Xu Xu Đừng Khóc cậu ấy vẫn giữ giọng điệu đó nói chuyện với bạn bè, thấy tôi nhìn mình ngơ ngác thì gãi đầu cười khì… “tớ đăng ký Khoa Anh. Ko phải Toán, đừng nghĩ là tớ bám theo Xu” “cậu có thích sư phạm ko??” “ko.” “vậy tai sao??” “:))” ko đi du học, lại đăng ký thi sư phạm, ngành mình ko thích, mà lại ko phải bám theo tôi, whew…. Lo Lo ngày càng khó hiểu.. *____* nhưng… tôi thấy vui vui… có cậu ấy thi cùng, biết đâu lại học chung, có Lo Lo bên cạnh, khi nào tôi cũng có thể cười… hình như tôi cũng vừa nhận ra điều đó. …….. “mày đăng ký trường nào vậy La La?” “mày đừng gọi tao bằng cái tên đó ở trường chứ! ><” “tên dễ thương dzị. phải hung, Xu Xu?” “UH :))” Lãm nhìn tôi nhăn mặt, vẻ giận dỗi, La La ngốc, trông cậu thế này thật buồn cười làm sao… cứ sợ mọi người khám phá ra rằng, đằng sau Ngô Lãm, cool boy lớp B1 của Grand School.. là 1 hình ảnh rất đáng yêu và nhí nhảnh… ^_________^ “tao đăng ký KH Tự nhiên, ngành IT.” “vậy hả?? cũng hay…” “mày thì sao?” “hehe….” “cậu ấy chọn sư phạm đó” “CÁI GÌ???” có lẽ Lãm còn shock hơn cả tôi…@__@ cậu ấy la to lắm… làm tôi và Lo Lo đều giật mình.. “làm gì ghê vậy…sợ tao tranh thủ giành Xu Xu hả?” “mày…có cần vậy ko? ặc, mày mà làm thầy giáo thì thiên hạ đại loạn!” “thì cho nó loạn, có sao đâu. kekekeke” bất giác, Lãm quay sang nhìn tôi – ánh mắt như hiểu được điều gì, tôi ko rõ nữa…… cứ như cậu ấy cho rằng Long chọn Sư Phạm là vì tôi. ……………………vì tôi thật sao? ……………………………. trước khi thi ĐH 1 ngày, Long hớt hải chạy vào nhà tôi, mặt căng thẳng ghê gớm.. “Xu Xu đi với tớ ngay!!” “gì vậy… tớ còn đang ôn bài….” “thằng Lãm… nó bỏ thi… nó đang chuẩn bị … mai nó bay sớm..” “hả?? bay đi đâu? T___T” “bay đi Mỹ. nó đòi đi tu, ack ack” O___O cậu ấy…………………….đi tu thật sao?? lại ngay trước ngày thi nữa…………….. ôi trời ạh… tôi đành quăng quyển sách theo Long tới nhà thờ, dù tôi ko biết việc tôi đến có ích gì ko nữa.. một khi Lãm đã quyết định.. “Xu vào nói nó đi, tớ chờ ngòai này” “sao cậu ko vào??” “tớ ko nói được………” Lo Lo đẩy tôi vào trong, còn cậu ấy thì chờ ngòai cổng chỗ cái chuông to, trông cậy vào 1 con khờ như tôi để thuyết phục Lãm… thật là cầm chắc thất bại… phòng Lãm được thu dọn gọn ghẽ, có 1 vali lớn ở góc phòng. La La đang xếp mấy quyển sách vào 1 cái vali nhỏ khác, ngẩng lên nhìn tôi bất ngờ.. “Xu Xu?.. thằng Long.. đã dặn nó ko được nói..” “sao cậu làm vậy?” “cha Peter nói Giáo Hội có suất học bổng…” “học bổng?” “uh, dành cho người kế thừa…” “kế thừa? kế thừa cha Peter?” cậu ấy khẽ cười gật đầu.. làm linh mục luôn là lý tưởng của cậu hay sao? tôi ko tin… khi Lãm nói về điều này, cậu luôn có 1 ánh mắt buồn, buồn ko thể tả… trái lại khi nhắc tới công nghệ thông tin, tin học, mặt cậu rạng ngời khát vọng… “cậu ko thể…” “tôi đã nghĩ đó là 1 lựa chọn, ko nên do dự… thời gian qua tôi đã nghĩ quá xa rồi..” “đừng làm điều đó vì tớ, hay vì Long…” “……………tôi….đâu có…” “hãy sống vì bản thân cậu….cậu chỉ là… cậu ngốc lắm, vì…cậu giống như bọn tớ… con nít, mơ mộng và khờ dại..hic…..” “…ko, tôi khác..” “để tớ nói hết…hic… hic… có thể sau này cậu sẽ hối hận….. vì quyết định hôm nay của mình…tớ ko…muốn thấy cậu….làm cha xứ…………đừng….hic hic…” Lãm đặt lên vai tôi bàn tay ấm áp của mình, rồi khẽ cúi đầu nói nhỏ vào tai tôi.. “Xu Xu, đừng khóc… đừng vì tôi mà khóc....” “tớ sẽ ko khóc, khi nào cậu ở lại thôi!!” “………………xin lỗi…….” trời ạh, đã nói rồi mà, tôi đâu có thay đổi được gì, sao Long ko vào nói giúp 1 tiếng chứ… mà tại sao phải làm cha xứ?? tôi bỗng nhớ ra……. “tớ nói cho cậu 1 bí mật này…” “??” “hôm cậu bảo tớ nhắm mắt tưởng tượng lễ cưới của mình……” “uh, sao??” “tớ ko thấy cậu ở chỗ linh mục đọc lời chúc phúc..” “thế à?? vậy ở đâu được… hát thánh ca??…hay khách mời?” “chú rể.” tôi ko biết nói điều này ra có ý nghĩa gì ko, nhưng trong trình độ IQ 127 của mình, thì có lẽ sự thật đó cho cậu ấy biết là mình chỉ nên làm chú rể, chứ ko phải linh mục.. La La thẫn thờ như vừa rơi từ trên cao xuống..T_T “chú rể?” “uh. chú rể. cậu mặc áo chú rể rất đẹp trai… vì vậy, cậu ko thể làm cha xứ..” cậu ấy bỗng bật cười to, rất to. tại sao cười như vậy?? T_________T “Xu nghĩ nói dối thì tôi sẽ ở lại à? khờ quá.” nói dối?? tôi ko nói dối. đó là sự thật. nhưng La La lại ko tin. “ok…nếu cậu ko tin, thì thôi vậy…………….cậu muốn làm gì thì làm.” tôi thất vọng bỏ ra ngoài cửa phòng, thì khỏang vài chục giây, La La chạy tới kéo tôi lại, và… ôm tôi………. 0___0
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.