Xuân Ấm

Chương 80: Phiên ngoại: Năm năm sau



Lý Nguyễn không ngờ mình còn sẽ trông thấy Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch, cho nên lúc thấy hai người kia, cô chợt ngẩn người.

Thật ra, mấy năm nay cô cũng từng nghe nói một vài về bọn họ, dù thế nào, bố mẹ Đỗ Dịch Trạch vẫn ở dưới tầng nhà bố mẹ cô, dù hai nhà đã không còn qua lại nhưng mẹ anh ta thỉnh thoảng vẫn liên hệ với mẹ cô.

Cô biết, năm năm qua, Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch không hề kết hôn. Điều này khiến Lý Nguyễn ít nhiều cảm thấy bất ngờ. Hồi trước, lúc hai người bọn họ không sống nổi ở thành phố H nữa nên đành phải trở lại thành phố N gặp mặt phụ huynh, cho dù bố mẹ Đỗ Dịch Trạch không đồng ý thì thái độ của anh ta vẫn rất kiên định, hơn nữa hộ khẩu của Đỗ Dịch Trạch lại ở thành phố H, nên nếu hai người họ muốn thì hoàn toàn có thể đi đăng ký kết hôn trước rồi nói sau.

“Mẹ ơi, con muốn ăn kem nữa.”

Lý Nguyễn đang hơi thất thần, chợt một góc váy của cô bị ai đó cầm lấy lắc lắc. Cô cúi đầu xem Tiểu Bảo nhà mình đang ngẩng đầu mở to mắt chờ mong, nhẹ nhàng mỉm cười: “Không được đâu Tiểu Bảo à, con vừa ăn một cái rồi mà.”

“Nhưng mà mẹ ơi, vừa rồi con ăn kem vị dâu, bây giờ con muốn ăn vị táo cơ, không giống nhau.” Tiểu Bảo dứt khoát buông tay ra, đổi thành ôm lấy chân Lý Nguyễn: “Mẹ yêu của con! Mẹ ơi mẹ à! Con muốn ăn kem vị táo!”

Lý Nguyễn phì cười, hài hước nhìn con trai làm nũng bán manh nhà mình: “Tiểu Bảo, bố sắp đến rồi đó, bây giờ mà con ăn rồi bố trông thấy thì phải làm thế nào?”

Tiểu Bảo khẽ giật mình, khuôn mặt lập tức ủ rũ: “Có thể bảo bố tối nay mới đến không mẹ…”

Lý Nguyễn mỉm cười xoa xoa đầu Tiểu Bảo: “Vậy, nếu không thì con gọi điện thoại cho bố đi, bảo bố tối nay hẵng đến?”

Tiểu Bảo hoàn toàn từ bỏ, buông thõng tay ngoan ngoãn đứng ở một bên, lại ngẩng đầu nhìn bụng bầu bự của mẹ, bĩu môi, chìa tay nắm lấy tay Lý Nguyễn: “Vẫn là quên đi thôi.”

Lý Nguyễn nhìn con trai, tâm trạng phập phồng do vừa thấy Đỗ Dịch Trạch và Mạnh Tử Dịch cũng bình tĩnh lại. Trong biển người tấp nập giữa trung tâm thương mại, cô nắm tay con trai, trong bụng mang đứa nhỏ đã bảy tháng, hai người lôi kéo nhau tranh chấp cách đó không xa đã biến mất trong tầm mắt của cô.

“Nguyễn Nguyễn!” Lý Nguyễn chưa ngẩng đầu đã nghe thấy giọng nói quen thuộc. Cô ngước mắt, dịu dàng nhìn người đàn ông đang nhanh chân bước đến.

Cố Kỳ Nguyên sải bước đi đến trước mặt Lý Nguyễn, anh duỗi tay nhận lấy chiếc túi trên tay Lý Nguyễn, sau đó đưa tay xoa xoa đầu con trai: “Cố Hiển Cẩn, con có ngoan không hả?”

“Có mà. Hôm nay con rất ngoan luôn, bố có muốn khen ngợi con một chút không?” Tiểu Bảo ngẩng đầu, lộ một nụ cười toe toét.

“Nhìn cái răng sâu nhỏ của con ấy, sắp thủng ra cái lỗ rồi kìa. Hôm nay không ăn đồ ngọt chứ?” Vừa kết thúc công việc, Cố Kỳ Nguyên trông thấy vợ và con trai đang chờ mình cùng ăn cơm tối thì tâm trạng vô cùng tốt.

Tiểu Bảo vội vàng che miệng, hàm hàm hồ hồ nói: “Con không có ăn kem vị dâu đâu.”

Cố Kỳ Nguyên nghe vậy, bất đắc dĩ trừng Tiểu Bảo, rồi lại liếc sang Lý Nguyễn: “Mẹ nó à, ánh sáng sắp xuyên qua răng cửa con trai nhà em rồi đấy.”

Lý Nguyễn mím môi cười, không phản bác.

Hai chiếc răng cửa của Tiểu Bảo đã bắt đầu bị sâu, Cố Kỳ Nguyên nghiêm ngặt hạn chế đồ ngọt của cậu bé, bây giờ trong nhà không còn bánh kẹo các thứ nữa.

“Bố ơi, con sẽ chăm chỉ đánh răng mà.” Tiểu Bảo thấy Cố Kỳ Nguyên không tức giận thì yên tâm đặt tay xuống: “Dùng kem đánh răng vị dâu tây!”

Cố Kỳ Nguyên lại trừng con trai thêm lần nữa, lúc này mới vừa ôm eo Lý Nguyễn vừa nắm tay con trai đi lại trong quảng trường: “Hôm nay bé nhỏ có ngoan không?”

Lý Nguyễn chưa kịp trả lời, Tiểu Bảo đã cướp lời: “Bố ơi bố ơi! Em gái chỉ hơi ngoan một chút xíu thôi, vừa nãy em ấy còn đá tay con cơ.”

Nụ cười của Cố Kỳ Nguyên thoáng cứng lại, anh nhướng mày, ôm Lý Nguyễn đi về đằng khác.

Lý Nguyễn mỉm cười, liếc nhìn hai người vẫn đang tranh chấp không xa, đi thuận theo Cố Kỳ Nguyên.

Buổi tối, về nhà bố mẹ, Lý Nguyễn biết được tình hình gần đây của hai người Đỗ Dịch Trạch từ chỗ Nguyễn Mẫn.

Lần này do Cố Kỳ Nguyên đến thành phố N công tác ba ngày, sợ Lý Nguyễn nhàm chán nên dứt khoát dẫn cả vợ và con trai về thành phố N thăm bố mẹ, cũng tiết kiệm chi phí thuê phòng khách sạn.

Nguyễn Mẫn hớn hở kể chuyện không vừa ý ngày hôm nay của Đỗ Dịch Trạch, có vài phần cười trên sự đau khổ của người khác.

“Nghe nói dạo gần đây cô nàng Mạnh Tử Dịch kia đang náo loạn chia tay với Đỗ Dịch Trạch đấy!”

Lý Nguyễn sững sờ, nhớ lại cảnh tượng vừa thấy chiều này thì hơi giật mình.

“Giai Tuệ đang đau đầu cực kỳ. Cũng đã bao nhiêu năm rồi, ban đầu bà ấy tức giận, đến bây giờ cũng không có biện pháp, chỉ ngóng trông con trai kết hôn sớm một chút. Nếu anh ta thích Mạnh Tử Dịch kia thì kết hôn đi, sớm sinh cho bà ấy đứa cháu trai, dù thế nào cũng tốt hơn cảnh trông mà thèm cháu chắt nhà người ta như hiện tại. Nhưng bà ấy thật vất vả mới nghĩ thông suốt, không kiên trì nữa, chỗ con trai bà ấy lại ồn ào chia tay.” Nguyễn Mẫn khinh thường lắc đầu: “Nghe nói là cô nàng họ Mạnh kia lại tìm đàn ông khác, lúc này mới muốn chia tay.”

Lý Nguyễn khá bất ngờ, nhưng suy nghĩ kỹ lại cảm thấy kỳ thật cũng không quá ngoài ý muốn.

Cô vẫn luôn biết Mạnh Tử Dịch tâm tư sâu, nhưng cô cho rằng sau khi trải qua một loạt biến cố hôn nhân thì cô ta có thể thấy được sự kiên định của Đỗ Dịch Trạch đối với mình, lại không ngờ rằng kỳ thực cô ta chưa từng thỏa mãn.

Cũng đúng, là do cô suy bụng ta ra bụng người.

Mạnh Tử Dịch đi theo Đỗ Dịch Trạch về có lẽ chỉ là hành động bất đắc dĩ sau khi bị ép đến bước đường cùng thôi, có lẽ cô ta chưa từng từ bỏ ý tưởng tìm kiếm đối tượng tốt hơn. Từ đầu đến cuối, Đỗ Dịch Trạch chỉ là lốp xe dự phòng và đường lui của cô ta. Chẳng qua là trong năm năm qua cô ta chưa tìm được người tốt hơn cho nên vẫn không chịu từ bỏ lốp xe dự phòng.

Hiển nhiên, bây giờ cô ta đã tìm được.

Đỗ Dịch Trạch làm lại từ đầu ở thành phố N, nhưng dường như vẫn luôn không được như ý, mở công ty nhưng mãi không thể khởi sắc. Vì bố Đỗ Dịch Trạch không hài lòng với Mạnh Tử Dịch nên không chịu cho tiền mua phòng ở, thậm chí đến bây giờ Đỗ Dịch Trạch vẫn còn đang đi thuê nhà.

Lý Nguyễn xoa xoa bụng, than nhẹ: “Lòng người không thấy đủ.”

Có lẽ Mạnh Tử Dịch có thể tìm được người có tiền hơn Đỗ Dịch Trạch, nhưng cô ta lại chẳng thể tìm thấy người thực lòng với cô ta hơn Đỗ Dịch Trạch. Cuộc sống không có tiền quả thực gian nan, nhưng cũng không phải cứ có tiền mới có thể tìm được cảm giác hạnh phúc.

Lý Nguyễn vẫn luôn là một người bình thường, cô chưa từng hy vọng xa vời một cuộc sống giàu sang phú quý. Mộng tưởng của cô rất đơn giản, chính là cuộc sống như hiện tại. Chỉ cần người một nhà bình an, hàng năm có tiền có thời gian ra ngoài du lịch vài lần, quanh năm suốt tháng có thể có chút tiền tiết kiệm, vậy là đủ rồi.

Nói khó, cô đã bỏ ra cả một đời mà không tìm được. Nói đơn giản, bây giờ cô đã thực hiện được.

“Đứa nhỏ là nam hay nữ vậy?” Nguyễn Mẫn kể chuyện xong thì hết hứng thú, ngược lại nhìn vào cái bụng tròn vo của con gái nhà mình.

“Không biết ạ. Kỳ Nguyên nói muốn để sự hồi hộp đến cuối cùng.” Lý Nguyễn cười lắc đầu: “Có điều, quần áo anh ấy mua toàn màu hồng.”

“Mẹ cũng mong là một đứa cháu gái, hợp với Tiểu Bảo thành một chữ “tốt”.” (Bạn nào không nhớ thì xem lại chương 37 nhé)

Lý Nguyễn cúi đầu nhìn cái bụng tròn tròn sắp chắn hết tầm nhìn đầu ngón chân của mình, trong lòng vô cùng mềm mại.

Thật ra cô rất muốn có một đứa con gái đầy tri kỷ.

~ TOÀN VĂN HOÀN ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.