Mười năm yêu thầm không phải chỉ bằng vài câu nói là có thể buông bỏ.
Biết được Cố Kỳ Nguyên có bạn gái, Đoạn Như Nhã vừa buồn bã vừa hối hận.
Cô cẩn thận như vậy, thận trọng từng bước chính vì sợ Cố Kỳ Nguyên chán ghét mình, thậm chí ngay cả tư cách làm bạn bè bình thường bên cạnh anh cũng không có. Vì vậy cô quyết định trở thành đồng nghiệp của anh, chỉ mong được nhìn thấy anh mỗi ngày. Lúc nào cũng lo được lo mất, luôn e dè cẩn trọng, không nghĩ tới lại bị người khác đoạt mất.
Cô hối hận đến mức muốn hộc máu.
Nghĩ đến hôm nay, Cố Kỳ Nguyên luôn dùng ánh mắt dịu dàng xưa nay chưa từng có nhìn Lý Nguyễn, cô ghen ghét đến sắp nổi điên. Đó là điều mà cô khao khát mười năm, chính mình cầu mà không được, vậy mà lại để một người phụ nữ khác dễ dàng có được.
“Tôi không cam lòng! Không cam lòng!” Trong quán bar, hai mắt Đoạn Như Nhã ướt đẫm, chỉ lặp đi lặp lại những lời này.
Lộ Trình với Thôi Tử Nho không thể không đi cùng cô, không dám để một cô gái vừa mới thất tình đơn độc một mình ở quán bar mượn rượu giải sầu.
Hai người bọn họ đương nhiên càng hy vọng Cố Kỳ Nguyên với Đoạn Như Nhã ở bên nhau, dù sao cũng là bạn học mười năm. Nhưng chuyện tình cảm không thể đoán trước, Lộ Trình cũng không hiểu, Cố Kỳ Nguyên nhìn qua có vẻ chậm chạp về mặt tình cảm như vậy sao chớp mắt đã có bạn gái rồi?
Bánh kem Lộ Trình mang đến bị Cố Kỳ Nguyên ném vào thùng rác vì Lý Nguyễn đã làm cho anh một cái bánh nhỏ, tuy rằng đã khuya, nhưng anh vẫn có thể thưởng thức nó một cách ngon lành.
Tâm tư của Đoạn Như Nhã anh cũng hiểu được ít nhiều nhưng anh không có nhu cầu đi tìm hiểu sâu xa. Tâm tư của Lý Nguyễn đã là cả một đại công trình, anh làm sao còn có sức đi quan tâm người khác?
Ngày hôm sau, chạm mặt Đoạn Như Nhã ở công ty, Cố Kỳ Nguyễn vẫn giống ngày thường gật đầu với cô xem như chào hỏi. Sau đó anh lập tức trở về văn phòng của mình, để lại Đoạn Như Nhã với đôi mắt ửng đỏ vì đau khổ giãy giụa cả đêm phía sau.
Nhiều năm tương tư như vậy thật sự không dễ dàng mà buông tay. Thân bất do kỷ*, cô hiện giờ mới lãnh hội được toàn bộ câu nói này.
*Thân bất do kỷ (身不由己): không kiểm soát được, không khống chế được thân thể, hành vi, tình cảm của mình. Một nghĩa khác là phải làm những chuyện mình không muốn làm để tồn tại được với hoàn cảnh sống hiện tại.
Đoạn Như Nhã cắn môi, an tĩnh đứng phía sau Cố Kỳ Nguyên. Cô nhìn bóng dáng của anh cách mình càng ngày càng xa thì thật sự cảm thấy hoảng hốt, cô cảm thấy nếu mình không làm gì cả, chỉ sợ không còn kịp nữa! Cô sợ bản thân đau lòng, càng sợ tương lai hối hận không kịp.
Sau khi tan tầm, Lý Nguyễn đứng phía xa nhìn Đoạn Như Nhã đang nói gì đó với Cố Kỳ Nguyên ở hành lang, trên mặt là ý cười vui vẻ, không giống mấy ngày trước.
Lý Nguyễn không biết thất tình phải bao lâu mới hồi phục được, nhưng mới chỉ mấy ngày, hẳn là không đủ. Cô dừng bước, không muốn đi qua đó. Khoảng cách như vậy, đại khái có thể thấy rõ, lại không thể nghe họ đang nói gì.
