Khi sắc trời sáng hơn, Minh Nguyệt ngồi
trước gương tự trang điểm giống như ngày thường, tóc dài búi đơn giản,
cài lên đó mấy cây ngọc trâm, váy dài màu trắng, cừu bào màu trắng, bên
hông đeo phượng bội, khẽ mím chu sa, đôi môi đỏ mọng.
Lúc sau, Tiêu Đồng mang đến một đôi giày
thêu tơ vàng đeo vào giúp Minh Nguyệt rồi sau đó đỡ nàng lên xe, tiến
thẳng đến Tư Mộ cung.
Nhưng xe vừa đến rừng mai trong Ngự Hoa
viên Minh Nguyệt lại muốn đổi hướng, bàn tay chỉ vào Trùng Dương cung
cách Tư Mộ cung không xa nhẹ nhàng nói:
- Trước hãy đến thăm Âu Dương Chiêu dung một chút, nàng bệnh lâu chưa khỏi thật khiến người khác lo lắng.
Tiêu Đồng ngây ngốc mặc dù không biết vì sao nhưng vẫn theo lệnh, sai thái giám đổi hướng đến Trùng Dương cung.
Nhìn Minh Nguyệt đột nhiên bái phỏng, Âu
Dương Hồng Ngọc kinh ngạc, khuôn mặt tái nhợt không chút máu càng tái
hơn. Nàng chưa trang điểm, tóc dài cũng chỉ vấn đơn giản cài mấy cây
trâm phỉ thúy, ngay cả trang sức cũng không mang, cả người ốm yếu không
có chút khí lực.
Nghe nói, từ đêm đó cùng Hoàng thượng
chơi cờ, nàng đã rầu rĩ không vui nên mới nhiễm bệnh, tuy rằng Thái y
không dám chậm trễ nhưng trị mãi không khỏi. Kể cả khi Hoàng thượng sủng hạnh lại càng thêm bệnh nên Hoàng hậu cũng tới hạ chỉ, uy hiếp, bao giờ không thể lành bệnh thì không được thị tẩm.
- Đức phi nương nương sao lại tới đây? Tiện thiếp…
Âu Dương Hồng Ngọc hơi nhướng mắt, đứng
dậy thi lễ với Minh Nguyệt đã bị Minh Nguyệt đỡ lại, bàn tay trắng nõn
vỗ về tay nàng nói:
- Chiêu dung bệnh nặng trong người không cần đa lễ.
Nói rồi nàng nói với Tiêu Đồng:
- Tiêu Đồng, bản cung xuất giá có dược liệu gì hồi môn?
Từ xưa đến nay, thiên kim xuất giá của
những vị quan tam phẩm trở lên đều được chuẩn bị sẵn dược liệu trân quý
làm của hồi môn để cả đời không lo bệnh tật. Nhưng Âu Dương Hồng Ngọc
lại chỉ là con của thiếp, sợ là lúc xuất giá, đồ cưới không được đầy đủ, long trọng.
Tiêu Đồng vừa nghe hơi khó xử nói nhỏ vào tai Minh Nguyệt nói:
- Nương nương, Tướng quân chuẩn bị nhân sâm ngàn năm, người xem…
Minh Nguyệt mỉm cười nhìn biểu hiện của Tiêu Đồng có chút tán thưởng, lại giả vờ giận dữ nói:
- Nha đầu lớn mật, còn không về Ngưng Tuyết cung đem dược liệu tặng Chiêu dung nương nương.
Tiêu Đồng sợ hãi, cúi đầu nói nhỏ:
- Nô tỳ đáng chết, nô tỳ lập tức về cung mang đến.
Nói rồi, Tiêu Đồng giữ váy vội vàng chạy về Ngưng Tuyết cung.
