Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 52



Lạc Thần đêm qua ngủ quá muộn, ban đầu là thấp thỏm lo lắng hơn nửa đêm, đến nửa đêm về sáng cuối cùng gạt bỏ một bụng đầy tâm sự, cả người cũng quá mệt mỏi, nhắm mắt lại là nặng nề ngủ thiếp đi, giấc ngủ ngon lành ngọt ngào. Về sau trong mông lung, nàng như lại mơ một giấc mơ, mơ thấy mình ở bên cạnh có một cái bếp lò lớn, bếp lửa lớn vây quanh nàng, rất ấm áp.

Nàng thể chất thiên hàn, mùa đông có một chiếc lò sưởi như vậy để giữ ấm cho nàng dưới chăn thực sự là một điều vô cùng thoải mái, càng về sau, trên người nàng thậm chí dường như toát mồ hôi vì nóng.

Sau một đêm ngon giấc tỉnh lại, nàng vẫn còn chút mơ mơ màng màng, xoa xoa đôi mắt, bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua Lý Mục cũng ngủ ở trên giường với mình thì vội vàng quay mặt qua, phát hiện đã không thấy hắn đâu nữa.

Nàng ngồi dậy vén màn lên, thò đầu ra nhìn quanh.

Trong phòng trống rỗng, cũng không thấy người khác nhưng ngoài cửa sổ trời đã sáng, cũng đã muộn.

Nàng lên tiếng gọi.

A Cúc và thị nữ đi vào ngay lập tức, hầu hạ cho nàng.

Lạc Thần cúi nhìn, thấy vạt áo ngủ trung y ở trên người hơi tuột ra, trên người cũng dấp dính mồ hôi, đặc biệt là trước ngực cùng với phía sau lưng. Thì ra cảm giác mồ hôi nóng trong giấc mơ là thật, chỉ là lúc này mồ hôi dần dần nguội đi, áo lót dán sát vào người làm cho cả người thấy không thoải mái.

A Cúc lau mồ hôi, thay nội y sạch sẽ cho nàng.

Lạc Thần rất muốn hỏi Lý Mục sáng sớm đã đi đâu rồi nhưng mà lại ngượng mở miệng hỏi A Cúc.

A Cúc vừa giúp nàng mặc quần áo vừa nói:

– Cao tướng công sáng sớm có tới, Lý lang quan đang hầu tiếp tướng công ạ.

Lạc Thần vui mừng khôn xiết, vội vàng xuống giường, vội vàng rửa mặt mũi chải tóc mặc quần áo xong, lại ăn vội ăn vàng vài miếng là chạy tới sảnh trước, vừa đến nơi đã thấy phụ thân đúng là có tới, Lý Mục đang ngồi hầu tiếp bên cạnh, hai người đang nói chuyện, nghe tiếng bước chân của nàng thì ngừng lại, đồng thời cùng quay qua.

Lạc Thần nhấc váy bước vào bậu cửa, nhẹ nhàng đi tới bên phụ thân, hành lễ với ông, sau đó ngồi bên cạnh ông.

– Cha ơi, sao sáng sớm cha đã tới đây rồi ạ?

Cao Kiệu nhìn thấy con gái yêu đôi mắt mang ý cười, giống như đóa sen sớm tươi mát buổi sáng, không nén được yêu thương vô hạn, cười nói:

– Cha cứ tưởng hôm qua các con về thành rồi, nào ngờ lại chẳng thấy một ai về cả, sáng nay lại không có việc gì nên cha tới đây xem thế nào.

Ông nhìn Lý Mục.

– Chờ mẹ con ra rồi thì tất cả cùng nhau về phủ đi.