Mấy ngày nay ở trong công ty ngẫu nhiên gặp được Đoạn Như Nhã, cô ấy đều coi như không thấy cô, ngẩng đầu lướt qua nhau. Lúc trước cũng không khác mấy bởi bọn họ vốn không thân thiết, còn bây giờ, mặc dù giữa họ có mối liên hệ là Cố Kỳ Nguyên nhưng cũng chẳng thay đổi gì cả.
Trong công ty vẫn không có ai biết quan hệ giữa Lý Nguyễn và Cố Kỳ Nguyên, ngoại trừ Đoạn Như Nhã. Tất nhiên cô ấy cũng không rảnh mà nói việc này với cả công ty, Lý Nguyễn vẫn là một nhân vật không có nhiều liên hệ với bọn họ như cũ.
Nhìn qua, cuộc sống thường ngày giống như không có gì thay đổi.
Nhưng Lý Nguyễn nghĩ, tóm lại là vẫn có chút không giống. Dù sao vài lần chạm mặt Đoạn Như Nhã, ánh mắt cô ấy nhìn cô rõ ràng là chán ghét.
Loại cảm giác này kỳ thật Lý Nguyễn cũng có thể hiểu được, bởi vì lúc trước ánh mắt cô nhìn Mạnh Tử Dịch cũng là như vậy.
Nhưng Lý Nguyễn lại không cho là đúng, trước sau vẫn khiêm tốn như vậy.
Ngẫu nhiên gặp được Đoạn Như Nhã với Cố Kỳ Nguyên ở nhà ăn vào buổi trưa, hai người họ ngồi cùng bàn trò chuyện rất vui vẻ. Phòng làm việc của Đoạn Như Nhã vốn không có nhiều con gái lắm, cô ấy lớn lên cũng không tệ, còn biết trang điểm, đàn ông có thiện cảm với cô ấy cũng rất bình thường. Cho nên, nhiều lúc ngẫu nhiên cô ấy liếc về phía Lý Nguyễn, ánh mắt đều chứa khiêu khích.
Lý Nguyễn đáp lại bằng một cái cười nhạt sao cũng được, nhưng đối với ánh mắt Cố Kỳ Nguyên thường xuyên nhìn sang thì cô không hề khách khí mà hung hăng nheo mắt cảnh cáo.
Thật là một kẻ biết trêu hoa ghẹo nguyệt!
Sự im lặng của Lý Nguyễn và Cố Kỳ Nguyên trong công ty khiến cho Đoạn Như Nhã nhen nhóm lên chút hy vọng.
Cho dù hai bọn họ ở bên nhau, nhưng Cố Kỳ Nguyên rõ ràng không muốn công khai, nếu không cũng không ra vẻ không quen biết Lý Nguyễn ở công ty!
Cố Kỳ Nguyên chưa bao giờ là loại người thích làm bộ làm tịch!
Lý Nguyễn đương nhiên không biết Đoạn Như Nhã hiểu lầm, bởi vì người muốn không công khai là Lý Nguyễn, không phải Cố Kỳ Nguyên.
Trước đây, lúc cô với Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch cùng chung công ty, về sau ba người trở mặt khiến mọi thứ gần như đảo lộn. Mỗi lần tới công ty đều vô cùng xấu hổ, ngay cả nhân viên khác cũng đều im lặng khi ba người họ ở chung một chỗ.
Tâm huyết nhiều năm dành cho công ty không phải muốn ném là có thể ném.
Tình yêu công sở thật sự rất phiền toái, đồng nghiệp cũng dễ dàng cho rằng bọn họ công tư không minh.
Lúc trước chủ yếu là vì Cố Kỳ Nguyên là người đàn ông độc thân hoàng kim nổi tiếng trong công ty, hiện tại phần nhiều là vì lí do này. Bản thân Lý Nguyễn cũng không tán thành tình yêu công sở, đặc biệt là ngày nào cũng gặp nhau ở công ty.
Lý Nguyễn phục hồi tinh thần, nhìn Đoạn Như Nhã cười nắm lấy cánh tay Cố Kỳ Nguyên.
