Ánh mặt trời chói mắt, cả không gian màu trắng toát, trong không khí đặc mùi thuốc sát trùng,
Xe đẩy xóc nảy, đám người ồn ào, tiếng một nam tử đang ra lệnh, chỉ
huy. ống tiêm màu bạc đâm vào kinh mạch đau đớn, máu lạnh như băng dần
dung hợp, dụng cụ lạnh băng chạm vào da thịt, quanh mình khôi phục sự im lặng, chỉ có tiếng hít thở đều đều.
Giọng nam tử trầm thấp đầy từ tính (sức hút) vang lên, tiếng những dao kéo bên tai rồi sau đó, làn da bị rạch ra.
- Báo ca, kiểm tra xong vùng da bị thương, nguyên nhân không rõ ràng…
Ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng nõn không còn chút máu
của Minh Nguyệt, nàng cảm giác được có đôi bàn tay cách nàng một lớp
plastic xa lạ mà quen thuộc đang khâu khâu miệng vết thương nàng. Sau
đó, lại nghe một nữ tử cứng nhắc nói:
- Bác sĩ Ngự, miệng vết thương đã khâu xong.
Ngự y sinh. Mi dài của Minh Nguyệt hơi rung động như bất luận thế nào cũng không thể mở mắt. nàng suy yếu thở, nhưng không khí thở ra như
đọng thành sương mù, sau đó một thanh âm quen thuộc xuyên đến tai nàng:
- Hôm nay đến đây thôi, đưa bệnh nhân về phòng.
- Vâng, Bác sĩ Ngự
Tiếng nói như công thức lại vang lên, sau đó nàng cảm giác mình bị
một nam tử ôm lấy, đặt lên chiếc giường nhỏ ấm áp khác. Sau đó, bốn góc giường có tiếng bánh xe chuyển động, nàng được đẩy vào phòng ấm áp, rồi tiếng cửa đóng lại.
Mâu quang vô lực dạo qua một vòng, đầu óc lại trống rỗng, nàng nhớ ra đây là nơi nào. Nhưng vừa cử động, thứ gì đó hai bên trán nàng phát ra
tiếng kêu kì quái. Minh Nguyệt ngây người, những thứ mình từng quen
thuộc lại trở lại trong đầu. Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập chạy
đến cũng là lúc nàng gỡ dây truyền trên tay, xuống giường.
Cửa đột nhiên bị mở ra, vài người con gái mặc áo trắng đứng ngoài cửa nhìn đến một thân mặc quần áo bệnh nhân đứng trước cửa sổ thì kinh ngạc chạy vào, như trấn an nàng nói:
- Tiểu thư, bây giờ cô không thể đi lại, sẽ động đến miệng vết thương.
Minh Nguyệt nhìn mấy người con gái, trán đột nhiên đau đớn, một số
hình ảnh mơ hồ hiện lên nhưng khi nàng chưa kịp nắm bắt thì lại biến
mất. Nàng trợn mắt ôm đầu, đến khi hoàn hồn thì đã bị bọn họ kéo đến
giường, tiếp tục truyền dịch.
- Buông….
Minh Nguyệt khàn khàn nói định giãy dụa nhưng những y tá kia cực khỏe khiến Minh Nguyệt không thể động đậy, sau đó, một y tá trẻ lo lắng:
Một y tá khác lo lắng cầm lầy bông đè tay Minh Nguyệt lại, kéo quần
áo nàng lên lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết. Sau đó, cầm lấy một cái
nhíp nhổ ra một sợi chỉ vụn trên miệng vết thương nàng.
- Đau
Một cơn đau truyền tới khiến Minh Nguyệt không khỏi kêu lên. Nhưng
thanh âm này vì cơ thể quá yếu ớt mà như có như không. Các y tá bận rộn
không để ý đến vẻ mặt đau đớn của nàng, không hề tiêm thuốc gây tê mà xử lí miệng vết thương của nàng.
Có lẽ là vì quá mức đau đớn, có lẽ là vì quá mức mệt mỏi, sau khi
băng bó lại miệng vết thương Minh Nguyệt thở dốc rồi chìm vào giấc mông. Nhưng vừa nhắm mắt lại lại có rất nhiều cảnh tượng hỗn loạn, cổ đại có
mà hiện đại cũng có khiến nàng toát mồ hôi lạnh liên tục. Mà y tá theo
dõi bên cạnh cũng toát mồ hôi đầy người.
- Tình huống bây giờ thế nào?
Y tá trẻ kia nhìn đôi môi không ngưng mấp máy của Minh Nguyệt. Vài
lần muốn tiến lên nghe xem nàng nói gì nhưng lại chỉ có thể nghe được
một từ yếu ớt, tựa như gọi một người tên là Hiên.
