Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 53



Sau bữa tối, đèn trong phòng được bật.

Hẳn là A Đình đã được Lư thị nhắc nhở nên trời vừa tối đã chẳng bám dính lấy a tẩu nữa mà cười khì khì đi ngay.

Lý Mục đưa Lạc Thần trở về phòng, không đi vào mà chỉ đứng ở bên ngoài bậu cửa, nói:

– A Di, ta còn có chút việc rất quan trọng, cần phải ra ngoài một chút. Nàng tự chăm sóc bản thân và đi nghỉ ngơi sớm nhé.

Lạc Thần ngẩn ngơ, trong lòng dâng lên chút thất vọng, nhưng vẫn gật đầu.

Lý Mục cười áy náy với nàng rồi đi luôn.

Lạc Thần ấm ức trong lòng nhưng ở trước mặt A Cúc và mấy thị nữ mà không dám bộc lộ nỗi lòng, chỉ làm như không có việc gì. Lúc tắm gội, nàng cũng không muốn A Cúc hầu hạ, bảo bà ta ra ngoài, mình thì ôm đầu gối ngồi co ro trong thùng tắm, đầu dựa vào trên vách thùng tắm, nhắm mắt lại.

Thùng tắm bốc lên hơi nóng mù mịt, dần dần hơi nóng từ từ đông lại ở trong không khí, hóa thành từng viên bọt nước trong suốt li ti, dính trên lông mi và lông mày của nàng. Lạc Thần vẫn dựa như vậy, không nhúc nhích, như là đã ngủ, trong đầu lại nghĩ đến những bối rối vẫn luôn quanh quẩn trong lòng nàng mấy ngày qua.

Mấy ngày đi đường, Lý Mục và nàng ở cùng khoang, hai người cùng ngủ cùng giường.

Hắn tất nhiên là chăm sóc nàng rất dịu dàng chu đáo. Luôn luôn là như thế. Nhưng lại không hề chạm vào nàng dù chỉ một chút, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa hề chạm.

Và mỗi buổi sáng sớm chưa từng ngoại lệ, khi mà nàng thức dậy thì hắn đã không biết dậy từ lúc nào rồi, bên giường trống không, trên giường chỉ còn lại một mình nàng.

Lẽ ra, bọn họ là vợ chồng. Trừ lúc ban đầu nàng cự tuyệt hắn tới gần mình ra thì dạo gần đây mặc dù không chủ động thể hiện trước mặt hắn, nhưng ít ra thái độ cỉa nàng cũng rất dịu dàng ngoan ngoãn.

Thậm chí Lạc Thần còn nghĩ, nàng cũng đã cho phép hắn ngủ cùng mình trên một chiếc giường rồi, nếu như…Nếu như hắn không nhịn được muốn thân mật với mình, làm chuyện thân mật giữa trượng phu đối với thê tử, tuy rằng có chút sợ hãi nhưng nàng cũng sẽ tiếp nhận.

Thế nhưng hắn lại không có.                                                         

Hắn dường như không có chút hứng thú nào với việc chạm vào mình.

Nếu như đã không có hứng thú gì với mình, những việc làm lúc trước của hắn dường như cũng không phải là để bám vào Cao thị, thế thì tại sao hắn cứ phải một hai đòi phá hủy nhân duyên giữa mình và Lục Giản Chi để cầu cưới mình?

Lạc Thần mù mịt và bối rối, nghĩ đến lời hứa của hắn với Lư thị ở trong bữa cơm, vừa quay đầu một cái là bỏ mặc nàng đi ra ngoài một mình thì tâm tình càng thêm âu sầu buồn bực.

Hàng mi dính bọt nước run rẩy. Nàng mở đôi mắt ướt sũng ra, từ trong thùng tắm đứng lên, cúi đầu, lần đầu tiên trong cuộc đời cẩn thận ngắm nhìn cơ thể của mình.

Làn da thiếu nữ vô cùng mịn màng, bởi vì vừa ngâm nước ấm mà trên làn da trắng mịn lại lộ ra một vệt hồng nhạt, tươi non mềm mại, như là chỉ nhéo một cái có thể chảy ra nước ngọt.

Dưới vòng eo nhỏ nhắn thon thả, hai chân lộ ra trên mặt nước đứng sát vào nhau, trắng nõn thẳng tắp. Lạc Thần tự chạm vào mình, làn da dính bọt nước trong suốt, giống như trứng gà vừa mới lột vỏ, trơn mượt và mịn màng như nhung.

Cuối cùng ánh mắt của nàng dừng ở trên bộ ng ực của mình.

Toàn thân trên dưới thứ duy nhất nàng không vừa lòng có lẽ chính là nơi này…

Nghe nói đàn ông đều thích đầy đặn và nở nang nhỉ?