Cố Kỳ Nguyên đưa lưng về phía Lý Nguyễn, cho nên cô không nhìn thấy vẻ mặt nhíu mày của anh. Cô hơi giật mình, không di chuyển nữa.
Đoạn Như Nhã chuyển tầm mắt, trùng hợp đụng phải cô, vẻ mặt Lý Nguyễn không thay đổi. Đoạn Như Nhã sau khi ngẩn người thì nở một nụ cười.
Lý Nguyễn lại nhìn thấy vẻ chán ghét và khiêu khích trên mặt Đoạn Như Nhã, lần này càng thêm rõ ràng, bởi vì Đoạn Như Nhã thậm chí càng dính sát vào Cố Kỳ Nguyên.
Cô hơi nhíu mày, trong lòng thấy không thoải mái.
Sau đó, cô thấy Cố Kỳ Nguyên cúi đầu dường như đang nói gì đó với cô ta, Đoạn Như Nhã cười gật đầu. Cô thấy Cố Kỳ Nguyên vòng qua Đoạn Như Nhã, đi lên hành lang.
Lý Nguyễn không động đậy, chờ tới khi Cố Kỳ Nguyên lên lầu, Đoạn Như Nhã mới xoay người lại, thu lại ý cười trên mặt rồi đi đến trước mặt Lý Nguyễn.
“Tôi không biết cô quen biết Kỳ Nguyên như thế nào, nhưng tôi đã quen anh ấy mười năm rồi, từ khi chúng tôi còn học cao trung. Tôi cũng thích anh ấy mười năm, tình cảm giữa hai bọn tôi, cô chẳng thể nào so sánh nổi đâu.”
Khi nói ra những lời này, trong lòng Đoạn Như Nhã có lẽ rất phức tạp. Nhưng thực ra trong lòng Lý Nguyễn chỉ là có chút không thoải mái, cho nên cô khẽ cười.
“Ừ, tôi biết.”
Cố Kỳ Nguyên đã sớm giới thiệu với cô về bọn họ, Lộ Trình, Thôi Tử Nho, còn có Đoạn Như Nhã, đều là bạn hồi lớp mười của anh. Mà anh từ lớp mười một đã bắt đầu xuất ngoại du học, đến tận năm ngoái mới trở về Hoàn Thừa nhậm chức. Cho nên, nghiêm túc mà tính, thời gian bọn họ ở chung không quá hai năm. Chỉ có Lộ Trình thỉnh thoảng có liên hệ với anh.
Tình yêu với thời gian tất nhiên không liên hệ với nhau, càng không có quan hệ trực tiếp. Về điểm này, không có ai lĩnh hội được nhiều hơn bản thân Lý Nguyễn.
Đoạn Như Nhã cảm thấy tươi cười trên mặt Lý Nguyễn thật chói mắt. Cô ta hận không thể lập tức lao tới xé nụ cười trên mặt Lý Nguyễn xuống rồi ném xuống đất hung hăng dẫm nát, nhưng cuối cùng cô ta cũng chỉ nâng cằm rụt rè cười cười.
“Tôi với cô xác thật không có gì hay để nói.” Nói xong, Đoạn Như Nhã xoay đầu rời khỏi.
Lý Nguyễn thu lại tươi cười, khẽ thở dài chậm rãi lên lầu.
Có người tranh giành, có phải khẳng định ánh mắt cô rất tốt? Chọn trúng một cái bánh bao thơm ngon? Nhưng cô cảm thấy tranh đoạt tình yêu quá mệt mỏi, cho dù tranh được, cũng không nhất định là người thắng lợi.
Bởi vì, tình yêu chưa bao giờ dựa vào tranh đoạt mà có.
Lý Nguyễn ra khỏi thang máy, ngẩng đầu liền thấy Cố Kỳ Nguyên dựa ở ven tường, đứng ngược sáng, vẻ mặt tối tăm mù mịt.
“Vừa rồi em cũng ở đây?”
Cố Kỳ Nguyên thanh âm rất bình thản, nhưng Lý Nguyễn lại cảm thấy anh đang tức giận, thậm chí có gì đó giận dỗi.
Lý Nguyễn hơi nhướng mày, nghĩ thầm em còn chưa tức giận, anh tức cái gì?