- Sóng điện não cho thấy cảm xúc của bệnh nhân rất kích động, giấc ngủ không sâu hơn nữa có thể gặp ác mộng
Y tá cao gần cầm bút nhanh chóng ghi lại rồi cầm nhiệt kế nhìn một lát, nhíu mày nói:
- Thật lạ, nhiệt độ cũng bình thường, cũng không phải nội
thương sao cô ấy lại hôn mê đến một tuần rồi đột nhiên tỉnh lại? (thời
hiện đại nên tớ để xưng hô kiều hiện đại)
Y tá trẻ kia cũng kinh ngạc nhướng mày, lầm bầm lầu bầu:
- Đúng là rất kì quái. Hơn nữa nghe nói là lúc bác sĩ Ngự
thanh minh lên núi Long Tích (xương rồng) tế tổ gặp được cô ấy. Một nữ
nhân xinh đẹp như vậy chạy lên núi làm gì?
- Ai biết được?
Y tá kia buông nhiệt kế, cầm bút ghi lại tư liệu rồi đi lên trước một bước, có chút suy nghĩ nhìn vẻ mặt Minh Nguyệt ngủ không an ổn, lại hơi ghen tỵ nói:
- Đúng là không công bằng, cùng là người sao cô ấy lại xinh
đẹp như vậy? còn khiến cho bạch mã vương tử của viện ta, tỷ phú kiêm
người đàn ông độc thân hoàng kim – bác sĩ Ngự tự tay mổ cho cô ấy.
- Nga!
Y tá trẻ trừng mắt nhìn, đột nhiên khanh khách cười lên, rồi sau đó
cũng nhìn khuôn mặt tinh thuần khiến người ta đố kị kia, nói:
- Em nghĩ có lẽ cô gái này rất đặc biệt, cũng có thể là có quen biết với bác sĩ Ngự.
- Vì sao?
- Không vì sao cả, bởi vì khi nhìn cô ấy ánh mắt của bác sĩ Ngự có chút khác lạ.
- Khác lạ thế nào?
- Không biết, tóm lại chính là khác lạ.
Khi tỉnh lại, Minh Nguyệt đã thấy ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ. Nàng cố sức ngồi dậy, đúng lúc này cửa phòng đẩy ra, sau đó nàng nghe tiếng
nam nhân trầm thấp:
- Tỉnh.
Giọng nói quen thuộc khiến Minh Nguyệt giật mình, nàng kinh ngạc trợn mắt nhìn nam tử cao lớn đứng ở cửa. Khi nhìn đến khuôn mặt hắn, lòng
nàng mạnh mẽ co rút lại.
- Xin chào! Tôi là bác sĩ điều trị cho cô, Ngự Hạo.
Nam tử nhìn ánh mắt cảnh giác của Minh Nguyệt có chút hờn giận nhướng mày kiếm, giọng nói cứng ngắc tự giới thiệu. Sau đó, bước lên trước
giường, ngồi xuống ghế nhìn những ghi chép tình hình bệnh nhân, lật hai
trang rồi lại đặt lên bàn. Đôi mắt thâm u lộ ra cảm xúc khiến người ta
không thể nắm bắt, nhìn thẳng Minh Nguyệt:
- Tiểu thư họ gì?
Mím môi, Minh Nguyệt vươn tay nhẹ bưng ngực mới có thể bình ổn lại sự chấn động này, thở dốc rồi mới suy yếu trả lời:
- Họ Thái
Rồi sau đó cúi đầu, có chút mất tự nhiên kéo kéo chăn bông, nhớ tới lời hai y tá nói chuyện trong lúc mê man, nghi hoặc hỏi:
- Là tiên sinh đã cứu ta?
Ngự Hạo nhướng mày kiếm, cười khẽ một tiếng nhưng cũng không đại biểu cho ý tứ gì. Hắn trong trẻo mà lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của
Minh Nguyệt, có chút lười nhác rồi dựa vào ghế, ngón tay đặt trên trán,
không hề dao động nói:
- Đúng vậy! Nhưng Ngự gia chúng tôi suy nghĩ vài ngày cũng
không nghĩ được vì sao tiểu thư lại xuất hiện gần phần mộ tổ tiên Ngự
gia chúng ta, hơn nữa trên người còn bị thương, hôn mê bất tỉnh
Lời vừa nói ra, trái tim Minh Nguyệt như bị nhéo lấy, ngay cả tay cầm chăn bông cũng run lên. Mâu quang hơi động, khuôn mặt xinh đẹp không có một tia cảm xúc, rồi sau đó giống Ngự Hạo nhẹ cười ra tiếng. Tuy rằng
nụ cười yếu ớt nhưng vẫn xinh đẹp khiến người ta ngưng thở. Mi dài nhẹ
nâng, đôi mắt trong suốt, đen láy tựa như có thể hút hồn người nhìn Ngự
Hạo lười nhác mà tao nhã như quý tộc phương Tây, nhẹ nhàng nói:
- Vô cùng cảm tạ bác sĩ Ngự cứu mạng, về phần vì sao tôi ở
gần phần mộ tổ tiên Ngự gia té xỉu, tôi nghĩ với bác sĩ mà mói cũng
không phải là điểm mấu chốt.
