Lạc Thần cảm giác mấy ngày này bầu không khí trong nhà rất kỳ lạ. Bất kể là phụ mẫu hay là mấy người A Cúc hình như đều đang cố găng giấu diếm mình chuyện gì đó. Nhất là mấy ngày nay, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Nhưng mà mỗi lần nàng hỏi thì mẫu thân, phụ thân hay là A Cúc, Quỳnh Thụ thì họ đều hoặc là tỏ vẻ điềm nhiên như không có việc gì, hoặc là ấp úng, hỏi gì cũng không biết. Điều này khiến cho Lạc Thần bắt đầu lo lắng, thậm chí hơi chút bất an.
Trùng Dương năm nay lại sắp đến rồi.
Hằng năm, bạn tốt của nàng Lục Tu Dung của Lục gia bình thường đã hẹn hò với nàng từ sớm rồi lại gọi thêm mấy người bạn thân khác nữa đến, cả đám cùng nhau tụ tập, hoặc là leo núi đi du lịch mùa thi hoặc là thưởng cúc làm thơ để phù hợp với dịp này. Nhưng năm nay, không biết vì sao, ngay cả Lục Tu Dung dường như cũng quên mất chuyện này.
Lạc Thần rất sốt sắng, hôm đó cho người mang phong thư cho Lục Tu Dung hỏi về chuyện hẹn hò ngày Trùng Dương. Cùng ngày Lục Tu Dung gửi thư hồi âm, nói mấy ngày nay trong nhà đúng lúc có việc bận, chỉ sợ vào ngày Trùng Dương khó mà ra ngoài được, đợi việc nhà xong rồi thì sẽ đến tìm nàng cùng đi chơi.
Lạc Thần đành phải thôi.
Đến hôm nay, ngay từ sáng sớm, mẫu thân và phụ thân đi ra ngoài cũng không nói với nàng là đi đâu, chỉ để A Cúc ở nhà với nàng.
Một đêm gió thu, vườn hoa cúc sau nhà nở rộ.
Lạc Thần ngồi trên ghế xích đu, thân trên là áo màu mây, bên dưới buộc một chiếc váy trơn, có eo thon, ống tay rộng, vạt áo tung bay, nàng bám hai tay vào dây thừng hai bên, mặc cho xích đu chậm rãi đong đưa trong gió, dần dần trở nên thất thần.
Bên tai thỉnh thoảng bay tới thanh âm nói chuyện của Anh Đào cùng với nhóm nha hoàn.
– Đóa này nở đẹp quá, cắt xuống để c ắm vào bình…
Lạc Thần gọi Anh Đào tới.
Anh Đào tay ôm bó hoa vừa cắt xong, mặt mày tươi cười đi tới.
– Tiểu nương tử xem này, cắt mấy cành “Thập trượng Thùy Liêm” cùng với “Lục Y Hồng Thường”, chắc chắn tiểu thư rất là thích. Đợi lát nữa em đi hái mấy nhánh thù du rồi c ắm vào bình thể nào cũng rất đẹp, lại rất hợp với dịp này nữa.
Cắm Thập trượng Thùy Liêm trắng như tuyết cùng với Lục Y Hồng Thường qủa thật rất đẹp.
Lạc Thần khẽ gật đầu, lại như vô tình hỏi:
– Sáng sớm nay chẳng thấy Lục Lang đâu, đệ ấy đi đâu rồi í nhỉ?
– Tiểu Lang quân ạ, cậu ấy cùng với Đại gia và trưởng công chúa đi núi Phúc Chu rồi…
Anh Đào còn nhỏ tuổi, tính tình hoạt bát, nói chuyện nhanh nhảu. Nói được một nửa, cô nàng như sực nhớ ra gì đó lập tức dừng lại, lắc đầu:
– Em cũng không rõ lắm, là em đoán lung tung thôi…
– Anh Đào, có phải có chuyện gì đó mà A Cúc không cho các em nói cho ta biết không?
Anh Đào lộ vẻ bối rối, không ngừng lắc đầu.
Nụ cười trên mặt Lạc Thần biến mất nhìn cô hầu nhỏ chằm chằm, không nói lời nào.
Dần dần cái đầu của Anh Đào gục xuống, nét mặt lộ vẻ bất an.
Lạc Thần nhảy xuống khỏi xích đu, bỏ mặc cô ấy đi thẳng về nhà.
A Cúc đang phân phó hạ nhân làm bánh ngọt hoa cúc, trông thấy Lạc Thần thì ra đón, cười nói:
– Sao cháu không ở trong vườn ngắm hoa nữa vậy?
Nói xong chạm vào tay nàng, cảm thấy khá lạnh thì nhíu mày gọi Quỳnh Thụ:
– Tay tiểu nương tử lạnh thành băng rồi mà cũng không biết lấy thêm áo khoác cho tiểu nương tử.
Quỳnh Thụ vội vàng muốn đi lấy thêm áo thì lại bị Lạc Thần cản lại.
– A Ma ơi, rốt cuộc cha với mẹ cháu đang có chuyện gì giấu cháu vậy?
A Cúc lắc đầu:
– Làm gì có chuyện giấu cháu được chứ? A Di đừng nghĩ nhiều. Nếu không thích thưởng cúc thì A Ma cùng con về phòng lấy thêm y phục nhé…
Lạc Thần giãy thoát khỏi bàn tay của A Cúc bước nhanh ra ngoài:
– Quỳnh Thụ, mang mũ của ta đến đây. Ta muốn đi Phúc Sơn một chút, xem bên kia có trò vui gì mà cả nhà đều đi nhưng lại chẳng gọi ta đi cùng.
A Cúc vội vàng đuổi theo kêu lên:
– A Di, thật sự không có chuyện gì…
– Không có chuyện gì càng tốt. Cháu thấy ở trong nhà buồn bực, muốn đi giải sầu chút thôi. A Ma sẽ không cấm cháu ra ngoài đó chứ?
Lạc Thần khẽ cười, bên trong lời nói lại rất cương quyết như thể không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.
A Cúc đối mặt với nàng chốc lát, đầy vẻ khó xử, cầm lấy tay Lạc Thần.
– Thôi được rồi, để A Ma nói với cháu vậy.
A Cúc mang Lạc Thần vào phòng, thở dài:
– A Di, cháu còn nhớ vị họ Lý lúc trước đã cứu tiểu lang quân không?
Lạc Thần gật đầu.
Người tên Lý Mục kia đã cứu A đệ, dĩ nhiên là nàng không quên.
– Chuyện này có liên quan đến người đó ạ…
A Cúc lại thở dài, như là tiếp theo câu chuyện làm cho bà rất khó khăn để mở miệng.
A Cúc đột nhiên nhắc đến người kia, cộng thêm dáng vẻ này khiến cho Lạc Thần càng thêm hoang mang. Cha mẹ có chuyện giấu mình, đã không muốn để nàng biết, vậy thì chắc chắn là chuyện không hay có liên quan đến mình rồi.
Gần đây chuyện lớn nhất của nàng chính là hôn sự của nàng với Lục gia. Lại liên tưởng đến sự khác thường của Lục Tu Dung, Lạc Thần cảm thấy chuyện không tốt này có lẽ có liên quan đến hôn sự của mình.
Bây giờ A Cúc vừa mới mở miệng lại nhắc đến người không hề có liên quan gì với nàng kia.
Điều này làm cho nàng thấy rất bất ngờ.
Người kia sẽ có quan hệ gì với mình?
– Anh ta làm sao ạ? Sao lại có liên quan gì đến cháu ạ?
Lạc Thần thúc giục.
A Cúc lần thứ ba thở dài:
– Lý Mục kia không ngờ lại dùng ơn yêu cầu tướng công được cưới cháu đó.
Hai mắt Lục Thần mở lớn, cánh môi hơi nhướng lên, cả người cứng ngắc, không kịp phản ứng gì cả.
– Đúng là tướng công từng hứa hẹn ở ngay trước mặt mọi người rằng có yêu cầu gì cũng sẽ đáp ứng, nhưng ngài ấy làm sao mà ngờ được cậu ta lại muốn cháu chứ. Tướng công với trưởng công chúa vì sợ cháu biết sẽ lo lắng cho nên mới bảo tôi giấu cháu. Mà cháu đừng lo lắng!
A Cúc cười lạnh:
– Tướng công là ai chứ, có yêu ma quỷ quái nào mà chưa gặp đâu, làm sao sẽ bị một gã võ phu ép buộc được?
Cuối cùng Lạc Thần cũng xác định, nàng không nghe lầm.
Vị quan võ cấp thấp trong quân có tên Lý Mục mà nàng không hề quen biết kia, thậm chí nàng còn chưa từng nghe nói đến của hắn, hắn lại mượn ân tình cứu A đệ mà bây giờ mở miệng cầu thân mình với phụ thân mình, muốn cưới mình?
Điều này…
Điều này cũng quá…
Quá không thể tưởng tượng được!
Phản ứng đầu tiên của nàng là muốn cười, nhưng mà lại không cười nổi. Trái tim nàng như có con thỏ nhỏ đập hỗn loạn, nàng từ từ nhìn A Cúc:
– Vậy hôm nay, cha và mẹ cháu đều đi núi Phúc Chu là làm gì ạ?
– Chuyện này đã ầm ĩ đến trước mặt bệ hạ. Tướng công không còn cách nào khác đành phải nghĩ cách mở cuộc thi đấu, để Lý Mục kia biết khó mà lui. Không ngờ Đại công tử Lục gia sau khi biết được, vì để tướng công không bị khó xử mà cũng xin tham gia cuộc thi. Hôm nay tướng công đến núi Phúc Chu để mở cuộc thi đấu, kiểm tra đại công tử cùng với người tên Lý Mục kia trước mặt công chúng.
A Cúc nở nụ cười vui vẻ:
– A Di à, cháu yên tâm đi. Với văn tài võ công của Đại công tử, Lý Mục làm sao mà thắng nổi cơ chứ? Nghĩ chắc là tướng công thấy Lý Mục kia tâm thuật bất chính, không biết trời cao đất rộng, muốn dùng việc này để dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời thôi. Hôm nay qua đi là có thể kết thúc. Hôn sự giữa cháu và Đại công tử hẳn không ảnh hưởng gì, việc lo liệu vẫn như bình thường thôi.
Lạc Thần đã hoàn toàn hiểu hết rồi.
Vì sao mà thời gian này cha mẹ lại khác thường như thế, vì sao mà Lục Tu Dung mượn lý do qua ngày Trùng Dương như thế.
Thì ra, tất cả đều là do người tên Lý Mục kia đầu têu ra.
Cao Hoàn đã từng mấy lần nhắc đến Lý Mục ở trước mặt nàng, trong lời nói đầy vẻ sùng bái. Lục Thần dù chưa gặp người kia nhưng ấn tượng với hắn cực kỳ tốt. Hàn môn cũng không thiếu nhân vật anh hùng. Lý Mục kia chắc hẳn cũng là đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất. Nhưng vào giờ khắc này, khi nghe được câu chuyện từ chỗ A Cúc, những thiện cảm của Lạc Thần bởi vì A đệ mà nảy sinh với người kia đã hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng.
Nàng không thể nào tưởng tượng nổi, những ngày qua trong tình huống mình không hay biết chuyện gì cả sẽ bị một người đàn ông không quen biết cầu cưới.
Nàng không thấy lạnh, nhưng lúc này ngồi trong phòng mà thấy lạnh run rẩy, lạnh đến xót xa bùi ngùi. Cùng với cảm giác rét lạnh kia, trên hai cánh tay bị tay áo che phủ dần dần nổi lên một tầng da gà.
Nàng rùng mình một cái.
Cũng may A Cúc nói đúng, với sự từng trải của cha, làm sao mà có thể bị một Lý Mục ép buộc được?
Chỉ là một võ tướng hoang dã nhỏ bé mà thôi!
Cha đã tổ chức tranh tài thi đấu trước công chúng, vậy thì chắc chắn đã định liệu trước kết quả rồi.
Huống chi, nàng hoàn toàn tin tưởng năng lực của Lục Giản Chi.
Bất kể Lý Mục kia lợi hại đến trình độ nào, chỉ cần có Đại huynh Lục gia, người kia không thể nào thắng huynh ấy được.
Chỉ cần có cha cùng Đại huynh Lục gia, nàng không cần phải lo lắng gì sất.
Lạc Thần bình tĩnh trở lại, trái tim đập hỗn loạn cuối cùng cũng bình ổn lại.
A Cúc nhìn chiều cao của mặt trời bên ngoài cửa sổ, an ủi:
– Chắc hẳn bên kia đã xong rồi. Cháu nằm xuống nghỉ ngơi đi, đừng lo nghĩ nhiều. A Ma đi xem bánh ngọt xong chưa. Chờ trưởng công chúa về thì sẽ gọi cháu.
A Cúc hiền từ vỗ lên tay nàng, gọi Quỳnh Thụ đến hầu hạ, mình đang định ra ngoài, vừa hay nghe một thị nữ ở bên ngoài bẩm báo:
– Trưởng công chúa đã về!
Quả tim Lạc Thần đánh thót một cái.
A Cúc nở nụ cười tươi, đứng lên:
– Nhanh vậy đã về rồi! Chắc là cực kỳ thuận lợi đây.
Chẳng biết tại sao, mặc dù hoàn toàn tin tưởng cha cùng Lục Giản Chi, nhưng khi nghe nói mẫu thân đã trở về, vào lúc này cảm xúc vừa mới buông lỏng của nàng lại đột nhiên trở nên khẩn trương lên.
Nàng chậm rãi đứng lên, ép cảm xúc của mình lại, đi theo A Cúc đi ra ngoài.
Vừa tới hậu đường, trông thấy mẫu thân sắp bước vào bên trong, một chân bước vào cánh cửa, một cây trâm cài tóc bên phải của bà run rẩy.
Lạc Thần nhìn thấy vẻ giận giữ trên mặt bà. Tim nàng đập mạnh một cái, bước chân khựng lại, đứng tại chỗ.
– Thu dọn đồ đạc, mang A Di trở về Bạch Lộ Châu…
Tiêu Vĩnh Gia nói to, đột nhiên nhìn thấy Lạc Thần ở đối diện thì dừng lại, nhìn sang A Cúc.
A Cúc cũng đã nhìn ra cảm xúc của Tiêu Vĩnh Gia bất thường, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, quay sang nhìn Lạc Thần đứng đó, bước nhanh tới thấp giọng hỏi:
– Trưởng công chúa, so tài như thế nào rồi ạ?
Sắc mặt Tiêu Vĩnh Gia tối sầm, không nói lời nào.
A Cúc thót tim một cái, quay sang Quỳnh Thụ:
– Đưa tiểu nương tử về phòng trước đi.
Quỳnh Thụ vội vàng đi lên:
– Tiểu nương tử ——
Lạc Thần hất tay thị nữ ra, đi tới trước mặt Tiêu Vĩnh Gia.
– Mẹ ơi, kết quả như thế nào ạ?
Nàng nhìn thẳng vào Tiêu Vĩnh Gia, chậm rãi hỏi.
Tiêu Vĩnh Gia không trả lời nàng.
Trái tim Lạc Thần chìm xuống.
– Lục đại huynh…huynh ấy bị thua ạ?
Giọng nói của Lạc Thần run rẩy không thể kiểm soát.
Thực ra ngay từ lúc nhìn thấy sắc mặt giận giữ của mẫu thân bước vào bậu cửa, nàng đã đoán ra được kết quả, chỉ là trong lòng vẫn không cam lòng, không muốn tin kết quả này, nhất định phải chính tai nghe được đáp án mới chịu.
– A Di ngoan, trở về phòng đi con, để a nương con nghỉ ngơi trước đã…- A Cúc cuống quýt khuyên.
– A Di đừng sợ! Có mẹ ở đây, mẹ sẽ không để con phải gả cho một võ phu hàn môn đâu.
Tiêu Vĩnh Gia bước tới, nắm lấy bàn tay mềm mại lạnh giá của con gái, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ một.