Sau khi bị hút tuột vào trong hố xoáy, nó dường như không còn tâm trí để xử lý tình huống, chỉ biết la đến thấu tận trời xanh:''AAAAAAAAAAAAAAAAA.................''
''BỊCH''
''Ui da, tiêu cái lưng của tôi rồi!''
Vội xoa xoa lấy tấm thân tàn tạ, nó nhìn xung quanh...Chả có gì ngoài đám mây trắng trắng hồng hồng...Nó đổ hết cả mồ hôi hột tìm đường ra nhưng tìm quoài hổng thấy. Nó la lên:
''Có ai không?????''
<Xong rồi! Vậy là phải chôn thân ở đây rồi a!> Nó nghĩ thầm trong bụng, ngồi bệt xuống
Bỗng có một tiếng nói trả lời câu hỏi của nó:
''Có nè!''
Nó mừng muốn chết, vội vội vàng vàng chạy lại chỗ có người, nó phải nheo con mắt lại mà nhìn...là hắn!
<Gừ! Cái tên lưu manh giả danh trí thức này! Không xử lý ra ngô, ra khoai là không được mà! Tên khốn nạn!>
Nó đứng ngay sau lưng hắn. hét ầm lên:
''Ngươi rốt cuộc là ai hả???????''
Hắn ta nghe xong lại còn điềm đạm trả lời:
''Ta tên Hồ Di!''
''Ta không quan tâm ngươi là hồ di hay là hồ ly! Mau đưa ta trở về!''
''Về đâu cơ?''-mắt nai trong sáng
Nó nổi khùng:
''Đừng có diễn!''-Muốn bùng cháy
Hắn im lặng, khẽ gấp chiếc quạt lại, lạnh lùng tiến đến trước mặt nó. Linh cảm lành ít dữ nhiều, nó bất giác lùi lại. Hồ Di hắn đẩy ngã nó ra khỏi tầng mây, miệng không quên nhắc nhở:
''Từ giờ cô là Trần Phương Nghi, nữ nhân ở thế kỉ 21, cố mà sống cho tốt! Không tiễn...''
Hình ảnh Hồ Di nhạt dần...nhạt dần. Nó há hốc, tay như thể cố bám vào tầng mây tầng mây trắng, trong thâm tâm, nỗi lòng muốn về nhà của nó như muốn nổ tung...
Nó mở to con mắt...một khung cảnh lạ hiện ra trước mắt nó...nó giật mình ngồi bật dậy...
Từ quần áo, đến tóc tai, thân thể đều thay đổi
<Chẳng lẽ mình xuyên không rồi sao?>
Đang còn hoang mang bỗng dưng cánh cửa bên trái mở vội, xuất hiện một người con trai thân để trần, thở dốc, bám lấy vịn cửa, đưa mắt nhìn nó. Người đó nói:
''Làm cái gì mà ngủ trưa trời trưa trật ra rồi hét ầm cả nhà lên như thế hả? Anh tưởng em gặp chuyện gì rồi nên phi thân muốn sập 2 cái lầu đấy!''
Nó ném cái gối về phía gã:
''Ngươi biết ta là ai không mà dám nói như thế? Khi quân phạm thượng! Còn không mau quỳ xuống!''
Gã nhìn nó như người từ cõi trên xuống, cười sặc sụa. Lại gần rồi đưa tay sờ trán nó:
''Nhiệt độ bình thường mà ta! Em diễn sâu quá! Mai mốt đi giành giải Ốt-ka nghen!''
''Ngươi...''-Nó muốn khùng lên
''Thôi...thôi...Anh đi nấu cháo cho mà ăn. Ngồi đó diễn tiếp đi''
Nó tối sầm mặt, định cho gã đó một cước cho bõ ghét thì nghe tiếng rôm rả ngoài hành lang:
''Úi..Em đến chơi à?''
''Dạ''
''Thế thì vào phòng đi! Con Nghi nó sốt hổng chừng cao lắm đó!''
''Cao lắm hả anh?''
''Ừa..ẻm diễn nghe ghê lắm cơ. Tưởng đang đóng phim cổ trang. Thôi em vào chơi''
''Vâng ạ...''
<Gừ! Mấy người đang có âm mưu gì bộ tui không biết sao? Đừng có mà ngon ngọt. Để tui xem mấy người bày trò quỷ gì!>
Nó nhìn chằm chằm ra cửa, chờ đợi...
Thật bất ngờ!
Người đứng trước mắt nó là con nhỏ có tướng mạo y chang Xuân Nhi. Nó mừng rỡ:
''Xuân Nhi! Ngươi cũng bị bắt tới đây ư?''
''Gì zậy? Bồ nói chuyện nghe kì zậy? Tui hông ở đây thì ở đâu? Mà nè..tui là Mỹ Nhi chứ hổng phải Xuân Nhi gì gì đó đâu. Mới có mấy ngày không gặp mà không nhận ra bạn thân luôn hả?''
Nó tròn xoe mắt rồi nó cũng hiểu...Ở cái thế giới mình còn chưa hiểu mình thì làm gì có vụ người quen chứ. Nhưng gặp người có dung mạo giống như thế thì xem như là may mắn....
''Sao bồ im lặng vậy? Hôm qua bồ ngã xuống hồ nước tưởng bồ xong luôn rồi đó! May mắn là không bị chấn thương nặng. Nè! Phương Nghi!
Khi nghe được vụ bị nạn. Một ý nghĩ chợt lóe trong đầu nó:
<Hay ta giả bị mất trí đi. Bị mất trí ít ra vẫn còn có cách xử lý!>
''Nè..nè...bồ đừng có ngây ra chớ! Nè! Phương Nghi...Phương Nghi''
<Ok con dê, quyết vậy đi!>
''Trần Phương Nghi''-nhỏ Mỹ Nhi vừa lắc mạnh vai nó vừa hét
Nó khẽ xoay đầu lại, đôi mắt nó như vô hồn...Miệng nó khẽ mở, nó hỏi:
''Vậy...tôi là...ai?''
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~THE END
Bước đầu phải thế? Phương Nghi phải đối mặt với chuyện gì? Mời các bạn đón xem