Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 131



Hai người đi đến trước cửa đình viện nơi có thư phòng của Cao Kiệu, dừng lại.

Cây cối mùa hè trong sân rậm rạp, ánh sáng lờ mờ phản chiếu trên cửa sổ, bóng cây trên mái hiên lốm đốm, thể hiện sự cô đơn của màn đêm.

Cao Kiệu đứng ở bậc thang cuối cùng, quay lưng về phía Lý Mục và Lạc Thần, hai tay chắp sau lưng, đầu hơi ngẩng lên, giống như đang nhìn vầng trăng trung thu trên đỉnh đầu, bóng lưng gầy gò cô đơn.

– Các con tới rồi à?

Ông quay đầu lại nhìn thấy Lý Mục và Lạc Thần đang đứng ở bên ngoài đình viện, gật đầu với hai người, sau đó xoay người đi về hướng thư phòng.

Lý Mục và Lạc Thần nhìn nhau rồi đi theo ông.

Cao Kiệu ngồi sau án, vặn sáng ngọn đèn đầu lên.

Ánh sáng ban đầu lờ mờ trong thư phòng làm việc đột nhiên trở nên sáng sủa hơn rất nhiều.

Lạc Thần vừa bước vào liền phát hiện phòng làm việc của cha mình có chút khác với ngày thường.

Trong khoảng thời gian ngày phụ thân vẫn luôn bị ốm, cũng không lên triều, nhưng ở trong nhà lại không chịu nghỉ ngơi. Phần lớn thời gian ông đều ở một mình trong thư phòng vùi đầu vào đống công văn không chịu ra ngoài nửa bước, đèn dầu thường sáng đến nửa đêm, không lúc nào là được nhàn hạ.

Mỗi khi nàng đi vào thư phòng bầu bạn với ông thường thấy phần lớn hồ sơ mà ông xử lý đều là những hồ sơ cũ chưa hoàn thành trong nhiều năm, liên quan đến các khía cạnh khác nhau, vì là chuyện cũ nên ông không vội, nàng thường khuyên ông buông tay đi nghỉ ngơi, ông miệng thì ừ à đồng ý nhưng vẫn chẳng bao giờ chịu dừng.

Ngày cả ngày đại điển khao quân hôm nay ông cũng không tham gia.

Chạng vạng Lạc Thần có mang thuốc đến cho ông uống, nhìn thấy trên bàn vẫn còn chất đầy các loại hồ sơ công văn. Thế nhưng lúc này trên bàn lại sạch sẽ gọn gàng, không có gì cả. Dưới đất thì có hai chiếc rương mây lớn đặt sẵn đó rồi.

Ông ngồi xuống nhìn Lý Mục và Lạc Thần, sắc mặt hơi chút tái nhợt, nhưng tinh thần nhìn còn rất tốt, biểu cảm ôn hòa, ra hiệu hai người ngồi xuống.

Lạc Thần ngập ngừng hỏi:

– Cha ơi, cha đã xử lý xong hết các việc rồi ạ?

Cao Kiệu hơi mỉm cười, gật đầu:

– Phải, đều xử lý xong hết rồi, cũng vừa thu dọn xong rồi, ngày mai gửi đến nha thự là xong.

Lạc Thần lại nhìn về mấy cái rương, lại nhìn phụ thân, trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác buồn thương chua xót và lo lắng không thể diễn tả.

Cao Kiệu lại nhìn sang Lý Mục, hơi mỉm cười hỏi:

– Đã gần canh ba rồi, hai con còn không ngủ mà tìm cha có chuyện gì?

Lý Mục ngồi thẳng lên nhìn vào Cao Kiệu, cung kính nói:

– Đã muộn rồi mà bọn con còn đến quấy rầy cha, là có một việc muốn bẩm báo với cha ạ.

– Là chuyện gì?

– Chức vị Đại Tư Mã quá quyền cao chức trọng, cần người có phẩm chất nhiều mặt mới đảm đương được, mới có thể phục chúng được. Con xuất thân thấp hèn, không có phẩm chất gì, không dám đảm đương chức vị cao như thế. Vừa rồi con đã trao đổi với A Di, ngày mai triều hội con sẽ xin từ chối nhận chức. Con biết nhạc phụ đang ở thư phòng nên mới đến bẩm báo cha, muốn cha biết việc này trước ạ.

Nụ cười trên mặt Cao Kiệu dần dần biến mất, không nói gì cả, chỉ nhìn Lý Mục thật lâu.

Cha vợ con rể hai người nhìn nhau một lát, Cao Kiệu đột nhiên nói:

– Kính Thần à, con không thể từ chối nhận chức Đại Tư Mã kia được. Ngày mai tổ chức lễ ban ấn ban thụ, cha cũng sẽ lên triều, văn võ cả triều càng mong đợi hơn. Đại sự như thế, con không thể bởi vì khí phách nhất thời mà quyết định bừa bãi được.