Lạc Thần nhớ lại lúc trước trong nhà có một người hầu mới giúp việc ở nhà bếp, vẻ  ngoài cũng bình thường, nhưng mà lại có làn da rất trắng, bộ ng ực rất nở nang, mỗi ngày ra ra vào vào rất gây chú ý. Nghe nói hầu nam trong nhà người nào cũng tranh nhau lấy lòng chị ta, cuối cùng có hai người tranh giành tình cảm mà đến mức đánh nhau, cuối cùng bị A Cúc biết được mà đuổi đi, bấy giờ trong nhà mới yên bình trở lại.

Lạc Thần cúi nhìn bộ ng ực nhỏ mà nàng đã nuôi mười sáu năm, trắng nõn và mềm mại, đầy đặn vừa một bàn tay nắm.

Trước đó, nàng chưa từng cảm thấy nơi này có vấn đề gì, nhưng mà hiện tại nàng đột nhiên lại thấy nghi ngờ, rằng có phải ở trong mắt Lý Mục mình chẳng có chút hấp dẫn nào không?

Nàng cầm lòng không đậu đưa tay lên muốn chạm thử nó để xem cảm giác là gì…

– Tiểu nương tử, cô tắm xong chưa? Tôi vào nhé!

Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng của A Cúc, chắc là thấy nàng tắm rất lâu không đi ra cho nên không mấy yên tâm. Kế đó là tiếng bước chân của bà ta cũng bình bịch chạy vào.

Lạc Thần giật nảy mình, cuống quýt khoanh tay muốn ngồi thụp xuống nước, không ngờ chân bị trượt, đứng không vững cả người ngã ngồi xuống, rầm một tiếng, nước trong thùng bắn tung tóe, dưới nên đất ướt sũng.

A Cúc đi vào thấy thế thì kêu lên, chạy nhanh đến, chộp lấy cánh tay Lạc Thần đỡ lên.

– Sao lại bị ngã thế, có đau không? Đây ai kêu tiểu nương tử cứ đuổi chúng tôi ra ngoài, lúc tắm xong lại chẳng gọi tôi nữa…

Lạc Thần ngồi ở trong thùng nước, chân mày nhăn lại, che cổ chân phải của mình:

– Ma ma ơi chỗ này hơi đau…

…..

Lý Mục tới nha thự Kinh Khẩu xuống ngựa đi vào trong.

Kinh Khẩu lệnh cùng với Tưởng Thao đang chờ bên trong, thấy hắn tới thì vội ra đón.

Kinh Khẩu lệnh mời Lý Mục ngồi ghế trên, cung kính nói:

– Hôm nay Đô đốc với cùng gia quyến trở về, lẽ ra không nên quấy rấy, nhưng mà thật sự là có chuyện quan trọng làm bản quan phải mời ngài đến, mong ngài thứ lỗi cho.

Lý Mục nói không sao, hỏi là chuyện gì.

Thì ra sau khi Lý Mục rời đi, Kinh Khẩu lệnh chiếu theo sắp xếp của hắn vẫn luôn hạn chế hoạt động của Thiên Sư Giáo ở vùng Kinh Khẩu. Thời gian trước, những người đó lại lấy danh nghĩa cường thân kiện thể mà tập trung ở những nơi hẻo lánh vào nửa đêm để truyền dạy cái gọi là phương pháp đại hợp âm dương. Tưởng Thao đã phái người trà trộn vào tín chúng để thăm dò, phát hiện ngoài việc tuyên dương giáo lý ra thì còn có cảnh tượng nam nữ dùng khăn trùm đầu gi@o hợp công khai trước mặt mọi người, khó coi hơn nữa là những kẻ tự xưng là thần hán thần nữ dùng phương pháp đại hợp âm dương kia đã thu hút rất nhiều người từ các nơi tham gia.

Bởi vì địa điểm diễn ra hoạt động không thuộc thẩm quyền quản lý của Kinh Khẩu, Kinh Khẩu lệnh đã báo cho nha thự địa phương, sự việc mới tạm dừng ở đó.

Không ngờ thời gian gần đây liên tục có dân chúng nông thôn ở Kinh Khẩu đã kéo tới nha thự khiếu nại, nói rằng vợ và con gái của họ mất tích đã nhiều ngày. Tưởng Thao đã dẫn theo người đi điều tra nghe nóng nhiều nơi. Đêm đó y mang theo khổ chủ lén đi đến địa điểm hoạt động của Thiên Sư Giáo, khổ chủ đã nhận ra một người phụ nữ trong đó rất giống thê tử của mình, đã làm náo loạn lên tại hiện trường. Bởi vì lúc ấy có hơn ngàn người tụ tập, hiện trường cực kỳ hỗn loạn, mọi người lập tức giải tán, còn phụ nữ thì không được mang về, bị đệ tử Thiên Sư giáo mang đi trốn.

Tưởng Thao nói:

– Tôi với lệnh quan suy đoán, mấy kẻ tự xưng là thần nữ dùng khăn che diện mạo đi tám chín mươi phần trăm chính là thôn phụ đã bị báo quan là mất tích. Ngày hôm sau, tôi dẫn người đi đến hương đàn của Thiên Sư Giáo điều tra, nhưng lại không tìm được người, đối phương khăng khăng thần nữ đều là những nữ đệ tử nguyện dùng thân thể hiến cho pháp giáo. Chúng tôi đoán bọn chúng ngoài hương đàn thì còn có hang ổ khác, nhưng mà đến nay vẫn không có chứng cứ. Hơn nữa Thiên Sư Giáo ở trong triều cũng có nhân mạch, nhỡ đâu những người đó kích động tín chúng gây lớn chuyện, gây ra dân biến, cho nên đành phải tạm từ bỏ điều tra. Nhưng mà bởi vì liên quan đến chuyện nhiều phụ nữ bị mất tích, đều không phải chuyện nhỏ, cho nên mới phải mời đệ đến đây bàn bạc, đệ xem nên xử lý thế nào?

Lý Mục nhíu mày:

– Đám yêu nhân này dù có chết cũng chưa hết tội. Việc này ta đã biết rồi, ta sẽ xử lý. Khi tìm được chứng cứ, sẽ đuổi toàn bộ đám yêu nhân này đi, một kẻ cũng không cho phép ở lại Kinh Khẩu.

Kinh Khẩu lệnh đụng phải việc như này vốn đã bó tay không có biện pháp, nghe Lý Mục nói cứng rắn như thế thì thở phào nhẹ nhõm, rối rít cảm ơn.

Xong chuyện, Lý Mục cùng Tưởng Thao đi ra cùng hẹn ngày mai sẽ tụ tập với đám huynh đệ Quách Chiêm, Tôn Phóng Chi cùng Đới Uyên xong mới cáo từ lẫn nhau.

…..

Với cú ngã này, Lạc Thần vô tình bị trẹo mắt cá chân phải. May mà không tổn thương đến gân cốt, nhưng gân đã bị bong gân. Lạc Thần dặn dò A Cúc đừng làm phiền Lư thị.

A Cúc mang tới thuốc trị vết bầm tím thông thường bôi lên cổ chân cho Lạc Thần, lại nhẹ nhàng xoa bóp, còn tự trách mình không nên nghe theo nàng mà đi ra ngoài. Nếu không phải thế, vừa thiếu bà một cái là tiểu nương tử chẳng khác nào đứa trẻ, bị ngã ngay tức khắc.

Cổ chân thì đau nhức, A Cúc lại lải nhải không ngừng, Lạc Thần phiền muộn hết sức, nhắm mắt lại nói buồn ngủ.

A Cúc đắp chăn cẩn thận cho nàng, buông màn xuống, cùng thị nữ đi ra ngoài.

Lạc Thần nằm ở trên giường nhưng không thể nào ngủ được, lăn qua lăn lại mãi cứ trằn trọc cho đến giữa giờ Hợi, đã muộn thế này rồi cuối cùng mới nghe được bên ngoài có tiếng trò chuyện rất khẽ.

Lý Mục đã trở về rồi, A Cúc ở bên ngoài hình như là đang nói đến chuyện nàng không cẩn thận bị ngã bị bong gân mắt cá chân.

Rất nhanh cửa bị đẩy ra, Lý Mục đi vào.

Lạc Thần nghe thấy hắn đi về phía giường, nàng vẫn nằm quay mặt vào trong, không nhúc nhích.

Một bên màn được vén lên, hình như hắn ngồi bên mép giường dưới chân nàng, tiếp theo, một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân đáng thương của nàng ra khỏi chăn.

Lạc Thần giả vờ bị hắn đánh thức,xoa nhẹ mắt mấy cái, quay mặt qua.

Hắn nhìn nàng.

– Nàng còn thấy đau không? Sao lại không cẩn thận vậy, tắm mà cũng bị ngã được?

Lạc Thần chột dạ, từ từ ngồi dậy, ngồi ở trên chăn, cụp mắt nói:

– Cũng không biết sao nữa, tự dưng chân bị trượt ngã. Đã không còn đau nữa rồi.

