sững
trên mặt đất, tên nào mắt cũng lộ vẻ thèm thuồng nhìn về phía Tần Lãm
Phong miệng nở nụ cười nham hiểm.
Một ả thiếu phụ, mặt chét bự phấn, môi thoa đỏ chót, răng vàng như nghệ
đong đưa thân hình như trái bí tiến về phía Tần Lãm Phong, õng ẹo lên
tiếng:
- Hôm nay coi như Trại Đông Thi ta được thông vận soi chiếu, Hỏa Linh Chi nhất định làm tăng thêm dung mạo tuyệt kỹ của ta...
- Đứng lại!
Hoàng Y Thiếu Nữ hét lớn mặt ngọc lộ vẻ khẩn trương, cất tiếng:
- Đám người hủ bại các ngươi, có tình muốn ám hại Phong ca của ta!
Trại Đông Thi hiểu lầm ý nàng, chỉ thấy mụ ta ngoác miệng, đong đưa thân hình như trái bí cố làm ra vẻ kiêu xa nói:
- Sư muội đừng có ghen, một mỹ nhân dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn như
ta, không sợ tìm không được một đấng lang quân tuấn tú, yên tâm đi ra
không dành Xú Tiểu tử của ngươi đâu...
- Bốp! Bốp! Hai tiếng...
Hai má của Trại Đông Thi đã hằn lên dấu ngọc chưởng. Mụ tức giận như hổ
đói, thất khứu bốc khói, nghiến răng ken két lớn tiếng thóa mạ.
- Con tiện tỳ kia, bổn gia thí mạng với ngươi!
Dứt lời đưa tay vào lưng rút soạt ra một giải lụa.
Hoàng Y Thiếu Nữ từ trước tới giờ chưa từng thấy qua kẻ nào dùng nhuyễn
lụa làm vũ khí, thầm nghĩ võ công của Trại Đông Thi tất có chỗ độc bộ,
không dám chậm trễ, hữu thủ đưa lên biến thành trảo phong chụp về phía
mụ!
Trại Đông Thi thu giải lụa về ngầm vận nội công vào miếng lụa làm nó thẳng băng như trường côn quất xuống đầu nàng.
Hoàng Y Thiếu Nữ lách người thoát khỏi thế công, liếc mắt nhìn thấy ba
tên còn lại đang phóng đến chỗ Phong Ca của nàng. Hoảng sợ thất sắc,
nàng vội rời bỏ Trại Đông Thi, lộn người chắn ngay trước mặt ba gã đẩy
ra một chưởng. Ba gã cùng đưa chưởng lên đỡ, chỉ nghe “bùng” một tiếng,
Hoàng Y Thiếu Nữ đã bị chưởng lực đẩy lùi ba bước, ba tên còn lại cũng
không hơn gì bị chưởng của nàng đẩy lùi hai thước.
Ba gã thấy công lực của nàng thâm hậu như vậy, tức giận hét lớn, rồi liên thủ xông về phía nàng.
Hoàng Y Thiếu Nữ trong lúc giao đấu lại thấy Trại Đông Thi phóng đến chỗ Tần Lãm Phong, thò tay vào ngực chàng. Nàng trong lúc hoảng hốt đang
định phóng đến để ngăn cản...
Bỗng tiếng quát chấn động không trung:
- Nằm xuống!
Tiếp theo một thân hình như trái bí bị lăn ra ngoài một chưởng.
Vốn là trong lúc mụ thò tay vào ngực Tần Lãm Phong thì chàng cũng vừa
điều tức xong, liền vận lực vào hữu thủ đẩy ra một chưởng khiến Trại
Đông Thi lãnh trọn ngọn chưởng.
Hoàng Y Thiếu Nữ thấy Phong ca vô sự, trong lòng vui mừng, hứng chí xuất thủ tấn công ba gã nọ liên tục.
Ba gã bị chưởng lực của nàng đẩy lùi bảy thước vội biến đổi chiêu thức,
chia làm ba hướng xông lên phía nàng, đẩy ra ba luồng kình phong nhắm
chỗ Hoàng Y Thiếu Nữ bay tới.
Tần Lãm Phong lộn người vào giữa vùng chiến, miệng hét lớn:
- Dừng tay!