Nhìn bóng dáng Tiêu Đồng dần xa, Âu Dương Hồng Ngọc nghi hoặc, mà Thanh Lan đứng bên cạnh lại càng không thể
tưởng tượng, vội đánh giá vẻ mặt Minh Nguyệt hiền lành che dưới chiếc
khăn, thần sắc đột nhiên cảnh giác. Nàng mất tự nhiên, đỡ bên Âu Dương
Hồng Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở phải đề phòng có sự gian trá.
Nhưng Minh Nguyệt cũng không nói nhiều, đợi Tiêu Đồng đến rồi nói cáo từ. Đem hộp gấm đựng nhân sâm ngàn năm để lại rồi nói:
- Nếu Chiêu dung không có chuyện gì, vậy bản cung đi bái phỏng các vị nương nương khác.
Nói rồi bước ra ngoài cửa nhỏ giọng nói với Tiêu Đồng:
- Cung điện của Hoàng hậu nương nương ở sau Tư Mộ cung, như vậy tiện đường đến thăm Hiền phi một chút đi.
Tiêu Đồng gật đầu đỡ Minh Nguyệt lên xe, quay đầu phúc thân với Âu Dương Hồng Ngọc rồi chạy theo xe phía trước.
Xe dần dần rời đi, Âu Dương Hồng Ngọc vô
lực đứng dậy, trường bào thêu đỗ quyên màu hồng nhưng cũng không thể
giúp sắc mặt nàng hồng nhuận chút nào, khẽ bước lên trước điện nhìn theo bóng Minh Nguyệt, nhẹ ho khan vài tiếng. Thanh Lan cũng vội vỗ vỗ lưng
nàng.
- Nương nương cẩn thận cảm lạnh.
Vội đem chiếc áo cừu dày rộng khoác lên người Âu Dương Hồng Ngọc, đôi mắt Thanh Lan đầy ưu thương, bất bình nói:
- Không nghĩ tới Đức phi kia mấy hôm trước bệnh cũ tái phát hôm nay lại khỏe mạnh như thế, ông trời thật bất công.
Âu Dương Hồng Ngọc lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn theo hướng Minh Nguyệt dời đi, ngây người một lúc rồi mới thở dài nói:
- Mộ Tuyết vốn đã là Vương phi
của Tam vương gia, bất đắc dĩ những kẻ hữu tình lại không thành quyến
thuộc, nói vậy, nàng cũng rất không muốn hầu hạ Hoàng thượng, nếu không
sao bệnh cũ phát sinh?
Thanh Lan vừa nghe, nghi hoặc càng sâu vội hỏi:
- Ý nương nương là Đức phi vốn không có bệnh? Đây là tội khi quân, sẽ bị khám nhà diệt tộc.
Âu Dương Hồng Ngọc cười khổ, lắc đầu nói:
- Mộ Tuyết thân thể thực sự yếu
nhược, ngươi xem nàng thở còn không xong, có thể thấy được bệnh cũng
không nhẹ, chính là…
Âu Dương Hồng Ngọc đột nhiên dừng lại một chút rồi mới nói:
- Hậu cung phi tần tiến cung
trước đó đều phải nghiệm thân, đem tất cả cho nữ quan ghi lại, mà Mộ
Tuyết lại không hề có bệnh cũ gì cả.
Thanh Lan chau đôi mày thanh tú thành
hàng, sắc mặt có chút vui mừng nhưng lại nghi ngờ. Nếu nói không có bệnh cũ, vậy Mộ Tuyết có thể nào muốn bệnh thì bệnh. Hơn nữa thái y không
thể chẩn đoán chính xác là sự thật. Vừa nghĩ Thanh Lan lại nhìn về phía
Âu Dương Hồng Ngọc.
Âu Dương Hồng Ngọc chỉ nhẹ cười chỉ nói:
- Mộ Tuyết trí tuệ vô song, xem ra hậu cung này không còn được an ổn mấy ngày.
Nói rồi thở dài, nhắm mắt lại.