Lạc Thần biết cha đã biết được chuyện mẹ đồng ý cho Lý Mục đón mình rồi, lén liếc nhìn Lý Mục một cái. Hắn đang ngồi quỳ trên chiếu, hai tay đặt trên đùi, bội kiếm bên hông đã tháo xuống, trong lúc mình đang nói chuyện với phụ thân hắn vẫn luôn yên lặng, ánh mắt đặt trên án kỷ, mắt mi tuấn lãng, dung nhan tuấn tú đứng đắn, tư thái nghiêm chỉnh, nhớ tới đêm qua hắn và mình ngủ cùng giường, hắn còn dịu dàng dém chăn cho mình, khi ấy mặt mày dịu dàng dỗ dành nàng ngủ, so với dáng vẻ ở trước mặt phu thân như là hai người khác nhau.

Nghĩ thế, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy ngọt ngào khó diễn tả.

Cao Kiệu cũng nhìn Lý Mục.

– Kính Thần à, cuối năm cũng không còn mấy ngày nữa, trong kinh tạm thời không có  việc gì quan trọng cả, hôm nay hồi phủ ăn bữa cơm con cũng đưa A Di trở về quê nhà đi. Những chuyện còn lại chờ sang năm rồi tính sau.

Lý Mục lập nên công lớn, một trong những phần thưởng mà hoàng đế ban cho chính là được nghỉ, cho phép hắn áo gấm về làng, vinh quy quê cũ. Hiện giờ đúng lúc lại là cuối năm, Cao Kiệu tuy không nỡ xa con gái yêu, nhưng mà con gái đã xuất giá, nếu cứ giữ con gái ở lại đón giao thừa thì thật sự là không hay chút nào.

Lý Mục cung kính nói:

– Mẫu thân con lúc trước cũng đã dặn dò con rồi, nói để A Di ở lại Kiến Khang đón giao thừa, năm sau về nhà cũng được.

Cao Kiệu cười xua tay:

– Đó là bởi mẫu thân con quá nhân hậu. Con vẫn nên đưa A Di về đi.

– Con cảm ơn nhạc phụ ạ.

Lý Mục hành lễ với Cao Kiệu.

Lạc Thâm nghe thấy mình sắp cùng Lý Mục trở về Kinh Khẩu, nhất thời cũng không biết cảm giác là gì, lại nhìn Lý Mục, thấy ánh mắt hắn vẫn không nhìn mình, dáng vẻ tựa như mình không tồn tại, so với thường ngày đối với nàng có chút khác biệt, trong lòng nàng đang băn khoăn chợt nghe bên ngoài có tiếng động, quay đầu lại, nhìn thấy mẫu thân xuất hiện ở cửa thì vội vàng đứng lên đi ra đón.

Tiêu Vĩnh Gia sắc mặt đã khá hơn nhiều so với đêm hôm qua, nhưng vẫn tái nhợt, gò má phủ một lớp phấn nhẹ cũng không che được vẻ mặt mệt mỏi của bà.

Thấy con gái đi lên đón, bà mỉm cười gật đầu, mẹ con cùng đi tới.

Lý Mục đứng lên, chào hỏi Tiêu Vĩnh Gia.

Tiêu Vĩnh Gia gật gật đầu:

– Con ngồi đi, không cần đa lễ.

Giọng nói của bà rất ôn hòa, nhưng mà lại hơi khàn.

Lạc Thần đỡ mẫu thân ngồi xuống ghế.

Cao Kiệu nhìn thê tử, phát giác ra ngày hôm nay bà rất khác với thường ngày. Chẳng những thái độ với Lý Mục thay đổi rất lớn, mà nhìn tinh thần cũng không được tốt lắm. Mới chỉ một ngày không gặp thôi mà bất kể từ giọng điệu lẫn thần thái mặt mày vô cùng ảm đạm không có chút sức sống nào, không hề bày ra mũi nhọn sắc bén như trước.

Cao Kiệu khó hiểu, trong lòng muốn hỏi han nhưng ngại trước mặt con gái và con rể, không tiện mở miệng hỏi, chỉ nói:

– Vừa rồi ta nghe Kính Thần nói nàng cho phép nó đón A Di về Kinh Khẩu. Tốt quá rồi. Không bằng hôm nay chúng ta về phủ, ăn một bữa cơm gia đình với nhau rồi mới để Kính Thần đón A Di về Kinh Khẩu nhé. Ý của nàng thế nào?

Ông cẩn thận hỏi thê tử.

Tiêu Vĩnh Gia từ lúc đi vào cũng không nhìn ông, ánh mắt chỉ chăm chú dừng ở trên người Lạc Thần, nghe ông hỏi mới quan sang, gật đầu:

– Cứ nghe theo mình là được.

Không ngờ thê tử lại dễ nói chuyện như thế.

Cao Kiệu thở phào nhẹ nhõm, nói:

– Vậy thế quyết định rồi nhé.

….

Sau giờ ngọ, Lạc Thần cùng mẫu thân ngồi chung một xe đi về hướng Kiến Khang.

Lạc Thần vẫn luôn nhìn mẫu thân, thấy bà hơi quay mặt sang bên kia, ánh mắt dán chặt vào dãy núi phía xa xa đang chậm rãi lùi xa ngoài cửa sổ, cứ đờ đẫn như thế rất lâu, không kìm được dịch ngồi sát lại gần.

– Mẹ ơi, đêm qua mẹ đi tìm người phụ nữ kia có bị bà ta làm gì không ạ? Huynh ấy nói với con là huynh ấy không đi, chỉ bảo một huynh đệ đi thay mình đến đó chuyển lời từ chối thôi ạ.

Tiêu Vĩnh Gia quay mặt lại, nhìn con gái một lúc, đưa tay đóng cửa sổ lại, ôm Lạc Thần vào trong lòng, khẽ nói:

– A Di, có mấy lời sau đây mẹ muốn nói với con, con phải nhớ cho kỹ nhé. Lý Mục là người có bản lĩnh, địa vị của nó chắc chắn không chỉ như hôm nay đâu mà tương lai sẽ đạt thành tựu lớn. Mẹ tuy không biết vì sao nó lại trăm phương ngàn kế cưới con bằng được, nhưng mà con đã gả cho nó, đó cũng là ý trời đi, mẹ chấp nhận.

Lạc Thần ngây người, không biết vì sao đột nhiên mẹ lại nói những lời này với mình, rất là kỳ lạ.

Nàng ngước lên nhìn mẫu thân.

– Mẹ nhìn ra được nó rất quan tâm đ ến con, như thế rất tốt. Nhưng mà người đàn ông như nó sau này địa vị sẽ không ngừng thăng lên, sẽ càng có nhiều phụ nữ đeo bám nó. Con phải nhớ kỹ, nếu sau này gặp phải chuyện như vậy, ở trước mặt nó không được quá kích động, cũng không được quá độ lượng, không được cho phép những người phụ nữ đó ở bên cạnh nó, càng không cho phép nó có cơ hội đến gần người khác. Con tranh thủ hai đứa vừa mới tân hôn mà đối xử với trượng phu con thật tốt. Tính tình của con mẹ rất yên tâm, chỉ có điều con vẫn phải học một vài cách thu phục trái tim người đàn ông, để nó hết lòng hết dạ dành cho con. Mẹ đã dặn A Cúc rồi, nếu như con muốn học hỏi điều gì thì cứ hỏi bà ấy.

Lạc Thần có cái hiểu có cái không hiểu, cứ đần người ra đấy.

Cách để thu phục trái tim một người đàn ông ư?

Đó là cách gì cơ?

– Mẹ nghe A Cúc nói con vẫn chưa cho nó ngủ cùng, đến giờ hai đứa vẫn còn chưa viên phòng đúng không?

Lạc Thần dĩ nhiên là hiểu câu này, mặt nóng lên, gật đầu rồi lại lắc đầu, xấu hổ nói:

– Tối hôm qua con đã bảo huynh ấy ngủ cùng rồi ạ…

Giọng nhỏ như muỗi kêu.

– Thế đã cùng nhau chưa?

Lạc Thần trước khi kết hôn đã được dạy một chút về việc đó, biết ý của mẫu thân, mặt đỏ bừng lắc đầu.

Tiêu Vĩnh Gia thì thầm:

– Về Kinh Khẩu rồi hai đưa nên viên phòng sớm đi, cách thức lấy được trái tim một người đàn ông không thể thiếu việc viên phòng được, nếu không thì dù có làm cái gì cũng vô dụng. Con nhớ kỹ chưa?

Lạc Thần xấu hổ tột độ, cúi đầu xuống, ngay cả cọng tóc cũng không hề động lấy một cái.

Tiêu Vĩnh Gia nhìn dáng vẻ con gái, đ è xuống nỗi chua xót và tình yêu dâng trào trong lòng, ôm nàng vào lòng.

– Mẹ ơi…

Một lát sau, sau khi sự xấu hổ dần qua đi, Lạc Thần chui ra khỏi lòng mẫu thân, ngồi thẳng lên, nũng nịu gọi bà.

Thấy mẹ nhìn sang, nàng ngập ngừng một mới thỏ thẻ nói:

– Mẹ ơi, mẹ dạy con, con sẽ ghi nhớ ạ. Nhưng mà mẹ ơi, con vẫn không hiểu, vì sao mấy năm gần đây mẹ lại không chịu ở cùng cha ạ?

Tiêu Vĩnh Gia thất thần một lát, khẽ cười buồn.

– Mẹ già rồi, đạo lý này khi hiểu được thì đã quá muộn, đã không kịp nữa rồi, cho nên mới muốn dạy con biết được sớm. Con yên tâm, mẹ hiện giờ rất tốt, nhưng nếu như cuộc đời con càng trôi chảy, mẹ càng không có tiếc nuối gì nữa. Con hiểu không?

……

Tại Cao phủ, Cao Thất cùng người hầu đã chờ sẵn ở bên ngoài cổng lớn, nghênh đón gia chủ vào nhà.

Đến buổi tối, Cao Kiệu tổ chức một bữa tiệc gia đình trong phủ, có mời hơn chục thành viên tộc nhân quan trọng trong Cao thị gồm Cao Duẫn, Cao Dận cùng mấy con cháu tới tham dự.

Cao Hoàn dĩ nhiên là cũng có mặt. Trong bữa tiệc, thấy đại bá phụ cười nói, trưởng công chúa cũng mặt mày tươi cười, nhị bá phụ tuy không có sắc mặt tốt như đại bá phụ nhưng thái độ đối với Lý Mục cũng đã tốt hơn hẳn, mà những người còn lại trong tộc bởi vì gia chủ Cao Kiệu đã tỏ vẻ thừa nhận người con rể này, bản thân Lý Mục bất kể cách nói năng lẫn hành vi cử chỉ đều có đủ phong phạm của đại gia, huống chi còn có danh vọng trong trận chiến vừa rồi, ai còn dám đối nghịch với Cao Kiệu tỏ thái độ khinh thường và bất kính với hắn nữa.

Tảng đá vẫn luôn đè nặng trong lòng Cao Kiệu cuối cùng cũng đã buông xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Một bữa tiệc gia đình này có thể nói là người nào cũng vui vẻ, đến cuối giờ Tuất, mọi người ngà ngà say giải tán, được người nhà dìu đỡ đưa về nhà. Trong bữa tiệc, ngoài Tiêu Vĩnh Gia, con gái Cao gia sẽ không ngồi chung ở đó. Lạc Thần đã đi thu dọn hành lý chuẩn bị cho ngày mai lên đường từ sớm, tắm gội xong thì lên giường, nằm trên gối mở sách ra đọc, đọc đọc một lúc, dần dần lại mất tập trung.

Những lời dặn dò của mẫu thân trên đường về trong ngày lặng lẽ hiện lên trong đầu khiến nàng có chút không yên. Bất kể lý do là gì, cha mẹ đã chấp người con rể Lý Mục này rồi. Tuy rằng mỗi khi nhớ tới Lục Giản Chi, bóng dáng cô đơn của huynh ấy rời đi đêm đó đến nay vẫn khiến nàng xót xa, trong lòng rất khó chịu, nhưng đây cũng là chuyện đã rồi không thể nào thay đổi được. Có lẽ đúng như mẹ đã nói, đây chính là ý trời.

Nàng với Lục đại huynh vô duyên, sau này, nếu như không có gì thay đổi, Lý Mục chính là lang quân của nàng cả đời này.

Những lời đó của mẹ, nàng có chút hiểu, những vẫn có những điều không hiểu. Nhưng nàng bị ảnh hưởng bởi lời nói mẹ, điều này là sự thật.

Nghĩ đến đêm nay nàng lại phải ngủ chung một phòng với Lý Mục, bất chợt lại khẩn trương, không còn thản nhiên như lúc trước nữa, thậm chí còn không biết nên làm gì cho phải đây.

– Lý Lang quân trở về rồi ạ!

Đột nhiên, một giọng nói của thị nữ vang lên từ ngoài cửa. Lạc Thần giật thót mình, tim đập như trống, cuống quýt vứt sách đi, nằm xuống quay người vào trong nhắm mắt lại, giả bộ như mình đã đi ngủ rồi.

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, có tiếng bước chân cũng rất nhẹ.

Lạc Thần nhận ra đó là tiếng bước chân của Lý Mục.

Một lát sau, hắn từ phòng tắm đi ra, dường như do dự một chút, tắt đèn rồi đi tới.

Hắn nhẹ nhàng nằm xuống.

Lạc Thần vẫn nhắm mắt.

Không có gì khác xảy ra.

Đêm nay, ban đầu nàng còn giả bộ ngủ, về sau dần dần thực sự mệt mỏi, nàng ngủ đến tận hừng đông.

Lúc thức dậy ở bên cạnh đã không có ai nữa, trống rỗng.

Lạc Thần không biết là nhẹ nhõm hay hơi thất vọng, ngồi trên giường phát ngốc một lát, chợt nghĩ ra sáng sớm hôm nay còn phải từ biệt cha mẹ theo hắn đi Kinh Khẩu, bấy giờ mới xuống giường gọi người. Rửa mặt chải đầu trang điểm xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì thấy Lý Mục đi vào.

Hắn hôm nay mặc công phục võ quan tam phẩm lên triều, áo bào xanh dệt bằng gấm sẫm màu, thắt lưng ngang hông, trông rất phong độ, đứng ở nơi đó, khẽ nhìn nàng rồi mỉm cười:

– Ta vừa mới từ trong cung đi ra, đã tạ từ với bệ hạ rồi. Nếu nàng chuẩn bị xong rồi thì ta cùng nàng đi từ biệt nhạc phụ mẫu rồi về Kinh Khẩu, nhé?

Lạc Thần hơi cụp mắt xuống, khẽ vâng một tiếng.

…..

Từ Kiến Khang đến Kinh Khẩu, nếu Lý Mục một mình cưỡi ngựa, chậm nhất ba ngày sẽ đến, bởi vì mang theo Lạc Thần đi cùng, đi đường thủy vẫn thoải mái hơn.

Cao Kiệu tiễn con gái và con rể ra ngoài cửa, Lý Mục cùng Lạc Thần từ biệt với ông, ông ra lệnh cho huynh đệ Cao Dận Cao Hoàn thay mình đưa hai vợ chồng ra bến tàu, chờ đoàn người đi rồi mới quay vào, tìm Tiêu Vĩnh Gia.

Thấy bà ngồi một mình ở trong phòng, lưng bất động, ông do dự một chút đi đến bên cạnh bà khuyên nhủ:

– Cũng may Kinh Khẩu không quá xa, nếu sau này nàng có nhớ A Di thì lại đón con nó về nhà là được. Lý mẫu là người hiểu chuyện rộng lương, chắc là nói cũng dễ thôi.

Tiêu Vĩnh Gia chỉ cười nhẹ, không đáp lại ông.

Cao Kiệu nhớ tới hôm qua sắc mặt của bà không được tốt lắm, giống như bị bệnh, sau khi trở về mình bận này bận kia, gia yến xong bà lại về phòng ngay, đến khi mình vào phòng thì đã quá muộn, bà đã đi ngủ rồi, nét mặt mệt mỏi, mình không dám quấy nhiễu bà, lúc này cuối cùng cũng đã có cơ hội nói chuyện, bèn hỏi:

– Sáng sớm hôm qua ta thấy sắc mặt nàng không được tốt, có phải là nàng bị ốm không? Có chỗ nào khó chịu thì mời thái y tới khám đi.

Tiêu Vĩnh Gia nói:

– Đã làm mình phải lo rồi. Tôi không sao hết.

Cao Kiệu yên lặng một lát, nói tiếp:

– Đúng rồi, đêm hôm trước gặp bệ hạ, bệ hạ có nhờ ta chuyển lời hỏi thăm tới nàng đó.

Tiêu Vĩnh Gia gật đầu:

– Tôi biết rồi.

Vợ chồng gặp nhau lại chẳng có gì để nói, Cao Kiệu đứng một lát, chợt nhớ tới chuyện ở Thanh Khê Viên, lại nói:

– Đêm qua ở Thanh Khê Viên bị cháy, nàng biết chưa? Chuyện thăm viếng tang sự tại Úc Lâm Vương phủ nàng không cần phải bận lòng đâu, ta đã dặn dò Cao Thất rồi, ông ta sẽ làm thỏa đáng.

Tiêu Vĩnh Gia nhìn ông mãi, sau một lúc lâu không nói gì.

Cao Kiệu thấy bà nhìn mình chăm chú mà không nói gì, ánh mắt kỳ lạ, như là thất thần, cũng không biết bà đang suy nghĩ gì.

– A Lệnh à, sao nàng lại nhìn ta như vậy?

Ông sờ sờ mặt mình, không hiểu hỏi.

Tiêu Vĩnh Gia như hồi thần, quay mặt đi.

– Tôi đi Bạch Lộ Châu ở mấy ngày, có một số việc chờ tôi nghĩ kỹ rồi sẽ tìm ông để nói sau.

Bà đứng lên, đi qua người Cao Kiệu.

……

Cao Dận Cao Hoàn đưa Lý Mục cùng Lạc Thần đến bến tàu, từ biệt xong, con thuyền rời bến theo dòng sông rời đi.

Phụ cận bến tàu xe ngựa như nước, người đến người đi. Mộ Dung Thế đang ngồi bên cửa sổ trong nhã gian trên lầu hai của một tòa tửu lầu ven sông, một mình uống cạn ly rượu, ánh mắt dõi theo bóng thuyền đi về hướng Kinh Khẩu, đôi mắt màu tím hờ hững.

Một người đàn ông mặc quần áo bình thường đi lên lầu, cởi mũ trên đầu xuống, là Hứa Ước.

Mộ Dung Thế thu ánh mắt về, trên mặt lộ ra nụ cười cung kính, đứng dậy mời y ngồi xuống.

Hứa Ước nói:

– Huynh trưởng kêu ta chuyển lời, Cao Kiệu ở trước mặt bệ hạ đã nói những lời bất lợi về ngươi, cũng may bệ hạ vẫn chưa nghe theo. Sau này ngươi phải để ý đấy, Cao Kiệu sẽ không chịu bỏ qua đâu.

Mộ Dung Thế hành lễ:

– Đa tạ sứ quân đã báo ạ.

– Nghe nói nam nữ Mộ Dung gia toàn là báu vật trời sinh, quả nhiên danh bất hư truyền…

Hứa Ước nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Thế, trong mắt lộ rõ sự si mê.

– Bệ hạ đã lâu rồi chưa dùng lại ngũ thạch tán, ngủ một đêm với mỹ nhân mà ngươi dâng lên đã lại quay sang dùng lại rồi. Rất tốt. Chỉ cần ngươi trung thành làm việc, Thái tử sớm ngày kế vị, bọn ta sẽ làm theo đúng lời hứa cho ngươi mượn binh mã.

Mộ Dung Thế tỏ vẻ cảm kích, quỳ xuống, cúi người hành lễ.

Hứa Ước ghé lại gần, thấp giọng nói:

– Loại chuyện vặt vãnh này vốn cũng không cần ta phải tới, chỉ bởi vì ta kính ngươi cũng là một nhân vật, cho nên mới đích thân đến báo. Ta đã bày tỏ ý tốt của mình rồi, ngươi cần phải nhớ kỹ đó.

Mộ Dung Thế lại cảm kích cảm ơn lần nữa

Hứa Ước nhích lại gần, ngả ngớn vỗ vỗ mặt gã, cười đắc ý, đứng lên rời đi.

Mộ Dung Thế vẫn quỳ, giống như một bức tượng điêu khắc bằng bùn, bất động, cho đến khi Hứa Ước đi rồi, tiếng bước chân hoàn toàn biến mất mới chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm về hướng đó, ánh mắt lộ rõ sự căm hận thật sâu.

Để ngày sau có thể thuận lợi mượn binh lính từ trong tay Hứa thị, gã đã hiến dâng Mộ Dung Triết người xuất sắc nhất trong tộc và cũng là muội muội đã cùng trốn đi theo mình cho Hưng Bình Đế. Vì sợ bị Cao Kiệu biết được, Mộ Dung Triết đã phải dùng thân phận cung nữ bình thường để tiến cung.

Gã từ từ đứng dậy, ngắm nhìn dòng sông đang cuồn cuộn chảy về hướng đông ở bên ngoài cửa sổ, trong lòng thầm thề. Hãy chờ xem, đám người Hán Nam Triều vừa vô tri lại ngu xuẩn kia, một ngày nào đó, Mộ Dung Thế gã sẽ rửa mối nhục xưa, san bằng phương Bắc, lại chỉ huy rồi tiến xuống phía Nam, biến mảnh đất phồn hoa Giang Nam này toàn bộ thuộc sở hữu Mộ Dung thị. Tới lúc đó, tất cả những kẻ đã làm nhục gã ngày hôm nay, gã sẽ trả lại gấp mười lần từng người một.

……

Mấy ngày sau, vào cuối năm, Lạc Thần theo Lý Mục đặt chân lên bến tàu Kinh Khẩu một lần nữa

Ngày hôm nay thời tiết rất đẹp, dường như một nửa người Kinh Khẩu đều không làm việc, nghe tin đã tranh nhau đến bến tàu xem Lý Mục áo gấm về làng. Nơi nơi là dòng người chen chúc xô đẩy, toàn là tiếng cười tiếng nói chuyện.

Đám Quách Chiêm, Tôn Phóng Chi lúc trước trước đi theo Lý Mục đi đất Thục bởi vì đi đường bộ mà hai ngày trước đã về đến Kinh Khẩu trước rồi. Biết Lý Mục cùng Lạc Thần hôm nay đến thì đã dẫn người xếp hàng ở bến tàu chờ từ sớm, người nào cũng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, ngay cả Kinh Khẩu lệnh cũng mang theo thự quan tới đón, cảnh tượng náo nhiệt này so với ngày Lạc Thần ngồi thuyền gả đến đây chỉ có hơn chứ không kém.

Đương nhiên, với Lạc Thần mà nói, lần đầu đặt chân đến đây và hôm nay trở lại cũng khác hoàn toàn. Nàng đã dần dần quen thuộc nơi này, cũng quen thuộc với người nơi này. Lúc xuống thuyền, trông thấy A Đình đã chạy tới bến tàu đón thì vui mừng khôn xiết, dắt cô bé ngồi lên xe, dưới những ánh mắt của người qua đường mà trở về Lý gia.

Cửa lớn Lý gia mở rộng, mười mấy người phụ nữ hàng xóm đang xúm quanh cửa nhìn xung quanh, khi trông thấy xe chở Lý Mục về đến, biết Lạc Thần đã tới, có người chạy ra đón, có người thì chạy vào trong báo tin cho Lư thị.

Lạc Thần xuống xe, cùng Lý Mục vào nhà, vừa mới đến cửa đình viện đã nhìn thấy Lư thị được Thẩm thị đỡ đi ra, vội bước nhanh đi lên cầm lấy tay bà, gọi một tiếng “mẹ”.

Lư thị hôm nay mặc quần áo mới may, tinh thần phấn chấn, sờ tay Lạc Thần rồi nắm chặt lấy, cười tươi:

– Đúng là A Di trở về thật rồi. Mẹ thật là nhớ con.

Chỉ một câu đơn giản nhưng lại là lời chào mừng chân thành nhất đối với sự trở lại của Lạc Thần.

– A tẩu ơi, vừa rồi muội cũng quên nói, muội cũng nhớ tỷ lắm đó!

Trên đường về nhà, A Đình ríu rít như chim hết nói chuyện này đến chuyện khác, kể cho Lạc Thần những chuyện mới mẻ xảy ra ở nhà hàng xóm láng giềng khi nàng không có ở đây, cũng kể chuyện gần nhất là có một phú ông vẫn luôn tới nhà chủ động tặng điền trạch, nhưng đều bị a mỗ từ chối, chắc có lẽ là thật sự quên nói câu này, được Lư thị nhắc nhở thế là nhanh nhảu bổ sung.

Mọi người đều phì cười, cùng nhau đi vào trò chuyện hỏi han nhau. Muộn một chút, mấy người Thẩm thị biết Lạc Thần đi đường mệt nhọc nên chào ra về hết, Lự thị bảo Lạc Thần về phòng nghỉ ngơi sớm.

Lạc Thần trở về gian đông sương phòng kia.

Đông phòng hôm qua đã được quét dọn sạch sẽ, không dính một hạt bụi, hôm nay vào ở chỉ cần sắp xếp đồ mang đến, trải lại giường chiếu là xong.

Lạc Thần ngồi ở đó, nhìn A Cúc chỉ huy vú già thị nữ khiêng rương ra ra vào vào, bận rộn một hồi. Nàng để ý thấy A Cúc cũng đã thu dọn đi chăn đệm ở sập đơn mà Lý Mục vẫn ngủ. Sau khi dọn giường xong thì cũng đã tối.

Lý Mục cự tuyệt các loại mời chào cùng chiêu đãi bên ngoài, về nhà ăn cơm tối.

Lư thị hỏi Lý Mục năm sau sẽ làm ở đâu.

Lý Mục nói:

– Bệ hạ cho con nghỉ một tháng. Qua nguyên tiêu muộn nhất là cuối tháng giêng con sẽ phải trở lại Kiến Khang, nghe bệ hạ thuyên chuyển ạ.

Lư thị nói:

– Nếu đã được cho nghỉ thì hãy ở nhà, ngoài những xã giao cần thiết ra thì con đừng đi đâu nữa, phải ở bên A Di nhiều hơn.

Lý Mục nhìn Lạc Thần đang cắm cúi nghiêm túc lùa cơm, đáp:

– Con biết rồi ạ.

Hết chương 52

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.