Buổi trưa, mặt trời chói chang, trong hoàng cung Ngự Lâm quân được
điều động vây kín Phượng tê cung kim bích huy hoàng. Các cung nữ trong
điện đều được dẫn tới Thẩm nghị cục để tra hỏi. Mà các cung tần cũng bị
cưỡng chế về cung điện của mình, đế vương có lệnh, các cung nhân trong
hoàng cung không ai được phép vây xem, trái lời xử trảm.
Thục phi thân là đứng đầu tam cung lại chấp pháp hậu cung nên cùng đế vương đến Phượng Tê cung thẩm tra chứng cứ, Mà Âu Dương Chiêu nghi vì
có liên quan nên bị giữ lại trong Trùng Dương cung. Thục phi vì đề phòng vạn nhất còn sai quân lính canh giữ nghiêm ngặt Trùng Dương Cung. Còn
hoàng hậu vốn bị cấm chừng thì được đưa đến phật đường Khôn trũ cung.
Một đêm này, toàn bộ hậu cung lại bị quấn vào sự hoảng loạn trước nay chưa từng có. Cung điện vốn đã sửa sang, trải thảm đỏ, kết hoa tươi giờ phút này lại không có lấy một chút vui vẻ mà như màu sắc đoạt mệnh
người. Lúc này, các cung nữ đang tu sửa trong Ngự Hoa viên lại phát hiện sâu trong bùn đất ở rừng mai lại nhặt được một vật dính máu nhơ bẩn.
Lại có một cung nữ nhặt được một chiếc phất trần tựa như là của Triệu
công công ở bên chân tường, hơn nữa tất cả đều dính máu
NHất thời, cả hoàng thành như tràn ngập trong biển máu. Cung đình vốn đã muốn phong tỏa tin tức nhưng không hiểu sao chỉ một nén hương mà bên ngoài tin tức đã lan truyền.
Trong Tẩm tâm cung, Như Nguyệt một thân váy dài tố khiết, đầy tâm sự
đứng ở hoa viên đã ngừng tu sửa, không một bóng người. Bên cạnh là Xảo
Nhi đi theo, hai chủ tớ đi vào trường đình, ngồi trên ghế đá.
Xảo Nhi nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình tái nhợt, xấu hổ cúi đầu muốn an ủi điều gì nhưng lại thoáng thất Minh Nguyệt và Tiêu Đồng đang đi tới,
trong lòng căng thẳng, vội kéo áo Như Nguyệt, nói nhỏ:
- Tiểu thư, Đức phi nương nương.
Như Nguyệt hoàn hồn, có chút vô lực quay đầu bóng trường bào trắng
thanh u ở sâu trong hoa viên kia. Mâu quang vốn cô tịch nhất thời tươi
sáng hơn, sau đó nàng vội đứng dậy, kéo váy bước xuống thềm đá, đi về
phía Minh Nguyệt. Tiêu Đồng còn chưa kịp ngăn cản thì nàng đã kéo mạnh
tay áo Minh Nguyệt, kích động nói:
- Ngươi…..Mộ Tuyết…..chuyện của Thượng Quan Thượng thư có phải do ngươi gây ra?
Tiêu Đồng nhướng mày nhìn tay Như Nguyệt muốn đẩy ra lại sợ Như
Nguyệt không không chế được cảm xúc mà kinh động đến Minh Nguyệt và
hoàng tự vì thế hơi chắn trước người Minh Nguyệt, nói nhỏ:
- Như Nguyệt tỷ tỷ, nơi này là hoa viên, tai vách mạch rừng huống chi nơi này ngay cả bức tường cũng không có.
Như Nguyệt xấu hổ, nàng buông ngọc thủ, nhưng vẫn cố gạn hỏi:
- Ta chỉ muốn biết đây có phải Mộ Tuyết làm hay không? Nếu
không phải thì cục diện hậu cung đều là nằm trong tay người khác, sao ta lại không lo lắng?
Minh Nguyệt chớp hạ mi dài, cũng không để ý đến Như Nguyệt, đi về
phía trước hai bước nhìn hai bên sườn trăm hoa đua nở, sau đó mới từ từ
nói:
- Như Nguyệt muốn ta thừa nhận cái gì?….