Ánh mắt Ngự Hạo hơi động nhưng vẫn cười khẽ, mâu quang gắt gao nhìn
đôi mắt như nước khiến người ta hãm sâu của Minh Nguyệt, lười nhác cười
nói:
- Thái tiểu thư quả thật rất hài hước. Nếu tôi không cứu
được tiểu thư thì thật không thể biết Thái tiểu thư ngoài dung nhan nhìn đẹp còn có đôi mắt khiến người ta mê muội này.
Lời nói ái muội mang theo vài phần khiêu khích khiến Minh Nguyệt căng thẳng nhưng cũng không đáp lại, chỉ hơi nhếch môi rồi chậm rãi nằm
xuống, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn mặt trời đỏ nhô lên phía đông
kia, dần dần thất thần
Mà nam tử ngồi trên ghế vẫn lười nhác tựa vào ghế nhìn thần sắc Minh
Nguyệt. Mâu quang thâm trầm ẩn dấu một loại cảm xúc không rõ cho đến khi y tá đem đồ ăn sáng vào phòng.
Trải qua ba ngày điều dưỡng, cơ thể Minh Nguyệt đã dần dần khôi phục, khuôn mặt vốn tái nhợt đã dần dần hồng nhuận. Cuối cùng, được y tá đồng ý, Minh Nguyệt đến phòng tắm tắm rửa. mà khi nàng cởi quần áo, đứng
trước gương lớn kia mới biết trên người mình bị thương thành cái cái
dạng gì
Mùa đông, trong phòng tắm lạnh như băng có chút sương mù nhưng không
che dấu được đôi mắt của Minh Nguyệt. Nàng nhìn mình qua gương, trước
ngực trái là một ấn kí như bị bỏng hình dáng như hoa hồng, sẹo mày đen
như dán trên da nàng, xấu xí khiến người buồn nôn,
Trong lòng Minh Nguyệt có một cảm giác quay cuồng không rõ, tuy rằng
nàng không bao giờ để ý trên người mình sẽ có dấu vết gì nhưng vị trí
vết thương này khiến nàng nhớ tớ người kia. Nam tử tuấn mỹ cũng có một
ấn kí trên người.
Chớp mi, nàng không muốn nhìn mình trong gương. Khuôn mặt xinh đẹp
kia vừa lạ vừa quen. Nàng từng vô số lần muốn trở lại thân thể này,
nhưng giờ khắc này, nàng lại không muốn nhìn dung nhan xinh đẹp đã từng
thuộc về mình.
Nước ấm dội trên da thịt lạnh băng, tiếng nước tung tóe khiến không
khí lại càng dày đặc sương mù tựa như muốn bỏ đi đoạn trí nhớ mà mình
sớm đã coi như trong mơ suốt bảy tháng đó. Nàng nhắm mắt lại, để nước ấm tràn lên mặt nàng, cọ rửa toàn thân.
Tắm rửa xong, Minh Nguyệt mặc áo ngủ ra khỏi phòng tắm, cầm chiếc
khăn bông trắng lại khô tóc dài rồi đi đến phòng bệnh của mình. Đột
nhiên thấy bên giường mình nhiều hơn một chiếc sô pha, trên sô pha là
một nam tử đang đọc báo.
Minh Nguyệt giật mình, tay đang lau tóc lập tức cứng đờ nhưng Ngự Hạo thấy Minh Nguyệt xinh đẹp như vậy xuất hiện, đầu tiên là sửng sốt rồi
lập tức lười nhác dựa vào sô pha, cười nói:
- Thái tiểu thư hôm nay đúng là hương diễm chiếu nhân (đẹp đến chói lọi)
Minh Nguyệt mặt đỏ lên, nhất thời có chút mất tự nhiên bước đến bên
giường, xốc chăn bông chui đi vào, bọc lấy chính mình rồi mới không chút để ý nói:
- Bác sĩ Ngự hôm nay đáng lẽ đang nghỉ ngơi chứ. Sao lại rảnh rỗi đến bệnh viện thăm bệnh nhân.