– Cũng đã muộn rồi, ngày mai còn phải lên triều, hai con đi nghỉ đi.

Lạc Thần sốt cả ruột lên lập tức quỳ xuống:

– Cha ơi, quyết định của lang quân nhà con không phải là khí phách nhất thời đâu ạ. Chức vị Đại Tư mã cao quý như thế vinh dự như thế, nhưng cũng bởi vì quá vinh dự và cao quý cho nên người ngồi ở trên đó mỗi một hành động lời nói đều bị chú ý, bị nhiều trói buộc, đây không phải là điều lang quân mong muốn ạ. Vì sao cha không cho phép lang quân con từ chối ạ?

– A Di, cha hỏi con, theo ý của con với năng lực của Kính Thần, nó có thể đảm nhiệm chức vị Đại Tư mã không?

Lạc Thần do dự không đáp.

Đây là một vấn đề làm cho nàng khó mà trả lời được. Trong mắt nàng, Lý Mục đương nhiên là có thể đảm nhiệm được. Nhưng có thể đảm nhiệm và bằng lòng đảm nhiệm là hai việc khác nhau.

Chưa chờ nàng trả lời, Cao Kiệu đã nói tiếp.

– Trong lòng con biết rõ Kính Thần có thể đảm nhiệm. Cha cũng cho rằng như thế. Chức vị Đại Tư Mã ngoại nắm giữ quân sự, nội tham dự chính sự Thượng thư đài, chủ trì nắm giữ chức vị quan trọng, chính bởi vì quan trọng mà cha mới thận trọng không dám qua loa chút nào. Nhìn khắp triều đình, cha thật sự không thấy ngoài nó ra còn có ai có thể đảm nhiệm được.

– Trong lúc đất nước khó khăn như hiện nay, nếu người có tài mà không cầm quyền, con còn muốn nhìn triều đình tiếp tục bị bọn bất tài đó thống trị, mưa gió bấp bênh, nhân dân bất an hay sao?

Lạc Thần nghẹn lời không biết nói gì.

Cao Kiệu quay sang Lý Mục, nét mặt nghiêm trang.

– Kể từ khi triều đình xuôi Nam đến nay, đừng nói là Bắc phạt khôi phục lưỡng đô, mà ngay cả phía Nam sông lớn cũng không thấy yên bình. Những năm qua, những người ngồi trên miếu đường cao vời kia phần lớn đều dựa vào gia thế, người nào cũng mặc áo vàng tía, hưởng hết vinh hoa phú quý, nào có coi trọng công huân vinh quang của đất nước từ đâu mà có? Hoặc là bọn họ tầm thường hèn nhát, hoặc là bọn họ có tham vọng, lòng muông dạ thú. Gió thổi thanh bình, tích lũy theo ngày tháng, cho nên mới nuôi ra đại họa như hôm nay, nói cũng không hề quá, quốc gia này suýt nữa vì tất cả những người này mà bị sụp đổ…

Nhắc tới đại loạn gần như lan tràn đến nửa cả Nam Triều vừa mới kết thúc không lâu, cảm xúc của ông dường như vẫn bị kích động.

– Tuy hiện nay đã bình định được phản loạn, nhưng trong nước vẫn mang nỗi lo họa ngoại xâm không hề giảm bớt chút nào. Lúc mà con mang binh về cứu nạn. Mộ Dung thị tấn công người Hạ, Trung Nguyên hỗn chiến không ngừng, giống như một lò mổ. Con chắc cũng nghe đến rồi, trước đó không lâu, Mộ Dung thị đã công phá Lạc Dương. Ẩn nhẫn bao nhiêu năm, một khi lợi dụng hỗn loạn, khí thế sẽ chỉ càng hung mãnh hơn trước, hơn nữa với dã tâm và thủ đoạn của Mộ Dung gia tộc, làm sao chịu ngồi yên định cư ở Trung Nguyên? Tương lai một khi có cơ hội, bọn họ nhất định sẽ tính kế mà nam tiến.

– Người Yến như sói, Tiên Bi như hổ, cha chỉ sợ tai họa sau này càng sâu hơn.

Cao Kiệu chợt ho lên.

Lạc Thần vội xoa lưng cho phụ thân.