Nói xong, lạnh giọng cười, quay đầu nhìn Như Nguyệt giật mình, nàng lạnh lùng nói:
- Ba năm trong lãnh cung ngươi cũng đợi được, vậy mà bây giờ chỉ ngắn ngủi mấy ngày cũng không nhịn được sao?
Như Nguyệt đỏ mặt, hơi xấu hổ rồi lại ôn nhu nhướng mày, bàn tay trắng nõn nắm thành quyền, ngực thở dốc nói:
- Minh Nguyệt, ngươi là một u hồn do ta dùng 20 thọ nguyên
(tuổi) mà gọi tới mà thôi. Nếu lúc trước ngươi tới đây là trái với thiên ý thì bây giờ ta thuận theo thiên ý mà đem ngươi trở về. Chúng ta vốn
là nhất thể đồng tâm (là một), ngươi không nên…
Mâu quang Minh Nguyệt hơi động, lại nhẹ nhàng cười ra tiếng, nàng
xoay người đi về phía đài ngắm trăng, bẻ một nhành tường vi đỏ tươi, nhẹ ngửi, ngón tay mơn mơn những bông hoa rồi nhìn thành cao bạch ngọc, khẽ thở dài một tiếng. Sau đó, nàng liếc Như Nguyệt, không để ý mà nói:
- Nếu Như Nguyệt đã đề phòng ta, hơn nữa có năng lực đưa ta
trở về thì cần gì phải ở đây đấu võ mồm. Vẫn là… Như Nguyệt có nghĩ theo ta đánh cược một phen xem trong cảm nhận của Hoàng thượng vị trí của ai quan trọng.
- Ngươi….
Sắc mặt Như Nguyệt trắng bệch, nàng xiết chặt khăn lụa, phấn môi mím chặt, bước lên hai bước phiền não nói:
- Mộ Tuyết, đừng quên ước định trước kia của chúng ta. Nay
ngươi đã mang long thai, đương nhiên sẽ không thủ tín. Nếu ngươi bội ước thì ta cần gì phải khách khí với ngươi?
- Như Nguyệt tỷ tỷ…
Tiêu Đồng hơi giận, bước lên chắn trước người Minh Nguyệt, có chút kích động nhìn Như Nguyệt, lại tức giận nói:
- Như Nguyệt tỷ tỷ nói những lời này có phải là quá đáng
không? tiểu thư vì Như Nguyệt tỷ tỷ đã bao lần tự mình mạo hiểm tính
mạng. Tiên nhi xin hỏi tỷ tỷ, tiểu thư có chỗ nào làm sai? Huống chi
căn bản tỷ tỷ không thể lấy được những thứ tiểu thư cần mà tiểu thư vẫn
giúp tỷ tỷ lên ngôi Quý phi, diệt trừ thế lực hậu cung.
Như Nguyệt giật mình, đôi mắt đẹp trợn to, giống như không tin tưởng
nhìn thần sắc đạm bạc của Minh Nguyệt. Lúc sau, nàng nghi hoặc hỏi:
- Là thật sao? Nhưng là…. nhưng vì sao nàng lại mang long
thai, nếu không có lòng tranh đoạt thì sao Hoàng thượng lại dung cho một phi tần ngủ trên giường hắn?
Hoàng thượng tính tình bạc lạnh cũng chưa bao giờ cho bất kì phi tần
nào bước vào tẩm điện của chính mình chứ đừng nói đến để tần phi ngủ
trên long sàng kia.
- Thế thì có tác dụng gì?
Minh Nguyệt đột nhiên lạnh lùng nói, cầm đóa hoa trong tay ngắt từng
cánh rải trên khóm hoa rực rỡ kia. Sau đó ném cành cây trong tay, xoay
người đi về, chỉ để lại lời nói lạnh lùng:
- Nếu như Như Nguyệt ghen tỵ, vậy tối nay đến tẩm điện của
Hoàng thượng thỉnh cầu ngủ lại. Ta nghĩ, Hoàng thượng là người thương
hương tiếc ngọc, chắc cũng sẽ thành toàn cho mong muốn của Như Nguyệt.
Dứt lời, phất tay áo bỏ đi.
Tiêu Đồng nhìn bóng dáng Minh Nguyệt rời đi, mâu quanh nhìn Như Nguyệt đang giận đỏ mặt, mím môi nhẹ giọng nói:
- Như Nguyệt tỷ tỷ, tiểu thư là vì ngươi. Sống trong cung có thể nói như đi trên băng mỏng, từng bước đáng sợ, nhưng ngươi lại…
Tiêu Đồng hít sâu một hơi, không để ý đến Như Nguyệt, chạy lên trước đỡ lấy Minh Nguyệt, cùng về tẩm điện.
Chuyện hôm nay phát sinh quá nhiều, tuy rằng phần lớn đều là do Minh
Nguyệt thiết kế nhưng Thái hậu bị bệnh và Thượng Quan Uyển Nhi kích động tự sát lại nằm ngoài kế hoạch. Minh Nguyệt vẫn nghĩ tâm trí Thượng Quan Uyển Nhi tỉnh táo, dù sao khi nàng biết phụ thân mình bị hãm hại mà
biếm làm thứ dân, đẩy đi lưu đày cũng chỉ ở trong Tư Mộ cung mà bực tức. Nhưng không ngờ đến khi bị bỏ tù lại tự hoài phí bản thân.
- Tiểu thư, sắc trời khô tạnh, uống bát canh đi…
Tiêu Đồng bưng chén tổ yến hạt sen thơm ngát đến trước giường, quỳ
trên thảm hồ cừu, bàn tay trắng nõn nhẹ khuấy, thổi thổi rồi nói:
- Đây là thượng đẳng huyết yến do Tử Vân quốc tiến đến.
Nguyên bản vốn là chia đều cho các nương nương nhưng đều bị Hoàng thượng giữ lại cho người.
Minh Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, nhìn bát sứ thanh hoa trong tay Tiêu Đồng, đôi mi thanh tú nhẹ nhíu lại, hơi mệt mỏi cười nói:
- Tiêu quốc chủ nếu biết những đồ sứ thần tiến cống cho
Hoàng thượng đều được để cho ta hưởng thì chỉ sợ sẽ ngày đêm đuổi tới
Thiên triều mà giết ta diệt khẩu mất
Nói xong, phất tay, bảo Tiêu Đồng bưng bát canh kia xuống.
Tiêu Đồng hơi sửng sốt rồi sau đó mới hiểu được ý của Minh Nguyệt,
nhất thời nghĩ tới cái gì đó, đặt bát canh xuống, hơi mất tự nhiên nói:
- Tiểu thư, nói đến chuyện Tử Ngọc quốc, nô tỳ có việc muốn bẩm….
- Hôm nay phát sinh chuyện này, trong ngoài hoàng thành nổi
cơn mưa gió, nhưng là… nhưng là khi nãy nô tỳ nghi một ngự tiền thị nữ
nói. Lãnh quốc chủ không chỉ không có ý lùi lại hôn sự mà còn muốn thúc
giục Hoàng thượng sớm thành hôn, sợ đêm dài lắm mộng.
Minh Nguyệt nín thở, nhìn phía tiêu đồng, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhưng lúc sau lạnh nhẹ cười lên, lạnh lùng trào phúng:
- Lãnh Cô Vân muốn mượn cơ hội để Khuynh Thành quận chúa
đăng phi vị, nay cơ hội trước mắt như vậy sao có thể buông tha?
Hoàng hậu bị áp giải vào phật đường, Hiền phi bỏ tù, Âu Dương chiêu
nghi bị vây hãm, giờ phi vị không thiếu, nếu lúc này thành thân, bất
luận thế nào Tiểu quận chúa cũng sẽ được thành một trong Tứ phi.
- Ý tiểu thư là?
Tiêu Đồng hơi chậm chạp trừng mắt nhìn, rồi sau đó nhíu mi, mím môi nói:
- Tiểu thư, nói như thế không phải là Lãnh quốc chủ là ngư ông hưởng lợi?
Thế này sao được, nàng và tiểu thư mạo hiểm thân mình, bày mưu tính
kế ở chốn nguy hiểm này mà nay lại để người khác ngồi mát ăn bát vàng
Minh Nguyệt hạ mi, bàn tay trắng nõn nhẹ vuốt bụng, suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ tới Như Nguyệt, lơ đáng nói:
- Nếu Thượng Quan Trung đã chết, Hiền phi chạy trời không
khỏi nắng, không bằng thành toàn cho tâm nguyện đăng phi của Như Nguyệt. Tiêu Đồng, ngươi tìm tòi một ít chữ viết của Thượng Quan Trung, sau đó
sai người dựa vào đó mà viết một phong thư nhận tội, rồi truyền ra phố
phường. Rồi sau đó bảo Lý Vinh trình lên Thái hậu, từ đó Mộc thị giải
oan, Như Nguyệt đương nhiên lại được phục vị.
Tiêu Đồng đầu tiên là trố mắt, sau là nhảy nhót, nhưng lại càng chua
xót. Tiểu thư đã giúp Như Nguyệt phục vị, như vậy về sau có phải sẽ….
rời khỏi cung đình?
Mím môi, sắc mặt Tiêu Đồng dần trắng bệch, khóe mắt cũng dâng lên một tầng hơi nước, nàng cúi đầu nhìn tiểu thư đang vuốt bụng, trong lòng
càng đau đớn, cố nén đau nói khẽ:
- Tiểu thư đã quyết định sao? Thật ra… thật ra chuyện của
Như Nguyệt tỷ tỷ cũng không cần hoàn thành gấp như vậy. Hơn nữa, việc
Khuynh Thành quận chúa, tiểu thư cũng nhất định có thể nghĩ cách để nàng không thể gả vào cung, không cần phải…
Không cần phải để tiểu hoàng tử cùng bọn họ lưu lạc nhân gian.
Minh Nguyệt hiểu ý Tiêu Đồng muốn nói, lại biết nàng áy náy, quan tâm đến mình vì thế cười thoải mái, lắc lắc đầu, cười nói:
- Làm hết chuyện có thể làm, nghe theo thiên mệnh. Tiêu
Đồng, trong hoàng cung này, những chuyện ác ta làm đã quá nhiều, nếu còn không thẹn với lương tâm mà vẫn ở đây hưởng vinh hoa phú quý, nhận
thiên sủng vạn ái của Hoàng thượng thì chỉ sợ có ngày ta sẽ chết chẳng
toàn thây.
Như Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ sợ cho dù đến ngày chết nàng cũng không biết Minh Nguyệt mới là người hủy diệt đi tất cả mọi thứ của nàng. Nếu
không, nàng cần gì phải buông tha hết thảy mà ngồi nguyền rủa Âu Dương
Hồng Ngọc? Nếu không phải đã tuyệt vọng thì sao lại muốn phí hoài bản
thân?
Tiêu Đồng cúi đầu, cuối cùng nhỏ nước mắt: “Hồng tường
lục ngõa Kim Loan điện” (tưởng đỏ, ngói xanh, điện Kim Loan) là câu ca
dao trước kia nàng thường nghe đến. Mẫu thân cũng thường nói với mình
“Hồng nhan bất lão ân nghĩa đoạn” (hồng nhan chưa già nhưng ân nghĩa đã
đoạn tuyệt), cũng biết từ xưa đến nay tần phi đều đau thương nói: “ Bất
ái cung tường liễu” (không yêu cung điện, tường liễu) nhưng là nay mình
lại đứng đây, bố trí hết thảy…
Nhắm mắt lại, nước mắt Tiêu Đồng chảy dài, nàng quỳ trên mặt đất, cầm tay Minh Nguyệt, nức nở một tiếng. Mi mắt ướt nhìn đôi mắt đầy đau
thương của Minh Nguyệt, khàn khàn nói:
- Bây giờ nô tỳ đi chuẩn bị tất cả, việc này thành công nô
tỳ sẽ lập tức đưa tiểu thư rời khỏi chốn này, không quan tâm cung đình
sau này ra sao nữa, mặc kệ ai sống ai chết.
Minh Nguyệt nhìn nước mắt Tiêu Đồng, nàng nhẹ nhíu mắt tựa như nhìn
thấy chốn sơn dã bên ngoài hậu cung này, khóe miệng hơi cười. Nàng đột
nhiên nhớ tới ngày kí khế ước, linh hồn nhập vào khối thần thể này thì
cỗ kiệu kia đã bị nâng vào Huyền Vũ môn, khiến nàng không có cơ hội mà
nhìn xem ngoài cung là như thế nào.
- Được
Minh Nguyệt đột nhiên nhẹ giọng đáp, gắt gao cầm tay Tiêu Đồng, khóe
miệng cười thanh u rồi nhắm mắt lại, trong lòng không vui, đau đớn.
Có lẽ, nụ cười này của Minh Nguyệt quá mức u linh, quá mức mông lung, quá mức xa với khiến Tiêu Đồng ngừng khóc, bất an nhìn Minh Nguyệt.
Nhìn Minh Nguyệt nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác tuyệt vọng vô lực, cảm giác lan khắp toàn thân.
Bữa trưa, toàn bộ hậu cung yên ắng khiến người ta không thở nổi.
Trước Phượng Tê cung, Thục phi trang trọng đứng bên đế vương, thần sắc
cao nhã xinh đẹp nhưng đến khi Lí công công tìm được thi thể của Thượng
Quan Trung đã hôi thối thì hoa dung thất sắc, liên tiếp buồn nôn, vội
kéo tay áo đế vương, hoảng sợ nói với Lí công công:
- Khiêng đi, khiêng đi.
Lý công công thấy Thục phi thất lễ trước mặt mọi người vội kêu vài
cung nữ vào hầu hạ. Nhưng Thục phi sợ tới mất hồn, đến khi ngừng nôn mửa thì ngây ngốc gọi Hoàng thượng, nhưng đế vương đã sớm phất tay áo rời
đi
Lý công công đứng ở trong điện nhìn sắc mặt tái nhợt của Thục phi, cả người chật vật không còn chút trang trọng, bất giác cười lạnh, phất
phất trần trong tay nói:
- Thục phi nương nương, nô tài thấy sắc mặt Hoàng thượng
không tốt, sợ là khi nãy nương nương khiến Hoàng thượng tức giận.
Truyện tìm thi thể Hoàng thượng vốn không muốn tần phi đến gần nhưng
Thục phi cố tình cậy mạnh, nói mình đứng đầu tam cung nên giúp đỡ đế
vương điều tra, nay lại thành ra dạng này.
Thục phi ngẩn người, rồi sau đó cuống quít chạy ra ngoài điện nhưng
đã không còn thấy bóng dáng đế vương. Sau đó đầy ủy khuất mà khóc lớn
khiến các thị vệ ngây ngẩn người. Cũng may, Lí công công tiến lên nhắc
nhở đôi lần Thục phi mới ngây ngốc để cung nữ dìu về Chiêu Vân cung.
Thi thể Thượng Quan Trung bị tìm ra, tần phi hậu cung lại càng sợ
hãi. Dù sao, từ khi Hoàng thượng đăng cơ tới nay, đây là lần đầu tiên
phát sinh chuyện này. Vốn tưởng lần này tra ra hung phạm thì sẽ yên ổn
hơn. Nhưng trong ngục lại truyền ra tin dữ, nói Hiền phi quá độ bi
thương mà tự sát, trước khi chết lấy máu nguyền ruả Hoàng hậu và Âu
Dương chiêu nghi.
Việc này truyền ra, lập tức cho khám nghiệm tử thi. Nhưng không ngờ
khi thấy thi thể Hiền phi thì nàng trợn mắt trùng trừng, nhưng đáng sợ
nhất là một chiếc trầm cài sắc bén xuyên vào cổ, máu chảy đầm đìa.
Lúc hoàng hôn, Thanh Dung trước kia hầu hạ Hiền phi được thả ra, thi
thể Hiền phi cũng bị đưa ra thiên lao. Đến khi Thanh Dung thấy thi thể
chủ tử thì hoảng sợ muôn phần, vội tìm tới Khôn Trữ cung khóc lóc với
Thái hậu. Nàng nói Hiền phi là bị người giết vì chiếc trâm kia không
phải là của Hiền phi, rồi sau đó thể hiện sự trung tâm mà cắn lưỡi tự
sát trước mặt Thái hậu, Lý công công vội vào ngục tìm được ngọc trâm mà
Hiền phi dùng đã sớm bị vỡ nát thì Thanh Dung cũng đã chết.
Nghe nói, khi Hiền phi chết, xiêm y hoàn chỉnh nhưng có nửa ngón tay
lại không đủ, có thể là cắt đứt mà viết chữ ở trên tường. Nhất thời, các loại tin đồn trong hậu cung lại bắt đầu loạn lên, Thái hậu nghe thấy
chuyện này bệnh lại càng nặng hơn, cơ hồ thuốc thang không chút hữu hiệu nữa.
Chỉ e phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, ngay khi hậu cung lo lắng,
trong phật đường Khôn Trữ cung, hoàng hậu đột nhiên uống thuốc độc tự
sát, lưu lại một phong huyết thư, thừa nhận việc mình hãm hại Thượng
Quan thị không liên quan đến Âu Dương chiêu nghi, xin hoàng đế niệm tình mười năm vợ chồng mà tha cho Âu Dương thị, dù sau này chết thi thể
không được táng trong hoàng lăng cũng cam tâm tình nguyện.
Nghe nói hoàng hậu tự sát, Thái Hậu khóc lớn một hồi, rồi lại ngất
đi. Thái y thúc thủ vô kế, Âu Dương Hồng Ngọc biết chuyện của Thái hậu
và Hoàng hậu cũng bệnh không dậy nổi.
Trong Trùng Dương cung, Âu Dương Hồng Ngọc sắc mặt tái nhợt nằm trên
giường, mắt rưng rưng nhìn đế vương, mấy lần muốn khóc lại cố nhẫn nhịn
khiến người ta thương tiếc.
Ngự hạo hiên ngồi ở trước giường, mày kiếm nhíu chặt, có lẽ là mấy
hôm nay chuyện phát sinh liên tiếp khiến hắn phiền chán. Vì thế, Âu
Dương Hồng Ngọc cố gắng yên tĩnh, chỉ nhỏ giọng nức nở:
- Hoàng thượng vẫn nên đi xem Thái hậu đi, nô tì nghe nói Thái Hậu
Nói đến Thái Hậu, Âu Dương Hồng Ngọc lại bưng miệng khóc.
Ngự Hạo Hiên nhíu chặt mắt hơn, dung nhan tuấn mỹ bị bao phủ bởi một
tầng băng sương nhưng vẫn cầm tay Âu Dương Hồng Ngọc trấn an:
- Thân mình Tử Thần quan trọng hơn, chuyện Thái hậu tạm gác một bên, đợi Tử Thần ngủ rồi trẫm sẽ đi thăm Thái hậu.
- Hoàng thượng, Hoàng thượng đã rất lâu rồi không quan tâm
Tử Thần, Tử Thần còn tưởng rằng từ nay về sau Hoàng thượng sẽ không quan tâm đến Tử Thần nữa
Nói xong lại ủy khuất khóc lên.
- Làm sao có thể
Ngự Hạo Hiên trầm thấp nói, khi Âu Dương Hồng Ngọc đang ngây người lại nhẹ vỗ về hai má nàng, lau nước mắt nàng, nhỏ giọng nói:
- Tử Thần là nữ nhân hiểu biết trẫm nhất hậu cung này, trẫm sao có thể không quan tâm Tử Thần được?
Âu Dương Hồng Ngọc nhìn dung nhan tuấn mỹ của đế vương, nước mắt rơi
xuống chăn bông rồi ngồi dậy ôm lấy Ngự Hạo Hiên, thân thể mềm mại run
run thấp giọng nức nở:
- Hoàng Thượng... Hoàng Thượng
Thì ra sự hy sinh, ẩn nhẫn của nàng hắn đều biết, thì ra Hoàng thượng còn có thể quay đầu liếc nhìn nàng một cái
Ngự Hạo Hiên vỗ nhẹ lưng Âu Dương Hồng Ngọc, trấn an, dỗ dành nói:
- Tử Thần nên ngủ đi, nếu không trẫm không thể đi thăm Thái hậu.
Âu Dương Hồng Ngọc tham luyến ngửi mùi Long tiên hương trên người đế
vương nhưng vẫn rưng rưng gật đầu, nhu thuận nằm xuống, nhắm mắt lại, để mặt cho sự đau đớn và vui mừng giao tạo. Cảm giác được đế vương rời đi
cũng không mở mắt.
Đế vương đi rồi, Hồ Hải cùng Thanh Lan vội vàng tiến điện, quỳ gối
trước Âu Dương Hồng Ngọc, sắc mặt hai người đều tái nhợt, sợ hãi nhưng
lo lắng nhìn chủ tử đang khóc, run rẩy kêu:
- Chủ tử.
Âu Dương Hồng Ngọc mở mắt, lạnh lùng nhìn hai người quỳ trên mặt đất, bi thống càng lớn, nàng hung hăng đập xuống giường, cả giận nói:
- Tột cùng là ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy? Ai cho các ngươi đi giết Hiền phi?
Nước mắt Âu Dương Hồng Ngọc không ngừng rơi xuống, nửa nghẹn ngào, nửa phẫn nỗ:
- Các ngươi vì sao giết Hoàng hậu? các ngươi có biết vì sao
nhiều năm ta không hề tranh đấu không? giờ đều bị các ngươi hủy hết.
Thanh Lan khóc nhưng kiên định nói:
- Tiểu thư, chúng ta làm đều vì người, Thượng Quan Uyển Nhi
vu khống tiểu thư, nay lại điên điên khùng khùng, mà Hoàng hậu…nàng đã
nửa phần điên loạn, nô tỳ không bức bách nàng, là tự nàng viết thư, uống thuốc độc.
Hồ Hải cúi đầu, khuôn mặt gầy gò mang theo sự thống khổ khó nhận ra, nhưng khi ngẩng đầu lên lại cứng rắn lạnh lùng nói:
- Trước khi Hoàng hậu uống thuốc độc đã nói rất nhiều về
Hoàng thượng và chuyện của nàng, cũng khóc vài canh giờ rồi nói muốn
thành toàn nương nương, vì thế liền cầm bút viết thư nhận tội
Hoàng hậu không phải là thật sự tự nguyện, nhưng nàng thấy Hiền phi
bị bỏ tù, đế vương không hề đến thăm hỏi, trong lòng sáng tỏ bọn họ
không có chút ân tình vợ chồng nào, vô cùng đau khổ. Nhưng lại nghe lời
Thanh Lan khuyên bảo mà uống rượu độc.
Nói rất nhiều về Hoàng Thượng cùng chuyện của nàng. Nước mắt Âu Dương Hồng Ngọc ngừng rơi, mông lung nhìn Hồ Hải, nhắm mắt bi thương hỏi:
- Hoàng hậu nói cái gì?
Thanh Lan và Hồ Hải đều sửng sốt rồi cúi đầu, hàm hồ nói:
- Hồi bẩm nương nương, Hoàng hậu nói. 15 tuổi nàng gả vào
Hoàng cung thành thái tử phi. Lúc ấy, nàng đã biết vận mệnh tương lai
nhưng vẫn cứ chờ đợi, chờ đợi một ngày Hoàng thượng thê thiếp thành đàn
nhưng vẫn đối với nàng sủng ái. Nhưng không ngờ…
Thanh Lan dừng lại, chua xót nói:
- Thật không ngờ đêm đại hôn Hoàng thượng để mặc nàng ngồi
một mình đến bình minh. Nàng muốn vì Hoàng thượng mà có hoàng tử nhưng
Hoàng thượng lại để cho Đức phi mang long thai, trái tim nàng đã chết.
Âu Dương Hồng Ngọc ngơ ngác nghe, nước mắt tên mặt dần khô nhưng
trong mắt đầy tuyệt vọng. Sự vui sướng khi nãy vì Hoàng thượng ôn nhu
biến mất sạch sẽ, tĩnh mịch nằm trên giường. Thì ra, ngay cả hoàng hậu
cũng biết kiếp này vô vọng, mà nàng thì vẫn còn cố si ngốc kiên trì.