Nói xong, quay mặt qua chỗ khác, không muốn đối mặt với nam tử có
khuôn mặt giống với nam tử trong mơ kia, thậm chí là ánh mắt cũng tương
đượng
Ngự Hạo nhíu mắt, mày kiếm cũng nhíu chặt, khuôn mặt tuấn mỹ có chút
hờn giâ, đôi mắt lạnh lùng nhìn Minh Nguyệt, hơi nhếch môi rồi sau đó
đứng dậy, không hề nhìn Minh Nguyệt một cái, bước ra phòng bệnh
Tiếng đóng cửa vang lên, cùng với tiếng bước chân rời đi, mọi thứ dần dần bình tĩnh trở lại. Lúc này, Minh Nguyệt mới thở dài nhẹ nhõm một
hơi, nhắm mắt lại rồi chậm rãi ngồi dậy. Nàng nhìn chiếc sô pha đột
nhiên xuất hiện, hơi mất tự nhiên xốc chăn lên, hai tay ôm lấy mình đi
về phía cửa sổ, đột nhiên, trước mắt xuất hiện mấy bông tuyết trắng rơi
xuống.
Nhướng mày nhìn trời, đúng là tuyết đang rơi đầy trời, Minh Nguyệt
không khỏi nghĩ mình hoa mắt. Trên trời rõ ràng mặt trời còn đỏ rực như
vậy sao có thể có tuyết rơi.
- Đẹp không?
Đột nhiên, một tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng, sau đó, thân thể nàng bị vây quanh bởi một lồng ngực ấm áp.
Giật mình, trái tim Minh Nguyệt đột nhiên đập mạnh, suy nghĩ nhất
thời có chút hoảng hốt, nàng vội xoay người, lại trông thấy một đôi đồng tử màu lam đang nhìn chính mình. Hơi thở của nàng cùng Ngự Hạo vừa vặn
hòa vào nhau, hai thân thể gần kề.
Minh Nguyệt mở to đôi mắt trong suốt tinh thuần nhìn nam tử ôm nhìn.
Đáy lòng cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ như một cơn ác mộng quay
cuồng khiến nàng mê hoặc lại đau lòng, run rẩy vươn tay, muốn chạm vào
gương mặt mình đã quen thuộc. Nhưng trong lòng đột nhiên đau đớn, trái
tim run lên như là đột nhiên thanh tỉnh, mạnh mẽ đẩy Ngự Hạo ra.
Không khí như ngưng kết lại. Bởi vì quá bất ngờ khiến cả hai đều lảo
đảo lùi về phía sau mấy bước. Minh Nguyệt dựa vào cửa sổ lạnh như băng,
phía sau nàng mây đen dần che lấp mặt trời, dư quang tản ra phía sau
nàng, tuyết trắng bay đầy trời.
Nàng trợn to hai mắt, kinh ngạc mà bối rối nhìn nam tử cứng đờ trước
mắt. bàn tay trắng nõn dần nắm chặt góc áo rồi rũ mắt hạ mi, nhếch môi
hồng, có chút giận dữ nói:
- Cách chào hỏi của Ngự tiên sinh rất đặc biệt
Nói xong, mâu quang đã bình tĩnh lại nhướng mi nhìn thẳng khuôn mặt tuấn mỹ đang cứng đờ kia.
Đôi mắt Ngự Hạo lạnh đi một chút, thân thể cứng đờ mang theo một hơi
thở mãnh liệt đứng trước Minh Nguyệt. Hắn nhìn đôi mắt Minh Nguyệt có
thể nháy mắt đã bình ổn được cơn sóng, cả người bị đẩy mà cứng đờ ở đó.
Tay vốn ôm nàng lại dần dần nắm thành quyền, tiếng đốt ngón tay vang lên trong không khí lạnh lẽo, rồi sau đó, thân ảnh anh tuấn xoay người rời
đi
Vì sao lại giống nhau như vậy, thậm chí đến cả bóng dáng,
Minh Nguyệt ngơ ngác nhìn cánh cửa bị người nổi giậ mà sập mạnh kia.
Bàn tay trắng nõn không tự giác nắm thành quyền đầu, đáy lòng kia lại
tràn lên cảm giác đau đớn quen thuộc tựa như thủy triều tràn lan. Nhắm
mắt muốn bình ổn lại sự đau đớn này nhưng trong đầu đột nhiên hiện ra
những giọng nước mắt lạnh băng cùng tiếng rống giận như đâm thủng linh
hồn: