Chuyện cậu hỏi về cha mẹ mình giống như một tín hiệu, chứng minh Hòa Quân đã lớn, không còn giống như trước đây, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không để ý.
Cậu bắt đầu muốn tìm hiểu về cha mẹ mình, cuộc sống của mình.
Sau khi bọn họ về, cho dù Hòa Quân không thúc giục, Đường Uyển cũng tự động đi tìm di vật của Hòa Ngôn Chi liên quan tới cha mẹ Hòa Quân.
Mấy năm trước, anh bắt đầu mang Hòa Quân đi tảo mộ, hai người tảo mộ rất đơn giản, chỉ mang chổi đến sau núi quét tước một chút rồi thắp mấy nén nhang, bày chút bánh trái.
Tư liệu Đường Uyển thấy nhiều nhất đều là những ghi chép liên quan tới từ đường của Hòa gia, nơi đó là nơi Đường Uyển không thể đi vào, đó là nơi bài bàn thờ, bài vị của từng người trong Hòa gia, Đường Uyển không phải người nhà họ Hòa, anh không thể vào được.
Đường Uyển suy nghĩ thật lâu, quyết định để Hòa Quân đi vào, tự mình tìm hiểu một chút trong từ đường.
Hòa Quân kiên quyết kéo anh vào, nhưng cậu biết Đường Uyển là một người truyền thống, tuân thủ các quy tắc được đặt ra, chuyện không liên quan tới mình, anh sẽ không dây dưa vào.
Đầu tiên, Hòa Quân mở cửa, chưa tới mười giây sau đã bước ra, trong đó quả nhiên giống với suy nghĩ của cậu.
Hòa Quân bịt mũi mình lại, nói với Dương Uyển. "Anh, không phải em không muốn vào mà là bụi bặm bên trong quá nhiều."
"Hả?"
Đường Uyển ngẩn người, anh tính toán rất nhiều thứ, nhưng lại quên mất chuyện này. Từ đường đã lâu không có người tới dọn dẹp, bây giờ Hòa gia chỉ còn mình Hòa Quân, thế nên cậu cũng chẳng đi vào quét dọn. Một gian nhà cũ bảy, tám năm không ai quét dọn sẽ trở nên như thế nào?
Thật ra nơi Đường Uyển và Hòa Quân ở cách chỗ này rất xa, nếu không phải Hòa Quân hỏi cha mẹ mình đâu, hai người sẽ không nghĩ tới nơi đây còn có một từ đường, Hòa Ngôn Chi cũng chưa từng nhắc tới chuyện này.
Liên lạc với mọi chuyện xảy ra gần đây, Đường Uyển cảm thấy hơi khó nói. Có phải là Hòa Ngôn Chi không nghĩ tới chuyện anh có thể nuôi Hòa Quân lớn đến chừng này?
"Anh!" Hòa Quân gọi to, làm suy nghĩ Đường Uyển đứt đoạn.
"Hả?"
"Anh vào quét dọn một chút đi!"
"Chuyện này..." Đường Uyên cau mày, theo bản năng muốn từ chối.
"Chẳng nhẽ anh muốn để mình em quét hết cả gian nhà?" Hòa Quân chống nạnh, khí thế hùng hổ nhìn anh. Nhưng mà, dáng dấp này của cậu lại làm khí thế của cậu suy yếu đi, giống như một con mèo nhỏ đang ra vẻ như con hổ, làm người ta chỉ muốn bắt lại, dịu dàng xoa xoa bộ lông mềm mại.
Trong lòng Đường Uyển mềm nhũn, để đứa trẻ mình nuông chiều bấy lâu đi quét phòng, chuyện này có hơi...
"Được rồi, nhưng anh chỉ giúp em quét thôi."
"Hừ." Anh chỉ cần đi vào là được.
Đường Uyển cảm thấy thân phận bản thân không thể vào đây, nhưng vì nuông chiều Hòa Quân nên anh cầm khăn và chổi đi vào. Quả nhiên, trong gian nhà bám bụi dày đặc, còn in cả dấu chân trên nền nhà.
