Ba mươi ba tầng trời, cao nhất là Ly Hận (hận xa cách) điện
Bốn trăm bốn mươi bệnh, đau nhất cũng là bệnh tương tư
Hoài nguyệt quốc Thiên triều Hiên đế, hạ chí (mùa hè) năm thứ sáu,
Hiên đế ái phi Mộ thị Minh Nguyệt nhảy xuống núi sau lãnh cung tự sát.
Đế vương bệnh nặng ba tháng, sai mười vạn Ngự Lâm quân xuống núi tìm
kiếm trong hàn đàm (đầm nước lạnh) thi thể Đức phi. Nhưng vì đầm nước
sâu ngàn thước không thể tìm hết. Ba tháng sau quân rút về. Thái giám
tổng quản hoàng cung Tần An tự mình thiết lập bài vị. Đế hạ lệnh, tự
viết bia văn nhưng chỉ ít ỏi mấy chữ: Thánh đức hoàng phi Mộ tuyết chi
lăng. Lấy đồ vật khi sinh tiền thay thế, hạ táng trong Bắc giao đông
lăng, bốn mùa làm bạn với hoa mai hồng (bây giờ mới để ý là lăng mộ ở
đây chia làm đông tây nam bắc cũng chia làm bốn mùa luôn. Hoàng hậu với
Thục phi ở phía tây là thu lăng)
Ngày thứ hai sau khi nhập táng, đế hạ chiếu thư kéo dài hôn kì với
tiểu quận chúa Lãnh Tiêu quốc và công chúa Tử Ngọc Quốc ba năm. Các phi
tần nhị phẩn đổ xuống vào Hộ Quốc tự (chùa) vì Thánh Đức hoàng phi mà để tang chín tháng.
Đường xuống suối vàng hôn ám, lạnh lùng, hai bờ hoa đỏ tươi, ba con
sông hợp nhau, thuyền chở linh hồn dừng ở đó, tuyết trắng bay đầy trời.
Liệt hỏa thiêu đốt, khóa sắt đen khóa ở mắt cá chân trắng nõn của nữ
tử, lửa đỏ trong sơn động chiếu lên váy trắng, da thịt nóng rực bị lửa
đỏ xung quanh táp vào toàn thân nữ tử.
Minh Nguyệt nhắm mắt, mệt mỏi co rút nhìn lửa nóng bừng bừng trong
sơn động, tóc dài rối tung trên tảng đá nóng bỏng. Đôi mắt bình tĩnh vô
ba nhìn về một phía, tựa như đang chờ đợi liệt hỏa đốt sạch trí nhớ kiếp này thành tro, cũng đốt đi những năm tháng kia.
- Ngươi tự phá khế ước, nên chịu hậu quả
Trên liệt hỏa nhai (vực lửa), đột nhiên một hắc bào nam tử đi vào bên trong liệt hỏa, khuôn mặt tuấn mỹ tà khí mang theo ý cười ôn nhu lại
tàn nhẫn. Đôi mắt tối đen nhìn Minh Nguyệt một thân tố khiết, phất tay
áo, đem một trận hắc phong (gió đen là gió gì à) vây lấy thân thể Minh
Nguyệt. Bạc môi nhếch lên, lạnh lùng nói:
- Nhưng giờ bản tôn đã thay đổi chủ ý, ngươi có thể trở về.
Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn nam tử, mâu quang vô thần có chút dao động. Nàng cố hết sức giãy dụa thân thể. Ngẩng đầu nhìn nam tử ở thế giới hôn ám này, hơi thở mong manh, nhắm mắt loại, trong trẻo mà lạnh lùng nói:
- Đến cuối cùng tôn giả muốn Minh Nguyệt thế nào?
Nàng nhớ rõ, lúc trước đi vào nơi này, diêm vương đã đồng ý cho nàng
đi qua cầu Nại Hà, chỉ là đem tới những đau khổ và trừng phạt nàng mà
thôi. Nhưng không ngờ, nam tử hắc bào này đột nhiên xuất hiện, nói hai
ba câu mệnh lệnh rồi vứt nàng vào thời không…
Nam tử cười ha ha, như là định tra tấn Minh Nguyệt. Nhưng khi thấy
Minh Nguyệt như đã chết tâm lại phẫn nỗ nhấn Minh Nguyệt vào một khối
sương mù đen dày đặc làm cho Minh Nguyệt chịu sự dày vò vừa nóng cháy
lại vừa lạnh băng. Sau đó, lạnh giong cười nói:
- Ngươi vốn là tai họa, mà bản tôn, muốn trừ đi kẻ tai họa là ngươi.
Minh Nguyệt cảm thụ được linh thể của mình bị đốt cháy rồi nháy mắt
lại như rơi vào hầm băng. Nàng mở to đôi mắt trong suốt nhìn nam tử tà
khí trước mắt, lại mím môi không hề xin tha. Cho đến khi, ngoài vách núi vang lên một tiếng nữ tử mềm nhẹ:
- Đừng! Sí Liệt! Không nên!
Đột nhiên, trận gió xoáy kia biến mất vô tung, nhưng thân Minh Nguyệt lại đau đớn hơn, lòng nàng như bị đâm thủng, máu thịt bị đào móc ra.
Nàng không khỏi run run nắm chặt xiêm áo trước ngực, khóe miệng hộc ra
máu, rồi hoa mắt, cả người như bị vô số tia sáng chiếu vào, sau đó chết
ngất đi.
- Sí Liệt đừng
Một nữ tử toàn thân tố khiết vọt vào sơn động, nhưng thấy thân thể
Minh Nguyệt bay về phía chân trời. Rồi sau đó sắc trời hắc ám như bị xé
tọa, nàng vội che mắt chắn đi ánh sáng chói mắt kia, rồi sau đó, trời
đất lại hắc ám như trước, hắc ám khôn cùng.
- Vì sao?
Nữ tử nhìn trên trời, kinh ngạc nỉ non. Đôi mắt đẹp rơi xuống một
giọt lệ, chảy dài trên gì má trái, lại như biến mất trên vết sẹo dữ tợn. bàn tay trắng nõn mảnh khảnh nắm chặt khăn lụa, đau lòng cúi đầu.
Nhưng nam tử phía sau nàng lại vung tay áo, đem nữ tử trước mắt vào
lòng mình. Ngón tay thon dài hung hăng nâng cằm nàng lên, ý cười lạnh
lùng tràn ngập, sau đó, nam tử đột nhiên như chà đạp mà cúi đầu hôn môi
nữ tử, trằn trọc hôn sâu đến khi nữ tử thở gấp mà xụi lơ thì mới rời
khỏi môi nàng. Ngón tay lướt qua đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, lạnh nhạt
nói:
- Hắn khiến mặt ngươi bị thương nhưng ngươi còn đau lòng nữ nhân của hắn.
- Sí Liệt không thể
Khuôn mặt nữ tử càng bi thương, đôi mắt trong suốt như nước khiến bất kì namg nhân nào cũng mềm lòng. Nhưng… lại lạnh băng nắm chặt cằm nàng, hung hăng nói:
- Mộ Tuyết, Ngự Húc là người ta sùng kính nhất, ta không thể để nữ nhân lang tâm cẩu phế kia hủy hoại hắn.
- Không phải như thế, mãnh liệt, nàng tuy rằng chỉ sống nhờ
trên thân thể ta nhưng tim ta thực sự cảm nhận được nàng rất yêu Ngự
Húc. Nếu không vì Ngự Húc kích thích Minh Nguyệt, Minh Nguyệt sẽ không
thay đổi thành dạng này. Sí Liệt ta thật sự có thể cảm nhận được trái
tim nàng.
Sí Liệt nhướng mày kiếm, hai mắt tối đen nhìn thần sắc đầy lo lắng
của Mộ Tuyết, và nước mắt của nàng. Rồi sau đó, gắt gao ôm nàng vào
ngực, hôn tóc nàng, nhắm mắt lại, tựa trán vào trán nàng, thấp giọng
nói:
- Mộ Tuyết, ta chỉ đưa nàng về thế giới của nàng, nếu nàng
thật sự yêu Ngự Húc thì nhất định sẽ tìm kiếm chúng ta đưa nàng trở về
niên đại kia.
- Nhưng là….
Mộ Tuyết lo lắng nhưng đôi môi đỏ mọng đã bị ngón tay mãnh liệt chặn lại, rồi sai đó hắn cười khẽ an ủi nàng:
- Mộ Tuyết, phải tin tưởng hắn. vì để tìm lại nàng, cho dù lên trời xuống biển hắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện
Mộ Tuyết ngây người, đột nhiên hiểu được ý tứ của hắn, sự bất an dần
dần biến mất. Sau đó, nàng rúc vào lòng Sí Liệt, nhắm mắt lại nói:
- Sí Liệt cảm ơn ngươi đã không làm khó Minh Nguyệt như lời nói ban đầu.
Sí Liệt hơi cười, bất đắc dĩ nói:
- Nếu không phải Ngự Húc từng vì Minh Nguyệt mà chết có lẽ
ta sẽ không thèm để ý mà ném nàng vào liệt hỏa nhai, đốt sạch trí nhớ
của nàng, làm cho nàng quên hết tất thảy về Ngự Húc.