Sáng thứ bảy hôm đó, lúc mở mắt ra, Lý Nguyễn hơi ảo não nhìn những tia sáng lấp ló ngoài cửa sổ.
Bây giờ mới năm rưỡi sáng…
Đây là lần đầu tiên công ty tổ chức ra ngoài du lịch, vậy mà vì cảm thấy vừa thấp thỏm, vừa hưng phấn lại hồi hộp nên cô mất ngủ…
Cô xoay người, đối diện với sườn mặt đang ngủ say của Cố Kỳ Nguyên, cô không nhịn được mà bĩu môi với anh, rồi giơ nắm đấm ra hung dữ quơ quơ trong im lặng.
Anh ngủ cũng ngon thật đấy!
Tối hôm qua, Cố Kỳ Nguyên đeo nốt chiếc nhẫn cặp kia lên, ngó nghiêng trái phải. Anh ngắm nghía một lúc lâu rồi kéo tay Lý Nguyễn, đan hai tay vào nhau, rồi chụp một vài tấm hình.
Một lớn một nhỏ, một trắng nõn một lúa mạch đan xen vào nhau. Nhưng thứ khiến người ta chú ý nhất trong tấm ảnh đặc tả ấy lại là cặp nhẫn giống nhau như đúc, chỉ khác về kích cỡ kia. Cố Kỳ Nguyên nói anh muốn đang ảnh chụp lên vòng bạn bè.
Lý Nguyễn không chơi cái đó, Cố Kỳ Nguyên cũng vừa mới đăng ký tài khoản cách đây không lâu. Anh nói là khoe ân ái thì việc đăng ảnh này là dễ dàng nhất.
Cô há miệng muốn nói, nhưng cuối cùng đành thở dài chấp nhận số phận. Tổng giám đốc Cố vô cùng nhiệt tình khoe ân ái, nếu cô dám phản đối thì anh chắc chắn sẽ làm to chuyện lên, mất nhiều hơn được.
“Em không muốn đăng ảnh nhẫn à? Vậy thì đăng ảnh mặt thật đi, em có muốn đăng ảnh khỏa thân của hai chúng ta không?” Vẻ mặt Tổng giám đốc Cố suy nghĩ sâu xa, Lý Nguyễn bị lời nói của anh đánh cho tơi bời…
Tổng giám đốc Cố đạt được điều mình muốn, anh vô cùng vui vẻ chọn ra tấm ảnh chụp hai bàn tay thân mật nhất đăng lên vòng bạn bè.
Sau khi đăng ảnh, Cố Kỳ Nguyên cầm điện thoại, cúi đầu không ngừng tải lại trang rồi gõ chữ, đôi khi anh còn dừng lại cười lớn, thoạt nhìn tâm trạng vô cùng tốt.
Lý Nguyễn không chịu được, cô lắc đầu đi tắm rồi ngủ trước. Nhưng mãi đến tận lúc Cố Kỳ Nguyên lên giường cô vẫn không ngủ được. Đã rất nhiều năm cô không có cảm giác chờ đợi trong lo lắng như này. Cô thở dài, dứt khoát rời giường một cách nhẹ nhàng.
Trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Làm đồ ăn sáng xong, cô thậm chí còn có thời gian làm thêm một hộp cơm cuộn rong biển. Cô vốn có thói quen đi bộ đến nơi làm việc, mặc dù có hơi tốn thời gian nhưng cũng coi như là rèn luyện sức khỏe.
Lúc Lý Nguyễn tới công ty, Tiểu Đặng, người năm ngày đi làm thì hết bốn ngày đến văn phòng trước thời gian quy định đúng vài giây, đã đến. Trên lưng cô ấy vác một cái balo, mặc quần áo thể thao, nhìn qua rất giống với một sinh viên hăng hái và phấn chấn.
“Chị Lý Nguyễn, chị như vậy nhìn cũng giống bạn học của em phết.” Tiểu Đặng cũng khen Lý Nguyễn, “Nhưng mà, sao chị mang ít đồ thế? Đến lúc leo núi ra mồ hôi thì chị không định tắm rửa thay quần áo hả?”
Lý Nguyễn hơi chột dạ, cô ấp úng tìm chủ đề khác để dời đi sự chú ý của Tiểu Đặng.