Co Kiệu đè nén cơn ho xuống, xua tay với con gái đang rất lo lắng cho mình, tiếp tục nói:

– Đối ngoại tuy không đơn giản dễ dàng, mà trong nước thì vẫn vô vàn những khó khăn. Mấy năm nay mưa gió không thuận, trước khi xảy ra đại loạn kho lúa các nơi vốn dĩ đã không còn tồn bao nhiêu lương thảo, mà Đông Nam cũng là một nguồn thu thuế quan trọng của triều đình, hằng năm thu không đủ chi, chỉ nỗ lực chống đỡ được công quỹ mà thôi, hiện tại bởi vì gặp phải loạn Thiên Sư giáo mà Giang Nam ngàn dặm hoang vu, dân sinh khó khăn, kho lúa của thiên hạ không thể tiếp tục duy trì được nữa, không tới một hai năm rất khó mà khôi phục lại được.

Ông nhìn thẳng vào mắt Lý Mục.

– Triều đình đã dốc hết sức để duy trì, sau lần đại loạn này mà đã tổn thương nguyên khí, bây giờ nếu không có người cầm trịch đứng ra chủ trì đại cục, vây thì làm sao ứng phó được loạn trong giặc ngoài đây?

– Khi tiên đế phong con làm Đại Tư mã, nhìn có vẻ như ông ta nhất thời xúc động, nhưng về sau khi cha nghĩ lại, thì thấy đó chưa chắc không phải là hành động sáng suốt nhất của ông ta từ lúc đăng cơ đến nay.

Ông hơi lắc đầu, bên môi hiện lên nụ cười khổ.

Giọng điệu của phụ thân làm cho Lạc Thần càng thêm bất an.

– Cha ơi, cha nói vậy là có ý gì ạ? Cha muốn đi đâu….

Nàng dừng lại.

Cao Kiệu lặng thinh rất lâu mới từ tốn nói:

– A Di, là cha vô năng, mấy chục năm quan to lộc hậu, không những chẳng làm nên trò trống gì mà cuối cùng còn khiến cho Nam Triều suýt nữa thì hủy vào trong tay cha. Ngay cả mẹ con mà cha cũng không thể bảo vệ được…

Giọng ông run nhè nhẹ, dừng lại. Một lát sau, mới lấy lại bình tĩnh tiếp tục nói:

– Ngoại không thể thu lại đất đã mất, nội không thể an dân bình loạn, về sau quốc gia và triều đình này sẽ giao cho người thật sự làm được việc, cha sẽ chỉ một lòng đi tìm mẹ con mà thôi.

Trong ký ức tuổi thơ của Lạc Thần, cha nàng một người đàn ông phi mi như họa, tu mục như miêu và vẻ ngoài tao nhã, phong thái phóng khoáng, giống như một vị tiên.

Về sau dần dần trên khuôn mặt ông nhiễm phong sương, giữa chân mày và ánh mắt không biết bắt đầu từ khi nào mà đã hằn lên dấu vết chữ Xuyên rất rõ, bởi vì quanh năm không giải quyết được nên sau đó nó không bao giờ biến mất.

Tối hôm nay, dưới ngọn đèn dầu, phụ thân trước mặt, Lạc Thần đã không còn nhìn thấy thần thái ngày xưa ở trong mắt ông nữa.

Mỗi khi nhắc tới mẫu thân, trong mắt phụ thân chỉ còn lại duy nhất là đau khổ, nhớ nhung và tự trách sâu sắc không thể nào tan đi được.

Lạc Thần cuối cùng đã hiểu, vì sao khi biết được loạn Thiên sư giáo và phản loạn Kinh Châu được bình định thì phụ thân đột nhiên trở nên khác thường như thế.

Ông đã bởi vì cái triều đình này mà dốc hết tâm huyết mấy chục năm, hiện tại ông muốn rời đi để đi tìm mẫu thân.

Nàng không kìm nén được nữa nghẹn ngào gọi “cha”, hai tay túm chặt lấy ống tay áo của ông, nước mắt tuôn trào như mưa.

Cao Kiệu vỗ nhẹ vào tay con gái như đang an ủi, sau đó chậm rãi quay đầu lại, nhìn Lý Mục vẫn im lặng từ đầu đến cuối.

– Kính Thần, cha cũng chỉ là một người bình thường, triều đình có cha hay không đều giống nhau, nhưng mà con thì lại khác. Nam Triều đã vỡ nát rồi, không thể nào chịu nổi một cuộc loạn Thiên Sư giáo hoặc phản loạn Hứa Tiết lần nữa. Triều đình cần con làm chức vị Đại Tư mã này, dân chúng cũng mong muốn được nhìn thấy triều đình có một vị Đại Tư mã như con. Nếu như con không làm, cha còn biết tin tưởng ai được nữa đây?

Lý Mục nói:

– Nếu như đất nước cần đến con, dù con đang ở ngàn dặm bên ngoài cũng sẽ dốc hết mình giúp đỡ. Nhưng mà chức vị Đại Tư mã này xin cha đừng làm con khó xử, con thật sự là không thể đảm đương nổi ạ.

Cao Kiệu lắc đầu.

– Con thượng vị, đó không phải là lựa chọn của cha, mà là thời thế lựa chọn. Sau khi cha đi rồi, Phùng Vệ sẽ thay chức vị của cha. Ông ta là người công bằng công chính, có thể chủ trì cục diện, nhưng mà ông ta cũng là người thuộc phái trung dung, nếu như quốc gia không gặp chuyện gì, ông ta làm một Tể tướng thái bình, nhưng Nam Triều lúc này chỉ dựa vào một mình ông ta thì không thể nào khởi động được.

– Kính Thần, ngoài con ra, không có ai có thể làm chủ cho Nam Triều được. Cha nói với con những điều nay không chỉ bởi vì nó là chuyện của con, mà còn bởi vì nó liên quan đến quốc sự, dân sự, lẽ nào con không biết?

Lý Mục khẽ chau mày lại:

– Làm việc cho nước cho dân, con không dám không nghe. Nhưng mà chức vị Đại Tư mã, thật sự không thể thiếu hay sao?

– Phải! Không thể thiếu được.

Cao Kiệu khẳng định chắc chắn.

– Năm xưa Đại Ngu ta được khai triều đặt móng, Võ Đế thiết lập Đại Tư mã làm công tước hàm cao nhất, địa vị cao hơn tất cả các chức quan, từ khi khai quốc tới nay, tổng cộng đã phong năm vị Đại Tư Mã. Công huân mà con lập nên so với năm người trước chỉ hơn chứ không kém. Chỉ có duy nhất một thứ không bằng chính là xuất thân mà con vừa nãy mới nói. Nếu không có chức quan Đại Tư mã, sau này con dùng gì để chấn nhiếp bách quan, để chính lệnh hiểu rõ, trên dưới làm theo?

– Bất tại kì vị, bất mưu kì chính. Ngược lại, muốn làm nên chuyện lớn cần phải danh chính ngôn thuận. Trong mấy năm ngắn ngủi con đã có được thành tựu như hôm nay, đạo lý này con nhất định hiểu, còn muốn cha nói thêm hay sao?

Lý Mục yên lặng không nói gì.

Cao Kiệu nhìn hắn rất lâu, đột nhiên đứng lên, chỉnh ống tay áo gọn lại, hướng về Lý Mục nghiêm trang hành lễ bái.

– Cao Kiệu ta thay mặt Nam Triều, thay mặt dân chúng, bái cầu với con!

Lạc Thần hoàn toàn hoảng sợ.

Lý Mục cũng giật mình vội vàng đứng sang một bên để tránh, rồi sải bước tới nâng Cao Kiệu đứng lên.

Cao Kiệu nắm chặt tay hắn.

– Kính Thần, thời kỳ phi thường, triều đình này, chỉ có con mới có thể vận hành được. Muôn vàn người Nam Triều đều đã biết con là Đại Tư Mã của triều đình, dân chúng kính trọng con, hôm nay cha dù không đi ngoại ô phía đông nhưng cũng biết. Con nỡ lòng nào phụ sự chờ mong và khát vọng của dân chúng đối với con ư!

Ông trịnh trọng nói.

Lý Mục biết, từ giây phút Cao Kiệu quỳ xuống trước mặt hắn, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Hoặc là nói, thời gian là đi về phía trước chứ không phải quay lại.

Ở kiếp này, từ lúc hắn hao tổn tâm cơ cuối cùng đã cưới được cô gái ở trước mặt thì đã định sẵn rằng sẽ có một màn như ngày hôm nay.

Trong lòng hắn bối rối vô cùng, từ từ quay sang Lạc Thần, hai người nhìn nhau.

Cuối cùng, hắn thu ánh mắt về, nói:

– Hy vọng sau này con sẽ không làm cha thất vọng ạ.

…..

Canh năm ngày hôm sau, Lạc Thần dậy sớm hầu hạ Lý Mục mặc quần áo chuẩn bị lên triều.

Nàng giúp hắn mặc xong bào phục, cài đai lưng, đội biện quan, cuối cùng lúc thắt dây biện quan cho hắn, đột nhiên bị hắn ôm chặt vào trong lòng.

Tối hôm qua sau khi từ thư phòng của cha trở về, hắn cũng không nhắc tới chuyện đó trước mặt nàng nữa, vẻ mặt nhìn qua rất thoải mái, nhưng vào lúc này hắn lại có hành động này, có chút đột ngột.

Nàng chần chừ rồi thả tay xuống cùng vòng tay ôm lấy hắn.

Hai người cứ thế ôm nhau rất lâu, Lý Mục cúi xuống hôn lên trán nàng, buông nàng ra, xoay người mở cửa đi ra.

Hết chương 131

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.