Đến cửa Tư Mộ cung, Minh Nguyệt nhẹ nhàng xuống xe mà Thượng Quan Uyển Nhi cũng sớm ra nghênh đón. Nàng vẫn dịu
dàng cười nói, đôi tay trắng nõn kéo tay Minh Nguyệt, giọng nói mềm nhẹ
như tơ liễu phe phẩy, rung động lòng người.
Tiêu Đồng thoáng nhìn ở phía sau điện bóng Triệu công công biến mất, mắt lạnh chợt lóe những chỉ cúi đầu không nói gì.
Lúc trên xe tới nơi này, nàng đã sớm thấy bóng dáng gầy gò mặc triều phục màu nâu thêu bạch hạc. Không nghĩ hắn
hết sức trung thành với Hiền phi. Nàng còn tưởng sau sự việc trâm ngọc
hôm qua đã khiến Hiền phi mất tín nhiệm với hắn.
Minh Nguyệt cùng Thượng Quan Uyển Nhi hàn huyên đôi câu xã giao, đến khi cung nữ mang trà lên, Minh Nguyệt lại có chút lo lắng.
- Muội muội đây chính là Bích loa xuân cực phẩm Hoàng thượng ban tặng, ta cũng chưa được uống đâu.
Nét mặt Thượng Quan Uyển Nhi tươi cười
như hoa, dung nhan tuyệt sắc càng thêm khuynh thành, nàng tự tay đưa
chén trà tới trước mặt Minh Nguyệt, ôn nhu nói:
- Muội muội nếm thử xem, Hoàng thượng sáng nay mới ban thưởng, ta cũng chưa kịp uống, cũng may muội muội đến đây, haha.
Minh Nguyệt khẽ động mi, chỉ cúi đầu mỉm
cười. Nghĩ đến Ngự Hạo Hiên cũng coi như là phu quân tốt, không hề đem
chuyện đêm qua đến Ngưng Tuyết cung lộ ra, nếu không Thượng Quan Uyển
Nhi đã không khoe khoang với mình chuyện này.
- Có thể lấy được phi tử hiền
lành mỹ mạo như tỷ tỷ chính là phúc khí của Hoàng thượng, sao lại không
đem vật tốt ban cho tỷ tỷ được.
- Chỉ sợ muội tài sơ học thiển không hiểu được trà, trà ngon thế này mà để muội uống cũng thật đáng tiếc.
Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong dù cũng không cho là thật nhưng lại càng kiêu ngạo, nàng khiêm tốn đôi câu:
- Mộ Tuyết là đệ nhất tài nữ đế đô không ai không biết, tỷ tỷ rất ngưỡng mộ.
Nói mấy câu gần xa, Minh Nguyệt cũng uống trà nhưng khi đưa lên miệng, chiếc nhẫn trong tay khẽ xoay đổ toàn bộ
thạch tín vào trong chén trà rồi khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt lạnh lùng,
uống xong buông chén trà cười nói:
- Trà ngon, mùi hương thơm mát, mới uống thấy ngọt lành mà uống vào thật thư thái.
Nhưng Minh Nguyệt nói mấy câu đó lại
khiến cho Tiêu Đồng tim nhảy lên cổ họng, nàng nắm chặt chiếc khăn trong tay nhưng lại không dám nhìn chăm chú vào Minh Nguyệt.
Uống trà xong, Minh Nguyệt đứng dậy cáo
từ, cũng để lại mấy lễ vật trân quý tặng cho Thượng Quan Uyển Nhi rồi
dẫn Tiêu Đồng ra khỏi Tư Mộ cung. Nhưng ngay khi đến bậc thang cuối
cùng, Minh Nguyệt đột nhiên ngã xuống đất.
- Tiểu thư. Tiêu Đồng lớn tiếng hô to.
Thượng Quan Uyển Nhi còn đang sửng sốt đã thấy Tiêu Đồng kích động hô hào: