Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 85: Xử Lý Bán Huyết Tộc (14)



Kiều Giang Nguyên dùng lực, giống như không muốn để cậu thoát được.

“Em lại đây, tôi có lời muốn nói.” Dù sao cũng đang ở sòng bài, xung quanh lại đều là quý tộc, Kiều Giang Nguyên đè thấp thanh âm, lại nắm lấy tay Thân Giác, đi lên sân thượng.

Thân Giác khẽ nhíu mi, nhưng bởi vì tối nay cậu tới bàn chuyện làm ăn, không muốn để Khổng Phàn lưu lại ấn tượng không tốt về mình, cho nên đành phải đi theo Kiều Giang Nguyên lên sân thượng.

Bức màn nhung đen dày nặng chia đại sảnh và sân thượng thành hai thế giới, Thân Giác vừa đến sân thượng, lập tức muốn rút tay ra, nhưng Kiều Giang Nguyên lại không chịu buông tay, thậm chí còn vây Thân Giác giữa thanh chắn lan can.

Lan can cao ngang eo, đèn đường dưới lầu cũng chiếu không tới bên trên, gương mặt anh tuấn của Kiều Giang Nguyên trong bóng đêm có vài phần mờ ảo.

“Anh muốn gì?” Thân Giác bất mãn nhìn người trước mắt, lần thứ hai dùng sức thu tay về, nhưng Kiều Giang Nguyên vẫn không chịu thả, sức lực của y còn lớn hơn Thân Giác.

“Hẳn là tôi hỏi em mới đúng.” Kiều Giang Nguyên đè nặng giọng nói, tựa như sợ người ngoài nghe thấy, “Bây giờ một câu em cũng không muốn nói với tôi sao? Chúng ta tốt xấu gì cũng cùng nhau lớn lên, em muốn xa cách tôi, cũng phải cho tôi một lý do chứ.”

Thân Giác nhíu chặt mày, “Không có lý do gì hết, Kiều Giang Nguyên, anh buông tay.”

Kiều Giang Nguyên nghe vậy lại chỉ nhìn chằm chằm Thân Giác, dấu răng trên cổ Thân Giác quá mức rõ ràng, khiến y không có cách nào xem nhẹ, lại còn không phải chỉ có một chỗ. Y nghĩ y hẳn đã biết người làm ra dấu vết này là ai, chính là người mà y thích. Hiện tại người y thích và bạn tốt của y ở bên nhau, mà vị bạn tốt này một tháng trước vẫn còn thích y.

Y cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cũng mới chỉ hơn một tháng, thế giới của y phảng phất đã thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Kiều Giang Nguyên nhắm mắt, lúc mở mắt ra, trên mặt đã lộ ra nụ cười ôn nhu, “Tôi biết em giận tôi, em giận tôi giả ngu có đúng không? Nhưng em không cần tìm người khác tới để chọc tôi, Tiểu Giác, tôi sai rồi, em có thể tha thứ cho tôi không?”

Nói xong, y còn mạnh mẽ kéo người vào trong ngực, còn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Thân Giác, “Tiểu Giác, tôi biết chúng ta sau khi lớn lên, đều có suy nghĩ và cuộc sống của riêng mình, nhưng tôi vẫn luôn để ý tới em, những lời ám chỉ trước đó của em, tôi không phải là không hiểu, chỉ là tôi sợ tôi sẽ thương tổn em, cho nên tôi không dám đáp lại. Nhưng hiện tại tôi mới hiểu được, tôi căn bản là không có cách nào chấp nhận chuyện em không để ý tới tôi, cho nên, cho dù em không thích tôi, nhưng đừng phớt lờ tôi nữa, có được không?”

Kiều Giang Nguyên cảm giác được người trong lòng giãy giụa, âm thầm tăng thêm sức lực. Mà Thân Giác thật sự có chút phiền. Kiều Giang Nguyên lì lợm đeo bám hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn của Thân Giác, cậu vốn cho là chỉ cần cậu từ chối rõ ràng, Kiều Giang Nguyên sẽ thức thời không đến tìm cậu nữa. Nhưng xem ra, phần tình cảm mà Kiều Giang Nguyên dành cho Dục Thanh này đủ khiến y vứt bỏ mặt mũi, chẳng sợ Thân Giác bày ra sắc mặt khó coi, y cũng có thể tự mình quyết định, đóng giả bộ dáng bạn tốt.