Thế nhưng rất kỳ lạ, bẩn như vậy nhưng gian phòng này lại không làm cho người ta ghét, chắc là do nơi này có mùi hương gì đó, là mùi thơm thoang thoảng, không phải mùi ẩm mốc.
Lúc đi vào đây, Đường Uyển mới rõ đây là nơi bái tế tổ tiên, mỗi ngày đều phải đốt hương, hơn nữa không phải là loại hương rẻ tiền bán trên thị trường mà là một mùi hương đặc biệt, nồng nặc nhưng không khiến người ta khó chịu.
Phía sau Đường Uyển là Hòa Quân đã võ trang đầy đủ, anh vốn không được phép bước vào đây, nhưng Hòa Quân cứ năn nỉ anh mãi, cuối cùng Đường Uyển mới bất đắc dĩ gật đầu.
Dù sao Hòa Quân cũng là cháu đích tôn, phải làm chút gì đó.
Đường Uyển quét tước dưới đất, Hòa Quân lau bài vị. Gian phòng này khá đơn giản, quét sạch sẽ cũng không phải chuyện khó khăn gì, chưa tới nửa ngày, hai người đã dọn dẹp sạch sẽ từ đường.
Sau khi quét sạch sẽ, Đường Uyển muốn đi ra ngoài, nhưng anh phát hiện Hòa Quân còn có một yêu cầu với anh. Cái gì mà tìm hương cho cậu, tìm gia phả rồi đối chiếu giúp cậu... Nói chung, trong lúc vô tình, anh đã biết được lịch sử và gia phả của Hòa gia.
Mãi tới khi Hòa Quân dâng hương, anh muốn ra ngoài, Hòa Quân đã gọi anh lại. "Anh còn ra làm gì nữa, nơi này anh ra ra vào vào mấy lần rồi, ông cố bà nội em nếu tức giận thì đã tức giận lâu rồi."
Đường Uyển: "..." Được rồi, anh trúng kế của Hòa Quân rồi.
Giẫm bao nhiêu lần rồi bây giờ mới làm kiêu.
Nhưng Đường Uyển sống chết cũng không nhìn Hòa Quân dâng hương.
"Mặc dù đã vào đây nhưng anh không phải con cháu Hòa gia."
Anh đứng cạnh cửa, nói là chờ Hòa Quân dâng hương xong sẽ dẫn cậu ra ngoài.
Hương của Hòa gia được tìm thấy trong nhà kho, vẫn còn rất mới nhưng khác hương trên thị trường. Đường Uyển bật lửa, Hòa Quân châm hương, sau đó cắm vào.
Từ đường của Hòa gia có một bát hương lớn, bên trong đã có một tầng tàn hương dày, chiếm khoảng một phần ba bát hương, xem ra cả đời này bọn họ cũng chẳng lấp đầy cái bát hương đó.
Đường Uyển tìm thấy trong tư liệu có ghi tổ tiên Hòa gia có nghề điều chế hương, nhà kho bên cạnh có rất nhiều hương, sau núi cũng có rất nhiều nguyên liệu để điều chế hương, bây giờ nghĩ lại mới thấy đúng.
Đường Uyên đứng cạnh cửa không lâu đã ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt tản ra. Quả nhiên là cùng loại với mùi hương trước đây anh ngửi thấy. Hòa Quân chảy huyết mạch của Hòa gia, trong kho nhiều hương như vậy, lúc không châm lửa ai cũng chẳng biết nó có mùi gì, thế nhưng Hòa Quân lại tìm thấy đúng loại hương giống với loại hương dùng để cúng tế lúc trước.
Mùi thơm này lan toả ra, nhưng người bên trong vẫn chưa ra.
Nhất thời Đường Uyển không biết nói gì.
Hòa Quân thật sự để ý tới cha mẹ tổ tông.
Cậu biếu kỳ, hiếu kỳ cha mẹ mình, hiếu kỳ về bà nội, hiếu kỳ về tổ tiên của cậu. Cậu muốn biết sao cậu lại tên là Hòa Quân, cậu cũng muốn biết tổ tiên mình trước đây làm nghề gì.