Đơn chưởng đưa lên quét một vòng, lập tức ba luồng kình phong bị cuốn
tan biến như khói, dư lực của ngọn chưởng còn đẩy ba gã phải lùi lại một bước.
Ba gã này chính là Đại Biệt Tam Hung, trước nay hoành hành ở vùng núi
Đại Biệt, bản tính cao ngạo, tự phụ võ công thiên hạ vô địch. Không ngờ
hôm nay ba người cùng liên thủ vẫn đỡ không nổi đơn chưởng của đối
phương?
Tần Lãm Phong đưa tay chỉ mặt ba gã, miệng quát hỏi:
- Tại hạ trong lúc vận công điều tức, các ngươi sao lại ra tay đánh lén? Một tên trong bọn cất tiếng cười lạnh lẽo đáp:
- Quân tử không làm chuyện mờ ám, lão cho ngươi biết nếu ngươi giao Hỏa
Linh Chi ra, ba huynh đệ chúng ta quyết không làm khó dễ ngươi, sẽ rời
khỏi lập tức. Bằng không một chưởng vừa rồi của Đông Thi, ba huynh đệ ta nhất định sẽ thay ả tính sổ với ngươi?
- Không được! Ta không thể giao cho chúng!
Nói xong Trại Đông Thi từ từ bò dậy, đưa tay phủi những bụi đất bám trên người, búng người đến chắn trước mặt ba gã, đưa mắt quét qua một lượt
khinh bỉ nói:
- Ba các ngươi đáng bị đao kiếm phanh thây, Trại Đông Thi ta chịu hai
cái tát của con tiện tỳ kia, lại bị trúng một chưởng của tên Xú Tiểu Tử
này cũng chính vì cái gì? Vậy mà ba ngươi lại dám giựt Hỏa Linh Chi của
ta?
Nói xong đưa tay ra trước mặt Tần Lãm Phong quát lớn:
- Mau đưa cho ta, những chuyện vừa rồi coi như xóa bỏ, bằng không để các ngươi nếm thử mùi lợi hại của Lãnh Hương Vụ!
Dứt lời trợn mắt nhìn Hoàng Y Thiếu Nữ.
Hoàng Y Thiếu Nữ nghe mụ kêu mình là tiện tỳ, tức giận thóa mạ:
- Yêu nữ muốn chết! Rồi xông lại chỗ mụ.
Một tên trong Đại Biệt Tam Hung nói với Tần Lãm Phong:
- Xú Tiểu tử, nếu ta không giao ra đừng trách bổn tọa đây ra tay ác độc. Tần Lãm Phong nhếch mép khinh bỉ nói:
- Đừng nhiều lời, còn tuyệt chiêu gì xin ba vị cứ diễn cho tại hạ được xem.
Đại Biệt Tam Hung thấy lời nói không có kết quả cũng không tiếp tục, cả
ba cùng thi triển thân pháp xông lên bao vây Tần Lãm Phong.
Tần Lãm Phong trong vòng vây, giống như một kẻ nhàn hạ lướt đi lướt lại trong bóng tường.
Ba gã tức giận điên người cùng một lúc xuất ra sáu chưởng như sơn hải cuồng phong xuống đầu chàng!
Tần Lãm Phong bốc cao một chưởng, đưa cước quét về phía mặt ba gã.
Đại Biệt Tam Hung vội uốn người lộn ra phía sau tránh khỏi ngọn cước của chàng, sau khi định thần lại hợp lực xông về phía chàng.
Bên kia Hoàng Y Thiếu Nữ và Trại Đông Thi đan lại với nhau thành một khối.
Giải lụa của Trại Đông Thi giống như con rắn cứ cuốn quanh người nàng miệng không ngớt cất tiếng thóa mạ.
Hoàng Y Thiếu Nữ xấu hổ mặt ngọc đỏ bừng quát lớn:
- Yêu nữ muốn chết!
Bên này, Đại Biệt Tam Hung công lực tuy có thể liệt vào hàng đệ nhất cao thủ, nhưng làm sao có thể sánh được Tần Lãm Phong. Chỉ qua tám chiêu,
Đại Biệt Tam Hung đã bị chưởng lực hùng hậu của chàng phủ chụp khiến
không sao thoát ra được. Chỉ thấy ba lão lách đông, tránh tây, vẫn không thoát khỏi phạm vi của lưới chưởng.
Qua ba chiêu nữa, Tần Lãm Phong lúc không muốn kéo dài thời gian, ngầm
vận ba thành công lực, thân pháp đột nhiên đổi nhanh chóng lạ thường,
chưởng lực mỗi lúc một kinh người, chỉ thấy khắp nơi là bóng chàng,
chưởng lực bao trùm xung quanh...
Bỗng nghe tiếng rú rợn người vang lên, tại vòng chiến chỉ thấy Tần Lãm
Phong đứng sững trên mặt đất, Đại Biệt Tam Hung bị văng bắn ra ngoài một trượng, bật trên mặt đất, mặt trợn ngược, xuôi tay chân hồn về âm ti!
Trại Đông Thi thấy ba tình lang bỏ mạng chưởng lực của Tần Lãm Phong,
đau đớn rời bỏ Hoàng Y Thiếu Nữ vũ động giải lụa trong tay, nhắm đầu Tần Lãm Phong phóng đến, miệng hét lớn:
- Xú quỷ! Ta thí mạng với ngươi!
Lúc giải lụa của Trại Đông Thi còn lơ lửng trên không, Tần Lãm Phong vội chân đạp nhẹ trên đất búng vọt đi như một luồng khói, tả thủ đưa ra nửa chừng lại biến thành trảo chụp lấy đầu cây trường côn bằng lụa mỏng của mụ, vận lực ném một cái, chỉ thấy Trại Đông Thi vội dùng Thiên Cân Trụy trầm mình xuống, nhưng vẫn không kịp...
Trại Đông Thi như cánh diều đứt dây bị cái ném của chàng văng bắn lên không, bay ra ngoài ba trượng lọt xuống một rãnh nước dơ!
Cũng may, nếu không mụ cũng bị đập vào tảng đá bên cạnh thì nhẹ nhất cũng là đứt gân gãy cốt!
Hoàng Y Thiếu Nữ đứng bên cạnh thích chí vỗ tay cười lớn.
Trại Đông Thi vội bò dậy toàn thân của mụ bốc ra một mùi hôi thối nồng
nặc, mụ vội đưa tay vào ngực móc ra một tấm khăn lớn bằng lụa mỏng vẫn
chưa bị nước dơ thấm ướt, cất giọng ỏng ẻo như heo nái:
- Xú Tiểu tử, Trại Đông Thi ta hôm nay nhất định phải thí mạng với ngươi, hãy nếm thử mùi vị Lãnh Hương Vụ!
Trại Đông Thi dứt lời, vút đến trước mặt Tần Lãm Phong, Hữu Thủ Hoa lên mảnh vải rồi chụp xuống mặt chàng...
Lúc này một mùi hương kỳ lạ bay đến trước mặt, Tần Lãm Phong trong lúc
sơ ý đã trúng phải, hiểu ra là Trại Đông Thi phóng độc, vội đề khí chân
chạm nhẹ mặt đất, lướt đến trước mặt mụ, chàng lúc này sức giận Trại
Đông Thi cực điểm, giơ chưởng lên, vận dụng Vô Hình Chưởng...
Chưởng mới bay đến một nửa bỗng cảm thấy đầu óc mê mẩn, lực bất tòng tâm, đôi chân mềm nhũn ngã bịch xuống đất.
Trại Đông Thi bị trúng nửa chiêu Vô Hình Chưởng của chàng bị văng bắn ra ngoài ba thước, miệng phun máu có vòi, thọ thương trầm trọng.
Hoàng Y Thiếu Nữ kinh sợ hét lên một tiếng, phóng đến trước mặt Tần Lãm Phong.
Thấy chàng mắt khép chặt, toàn thân giá lạnh, nàng biết chàng đã trúng độc tố Lãnh Hương Vụ của yêu nữ!
Nàng đang muốn bắt Trại Đông Thi phải giao thuốc giải ra, quay phắt
người lại nhìn... Chỉ thấy trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Trại Đông
Thi đã mất bóng!
Hoàng Y Thiếu Nữ mím môi tức giận, rủa thầm:
- Yêu nữ đáng chết!
Qua nửa khắc, Hoàng Y Thiếu Nữ trong lúc bối rối, thúc thủ không biết
làm thế nào, lại thấy Phong ca của nàng bị độc tố phát tác, toàn thân
giá lạnh kinh hồn, răng đánh lập cập!
Bỗng nhiên! Nàng nhớ đến cây Hỏa Linh Chi trong người của chàng.
“Không được! Cây thuốc này chàng để giành cho Đường tỷ tỷ trị thương,
nếu ta tùy tiện dùng nó, nhất định sẽ bị Phong ca quở trách!”
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm ra biện pháp để giải quyết!
Hoàng Y Thiếu Nữ cắn môi, có vẻ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chỉ thấy nàng mím môi lẩm bẩm:
- Dù cho Phong ca có giận ta suốt đời cũng đành chịu vậy! Ta không thể nhìn chàng như vậy mà không cứu!
Dứt lời, không chút do dự thò tay vào trong ngực chàng lấy cây Hỏa Linh Chi vào miệng chàng, vừa đổ nước cho nó trôi xuống!
Hỏa Linh Chi quả không hổ danh là báu vật trên miệng Hỏa Diệm Sơn, dược
tính kỳ lạ vô cùng, bất cứ một hàn độc trên đời nào chỉ qua nửa tuần trà cũng được khắc phục. Tần Lãm Phong sau khi nuốt Hỏa Linh Chi, thân thể
không còn cảm giác sợ lạnh, công lực dần dần phục hồi.
Hoàng Y Thiếu Nữ mặt khởi sắc trở lại, cất tiếng cười hỏi.
- Phong ca, huynh cảm thấy thế nào?
Tần Lãm Phong hơi cận khí cảm thấy một luồng hơi nóng lan tỏa khắp cả cơ thể, công lực so với trước khi trúng phải Lãnh Hương Vụ đã tăng tiến
rất nhiều, vui mừng đáp:
- Huynh đã bình phục rồi.
Chàng đứng dậy, xa luồng nhỡn tuyến ra khắp xung quanh một lượt, lại hỏi tiếp:
- Trại Đông Thi đâu?
- Trúng nửa chưởng của huynh đã thọ thương vội đào tẩu rồi!
- Lúc nãy, trong lúc huynh bị trúng độc Lãnh Hương Vụ muội có phải đã
dùng thuốc giải độc môn của mụ để cứu chữa cho huynh hay không?
- Cái này... cái này...
Hoàng Y Thiếu Nữ sợ nói ra sự thật sẽ khiến chàng tức giận cho nên ấp
úng một hồi lâu, không dám cắt lời, trong lúc bối rối, miễn cưỡng gật
đầu, nàng lại nhỏ nhẹ nói:
- Phong ca, huynh đã hứa dạy muội một cho chưởng pháp thế mà vẫn chưa dạy! Tần Lãm Phong mỉm cười đáp:
- Nếu Thanh muội không nhắc, có lẽ huynh quên mất!
- Nếu như dạy cho Đường tỷ tỷ là không quên đâu! Dứt lời chẩu môi, lộ vẻ giận dỗi.
Tần Lãm Phong thấy nàng có dáng như vậy, cảm thấy trong lòng hơi ấm lên, khoé miệng khẽ nở nụ cười!
Hoàng Y Thiếu Nữ liếc chàng một cái giận dỗi nói:
- Như vậy mà còn cười được, chọc tức người ta để coi sau này có thèm để ý đến huynh hay không!
- Oan cho huynh quá! Vừa rồi huynh không tức gì hơn tổn nguyên khí, đã
truyền cho muội ba mươi năm công lực, từ trước tới giờ đối với Đường Sư
muội vị tất đã quan tâm như vậy, chuyện này phải để Đường Sư muội hỏi
huynh mới đúng!
Hoàng Y Thiếu Nữ mặt tươi trở lại, cất tiếng cười đáp:
- Không nói chuyện này nữa! Hãy mau dạy muội đi. Tần Lãm Phong tiếp lời:
- Pho chưởng pháp mà huynh sắp dạy cho muội đây, tuy uy lực không bằng
Vô Hình Chưởng, nhưng lúc thi triển, uy mãnh kinh người. Trên võ lâm
hiếm có người đỡ nổi một chưởng này...
- Vậy chưởng pháp mà huynh định dạy cho muội là gì?
- Đó là pho Chấn Thiên Chưởng cộng với ba mươi năm công lực mà huynh đã
truyền cho muội, có thể nói ba bốn chục cao thủ giang hồ cũng không phải là đối thủ của muội, sau này muội không còn phải sợ kẻ địch đông hơn,
mình nữa rồi!
Tần Lãm Phong dứt lời liền tiếp luôn:
- Thanh muội, coi kỹ đây!
Nói xong chàng từ từ thi triển từng chiêu thức trong Chấn Thiên Chưởng
từ đầu đến cuối diễn qua một lượt cho Hoàng Y Thiếu Nữ xem!
Tần Lãm Phong nhận được kỳ duyên tao ngộ lại được Ngân Phát Lão Nhân
dưới Thần Đăng Nhai truyền cho trăm năm công lực, cho nên Chấn Thiên
Chưởng do chàng thi triển lúc này so với lúc trước hoàn toàn khác xa!
Chỉ thấy trong phạm vi một trượng, đâu đâu cũng là bóng chưởng của
chàng, gió rít rợn người. Chưởng phong kinh hồn cát đá bay tán loạn,
kinh hồn rợn gáy!
Tần Lãm Phong đợi chiêu cuối cùng vừa dứt, lập tức dừng tay, mặt không đổi sắc, đứng sững ngay trước mặt nàng, thần phong uy vũ!
Hoàng Y Thiếu Nữ thấy chưởng lực hùng hậu như vậy, lòng bất giác vui sướng, vội lên tiếng:
- Phong Ca, muội sợ nhớ không hết!
- Không sao, muội cứ chầm chậm mà học, đã có huynh ở đây.
Hoàng Y Thiếu Nữ phóng ra bãi cỏ trước mặt, dựa theo trí nhớ thi triển
ra từng chiêu từng thức trong Chấn Thiên Chưởng. Chỗ nào hơi quên, hay
cử chưởng sai lệch bộ pháp, Tần Lãm Phong không chút nóng giận ôn tồn
chỉ bảo, qua khoảng một canh giờ nàng đã thuần thục.
Dưới sự chỉ bảo ân cần của chàng, Hoàng Y Thiếu Nữ đã nhanh chóng vận
dụng được Chấn Thiên Chưởng, chỉ có hỏa hầu còn kém Phong ca của nàng mà thôi!
Tần Lãm Phong sợ nàng nhớ không rõ, muốn đưa cuốn Tiếu Thiên Lục cho
nàng để trong lúc rảnh rỗi nàng có thể nghiên cứu cặn kẽ hơn.
Nhưng...
Tần Lãm Phong lúc thò tay vào ngực để lấy Tiếu Thiên Lục, nhưng hình như phát giác mất đo món đồ còn quý hơn tánh mạng của chàng, đó là Hỏa Linh Chi.
- Muội lẽ nào không biết Hỏa Linh Chi là dành để trị thương cho Đường sư muội?
- Muội biết chứ!
- Sao muội lại có thể tùy tiện đem cho huynh dùng?
- Lúc đó muội thấy huynh bị độc tố phát giác đau đớn vô cùng, muội không muốn huynh phải chịu đau khổ như vậy!
Tần Lãm Phong cất tiếng cười lạnh lẽo nói:
- Huynh hiểu rồi, muội có phải vì ghen tương, mong muốn Đường Hiểu Văn
chết sớm thì có thể chiếm được trái tim của huynh hay không?
Lời nói như muôn ngàn lưỡi dao chọc thủng tim nàng!
Hoàng Y Thiếu Nữ được nuông chiều từ nhỏ? Bất cứ chuyện gì người ta cũng phải chiều lòng nàng, nay sự việc diễn ra hoàn toàn trái ngược, không
ngờ cứu chàng mà lại bị la mắng như vậy, bản tính kiêu ngạo của một vị
Thiên Kim tiểu thư lại nổi lên, chỉ thấy nàng mặt ngọc đỏ bừng, đau khổ
tuyệt vọng cất tiếng:
- Phong ca, huynh không hiểu muội rồi!
Dứt lời, hai tay ôm lấy mặt cất tiếng khóc hu hu, phóng vút đi.
Tần Lãm Phong sau khi bình tĩnh lại, hồi ức lại những sự việc đã qua...