Nhưng mà ngẫm lại thì cũng bình thường, mấy đời trước Kiều Giang Nguyên có thể âm thầm thu mua gia sản của cậu, một tiếng gió cũng chưa để lộ, đủ để chứng minh người này thận trọng từng bước. Hiện tại bỏ xuống mặt mũi xin lỗi cậu, cũng không phải không có khả năng.

Nếu Thân Giác hơi chút mềm lòng, bọn họ lại một lần nữa khôi phục mối quan hệ ban đầu, Kiều Giang Nguyên sẽ có thể tiếp tục tiếp cận Dục Thanh.

“Anh buông tôi ra trước đã.” Thân Giác sau khi rời giường còn chưa ăn gì, cậu lại không quá hứng thú với đồ ăn ở đây, gần như món ăn nào cũng bỏ máu vào. Hơn nữa bởi vì cậu là quý tộc, máu được cho thêm vào càng nhiều. Cậu đến Hối Anh quán, lại uống vài ly rượu với Khổng Phàn, dạ dày cũng có chút khó chịu. Hiện tại Kiều Giang Nguyên ôm cậu, cậu chỉ muốn nôn ra, sắc mặt càng trở nên tái nhợt.

Kiều Giang Nguyên dường như nhận thấy ngữ khí Thân Giác không đúng, chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn buông lỏng Thân Giác ra. Thấy sắc mặt đối phương không ổn, mới thấp giọng dò hỏi: “Em không thoải mái?”

Thân Giác duỗi tay đẩy Kiều Giang Nguyên ra, một phần cậu muốn nôn cũng là do khí vị phức tạp trên người Kiều Giang Nguyên. Trên người Kiều Giang Nguyên có mùi rượu, mùi thuốc lá, còn có mùi nước hoa quyện lại với nhau, khó ngửi vô cùng.

Người bị đẩy xa, gió đêm thổi tan đi mùi vị ngay mũi ấy, lúc này Thân Giác mới thấy thoải mái hơn một chút.

Kiều Giang Nguyên vẫn luôn để tâm quan sát biểu tình của Thân Giác, thấy mày cậu giãn ra một chút, mới tiếp tục mở miệng: “Em lại không ăn uống đàng hoàng có phải không? Em cứ không biết tự chiếu cố bản thân mình cho tốt như thế, nếu không thì đến ở nhà tôi vài ngày xem sao? Tôi mới mời một vị chuyên gia dinh dưỡng tới, đối với ẩm thực rất có tâm đắc.”

Thân Giác lắc lắc đầu, giương mắt nhìn Kiều Giang Nguyên, “Tôi với anh chính thức nói rõ một lần, tôi không muốn làm bạn với anh nữa, từ nay về sau anh không cần tìm tôi làm gì."

“Tại sao?” Kiều Giang Nguyên cảm thấy mình không có cách nào tiếp thu. Y không thể chấp nhận chuyện Thân Giác thay đổi chỉ trong một đêm. Y nhíu mi, đột nhiên từ trong túi lấy ra một tờ giấy bị gấp.

Y mở tờ giấy ra, bên trong phác họa hình dáng y, mà khoản đề tự chính là tên Thân Giác, ở trên còn có thời gian, chính là mấy tháng trước.

Đây là Thân Giác vẽ lúc còn ở nhà y. Lúc ấy cậu còn cố ý kẹp trong cuốn sách mà y đang đọc. Khi đó Kiều Giang Nguyên chỉ thấy hành vi này của Thân Giác có chút buồn cười lại nhàm chán, nhưng cũng không vứt tờ giấy đó đi. Chỉ là mấy ngày qua y lại ma xui quỷ khiến nhớ về tờ giấy vẽ này, cũng luôn mang nó theo bên người.

“Em nhìn bức họa này xem, Thân Giác, em xác định muốn cùng tôi cứ như vậy tuyệt giao?” Ánh mắt Kiều Giang Nguyên yên lặng nhìn Thân Giác, môi mỏng gắt gao mím chặt.

Ánh mắt Thân Giác dừng trên bức vẽ, có một lát xuất thần. Lúc ấy cậu đã từng thật tâm yêu Kiều Giang Nguyên, nhưng người này đối với tình cảm của cậu làm như không thấy, thậm chí còn lừa cậu ký xuống khế ước bán mình.

Kiều Giang Nguyên chú ý thấy Thân Giác xuất thần, trong mắt hiện ra vui sướng nhàn nhạt, nhưng nét vui sướng này cũng không duy trì được bao lâu. Thân Giác đoạt lấy bức họa từ trong tay y, kế tiếp, cậu xé bức họa ra thành từng mảnh.

Thân Giác xé bức vẽ cũng không nhanh, thong thả ung dung, giống như muốn để cho Kiều Giang Nguyên chậm rãi xem, sau đó nhớ kỹ.

Trong bóng đêm, tay Thân Giác trắng đến loá mắt, Kiều Giang Nguyên thậm chí có điểm mơ hồ, rốt cuộc là tay cậu trắng, hay là bức họa trong tay cậu trắng hơn. Ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi xé giấy vẽ thành những mảnh nhỏ, tựa như đem tất cả những kí ức giữa bọn họ toàn bộ xé nát.

Thân Giác xé xong, bước tới gần Kiều Giang Nguyên.

Cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, môi đỏ hơi cong, ánh mắt lại thập phần bình tĩnh, “Chỗ này không có thùng rác, cho nên tôi chỉ có thể đưa cho anh.” Cậu kéo túi tiền của Kiều Giang Nguyên ra, thả vào đấy những mảnh giấy vụn.

Nếu cậu không có ký ức, tất nhiên sẽ động tâm vì những lời này của Kiều Giang Nguyên. Nhưng cậu không có ký ức, cũng sẽ không nghe được những lời này của Kiều Giang Nguyên. Kiều Giang Nguyên chỉ là mang mặt nạ muốn lừa cậu, lợi dụng cậu.

Thân Giác xé giấy xong thì đi ra ngoài.

Con người đều như thế này, luôn nhớ thương những gì mất đi, mà khi có được, lại chưa bao giờ động tâm vì nó.

……

Thân Giác trở lại đại sảnh, mà Khổng Phàn cũng đã đánh bài đến chán tay, đang tìm Thân Giác.

Khổng Phàn rất hài lòng về đêm nay, thời điểm rời đi còn nói qua hai ngày nữa sẽ nói cụ thể chuyện hợp tác. Thân Giác đưa Khổng Phàn lên xe xong mới chuẩn bị lên xe của mình, chỉ là trước khi cậu lên xe thì khẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Có người đang nhìn cậu.

Thân Giác quay đầu lại nhìn lướt qua, ngoài ý muốn phát hiện trên sân thượng mới vừa rồi cậu ở cùng với Kiều Giang Nguyên có một bóng người. Bởi vì trên sân thượng không có đèn, Thân Giác chỉ có thể thấy một bóng hình mơ hồ, tựa như là Kiều Giang Nguyên.

Y vẫn còn đứng ở nơi đó.

Thân Giác chỉ nhìn thoáng qua đã thu hồi tầm mắt, khom lưng chui vào bên trong xe.

Năm ngày sau, Thân Giác và Khổng Phàn bước đầu ký kết hợp đồng, Khổng Phàn mời Thân Giác đến quặng mỏ xem thử. Thân Giác suy nghĩ một chút, liền đồng ý.

Lần này đi ra ngoài, Thân Giác chỉ dẫn theo Dục Thanh, bảo tiêu và tài xế đều không mang, bởi vì chuyến này của bọn họ đi bằng xe lửa.

Hướng Văn biết Thân Giác muốn đi một chuyến xa nhà, lại không dẫn theo anh ta, buồn bực đã lâu, nhưng anh ta lại không dám biểu hiện ra trước mặt Thân Giác, chỉ có thể âm thầm ở sau lưng quấy phá Dục Thanh. Nhưng Dục Thanh cực kì thông minh, hắn không cãi nhau với Hướng Văn, Hướng Văn nói cái gì, hắn đều nghe. Sau khi Hướng Văn nói mấy câu thì không còn hứng thú nữa, chỉ có thể oán hận mà trừng mắt liếc nhìn Dục Thanh.

Ngày đi, Hướng Văn để hành lí của Thân Giác vào cốp xe. Mới vừa để xong, đã nhìn thấy Dục Thanh xách theo một cái rương da nhỏ tới.

Dục Thanh chưa bao giờ đi xa, cái rương da này đã từ nhiều năm trước, mấy góc đã sờn mòn.

“Sao cậu lại mang cái rương hỏng như thế, nếu bị người khác nhìn thấy, còn tưởng rằng công tước bạc đãi cậu.” Hướng Văn nhìn Dục Thanh xách theo một cái rương da hỏng như vậy, bèn nhịn không được mà chèn ép, “Cũng đâu phải chưa đưa tiền lương cho cậu đâu, như thế nào? Mua có cái rương cũng không chịu mua? Thật đúng là ném hết mặt mũi của công tước.”

Dục Thanh bị nói thế chỉ có thể cúi đầu.

Thân Giác đứng ở bên cạnh xe, theo lời Hướng Văn nói nhìn thoáng qua rương da trong tay Dục Thanh. Cậu suy nghĩ một chút, chuyển mắt nhìn về phía Hướng Văn, “Ta nhớ ta còn vài cái vali, ngươi lấy một cái đưa cho Dục Thanh đi.”

Hướng Văn đáp ứng, đi tới bên cạnh Dục Thanh, “Cậu đi theo tôi.”

Chờ Dục Thanh cùng Hướng Văn đi ra một lần nữa, đã là mười phút sau. Dục Thanh bỏ rương da vào cốp xe, lại mở một bên cửa xe khác đi lên. Thân Giác đã ngồi trên ghế dựa, đang nhắm mắt dưỡng thần. Bọn họ định tới khách sạn mà Khổng Phàn ở trước, sau đó mới cùng Khổng Phàn ngồi xe lửa đi A thành.

Lúc Khổng Phàn nhìn thấy Dục Thanh, đôi mắt lập tức sáng ngời. Ở trên xe lửa, càng thêm nhiệt tình lôi kéo Dục Thanh nói rất nhiều chuyện. Dục Thanh có chút xấu hổ, nhìn về phía Thân Giác. Chỉ là Thân Giác có vẻ không thoải mái, vừa lên xe lửa đã bắt đầu ngủ. Nhưng vì dựa đầu vào cửa sổ, nên cứ cụng đầu vào cửa sổ xe.

Dục Thanh âm thầm tựa đầu Thân Giác lên vai mình, lại ra hiệu cho Khổng Phàn. Khổng Phàn thấy thế, cũng ngượng ngùng không nói nữa.

Chuyến xe lửa này mất tận tám giờ, Thân Giác hình như khó chịu vì phải di chuyển xa, tỉnh lại cũng không nói lời nào, chỉ ngồi một chỗ nhíu nhíu mi. Dục Thanh thấy thế, từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo. Mấy ngày này, hắn đi theo hầu hạ bên người Thân Giác, đã sớm phát hiện Thân Giác thích ăn đồ ngọt, vì thế hắn nhờ người bên ngoài mua rất nhiều loại kẹo cao cấp.

Mấy loại kẹo này thực sự rất đắt, gần như tiêu hết một tháng tiền lương của hắn.

“Công tước, ăn kẹo đi.” Dục Thanh nhẹ giọng nói, đưa một viên kẹo ra.

Thân Giác quyện luyện nhìn viên kẹo kia, không nhúc nhích.

Dục Thanh nhìn mọi người xung quanh, ai nấy cũng đều có chút mệt, Khổng Phàn và người hầu của ông ta đều đang ngủ, còn bảo tiêu ngồi bên cửa sổ, xem phong cảnh bên ngoài.

Hắn nghĩ nghĩ, ngậm viên kẹo kia vào miệng, sau đó một tay đỡ bả vai Thân Giác, chủ động hôn lên, còn một tay khác cầm cái mũ trên bàn che lại, đề phòng bảo tiêu nhìn qua.

Đầu lưỡi đem kẹo đẩy vào.

Vị ngọt tản ra, Dục Thanh lui ra, nhưng thời điểm thấy Thân Giác nhìn hắn, lại nhịn không được tiến lên hôn một cái.

Có lẽ đang ở trước mắt mọi người, nên làm loại sự tình này rất có cảm giác kích thích. Dục Thanh cũng không ngoại lệ, tuy rằng hắn dùng mũ che khuất, nhưng nếu bảo tiêu nhìn qua, vẫn có thể biết bọn họ đang làm chuyện gì, loại kích thích này khiến Dục Thanh càng hưng phấn.

Dục Thanh đút kẹo cho Thân Giác, Thân Giác không cự tuyệt, điều này làm trong lòng hắn có chút vui vẻ. Đến lúc xuống xe, vui sướng vẫn còn quanh quẩn ở trong lòng. Nhưng khi tới khách sạn, hắn lại vui vẻ không nổi.

Khổng Phàn làm chủ nhà, thấy Thân Giác thần sắc mệt mỏi, bèn đưa ra đề nghị muốn đưa Thân Giác đi ngâm suối nước nóng, vừa hay khách sạn cũng có. Khổng Phàn không kiêng nam nữ, lúc ngâm suối nước nóng còn có vài ba vị nữ huyết tộc ở bên hầu hạ. Dục Thanh là người hầu, không có tư cách xuống nước, nhưng sau khi hắn nhìn thấy Thân Giác xuống nước, bên cạnh còn có một nữ nhân thanh tú ngồi quỳ một bên mát xa cho Thân Giác, ánh mắt rõ ràng trầm xuống.

Thân Giác không muốn người khác mát xa giúp cậu, nhưng Khổng Phàn rất kiên trì, Thân Giác cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể chịu đựng. Nhưng cậu rất ít khi tiếp xúc với phụ nữ, vô luận là ở trên trời, hay là ở luân hồi chi cảnh, xung quanh cậu cơ bản đều là nam nhân, cho dù có nữ nhân, cũng là dạng không có quan hệ gì với cậu.

Đây là lần đầu tiên cậu cùng một nữ nhân tiếp xúc thân mật như thế.

Cảm giác mà bàn tay nữ nhân mang lại hoàn toàn không giống nam nhân, nho nhỏ, mềm mại, cậu hoàn toàn hình dung không ra được là cảm giác gì. Thân Giác ngồi ở trong nước, cho dù đã làm lơ cái tay trên vai, nhưng vẫn nhịn không được đỏ mặt.

Khổng Phàn phát hiện Thân Giác thế nhưng lại đỏ mặt, nhịn không được cười ha ha, “Cậu thật là, giống y như ba của cậu vậy, nhìn thấy phụ nữ là đỏ mặt. Đúng rồi, tôi có một người cháu gái, vẫn luôn muốn biết đế đô và A thành có cái gì khác nhau. Tôi không phải người đế đô, không thể nói rõ, các cậu nếu ngày nào đó có gặp nhau, cậu nói cho nó biết, có được không?” Ông ta dội nước lên người mình, cười ngâm ngâm, “Con bé nhỏ hơn cậu mấy chục tuổi, năm nay mới vừa thành niên.”

Thân Giác hơi sửng sốt, vừa định từ chối thì nghe được âm thanh của Dục Thanh vang lên từ phía sau.

“Cô mát xa lâu như vậy rồi, để tôi đến thay cô một lúc.”

Dục Thanh thấp giọng nói với cô gái đang mát xa cho Thân Giác.

