Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 162



Lúc rạng sáng, cửa hoàng cung đột nhiên mở ra, một đội binh lính toàn bộ võ giáp xuất hiện ở trên đường phố Kiến Khang, đuốc sáng rực, người ngựa ồn ào.

Người dân ở những ngôi nhà đối diện mặt đường bị tiếng động đánh thức thì  hoảng sợ, không ai dám ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.

Từ sau khi Vinh Khang đi vào Kiến Khang, điều này đã trở thành thông lệ đối với người dân, điều duy nhất họ có thể làm là chốt cửa chặt hơn và dỗ dành lũ trẻ trong nhà mau ngừng khóc để tránh gây ra điều xui xẻo.

Tông thất quý tộc bao gồm quan viên lớn nhỏ cả triều đều bị đánh thức từ lúc sáng sớm bởi tiếng đập cửa đột ngột và dữ dội, biết được Vinh Khang ra lệnh yêu cầu mọi người vào cung ngay lập tức, tất cả không biết đã xảy ra chuyện gì sợ hãi vội vã ra ngoài dưới sự thúc giục bức ép của binh lính như lang như hổ bên ngoài cửa, đến khi tới nơi có một số người ngay cả giày cũng không kịp đi, người mũ áo chưa chỉnh tề còn nhiều hơn.

Đối với quan viên Nam Triều trọng bề ngoài chuyện này trước đây quả thực là không thể tưởng tượng được, nhưng hiện tại, không ai có thời gian để ý tới những chi tiết này.

Mấy trăm người bị đuổi vào hoàng cung đại điện, vô cùng kinh hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, Cao Thái hậu ngồi tê liệt ở trên chiếc ghế mà chị ta thường tham dự quốc sự cùng tiểu hoàng đế, sắc mặt tái nhợt, nước mắt không ngừng chảy ra, toàn thân dường như hơi run lên, nom rất yếu đuối bất lực, nếu không phải phía sau lưng có một cung nhân đỡ lấy ép ngồi thẳng lên thì chỉ sợ chị ta đã ngã xuống rồi.

Tiểu hoàng đế ở bên cạnh chị ta, mặc áo ngủ, giống như vừa mới bị kéo ra khỏi giường, thân thể dựa nghiêng vào trên ghế, hai mắt nhắm nghiền, đầu nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, bất động một cách kỳ lạ, nhìn như đang ngủ rất say nhưng thực ra là đã chết, mà ngũ quan thất khiếu vẫn đang từ từ rỉ ra máu đen. Tuy rằng cậu đã chết nhưng biểu cảm vặn vẹo, tỏ rõ đau đớn khủng khiếp, có thể thấy rõ đã bị tra tấn giày vò trước khi chết.

Trong đại sảnh im lặng một lát, đột nhiên không biết là ai đã bắt đầu, kêu lên bi thảm:

– Bệ hạ, xảy ra chuyện gì vậy?

Quần thần bấy giờ mới như phản ứng, cùng quỳ xuống khóc lóc.

Giữa những tiếng la hét và than khóc thót tim, đôi mắt của Cao Ung Dung đờ đẫn không phản ứng, như thể linh hồn đã rời khỏi cơ thể, thứ để lại chẳng qua chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi.

Đang lúc quần thần khóc gào thảm thiết, phía sau cửa điện đột nhiên có âm thanh ma sát của đao kiếm và khôi giáp phát ra, có người đi vào điện.

Quần thần ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vinh Khang được một nhóm sĩ binh võ giáp vây quanh xuất hiện.

Vinh Khang dừng ở trước thi thể tiểu hoàng đế, mặt hướng về đại thần đối diện.

Mọi người vừa hận vừa sợ y, tức khắc im bặt, không còn người nào dám khóc lóc nữa.

Trong điện lại lần nữa an tĩnh xuống.

Vinh Khang quát to:

– Dẫn tới!

Có tiếng bước chân vang lên.

Quần thần quay đầu lại, thấy thủ hạ của Vinh Khang áp tải mấy người bị trói chặt từ ngoài điện đi vào, là ngự sử Trương Trực và Vũ Lâm tướng quân tên là Lưu Chấn phụ trách thủ vệ hoàng cung trước khi Vinh Khang vào kinh.

Vinh Khang chỉ vào thi thể tiểu hoàng đế:

– Các ngươi đều thấy rồi, bệ hạ đã bị người ta hạ độc mà chết, vô cùng thảm khốc. Ta đã điều tra rõ, kẻ đầu têu có ý đồ mưu hại bệ hạ để soán vị chính là mấy người này. Ta đã bắt chúng đưa đến đây, tử hình ngay tại chỗ để báo thù cho bệ hạ.

Nói xong, y lại quát lên một tiếng, mấy đao phủ cầm quỷ đầu đại đao đi lên đẩy hai người này xuống đất chuẩn bị hành quyết, hai người ra sức giãy giụa, hướng về Cao Ung Dung kêu to:

– Thái Hậu, cứu mạng ——

Sắc mặt Cao Ung Dung càng tái nhợt tợn, nhắm mắt lại, tay run rẩy không ngừng, móng tay đâm sâu vào da thịt gãy tận gốc, sâu trong lòng bàn tay một vệt máu chậm rãi rỉ ra.

– Giết cho ta!

Tiếng nói vừa dứt, “phập” một tiếng, hai đầu người rơi xuống đất lăn vài vòng mới ngừng lại được. Nền đại điện vốn bóng loáng như gương lập tức bị bao phủ bởi máu đỏ tươi.

Sắc mặt các quan viên trắng bệch, không khỏi run bần bật.

Vinh Khang cười dữ tợn nói:

– Ngoài hai người bị tử hình này ra, ta còn tra ra được một vài đồng đảng khác…

Hai mắt y loé lên tia hung hãn, đảo qua đảo lại trên mặt các đại thần. Những người bị ánh mắt y chiếu đến đều bị sởn tóc gáy, hận không thể độn địa ba thước để mình có thể thoát đi khỏi nơi này.

Lưu Huệ đứng ở trong đám người, tuyệt vọng cúi đầu, không muốn bị Vinh Khang nhìn thấy, lại nghe thấy tiếng bước chân đang hướng về phía mình, ngước lên, thấy mấy binh lính tách mọi  người ra xông tới trước mặt không chút phân trần kéo mình ra ngoài thì hốt hoảng hô to:

– Oan quá! Ta không biết gì cả! Cái chết của bệ hạ không liên quan đến ta!

Vinh Khang hừ một tiếng:

– Hai người kia rõ ràng đã cung khai ra hết, ngươi chính là đồng đảng. Người đâu, giết hắn!

Quần thần hoảng sợ.

Lưu Huệ không còn để ý tới mặt mũi nữa, quỳ xuống đất van xin.

– Thái sư tha mạng! Việc này thật sự không liên quan đến ta. Ta luôn trung thành tận tâm với triều đình với thái sư, có nhật nguyệt chứng giám!

Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống trán, từng giọt mồ hôi lăn dài trên mặt.

Chỉ thấy Vinh Khang cười lạnh liếc xéo mình mở miệng ra lệnh cho người hạ đao, ông ta hồn bay phách tán vừa ra sức giãy giụa vừa kêu to:

– Ta ra tiền. Ta có tiền. Cầu xin thái sư hãy nhận hết gia sản của ta, tha mạng cho ta.

Vinh Khang lúc này mới sai người buông ông ta ra.

Lưu Huệ mềm oặt ngồi bệt dưới đất, không còn nhìn thấy chút phong độ danh sĩ nào nữa, nước mắt nước mũi giàn giụa:

– Trước đó thái sư từng yêu cầu tôi chuẩn bị quân phí, tôi vì quá lo lắng mà quên mất trong nhà còn giấu vàng bạc vạn lượng. Ngoài vàng bạc ra thì điền trang ở các nơi tôi cũng nguyện dâng lên, ủng hộ thái sư nâng đỡ triều đình, chỉ cầu được thái sư đặc xá cho.

Đôi mắt Vinh Khang lóe lên, vẻ mặt hoà hoãn một chút, sai người lấy giấy bút, bảo ông ta ghi lại từng đồ vật cất giấu và địa điểm cất giấu.

Lưu Huệ nhận giấy bút run rẩy viết danh sách. Chỉ riêng thỏi vàng đã hơn năm nghìn thỏi, mấy vạn lượng bạc, tiền đồng thì càng nhiều vô số kể, địa chỉ cất giấu có tới hơn mười chỗ, còn có điền trang bất động sản các nơi thì chi chít đầy một trang giấy.

Thương thay cho ông ta nổi danh là giỏi thư pháp, nhưng khi đặt bút viết chữ thì chữ lại xiêu xiêu vẹo vẹo giống như một con giun đất đi loanh quanh, có thể thấy được đã hoảng sợ đến mức nào. Viết xong, tờ giấy bị thu đi trình lên.

Vinh Khang nhìn thoáng qua, vẩy vẩy tờ giấy còn chưa khô nét mực, cười lạnh:

– Khi còn ở Ba Đông, ta từng nghe nói quý nhân Kiến Khang có tiền! Quả nhiên danh bất hư truyền. Ngươi tỉnh ngộ không tính quá muộn, tạm thời tha cho ngươi một mạng.

Lưu Huệ biết đã tránh được một kiếp mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ đến toàn bộ gia tài đều hóa thành hư ảo thì tim như bị đao cắt, trước mắt tối sầm, cuối cùng không chống đỡ được nữa ngã quỵ xuống.

Vinh Khang sai người cầm danh sách đến nhà Lưu gia kê biên tài sản, lại tiếp tục nhìn những người khác, ngón tay chỉ lung tung, chỉ bừa vào đâu thì đó đều là đồng đảng.

Lúc trước bị buộc phải quyên góp tiền, tất cả mọi người tự nhiên đều giấu diếm, tối nay biết là không thể trốn thoát. Tiểu hoàng đế cùng với hai thi thể dưới đất kia là chứng cứ rõ ràng, không đợi Vinh Khang mở miệng, tất cả đồng loạt giành giấy bút ghi ra tài sản mình muốn quyên nạp.

Vinh Khang sai người đi lấy giấy bút đã chuẩn bị sẵn ra phát cho từng người một, mọi người nhanh chóng viết danh sách, khi thu lên xem qua xong, y ngửa mặt lên trời cười như điên, ra lệnh cho thủ hạ cầm danh sách đi kiểm tra, sau đó quay sang Cao Ung Dung, mặt mày tươi cười, cung kính nói:

– Chẳng phải thái hậu còn có một đạo ý chỉ đó sao? Nhân lúc quần thần đầy đủ, mời Thái Hậu tuyên chỉ.

Cao Ung Dung mấp máy môi rồi lại ngậm lại.

– Thái hậu, lúc này không tuyên còn muốn đợi khi nào? Hay là ngươi muốn bệ hạ chết không nhắm mắt? – Sắc mặt Vinh Khang chuyển sang âm trầm, lạnh lùng quát lên.

Đôi vai của Cao Ung Dung run lên, cuối cùng cũng mở mắt ra, không dám nhìn đứa con trai trên mặt đầy máu bên cạnh, run giọng nói.

– Bệ hạ băng hà, nước không thể một ngày không có vua, nên noi theo Nghiêu Thuấn, chiêu cáo thiên hạ, nhường ngôi cho thái sư…

Còn chưa nói hết mà nước mắt đã tuôn rơi đầy mặt, khóc nghẹn ngào.

Vinh Khang ngửa mặt lên trời cười to:

– Các ngươi nghe thấy chưa? Chính miệng Thái hậu đã tuyên ý chỉ nhường ngôi với ta, còn không mau mau bái kiến!

Dưới đao phủ, nào có ai dám nói không?

Mọi người nhìn nhau, hai chân mềm nhũn quỳ xuống dập đầu hô gọi, âm thanh thưa thớt, thấy thấy Vinh Khang bất mãn mắt trợn từng, ai nấy đều hoảng sợ, lại hô to vạn tuế.

Đáng thương cho triều đình, văn võ bá quan trước dâm uy của Vinh Khang đã mặc cho Vinh Khang x0a nắn, đùa bỡn và khống chế như thế.

Tông thất quý tộc, quan lớn sĩ tộc ngày xưa bất kể từng tôn quý phong lưu như thế nào thì vào lúc này trước bạo lực dã man không chút che giấu đã không còn bất cứ tôn nghiêm nào cả.

Ti tiện đến tận bực này, thật sự khiến người ta không dám nhìn.

Vinh Khang ngửa mặt lên trời cười đắc ý, chỉ đích danh tên họ, muốn mấy nhà ngay tối nay đưa con gái vào hậu cung phong làm phi tần. Người y điểm trúng đều là sĩ tộc quý tính có danh vọng của Nam Triều, ngoại trừ con gái của Lưu thị còn có con gái của Trung Thư Lệnh Phùng Vệ.

Lưu Huệ vừa mới tỉnh lại nghe thấy Vinh Khang muốn mình đưa con gái vào cung làm phi thần cho y, trước mắt lại tối sầm lần nữa, ngất đi.

Vinh Khang cười xong, nhìn thấy mấy người được điểm trúng kia đều cúi đầu nghe theo, không dám có phản kháng, chỉ duy nhất có người đứng lên phẫn nộ nhìn mình, nhìn kỹ thấy đó là Phùng Vệ bèn sai người đi tới ấn ông ta xuống đất.

Lúc mới đi vào vừa nhìn thấy tiểu hoàng đế chết thảm, còn thái hậu thì đang trong tâm trạng tuyệt vọng, Phùng Vệ liền biết đại sự không ổn.

Ngay tại mấy ngày trước, Cao Ung Dung từng bí mật thông báo tin tức cho ông ta, thương nghị làm cách nào để trừ khử Vinh Khang, bị ông ta phản đối, nói không thể hành động thiếu suy nghĩ, so với mạo hiểm còn không bằng tiếp tục nhẫn nại, chờ đợi cứu viện.

Ông ta cứ tưởng rằng Thái Hậu đã bị mình thuyết phục, không thể ngờ được tối nay  lại xảy ra sự việc như thế. Tuy ông ta rất hận Vinh Khang mặt người dạ thú, độc ác tàn bạo khiến ai nấy đều phẫn nộ, nhưng biết đại thế đã mất, mình cũng không có lực để xoay chuyển trời đất, cũng chỉ đành phải nhẫn nhục đè cơn hận xuống, tạm thời khuất phục, đợi tính toán sau này. Có điều là Vinh Khang không chỉ đoạt tiền của mà còn đoạt vị, hơn nữa còn không biết xấu hổ ngay cả con gái mình cũng không buông tha. Ông ta không thể nhẫn nại được nữa, ra sức giãy giụa, chỉ vào Vinh Khang chửi ầm lên.

Vinh Khang rút đao đi đến trước mặt Phùng Vệ chém một đao vào vai ông ta.

Phùng Vệ ngã xuống đất, trong miệng vẫn mắng không ngừng.

Vinh Khang cười lạnh:

– Hay là ngươi muốn con gái mình làm hoàng hậu? Đáng tiếc là vị trí hoàng hậu này ta chỉ chừa cho con gái Cao thị thôi, ngươi đừng mơ tưởng.

Trong điện vang lên những tràng cười to của thủ hạ Vinh Khang.

Phùng Vệ giãy giụa từ dưới đất đứng lên, nghiến răng:

– Tặc tử Vinh Khang kia, ngươi hành thích vua, không chuyện ác nào không làm, ắt gặp trời phạt, không chết tử tế được!

Vinh Khang tức giận đá ông ta xuống đất, đang định ra lệnh giết ông ta thì bên ngoài cung đột nhiên vang lên tiếng báo động, một sĩ binh vội vàng chạy tới quỳ gối bên ngoài cung, miệng kêu cấp báo, nói ngoài thành phát hiện có một đội quân đang đến, chỉ còn cách chưa đến trăm dặm.

Vinh Khang sửng sốt, liếc nhìn văn võ Nam Triều sắc mặt thay đổi sau khi nghe tin tức đó, trong mắt toát lên tia hung tàn, nghĩ một chút, ra lệnh cho thủ hạ trói tất cả những người ở đây lại, không cho phép rời đi, mình thì dẫn theo người vội vã đi ra ngoài.

Đội quân đang tiến về Kiến Khang kia chính là do Cao Dận suất lĩnh, vào lúc sáng sớm cuối cùng đã chỉ còn cách Thạch Tử Cương phía Nam thành hai mươi dặm. Ở đó đụng phải quân đội của Vinh Khang đã bày trận chờ sẵn, hai bên giao chiến ác liệt, đến giờ ngọ Vinh Khang không địch lại, lại nghe nói Lục Giản Chi cũng lãnh mấy vạn người đang tiến về Kiến Khang thì vội vàng mang theo quân đội còn sót lại trốn vào trong hoàng thành đóng cửa không chiến.

Màn đêm buông xuống, quân đội của Cao Dận và quân đội của Lục Giản Chi đuổi tới hội hợp nhau, nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, ngày hôm sau khi chuẩn bị phát động tấn công thành thì lại nhận được tin tức. Vinh Khang đã xua đuổi tông thất quý tộc, sĩ tộc quan viên trong thành cùng với binh lính Nam Triều lúc trước y mới vừa vào thành đã giao nộp vũ khí đầu hàng tổng cộng mấy ngàn người đến trên một bãi đất trống phía nam thành, uy hiếp nếu như tấn công thành trì thì y sẽ tiến hành đồ sát toàn bộ.

Ngày hôm đó, tông thất quý tộc, sĩ tộc quan viên ngày thường không chuyên cần, ngũ cốc chẳng phân biệt dưới áp bức của đao phủ đã phải nhặt thuổng, cuốc tự đào hố cho mình trong nước mắt lưng tròng. Từ sáng sớm đến trời tối, hơi có chậm trễ chút thôi là bị côn đánh roi quất. Đợi khi đào hố xong thì lại bị xua như xua vịt xuống hố chôn tập thể. Có người hơi không thuận theo là bị gi ết chết. Mọi người đều hỗn loạn, không còn dám phản kháng, đành phải tự mình bước xuống hố, để đất từ ​​trên đầu rơi xuống, bất lực nhìn mình bị chôn dần đến thắt lưng, cả người giống như bị trồng xuống dưới đất, không thể cử động được.

Trong những âm thanh cầu xin và tiếng than khóc tràn ngập tuyệt vọng, trên chiếc hố tập thể, binh lính Vinh Khang phát ra những tràng cười đinh tai nhức óc, tiếng cười điên cuồng quanh quẩn ở mỗi góc của toà hoàng thành phồn hoa này, mãi không tiêu tan. Ngay cả những dân chúng bình thường rất bất mãn với đám người này giờ phút này cũng thấy xót xa thay, bầu trời xám xịt.

Toà thành Kiến Khang, nơi sinh sống của mấy chục vạn người rơi vào sự im lặng kinh hoàng, đường phố tràn ngập sự im lặng chết chóc, giống như một ngôi mộ giữa ban ngày.

Phong lưu chiết nhục, phú quý điêu linh.

Thảm kịch nhân gian cũng chẳng qua chỉ thế mà thôi.

Hết chương 162

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.