Cũng giống với Tiểu Đặng, Lý Nguyễn mặc một bộ quần áo thể thao tiện vận động. Cô đeo một cái túi nhỏ, trong đó để ly uống nước, giấy ăn và điện thoại. Những đồ vật khác cô đều đặt ở trong túi du lịch của Cố Kỳ Nguyên, do anh phụ trách.
Tối hôm qua, khi cùng nhau sắp xếp lại hành lý, Cố Kỳ Nguyên kiên quyết đặt quần áo và đồ rửa mặt của cô trong túi du lịch của mình.
Lý Nguyễn kháng nghị không thành công, cô đành đỏ mặt ngồi đó không dám phản đối nữa.
“Vợ mình lại ngủ bên cạnh người khác, em đang muốn để cho anh chăn đơn gối chiếc khó ngủ sao?”
Đây là nguyên văn lời nói lúc ấy của Cố Kỳ Nguyên.
Lý Nguyễn liền hiểu, Tổng giám đốc Cố lại muốn lấy việc công làm việc tư đây mà.
Kế hoạch được dán lên hôm thứ hai đã viết rất rõ ràng, lúc đăng ký nhớ ghi chú rõ giới tính, có mắc chứng ngáy to nghiêm trọng không để chia phòng.
Tiểu Đặng từ sớm đã nói với Lý Nguyễn rằng hai người bọn họ muốn ở chung một phòng. Mặc dù khi ấy cô đã cảm thấy nguyện vọng vô cùng đơn giản này của Tiểu Đặng e rằng sẽ chết non, nhưng hơi do dự một lúc, cô vẫn đồng ý.
Bởi vì cô không biết phải giải thích thế nào nếu từ chối, hơn nữa cô cũng ôm một chút hy vọng không thực tế.
Mà Cố Kỳ Nguyên dùng hành động thực tế để nói với cô: Em muốn ngủ cùng người khác? Không có cửa đâu!
Vốn công ty đã sắp xếp để nhân viên cùng giới hai người một phòng, Tổng giám đốc Cố, người có cấp bậc hành chính cao nhất trong các số nhân viên tham gia, được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, một mình một phòng.
Thực ra, cho dù Cố Kỳ Nguyên được sắp xếp giống nhân viên cũng không sao cả, không nhất định phải đặc biệt quá. Nhưng khi nghĩ đến Lý Nguyễn, anh quyết định vẫn nên ở một mình một phòng sẽ thuận tiện hơn, đỡ phải giải thích với văn phòng trước để sắp xếp cho anh với Lý Nguyễn vào chung phòng. Nhớ lại ánh mắt nghiêm khắc, nghiêm túc, đứng đắn đến mức bảo thủ của chủ nhiệm Mao, anh cảm thấy còn không bằng cứ đặc thù lên sẽ tiện lợi hơn.
“Những người khác đều vô cùng hâm mộ công ty của chúng ta, quả nhiên là cần có người lãnh đạo trẻ tuổi mà. Chị xem đi, mới không bao lâu đã dẫn chúng ta ra ngoài chơi rồi.” Tiểu Đặng lấy ra một túi bánh mì từ trong túi xách, xé mở rồi cắn một miếng, lúc cô ấy nói chuyện không quá rõ ràng.
“Đúng vậy.” Lý Nguyễn gật đầu, Hoàn Thừa vốn là một công ty trẻ, hiện giờ Tổng giám đốc Hoàng đang chậm rãi buông tay, từng bước một giao cho Cố Kỳ Nguyên. Cô vốn còn lo lắng Cố Kỳ Nguyên không tiếp nhận được, không quen quản lý, sẽ cảm thấy thật vất vả, hiện giờ thấy anh chậm rãi thành thạo, lúc này cô mới yên lòng.
May mắn là cô lo lắng vô ích, hiện giờ cô chỉ cần yên phận làm trưởng phòng tài vụ là được.
Việc kinh doanh của công ty đơn giản, cơ cấu nhân viên không phức tạp nên thực ra công việc tài vụ cũng rất nhẹ nhàng. Ít nhất, so sánh với đống công việc lộn xộn, phức tạp và khối lượng kinh doanh tổng thể của công ty mà cô đã từng xử lý ở kiếp trước thì công việc hiện tại của cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thấy gần đến thời gian, Tiểu Đặng kéo Lý Nguyễn xuống lầu. Chị Trình phải trông con nên không tham gia.
Xe du lịch có khả năng chở ba mươi người đang tạm thời dừng ở trước cửa cao ốc Hoàn Vũ. Không gian trong xe rất rộng rãi, mọi người ngồi rải rác khắp nơi. Chủ nhiệm Mao dẫn theo nhân viên phòng hành chính kiểm kê nhân số, đồng thời cau mày bảo những người khác gọi cho những nhân viên bị trễ.
Lý Nguyễn nhìn khắp nơi, Cố Nguyên Kỳ vẫn chưa lên xe.
Ngay sau chỗ ngồi của tài xế có một vị trí rộng rãi và tinh xảo dành cho một người, trước mặt còn có một cái bàn nhỏ đơn giản, hiện tại đang trống không. Lý Nguyễn nghĩ, đại khái là để lại cho người lãnh đạo cao nhất hôm nay, Tổng giám đốc Cố.
Hóa ra bây giờ xe du lịch còn suy nghĩ đến tâm trạng của người lãnh đạo…
Thời gian còn lại có năm phút, nhân viên tới muộn cũng lục tục lên xe. Lý Nguyễn lấy điện thoại ra, cô đang do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Cố Kỳ Nguyên hay không thì vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy anh thong thả đi lên xe.
Các nhân viên ngồi gần cửa xe sôi nổi chào hỏi với anh, một vài người còn cung kính đứng lên, hơi hơi khom người ân cần thăm hỏi. Đến cả chủ nhiệm Mao vốn đang cau mày thật chặt cũng thoáng thả lỏng.
“Tổng giám đốc Cố, mọi người đã đến đông đủ.”
Hóa ra hồi nãy chủ nhiệm Mao đang chờ Tổng giám đốc Cố thong thả đến muộn.
“Được rồi, xuất phát thôi.”
“Tổng giám đốc Cố, mời ngài ngồi đây.” Nhân viên hành chính nữ ngay bên cạnh nở nụ cười yếu ớt với anh, cô ta đưa tay chỉ chỗ ngồi xa hoa nhất trong toàn bộ xe.
Cố Kỳ Nguyên quay đầu nhìn chỗ ngồi đặc biệt dành riêng cho anh, rồi lại quay sang nhìn xung quanh.
Trong lòng Lý Nguyễn nhảy dựng, không cần đoán cũng biết Tổng giám đốc Cố đang tìm cô.
Cô theo bản năng muốn cúi đầu trốn tránh, nhưng đầu mới cúi xuống được một chút đã dừng lại, một lần nữa ngẩng đầu lên.
Giấu đầu lòi đuôi, ngược lại có khả năng chọc giận Cố Kỳ Nguyên đang có tâm trạng tốt, cuối cùng có lẽ anh sẽ dùng cách thức càng thêm khoe khoang để tuyên bố chủ quyền. Hà tất phải làm thế, mất nhiều hơn được!
Lý Nguyễn suy nghĩ rõ ràng thiệt hơn xong, tuy vẫn ngầm than thở nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn anh.
Đúng lúc đó Cố Kỳ Nguyên cũng nhìn qua. Quả nhiên, bốn mắt nhìn nhau, anh cong môi và mỉm cười dịu dàng.
Lý Nguyễn hơi bất đắc dĩ, chỉ có thể mím môi cười lại. Đột nhiên, cánh tay cô bị siết chặt, Tiểu Đặng ngồi sát vách đã nắm lấy cánh tay cô.
“Lý Nguyễn, chị mau xem, Tổng giám đốc Cố đang nhìn em phải không?”
À, đang nhìn cô ấy mà… Lý Nguyễn rất bất đắc dĩ cúi đầu nhìn Tiểu Đặng đang nắm thật chặt tay của mình.
“Lý Nguyễn, chị mau xem, Tổng giám đốc Cố đang cười với em sao?”
À, lại đang cười với cô ấy mà…
“Lý Nguyễn, chị mau xem, Tổng giám đốc Cố đang đi đến chỗ em sao?”
À, đang đi đến chỗ cô ấy mà…
“Làm sao bây giờ? Tuy rằng trong số mười anh chàng đẹp trai nhất trong tập đoàn thì gu của em không phải là Tổng giám đốc Cố, nhưng nếu như Tổng giám đốc Cố vừa gặp đã thương, gặp lại đã mến, mạnh mẽ cướp đoạt, rốt cuộc em có nên giữ vững lập trường hay không, vì lòng em yêu Tổng giám đốc Phạm mà chảy nước mắt nhẫn tâm từ chối anh ấy không? Như vậy thì có thể quá tàn nhẫn hay không? Nhưng mà trong lòng em thích Tổng giám đốc Phạm nhất luôn! Tổng giám đốc Cố, em thật sự không có cách nào lừa mình dối người mà tiếp nhận anh đâu!”
Lý Nguyễn dở khóc dở cười nhìn Tiểu Đặng ngồi bên cạnh, lại quay đầu nhìn Cố Kỳ Nguyên càng đi càng gần trước mặt thì không nhịn được mà bật cười.
Cho nên nói ấy, các loại tiết mục gì mà người thừa kế tài phiệt đệ nhất vừa cao to vừa giàu có vừa đẹp trai lại ghét bỏ mấy cô nàng tiểu thư vô cùng cao quý vừa trắng trẻo vừa giàu có vừa xinh đẹp như rác rưởi để chung tình với một cô gái bình thường duy nhất có chênh lệch mấy cấp bậc với hai chữ “tiểu thư” sẽ rất dễ dàng dạy hư các bạn nhỏ mà!
Trong lòng Tiểu Đặng còn đang giãy giụa rối rắm suy nghĩ lời nói từ chối Tổng giám đốc Cố, cô ấy phải nói như thế nào mới có thể lộ vẻ vừa tao nhã lại cao quý, vừa chân thành lại bất đắc dĩ, vừa đau lòng vừa kiên định thì Tổng giám đốc Cố đã đứng bên cạnh chỗ ngồi của cô ấy và Lý Nguyễn từ bao giờ.
Cố Kỳ Nguyên mỉm cười, liếc nhìn Lý Nguyễn từ trên cao, rồi anh dời mắt nhìn về phía Tiểu Đặng đang ngồi bên cạnh lối đi nhỏ.
“Ờm, cô gái này…” Cố Kỳ Nguyên nhíu mày, tạm thời không nhớ nổi nữ nhân viên phòng tài vụ này nên xưng hô như thế nào.
“Tiểu Đặng.” Lý Nguyễn cúi đầu khẽ cười, sau đó mắt nhìn về phía trước, ngồi nghiêm chỉnh, dùng giọng nói không cao cũng không thấp nói một câu.
“Hả… Chị gọi em có việc gì à?” Tiểu Đặng rời khỏi thế giới nội tâm của mình, quay đầu nhìn Lý Nguyễn.
“Ồ.” Giọng nói Cố Kỳ Nguyên cũng đồng thời vang lên, “Cô gái này, Tiểu Đặng, phiền cô nhường lại chỗ ngồi.”
“Hở?” Tiểu Đặng nghe thấy, nhưng không hiểu được ý của Tổng giám đốc Cố.
Vừa rồi Tổng giám đốc Cố nói rằng “Tiểu Đặng, tôi muốn ngồi cùng với cô” ư?
Cố Kỳ Nguyên cau mày, bất đắc dĩ nhìn cô nàng nhân viên phòng tài vụ tâm hồn vẫn đang treo ngược cành cây, nhìn vừa hấp tấp vừa mơ màng. Nếu như lúc làm việc cô ấy vẫn là trạng thái này thì có lẽ anh sẽ phải suy nghĩ lại xem cô nàng này có thể gánh vác được công việc hiện tại hay không.
“Tôi nói là, phiền cô nhường chỗ ngồi bên cạnh cho tôi, chỗ cô đang ngồi là của tôi.” Cố Kỳ Nguyên ho nhẹ một tiếng, nhẫn nại bổ sung thêm.
Bấy giờ Tiểu Đặng mới nghe rõ, cô ấy mở to mắt nhìn Cố Kỳ Nguyên một lúc lâu, lúc này mới run tay, quay đầu nhìn về phía Lý Nguyễn vẫn luôn chăm chú nhìn bên ngoài cửa sổ.
“Anh, anh, anh!” Từ “anh” này chỉ Cố Kỳ Nguyên, cô ấy lại tiếp tục quay đầu nói, “Chị! Chị! Chị” Lần này cô ấy chỉ Lý Nguyễn.
“Đúng vậy, chính là ý này.” Cố Kỳ Nguyên không để ý liệu Tiểu Đặng là thật sự nghe hiểu hay là vẫn nghe không hiểu, anh hơi mất kiên nhẫn duỗi tay nắm lấy ba lô Tiểu Đặng đang đeo sau lưng, kéo cả người cả ba lô sang một chỗ ngồi khác cách một lối đi, sau đó thả tay ra.