Nữ huyết tộc sửng sốt một chút, đành lui xuống. Dục Thanh ngồi quỳ xuống vị trí lúc nãy của cô gái kia, hắn một bên giúp Thân Giác mát xa bả vai, một bên nghe hai người Thân Giác và Khổng Phàn nói chuyện. Nghe thấy Thân Giác nói lời từ chối, hắn lặng lẽ nhếch khóe môi, tay men theo cột sống nhấn xuống.

“Ai, quên đi.” Khổng Phàn thấy Thân Giác cự tuyệt, cũng không bắt buộc, “Các cậu còn trẻ tuổi, tôi cũng không ép buộc.”

Bọn họ ngâm một hồi thì đứng dậy tắm rửa trở về phòng. Khổng Phàn có nhà ở A thành nên rời khỏi khách sạn, hẹn Thân Giác đêm mai đi đến quặng mỏ.

Thân Giác ngâm suối nước nóng xong, tinh thần tốt lên một ít, uống được nửa ly máu mới về giường ngủ. Phòng cậu ở lầu ba, Dục Thanh và bảo tiêu ở lầu hai. Cậu nằm xuống không bao lâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Hai tiếng nhẹ nhàng.

Thân Giác mở mắt ra, nhìn cửa, một lát sau, mới xuống giường đi mở cửa.

Ngoài cửa là Dục Thanh.

Hắn mới vừa tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt, khuôn mặt trắng như tuyết, môi lại đỏ bừng đến dị thường, “Công tước, tôi có thể ngủ cùng ngài không?”

Thân Giác liếc hắn một cái, liền xoay người đi vào trong.

Đây là một loại ngầm đồng ý, ánh mắt Dục Thanh sáng lên, sau khi đi vào, xoay người đóng cửa lại.

Kỳ thật hắn cũng không làm gì cả, chỉ ngoan ngoãn nằm trên giường bất động.

Tuy rằng Khổng Phàn đính chính là khách sạn ở A thành cũng không tồi, nhưng cách âm cũng không tốt, Dục Thanh đang thiu thiu ngủ thì bị đánh thức. Hắn nghe âm thanh truyền đến từ phòng bên kia, có chút xấu hổ. Giường ở phòng cách vách có lẽ ngay bên giường họ, chỉ cách một bức tường ở giữa, giường bên kia kẽo kẹt vang vọng, đụng vào trên tường, bọn họ bên này nghe thấy vô cùng rõ ràng.

Lần trước lúc Dục Thanh trúng dược cũng đã nghe qua loại thanh âm này. Chỉ là khi đó hắn quá khó chịu, làm gì có thời giờ đi chú ý đến âm thanh khác. Lúc này đây hắn không khó chịu, lỗ tai phảng phất cũng trở nên nhanh nhạy.

Dục Thanh nghe những thanh âm đó, nhịn không được nhìn về phía Thân Giác ở bên cạnh. Thân Giác nhắm hai mắt, lông mi dài thẳng nhẹ nhàng khép chặt, mà tròng mắt dưới mí mắt lại nhẹ nhàng xoay chuyển. Dục Thanh đoán Thân Giác chắc là cũng đã nghe thấy rồi. Quả nhiên, đối diện truyền đến một tiếng kêu cao vút, mày Thân Giác trực tiếp nhăn lại.

Dục Thanh suy nghĩ một chút, sáp đến gần Thân Giác. Hắn nhỏ giọng, “Công tước, có cần tôi qua gõ cửa hay không?”

Thân Giác đột nhiên mở mắt ra, trong mắt còn có một chút buồn ngủ, “Qua gõ cửa sao? Cách âm kém như vậy, ngươi ở bên này lớn tiếng nói một câu, bên kia hẳn là đã có thể nghe được.”

Dục Thanh nhấp môi cười một chút, “Vậy tôi trực tiếp gõ tường nhé?”

Thân Giác nhìn chằm chằm Dục Thanh một hồi, đột nhiên kéo người đến gần, cậu gần như đã sắp cắn vành tai Dục Thanh, thấp giọng nói: “Không cần, ngươi kêu lên xem sao?”

Vành tai Dục Thanh đỏ lên, thanh âm càng thấp, “Tôi…… thử xem.”

Không thể không nói, Dục Thanh ở phương diện này rất có khả năng thiên phú dị bẩm. Rõ ràng là chỉ có một mình hắn kêu, lại phảng phất như hai người hỗ động. Thân Giác ngồi dựa ở mép giường, nhìn Dục Thanh đỏ mặt kêu, hai người bên kia lúc đầu còn muốn phản kích, nhưng rất nhanh đã bại trận, thậm chí Thân Giác còn nghe được bên kia mắng, “Mẹ kiếp, người nào thế? Kêu to như vậy làm cái gì?”

Thân Giác nhịn không được cười một tiếng, thấy đối diện ngừng nghỉ. Cậu mới một lần nữa nằm xuống, thấy Dục Thanh còn ngồi, liền vẫy vẫy tay với đối phương.

Dục Thanh thấy thế lập tức ghé lại gần, “Công tước.”

“Làm tốt lắm.” Thân Giác nhẹ giọng nói.

“Thế thì có khen thưởng hay không?” Hai mắt Dục Thanh lấp lánh.

Thân Giác nhíu mi, “Không có.” Cậu xoay người qua ngủ, chỉ một lát sau, trên eo nhiều thêm một bàn tay.

Dục Thanh đang thử điểm mấu chốt của cậu, vượt rào từng bước một, tựa như muốn biết điểm mấu chốt của cậu ở chỗ nào.

Mà Thân Giác lại yên lặng cho phép Dục Thanh làm như vậy, có thể nói, hai người bọn họ đều đang thử đối phương. Tựa như làn điệu Tango, ngươi tiến ta lui, ngươi lui thì ta tiến, không đến cuối cùng, ai cũng không chắc ai mới là con mồi.

……

Thời điểm rời giường ra cửa, Thân Giác và Dục Thanh vừa lúc cũng đụng phải người cách vách cũng đang mở cửa, là một đôi nam nữ. Lúc bọn họ nhìn thấy Thân Giác và Dục Thanh, nhịn không được cười một chút, mà người phụ nữ trong đó nói với Dục Thanh: “Tiếng cậu kêu nghe rất êm tai.”

Dục Thanh khụ một tiếng, không nói chuyện.

Thời điểm cùng nhau xuống lầu, Thân Giác và Dục Thanh cái gì cũng chưa phát sinh, đi đường dĩ nhiên là thông thuận. Mà đôi tình lữ kia nhìn thấy bọn họ đi xuống lầu nhanh như vậy, không khỏi ở phía sau tấm tắc bảo lạ.

Dục Thanh nghe được, mặt càng đỏ hơn, hắn nhịn không được nhìn Thân Giác, ngoài ý muốn phát hiện vành tai Thân Giác cũng có chút hồng. Cái này làm cho Dục Thanh có chút kinh hỉ, giống như là hắn phát hiện ra một bí mật của Thân Giác.

May mắn là đôi tình lữ kia đã xuống trả phòng, mà Thân Giác vì phòng ngừa lại có người đánh thức cậu, dứt khoát bao luôn hai gian phòng cách vách.

……

Chuyến đi ngắn này, Dục Thanh vô cùng vừa lòng, bởi vì hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn độc chiếm Thân Giác, không giống như ngày thường còn có Hướng Văn kè kè cạnh bên. Ở A thành, chuyện lớn lớn bé bé đều là Thân Giác tự mình xử lý, bảo tiêu chỉ cần ở bên bảo đảm an toàn cho Thân Giác là được, tuyệt đối sẽ không giống như Hướng Văn tùy tiện đi lên quấy rầy.

Mà đồng thời, lúc Dục Thanh cùng Thân Giác đi đến mỏ quặng, Dục Thanh cũng phát hiện Thân Giác rất chiếu cố hắn. Lúc đi xuống, còn chủ động nắm tay hắn. Sau khi Khổng Phàn chú ý thấy, trong mắt hiện lên vài phần hiểu rõ, lúc trước còn nhắc đến cháu gái, trên đường trở về thì nửa câu cũng không nói tới.