“Ý anh nói là lúc anh đang trêu đùa với bạn học của anh hả?”
Lý Nguyễn vừa nói xong, sắc mặt Cố Kỳ Nguyên càng đen, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
“Nhìn thấy anh cùng người phụ nữ khác cười cười nói nói, một chút phản ứng em cũng không có sao?”
Lý Nguyễn ngẩn ra, không biết lời này có ý châm chọc không.
Cố Kỳ Nguyên nhấp môi, lạnh lùng mà nói một câu, “Em có thể làm được, nhưng anh thì không. Bốn giờ chiều nay đến giờ, anh giận dỗi một mình, khó chịu một mình, nhưng em thì ngược lại, thấy anh cùng người phụ nữ khác ở bên nhau mà không có chút ghen tỵ nào sao?”
Lý Nguyễn sững sờ. Cố Kỳ Nguyên lạnh lùng liếc cô một cái, xoay người vào nhà.
Cô lần đầu thấy vẻ mặt như vậy của Cố Kỳ Nguyên, trong lòng hơi co lại, có chút nhói, còn có chút đau.
Buổi chiều, lúc cô lên tầng mười lăm để đưa báo cáo tài chính thì có gặp Đỗ Dịch Trạch, cô kinh ngạc mất một lúc. Đỗ Dịch Trạch cũng thấy ngoài ý muốn, duỗi tay giữ cô lại.
Cô không nghĩ tới, hóa ra Cố Kỳ Nguyên cũng thấy được.
Lý Nguyễn thở dài, nghĩ thầm đào đâu ra nhiều cầu huyết trùng hợp vậy. Không nghĩ tới bình thường Cố Kỳ Nguyên đều làm lơ Đỗ Dịch Trạch, hôm nay phản ứng lại lớn như vậy.
Có lẽ cô đã suy nghĩ quá đơn giản.
Ở trong nhận thức của mọi người, cô với Đỗ Dịch Trạch là thanh mai trúc mã, quen biết rồi yêu nhau. Mặc dù đã chia tay, nhưng rốt cuộc cũng từng có rất nhiều năm tình cảm. Tình cảm hai mươi năm không phải là tờ báo đặt trên bàn, nói thu về là có thể thu về. Huống chi, chuyện cô đau khổ yêu Đỗ Dịch Trạch nhiều năm có rất nhiều bạn bè thân thích biết.
Cô không nói tỉ mỉ với Cố Kỳ Nguyên chuyện này, chỉ vì những cái gọi là tình cảm đó, cô kỳ thật đã dùng mười năm khác để xóa sạch rồi. Loại tình cảm yêu đơn phương vừa đau đớn vừa ngọt ngào này đã sớm biến mất ở mười mấy năm trước, đối với cô hiện tại mà nói, đã là ký ức rất xa vời.
Nhưng người khác không biết, Cố Kỳ Nguyên lại càng không biết.
Cô không nói, là cảm thấy hoàn toàn không quan trọng, bởi vì cô căn bản không nhớ thương. Nhưng có phải Cố Kỳ Nguyên nghĩ là, cô làm như vậy là vì đặt tình cảm vùi thật sâu vào đáy lòng, lưu luyến tình cũ không?
Lý Nguyễn bất đắc dĩ mà lắc đầu, thở dài vào cửa.
Cô vừa vào, Cố Kỳ Nguyên liền đi ra từ phòng ngủ chính, anh liếc cô một cái rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
“Anh đi đâu?”
“Ăn cơm với bạn.” Cố Kỳ Nguyên vừa dứt lời thì bước ra khỏi cửa.
Âm thanh cửa lớn bị đóng thật mạnh vẫn quanh quẩn trong phòng khách, Lý Nguyễn đứng trong nhà, trong lòng cũng vắng vẻ.
Đây là lần đầu hai người bọn họ cãi nhau sau khi kết hôn sao?
Cũng không gọi là cãi nhau, bởi vì tổng cộng chưa nói được mấy câu, thoạt nhìn giống như Cố Kỳ Nguyên muốn chiến tranh lạnh với cô hơn.
Lý Nguyễn cúi đầu thở dài, cúi đầu nhìn túi nguyên liệu nấu ăn trên tay, cô đột nhiên mất hết hứng thú nấu nướng.