Hoàng Y Thiếu Nữ bất chấp tất cả đã dùng Đà Long Đảm để trị thương cho chàng. Nàng đối với chàng nhân hậu, trung thực như vậy...
Nay lại bị chàng chửi mắng đau khổ bỏ đi!
Chàng hối hận đưa tay áo lau quệt nhưng giọt lệ đang lăn trên mặt, đưa mắt nhìn theo bóng nàng.
Tần Lãm Phong đau đớn lẩm bẩm:
- Thanh muội, huynh sai rồi, hãy tha thứ cho huynh! Nói xong, chàng buồn bã phóng đi.
Tần Lãm Phong đã đụng chạm đến tâm tư thầm kín nhất của một người thiếu
nữ khiến nàng đau khổ tức giận bỏ đi. Trong lòng hối hận, muốn đuổi theo nàng nhưng cố kìm lại.
Chàng lúc này phóng vút về phía Bảo Định, muốn đến đó điều tra tình hình của nàng tiện thể dò la tin tức của Phong Tăng.
Vào trưa một ngày, Tần Lãm Phong đã vào được thành Bảo Định, bụng cồn
cào như kiến bò. Đưa mắt nhìn thấy một tửu lầu, vội tiến về phía đó, mới vào tửu lầu chọn một cái bàn vừa ngồi xuống, chợt cảm giác phía bên
trái có hai luồng nhỡn tuyến đang xạ về phía mình, liền đưa mắt nhìn về
phía đó...
Chỉ thấy phía bàn bên trái đang có một lão già quê đầu đội nón rộng
vành, mặt lộ tinh quang, nhìn chằm chặp về phía mình, bởi vì cái nón đội quá sâu, nên nhìn không rõ được mặt...
Chàng bất chợt nhớ ra luồng tuyến này hình như là của bang chủ Loa Sanh
Bang Thác Thiên Thần Quân Du Khang Hầu. Nghĩ đến đây chàng vội đưa mắt
nhìn quả nhiên chính là lão, đang muốn tiến lên chào hỏi, bị lão dùng
mắt ra hiệu đành phải ngồi xuống, không dám mở miệng.
Một lúc sau, Thác Thiên Thần Quân đứng lên chuẩn bị đi, kêu tiểu nhị
tính tiền, cố ý bước đến gần bàn của Tần Lãm Phong, thủ pháp nhẹ búng ra một mảnh giấy nhỏ, xong việc, lập tức rời khỏi tửu lầu.
Tần Lãm Phong thấy xung quanh không có kẻ nào để ý, vội mở tờ giấy ra xem chỉ thấy một dòng chữ nhỏ dùng nước tương để viết:
“ Phong Tăng bị bắt, nơi đây nhiều tai mắt của Ngũ Âm Giáo, không tiện
nói nhiều, tối nay trên sườn núi phía Tây ngoài thành sẽ gặp mặt”.
- Đưa đây!
Tần Lãm Phong xem xong, đã nghe tiếng quát lạnh lẽ ở sau lưng mình, vội vò chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, quay đầu lại nhìn...
Chỉ thấy phía sau lưng có bốn gã hung hãn, mặt mày dữ tợn, Thái Dương
huyệt gồ cao, bốn cặp mắt nhìn hau háu về phía mình đang đứng sững trên
tửu lầu!
Tần Lãm Phong khinh thị không quay lại tiếp tục ăn uống như cũ.
- Xú tiểu tử kêu ngươi đưa qua đây, nghe rõ chưa! Nói xong, bốn gã tiến về phía bàn của chàng.
Tần Lãm Phong giả bộ ngạc nhiên hỏi:
- Bốn vị đây muốn tại hạ đưa ra vật gì?
- Kêu người đưa tờ giấy ở trong tay đó!
Tần Lãm Phong trề môi, nhếch miệng đối đáp:
- Tại hạ tưởng báu vật gì, chớ miếng giấy này nào có giá trị gì đâu, muốn thì cứ cầm lấy đi!
Dứt lời, tả thủ phất ra một cái, vô số những mảnh giấy nhỏ bị cái phất tay của chàng, bắn về phía bốn gã!
“Bôp! Bốp! Binh!” một chuỗi âm thanh vang lên!
Bốn gã bị những mảnh giấy nhỏ sắc bén như dao đâm vào mặt đau buốt, tức giận đang định xông lên thí mạng với chàng!
Đột nhiên cả bốn dừng lại...
Xú tiểu tử vẫn bình thản ăn uống miệng điểm nụ cười nhạt, giống như không có chuyện gì xảy ra!
Bốn gã thấy thế giống như bị chọc huyết heo, tám chưởng giơ lên định vỗ xuống đầu chàng...
Nhưng, hình như có một tia sáng lóe lên trong đầu của bốn gã, lập tức
thu chưởng về! Vốn là bốn gã thấy chàng dùng thủ pháp bóp giấy làm đả
thương người như vậy, nội lực này ở trên giang hồ bốn gã đã từng thấy
qua. Người nào công lực đã đạt đến cảnh giới một cánh hoa cũng có thể đả thương người, nay thấy sự việc diễn ra trước mắt không dám không tin,
bốn gã đã từng được nếm qua mùi vị này.
Bốn gã biết đã gặp phải dị nhân, nhưng đã đưa chưởng ra nếu thu về thì xấu hổ, nhưng... đành nuốt giận rút tay về.
Một tên trong bọn độ khoảng tứ tuần, bước lên một bước nhìn chàng quát hỏi:
- Xú quỷ! Ngươi dám cùng với anh em ta đến bờ đê cách thành năm dặm so tài một chuyến hay không?
Tần Lãm Phong bình thản đáp:
- Bốn vị cứ đi trước, tại hạ sẽ lập tức theo sau!
- Đến là quân tử, không đến là tiểu nhân, bọn ta đợi ngươi ở đó. Gã vừa dứt lời liền cùng với ba gã còn lại bước vội xuống lầu.
Tần Lãm Phong sau khi ăn uống no nê, thanh toán tiền cơm rượu xong, liền bước xuống lầu. Dò hỏi thực khách đường đến bờ đê, sau đó chàng ra khỏi thành thi triển khinh công lướt đi.
- Tần thiếu hiệp, xin dừng bước!
Tần Lãm Phong vừa ra khỏi thành không lâu, nghe bên đường có tiếng kêu
mình, lập tức dừng thân đưa mắt nhìn. Chỉ thấy mé bên trái con đường có
một hán tử tướng mạo đường đường oai phong lẫm liệt, nhìn kỹ lại chính
là đường chủ Loa Sanh Bang, Bát Diện Tỳ Hưu Đinh Ngạo.
Bát Diện Tỳ Hưu như mũi tên bắn đến trước mặt Tần Lãm Phong song chưởng chắp lại hành lễ nói:
- Tại hạ phụng mạng bang chủ, đến đây để nghe thiếu hiệp sai bảo! Tần Lãm Phong kinh ngạc hỏi:
- Du bang chủ sao biết tại hạ đi đến đây?
- Du Bang chủ biết được thiếu hiệp đã gây hấn với đệ tử của Ngũ Âm Giáo, đoán chắc thiếu hiệp sẽ đến bên bờ đê cách thành năm dặm, cho nên mới
sai tại hạ đến đây để hầu hạ!
- Ủa, vừa rồi có phải có bốn tên hung đồ đã đi qua đây?
- Chính phải bốn tên đó là Đà Chủ Phân Đà của Ngũ Âm Giáo, người giang hồ đặt cho chúng cái tên Hoàng Hà Tứ Văn!
- Đinh đường chủ có biết đường nào tới đó không?
- Địa phận này tại hạ rất thành thuộc để tại hạ dẫn đường cho thiếu hiệp!
Bát Diện Tỳ Hưu dứt lời, phóng như bay về phía trước.
Tần Lãm Phong chỉ dùng ba thành công lực, đã đi song song với gã.
Qua một khắc hai người đến một địa phương xung quanh toàn là cát vàng,
hoang vắng lạ thường, một ngọn cỏ cũng không mọc được. Bát Diện Tỳ Hưu
là người đầu tiên dừng bước, Tần Lãm Phong cũng lập tức định thân.
Bát Diện Tỳ Hưu liếc nhìn xung quanh lẩm bẩm:
- Kỳ lạ thật, sao không có một bóng người nào hết vậy?