Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 2



Triệu Cao Lạc Thần vào cung là Thái Hậu đương triều Cao Ung Dung, đường tỷ của Cao Lạc Thần.

Nghe xong Cao Ung Dung nói, Cao Lạc Thần ngây ra, trong lòng mù mịt không thể hiểu nổi.

Cao Ung Dung nói, chị ta hy vọng nàng đáp ứng gả cho Lý Mục.

***

Lý Mục, tự Kính Thần, tổ tiên từng làm quận thủ Hoằng Nông, nguyên nhân bởi mấy đời tích lũy công lao mà được phong làm quận công.

Lãnh thổ bị xâm chiếm, lúc hoàng thất Đại Ngu vượt sang phương Nam, tổ tiên Lý thị không muốn đi theo mà đưa cả gia tộc trở về nguyên quán Hoài Bắc Hu Di.

Từ sau khi hoàng thất bỏ Trung Nguyên mà vượt sang phương Nam, giao giới chỗ nam bắc vùng Giang Bắc Hoài Nam trở thành chiến trường giằng co của hai bên, đạo phỉ hoành hành, binh hoang mã loạn, dân vùng biên giới hễ còn đường đi đã bỏ trốn đi hết từ lâu.

Tổ phụ của Lý Mục kể từ khi về quê đã xây dựng ổ bảo, thu dụng lưu dân không có nơi nào để đi, tổ kiến bộ khúc, đối kháng Hồ binh cùng đạo phỉ tập kích quấy rối. Thời điểm thế lực lớn mạnh nhất đã từng phát triển đến gần vạn bộ khúc.

Tổ tiên của Lý Mục đã dùng lực lượng của chính mình vừa bảo vệ hòa bình cho một phương, vừa mong đợi quân đội triều đình lên phía bắc, khôi phục Trung Nguyên. Nhưng mà sau mấy chục năm khổ cực cố thủ, quân đội triều đình mà họ chờ đợi mãi không thấy bóng dáng, mà với sự thành lập chính quyền Yết phương Bắc, ổ bảo của Lý thị dẫu gì cũng bất lực, đến cuối cùng không thể tránh khỏi sự suy tàn.

Hơn hai mươi năm trước, ổ bảo Lý thị bị công phá, cha của Lý Mục chết trong chiến trận, mẫu thân Lý Mục mang theo Lý Mục khi đó mười tuổi đi theo lưu dân đào vong vượt sông đi vào Giang Tả, an gia ở Kinh Khẩu, bắt đầu một cuộc sống gian nan khó khăn.

Lúc mười ba tuổi hắn đã vào quân đội, từ một ngũ trưởng cấp thấp nhất dần dần tấn chức, cuối cùng trở thành nhân vật trung tâm trong Ứng Thiên Quân. Trong mười năm này, hắn đã ba lần suất quân ra khỏi Giang Nam, diệt chính quyền người phương Bắc ở Tây Thục và Nam Lương, lần lượt thu phục hơn phân nửa Hà Nam bao gồm cả Duyện Châu bên trong đó, đuổi người Hồ đến Hà Bắc.

Sự nghiệp lớn Bắc phạt có thể nói là đã hoàn thành một nửa, hắn cũng bởi vậy mà tên tuổi danh chấn thiên hạ.

Nhắc tới tên của hắn, người Hồ nghe tiếng tránh lui, nhà Hán thì ngưỡng mộ nhìn lên.

Hai năm trước, khi nhậm chức Thứ sử Duyện Châu, Trấn Quân đại tướng quân Lý Mục đi Hoài Bắc để chuẩn bị cho lần thứ tư trong đời và cũng là để lên kế hoạch cho hành động quy mô Bắc phạt lớn nhất. Nhiều thế hệ môn phiệt Hứa thị ở Kinh Châu đã liên kết với nhau nhân cơ hội phát động phản loạn.

Chẳng mấy chốc phản binh đã công chiếm Kiến Khang. Để tránh quân tiên phong, tỷ phu của Cao Lạc Thần lúc đó đã bị Thái Khang Đế bắt ép ra khỏi Đài Thành, bởi phẫn nộ và sợ hãi mà không lâu sau đã đổ bệnh và bỏ mình. Lý Mục nghe tin đã phải tạm dừng đại kế Bắc phạt mà lĩnh quân chạy về. Sau khi bình định phản loạn Hứa thị thì đón Hoàng Hậu Cao Ung Dung cùng với Hoàng Thái Tử Tiêu Tuần mới 4 tuổi đang đào vong bên ngoài trở về.

Năm đó, Tiêu Tuần kế vị làm đế, Cao Ung Dung thăng làm Thái Hậu, Đại Ngu cuối cũng đã có thể khôi phục lại sự ổn định.

Nhưng mà cũng bởi vì biến cố này mà cách cục của triều đình từ đây đã xảy ra biến hóa rất lớn.

Những gia tộc quyền quý nào nắm chính quyền trước đây có con cháu môn sinh trải rộng các nơi, thế lực sĩ tộc môn phiệt đủ sánh ngang địa vị với hoàng thất, sau cuộc binh biến này đều bị Lý Mục tàn nhẫn thanh trừng.

Hứa thị, Lục thị, Chu thị, những môn phiệt ngày xưa đứng đầu nối tiếp nhau chấp chưởng Nam Triều được người đương thời ngưỡng mộ đã chịu nhiều tổn thất và dần dần suy tàn.

Lý Mục thay thế, quan cư Đại Tư Mã, phong Đô đốc nội ngoại quân sự, Lục thượng thư sự, tập trung quyền lực quân sự và chính trị lên người, quyền lực đã đạt đến đỉnh cao mà một nhân thần có thể đạt tới.

***

– A tỷ, chuyện đột ngột quá. Tại sao tỷ lại có suy nghĩ này? Tỷ cũng biết sau khi Lục lang ra đi muội đã không có ý định tái giá nữa. Huống chi muội cùng Đại Tư Mã vốn dĩ không quen biết nhau. Nếu y thật sự có lòng soán vị, dù muội gả cho y, lẽ nào lại tiêu trừ dã tâm đó chỉ vì một người phụ nữ như muội?

Cao Lạc Thần hồi hồn lại, nói.

Nàng đã không còn là thiếu nữ không rành thế sự được cha mẹ nâng niu trên tay như nhiều năm trước nữa. Đối với một quý nữ cao môn như nàng, nàng hoàn toàn không có quyền lựa chọn trong hôn nhân, luôn bị phục tùng bởi lợi ích của gia đình. Có thể được gả cho lang quân như ý tình đầu ý hợp lại môn đăng hộ đối giống như nàng vốn là rất hiếm thấy, có lẽ cũng vì thế mà khiến trời sinh ghen ghét chăng. Tân hôn chưa qua một năm, Lục thị mất đi con cháu kiệt xuất là niềm tự hào của gia tộc, nàng cũng mất đi trượng phu, ở góa cho đến nay.

Những năm gần đây, người cầu hôn nàng nối liền không dứt, người của Cao gia cũng không hề ép buộc nàng.

Hôm nay, nếu như Cao Ung Dung đã mở miệng, Cao Lạc Thần làm sao có thể không biết chị ta đang nghĩ gì? Nguyên do không nói thẳng là vẫn hơi chút kiêng dè.

– A Di, người khác không được, nhưng muội có thể thử một lần.

Cao Ung Dung nhìn chằm chằm muội muội của mình, nhấn mạnh từng câu từng chữ.

Ánh mắt Cao Lạc Thần lộ rõ vẻ mù mịt.

– A Di, muội còn nhớ tình cảnh biến loạn Hứa thị hai năm trước, muội theo tỷ cùng tiên đế xuôi nam, Lý Mục đã đến cứu giá không?

Cao Lạc Thần được chị ta nhắc nhở thì nhớ lại, xác thật vẫn có chút ấn tượng.

Khi ấy phản quân của Hứa thị đuổi theo phía sau, trong lúc hoảng sợ, cỗ xe nàng đang ngồi đã lao xuống đường núi, nàng vì bị thương không thể di chuyển, sợ làm hoàng hậu bị thương nên đã yêu cầu tách ra.

Nàng bị đưa đến phụ cận Tuyên Thành, tạm thời dưỡng thương ở đó. Phản quân đuổi theo đến tận đây, để lại một bộ phận binh lực tấn công Tuyên Thành, cuộc bao vây thành kéo dài hơn một tháng.

Ngay lúc lương thảo trong thành cạn kiệt, quân phòng thủ mất tinh thần, thành nguy cấp, Lý Mục từ trên trời giáng xuống, đích thân lãnh binh tiến đến giải phá cuộc vây thành.

Không chỉ như thế, hắn còn tự mình tìm được Cao Lạc Thần khi đó đang trốn ở bên trong mật thất, phái thân binh hộ tống nàng tới địa phương an toàn, cho đến khi chậm dứt phản loạn thì lại đưa nàng trở về Kiến Khang.

– Tuyên Thành không phải là một nơi binh gia yếu địa, dù là mất tạm thời cũng không hề trở ngại đến việc bình loạn đại cục. Khi đó hắn mới từ Giang Bắc lãnh binh quay về phía nam, thay vì đi giải vây Kiến Khang cực kỳ quan trọng thì lại đi giải cứu Tuyên Thành trước, xong việc còn đích thân vào thành tìm muội. Hắn đã qua tuổi ba mươi, ta nghe nói hắn chưa lập gia thất. Nghe nói hắn có tình ý với muội, có đúng không?

Những lời Cao Ung Dung nói khiến cho Cao Lạc Thần thấy khó hiểu và khó lý giải, lắc đầu.

– A tỷ, chắc tỷ hiểu lầm rồi. Muội với Đại Tư Mã vốn không quen biết nhau, trước đó ở Tuyên Thành cũng chưa từng gặp mặt, sau khi quay về Kiến Khang cũng không hề qua lại, làm sao mà y có ý với muội được cơ chứ? Huống hồ muội còn nhớ rất rõ, ngày đó giải phá cuộc vây thành, khi y tìm được muội thì cũng chỉ dặn dò vài câu, nào có điểm nào vượt rào, chẳng những không nói nhiều thêm một câu thậm chí y cũng chưa từng liếc nhìn muội lấy một cái, làm sao mà có chuyện có tình ý với muội?

Cao Ung Dung mỉm cười.

– A Di, với tài mạo của muội cộng thêm Cao thị ta đang ở trên cao, đàn ông âm thầm mến mộ muội có gì kỳ lạ đâu? Hắn chưa cưới vợ, cũng không háo sắc. Trước đây có người tặng mỹ nhân mỹ đồng cho hắn, hắn đều từ chối cả. Thế này thì cũng thôi, nhưng mấy năm nay quyền thế của hắn bức người, tự nhiên không thiếu sĩ tộc nguyện vứt bỏ môn hộ chủ động đề nghị liên hôn với hắn, nhưng hắn vẫn luôn lấy lý do chưa hoàn thành Bắc phạt để từ chối. Nhưng hai ngày trước, ta phái người đi gặp hắn, nói với hắn ta có ý muốn gả muội cho hắn, để xem hắn nói thế nào, thế mà hắn đã đáp ứng rồi.

– Cái gì? A tỷ đã nói với y rồi? Sao tỷ lại không báo trước cho muội?

Cao Lạc Thần kinh hãi.

So với sự thất thố của Cao Lạc Thần, biểu cảm của Cao Ung Dung lại vô cùng bình tĩnh.

Có lẽ phản ứng của đường muội nằm trong dự đoán của chị ta.

Bên trong cung thất chỉ có hai tỷ muội.

Chị ta đi tới bên đường muội, cầm lấy tay nàng, dẫn nàng đến ngồi bên sập, mình cũng ngồi xuống bên cạnh.

– A Di à, khi đó a tỷ chỉ muốn thám thính Đại Tư Mã nên mới chưa báo với muội.  Lúc này gọi muội vào cung chẳng phải để bàn bạc với muội đó hay sao? Dật An với muội vốn là một đôi thần tiên quyến lữ, tiếc là đệ ấy ra đi quá sớm, đến nay đã qua 7 năm rồi. Muội bây giờ mới 25 tuổi, đang độ tuổi rực rỡ nhất của một người phụ nữ, lẽ nào muội muốn hồng nhan khô héo cô độc cả đời hay sao? Nếu như Dật An có linh thiêng ở trên trời cũng sẽ không muốn trông thấy muội như thế. Lý Mục tuy xuất thân thứ tộc nhưng cho đến ngày hôm nay đừng nói là Cao gia cùng với hoàng tộc Tiêu thị, nhìn khắp Đại Ngu e rằng chẳng có môn hộ nào có thể lay động được nửa phần địa vị của hắn. Bảo muội gả cho hắn là thiệt thòi cho muội. Nhưng muội cũng đã từng gặp hắn rồi, hình thức và tài cán của hắn hẳn là không kém, rất xứng đôi với muội…

– A tỷ, tỷ đừng nói nữa. Việc này không ổn! Muội sẽ không đáp ứng!

Trong lòng Cao Lạc Thần rất rối loạn, cắt ngang những lời khuyên nhủ của Cao Ung Dung.

Nụ cười trên mặt Cao Ung Dung biến mất, nét mặt trở nên nghiêm trọng lên.

Chị ta đứng lên chậm rãi đi đến trước cửa sổ phía nam của cung điện, nhìn ra bên ngoài im lặng một lát mới xoay người lại.

– A Di, từ nhỏ đến lớn a tỷ đối xử với muội như thế nào?

Cao Kiệu cùng với trưởng công chúa cả hai vợ chồng yêu thương con gái như trân bảo nhưng tình cảm cũng không hòa hợp, hai người chỉ sinh được một đứa con gái. Cao Ung Dung tuy là đường tỷ nhưng bởi lớn hơn Cao Lạc Thần năm tuổi, từ nhỏ đến lớn coi Cao Lạc Thần như em ruột, bất kể ăn uống ăn mặc, nếu là thứ tốt thì đều nhường cho Cao Lạc Thần trước.

Những cái này đều là vật ngoài thật, thế thôi.

Năm Cao Lạc Thần tám tuổi trong một lần ra ngoài chơi đã không cẩn thận chạm một ổ ong vò vẽ, lúc ong vò vẽ đuổi theo đốt nàng, Cao Ung Dung không màng nguy hiểm nhào tới che chở cho nàng, còn cởi áo ngoài của mình che lên mặt nàng. Đợi khi tôi tớ đuổi ong vò vẽ đi và hai người được cứu, Cao Lạc Thần bình yên vô sự, còn Cao Ung Dung lại bị đốt không nhẹ. Sau khi trở về mặt và trán chị ta sưng to, hôn mê mấy ngày liên, nếu không nhờ cầu được thuốc hay thì e rằng đã bỏ mạng rồi.

A tỷ đối với nàng rất tốt, Cao Lạc Thần làm sao quên được?

– A tỷ, tỷ còn tốt hơn cả tỷ ruột của muội. Muội chưa bao giờ quên năm tám tuổi tỷ đã vì cứu muội mà suýt nữa thì bỏ mạng.

Cao Ung Dung nhìn chăm chú Cao Lạc Thần, chợt đi đến trước mặt Cao Lạc Thần, quỳ gối trước mặt nàng.

– A tỷ, tỷ mau đứng lên đi! Tỷ đang làm gì thế?

Cao Lạc Thần hoảng sợ vội vàng nâng Cao Ung Dung dậy.

– A Di, tỷ chưa bao giờ cầu xin muội điều gì cả, lần này, a tỷ cầu xin muội! Lý Mục có công Bắc phạt, mấy năm nay danh vọng như mặt trời ban trưa, hai năm trước còn lợi dụng cuộc nổi loạn của Hứa thị mà tru sát đám Chu, Lục và những kẻ đã kìm hãm hắn, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn. Hiện tại Đại Ngu ta đã không có người nào có thể kiểm soát được hắn. Mọi việc của triều đình đều do Lý Mục thao túng thì thôi, sớm hay muộn thì thiên hạ này cũng sẽ trở thành thiên hạ của Lý thị hắn.

– A tỷ…Chắc Đại Tư Mã không phải người như thế đâu…Nếu y có lòng mưu phản thì hai năm trước đã không cần đón tỷ cùng với Đăng Nhi về kinh rồi…

Cao Lạc Thần nói.

Tuy là khuyên Cao Ung Dung nhưng giọng điệu lại đầy vẻ do dự, chỉ sợ ngay cả chính nàng cũng mang nghi ngờ như thế.

Cao Ung Dung cười lạnh.

– A Di, bình thường muội chỉ ở trong nhà không ra ngoài, làm sao biết được lòng người khó dò. Hắn đã mấy lần Bắc phạt, muội cho rằng hắn một lòng muốn thu phục chốn cũ từ trong tay Hồ Lỗ là vì Đại Ngu ta ư? Những việc hắn làm chỉ để thu phục nhân tâm, tích tụ danh vọng mà thôi! Từ lúc Nguyên đế nam tiến, biết nhân tâm hướng về ai cho nên đã mượn danh Bắc phạt tranh thủ danh vọng, cộng thêm việc chèn ép đối thủ, loại hành vi này năm đó những đại tộc thế gia như Hứa gia, Lục gia nhà ai mà chưa từng làm chứ? Dù là Cao thị chúng ta lúc cường thịnh nhất, thúc phụ thân ở địa vị cao, danh khắp thiên hạ, cơ hội cũng chẳng phải là bởi vì con cháu Cao thị ta từ một trận chiến với người Yết mà lập nên công lao hãn mã đó sao?

– Tuy hiện tại Đại Ngu an phận ở Giang Tả, nhưng mà quốc tộ Tiêu thị cũng đã kéo dài hai trăm năm. Hai trăm năm qua, bao nhiêu người thèm muốn ngôi vị hoàng đế, ý đồ thay thế nó. Bất kể hắn là quý tộc hậu duệ tông thất hay là sĩ tộc môn phiệt, muội có từng nhìn thấy đã có ai từng thành công hay chưa? Huyết mạch của hoàng thất tôn quý hơn trời, làm sao cho phép người bình thường làm rối loạn!

Nói đến đây, Cao Ung Dung vươn thẳng vai, trong mắt hiện lên một tia kiêu ngạo.

– Huống chi Lý Mục này xuất thân thứ tộc hàn môn, chỉ là một võ tướng thấp hèn ti tiện, hắn sao có thể không biết, nếu như hắn không tích lũy đủ uy cùng quyền thế mà liều lĩnh đoạt ngôi, với lai lịch cùng tư cách của hắn, làm sao có thể thu phục lòng người, có thể ngồi vào vị trí này?

– Khi đó tự hắn biết mình thanh thế chưa đủ. Hơn nữa có vết xe đổ Hứa thị cho nên mới không ngay lập tức tiến hành soán vị. Nếu không thì sau khi bình định Hứa loạn, vì sao hắn đã lại sốt sắng mượn lý do tru sát rất nhiều danh sĩ sĩ tộc như Dật An từ huynh phản đối hắn? Còn không phải bởi vì có Lục Chu cản trở hắn à? Hiện giờ hắn không quan tâm tới sự phản đối của triều thần, tự ý hành động quyết định, gióng trống khua chiêng, nhất quyết lấy lực cả nước, lấy quốc tộ Đại Ngu để đánh cuộc, mạo hiểm một lần nữa Bắc phạt. Nếu ta đoán không sai, đợi sau khi hắn thành công trở về thì đó là ngày tận thế của cô nhi quả phụ ta…

Vành mắt Cao Ung Dung ửng đó, nước mắt ươn ướt.

– A Di, a tỷ cầu xin muội, muội coi như giúp tỷ, đáp ứng đi được không!

– A tỷ…cho dù muội gả cho y, vậy thì muội có thể làm được gì cho tỷ? – Sau một lúc lâu, Cao Lạc Thần mới khẽ hỏi đầy bất lực.

– Hắn có thể nâng đỡ Đăng Nhi thượng vị thì cũng có thể phế đi việc Đăng Nhi tự lập làm đế. Phế hay lập chỉ là một ý nghĩ của hắn mà thôi. A tỷ nghĩ, hắn đã có lòng với muội, nếu muội gả cho hắn, đã có thân phận liên hôn rồi, hơn nữa có sự giúp đỡ của muội, sau này cho dù Lý Mục có noi theo Hứa nghịch làm ra chuyện phản nghịch thì cô nhi quả phụ ta vẫn còn có thể được bình an, bình yên sống quãng đời còn lại này. Còn không thì hắn sao có thể tha cho mẹ con ta? Chỉ sợ đến lúc đó chết không có chỗ chôn ấy!

Cao Lạc Thần cúi đầu, bóng dáng cứng đờ không nhúc nhích.

Cao Ung Dung nhìn chăm chú vào nàng, cũng không nói gì nữa.

Đột nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhỏ.

Cao Lạc Thần quay đầu lại, nhìn thấy đứa cháu ngoại trai 6 tuổi Tiêu Tuần của mình trong bộ long bào nho nhỏ lao ra từ trong một cánh cửa sau điện, chạy sấp mặt đến trước mặt nàng, quỳ xuống.

– Dì ơi, nếu dì không chịu cứu cháu, Đăng nhi sẽ quỳ mãi ở đây ạ!

Ấu đế giọng nói vẫn còn non nớt hai tay bám chặt lấy góc áo của nàng, hai mắt mở to, ngửa đầu nhìn nàng, nhìn nàng không chớp mắt.

***

Một tháng sau, năm Long Nguyên thứ hai, cuối mùa xuân, để cuộc viễn chinh phương Bắc được chuẩn bị từ lâu của Lý Mục được phát binh đúng hạn, Cao Lạc Thần đã hoàn thành hôn sự với hắn trong vội vàng gấp gáp.

Không thể nghi ngờ, đây là một hôn lễ long trọng gây sự chú ý cho toàn thành.

Một bên là quý nữ cao môn, tài mạo vô song. Là thiếu nữ duy nhất được tất cả anh em trong tộc cùng nhau đi học đã sáng tác nên bài thơ hoài cổ và bài thơ đó vẫn còn được lưu truyền đến tận ngày nay.

Một bên là Đại Tư Mã, trong cảm nhận của người Nam Triều bình thường, đó là chiến thần đại biểu vinh quang vô thượng cùng huyết khi người phương nam, dưới một người, trên vạn người.

Sau hôn lễ kéo dài, Cao Lạc Thần mặc hỉ phục ngồi một mình trong căn phòng động phòng bên phủ Đại Tư Mã đã được đặc biệt chuẩn bị cho tối nay, lặng lẽ chờ đợi vị trượng phu thứ hai trong cuộc đời của mình đến.

Hết chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.