Sau khi xem xong quặng mỏ, Thân Giác chính thức ký hợp đồng với Khổng Phàn, hôm đó lập tức lên xe lửa quay trở về đế đô.

Trở lại đế đô, Dục Thanh nhìn thấy Hướng Văn và tài xế đứng ở ga đến đón, sắc mặt khẽ biến.

Hướng Văn nhìn thấy Thân Giác, trên mặt treo nụ cười cực kỳ vui vẻ tiến lên, trực tiếp đẩy Dục Thanh ra. Dục Thanh bị đẩy ra sau, cánh môi khẽ mím, yên lặng mà đi theo. Lúc tới bên cạnh xe, sau khi Hướng Văn đỡ Thân Giác lên thì lập tức xoay người nhìn lại Dục Thanh ở đằng sau, “Trên xe hết chỗ rồi, tự cậu đi về đi, cũng không xa lắm đâu. Cho cậu tiền này, nếu gặp được người tốt, hỏi xem người đó có nguyện ý thuận đường đưa cậu về trang viên hay không.” Anh ta lấy một đồng bạc từ trong túi ra đưa cho Dục Thanh, thấy đối phương không nhận thì cười lạnh một tiếng, trực tiếp nhét vào trong tay Dục Thanh. Nửa câu sau, anh ta thấp giọng nói, “Mày đừng tưởng rằng mày được ra ngoài cùng công tước thì mày liền trở nên đặc biệt. Mày cứ thử nói với công tước cho tao tự về xem, để xem công tước nói như thế nào."

Dục Thanh nắm chặt đồng bạc trong tay, ánh mắt hiện lên một tia tối tăm, chỉ là nó lóe lên rồi rút đi rất nhanh, Hướng Văn cũng không phát hiện ra.

Dục Thanh lui về sau hai bước, cúi đầu nói: “Anh Hướng Văn, tôi biết rồi, tôi sẽ tự mình trở về.”

Hướng Văn thấy Dục Thanh thức thời như thế thì cũng lười nói mấy lời vô nghĩa, xoay người lên xe.

Mà trong lòng Dục Thanh đang chờ mong, hắn hy vọng Thân Giác có thể chủ động kêu hắn lên xe. Kỳ thật đằng sau có thể chứa được ba người, chỉ là sẽ hơi chật mà thôi. Thế nhưng Thân Giác không làm gì cả, xe nổ máy chạy đi ngay trước mặt hắn.

Dục Thanh nhìn xe đã đi xa, càng xiết chặt đồng tiền trong tay hơn. Một lát sau, hắn mới nặng nhọc nhấc chân bước đi.

Chờ lúc hắn về đến trang viên, Thân Giác bọn họ đã sớm về tới rồi. Hướng Văn đã hầu hạ Thân Giác tắm rửa, nhìn thấy hắn tiến lại đây thì làm ra vẻ bịt kín mũi, “Oa, cái mùi gì đây? Dục Thanh, cậu ngồi nhờ xe người khác à? Như thế nào trên người lại hôi như vậy?” Anh ta ghét bỏ liếc mắt nhìn Dục Thanh một cái, “Cậu vẫn nên nhanh chóng đi tắm rửa một cái rồi hẵng qua đây đi.”

Dục Thanh bị Hướng Văn nói thế, mặt lúc trắng lúc hồng. Hắn vừa mới đi nhờ xe một người hảo tâm, mà cái xe kia ngày thường là chở gà vịt, mùi có hơi nồng.

Hắn chỉ có thể rời khỏi phòng Thân Giác, đi tắm rửa trước.

Mà chờ hắn tắm rửa xong, Thân Giác đã rời khỏi nhà rồi, cậu dẫn theo Hướng Văn đi ra ngoài.

Sau khi Dục Thanh biết được, lần đầu tiên đập phá hết đồ đạc trong phòng mình.

Hắn chán ghét đế đô, hắn chán ghét Hướng Văn, hắn đột nhiên nảy ra một loại ý tưởng kì diệu. Nếu như có một nơi, chỉ có hai người hắn và Thân Giác thôi thì tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.