Lý Mục không nói nữa, chỉ nhìn bàn chân trắng nõn trong suốt như thủy tinh vừa vặn trong lòng bàn tay mình, chỗ cổ chân tính cả mu bàn chân đã bị bong gân sưng to lên, bèn đặt ngón tay lên ấn thử, lại chuyển động khớp xương, nghe thấy nàng suýt xoa một tiếng thì buông ra, đi ra ngoài, một lát sau quay lại, tay cầm một thứ có vẻ như là thuốc mỡ, ngồi lại mép giường nói:

– Đụng tới gân rồi, nhưng mà không đáng ngại, bôi thuốc và x0a nắn hằng ngày, hạn chế đi lại, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ khỏi thôi.

Hắn bôi thuốc cho nàng, rồi lại xoa bóp cổ chân cho nàng.

Phương pháp xoa bóp của hắn làm cho nàng cảm nhận được lực ngón tay không đau, mà là rất dễ chịu. Nàng ôm đầu gối ngồi yên, mặc cho hắn xoa bóp chân cho mình.

Trong màn trên giường đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến khác thường, đến mức Lạc Thần có thể nghe được tiếng hô hấp của hắn. Nàng lén lút ngước lên nhìn hắn, thấy hắn vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt chăm chú dừng ở trên cổ chân mình, nét mặt chăm chú liên tục x0a nắn cho nàng, sau đó buông tay ra ngước lên hỏi:

– Nàng thấy đỡ chưa?

Lạc Thần thu ánh mắt về, gật đầu.

Hắn cười nhẹ, nhét bàn chân nhỏ đầy thịt trong lòng bàn tay trở lại dưới chăn, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm.

Lúc đi ra, hắn tắt đèn và nằm bên cạnh nàng.

Lạc Thần thấy hắn vẫn giống như trước nằm yên không nhúc nhích, tuy đã rất buồn ngủ rồi nhưng nàng vẫn hỏi:

– Buổi tối nay huynh đã đi đâu vậy?

Nàng dừng một chút, giọng trở nên nghiêm túc hơn.

– Cũng không phải là tôi muốn biết đâu. Chỉ là nhỡ đâu mẹ biết huynh đi ra ngoài, nếu ngày mai có hỏi thì tôi lại chẳng biết trả lời thế nào.

– Ta đi nha thự Kinh Khẩu lệnh.

Lý Mục quay mặt sang chỗ nàng, giải thích về công việc hôm nay mình đi làm một chút.

Dĩ nhiên là hắn sẽ không nhắc đến Thiên sư giáo làm những việc bẩn thỉu làm mê muội lòng người ở trước mặt nàng, chỉ nói những người đó làm rất nhiều chuyện ác, gây nguy hiểm cho thôn, nhất định phải mau chóng xử lý dứt điểm, nếu không độc hại khôn cùng.

Lạc Thần biết được hắn thật sự là có việc quan trọng, bao hờn dỗi trong lòng mới được tiêu trừ. Đang yên lặng, trong bóng tối lại nghe hắn dịu dàng nói:

– Đã nhiều ngày đi đường chắc nàng cũng mệt rồi. Muộn rồi, nàng ngủ sớm đi.

Hắn đã nói đến mức vậy rồi Lạc Thần còn có thể làm gì hơn, đành phải ngoan ngoàn vâng một tiếng, nhắm mắt lại.

Lý Mục cũng nhắm mắt, vẫn không nhúc nhích.

Hồi lâu, nghe được tiếng thở đều đều của nàng, biết nàng đã nghe lời đi ngủ rồi, hắn mới vô thức nhéo bàn tay đã nắm lòng bàn chân của nàng, nhẹ nhàng quay mặt sang, ở trong bóng tối ngắm nhìn bóng cô gái đang ngủ say bên cạnh mình, chậm rãi thở ra một hơi.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ khờ khạo cái gì cũng không biết của nàng, Lý Mục thật sự không cách nào tưởng tượng cảnh tượng mình xuống tay đối với nàng.

Nhỡ đâu nếu nàng chống cự…

Hắn không dám nghĩ tiếp nữa, vội đuổi hết những cảnh tượng trong đầu đi ra ngoài.

Chỉ là, ngủ với nàng theo cách này, cùng phòng cùng giường, hằng đêm giơ tay là có thể chạm tới, thảng như sáng sớm hôm sau nếu có ngày những chuyện trong lúc mơ ngủ phát sinh, mình thật sự có thể nhẫn nhịn được không?

Lúc này, hắn đột nhiên có chút không xác định.

….

Ngày hôm sau, Lý Mục lại tiếp tục bận rộn đi sớm về muộn, cái chân bị bong gân của Lạc Thần ngày hôm nay càng sưng hơn, không thể đi lại được đành phải ở trong phòng tĩnh dưỡng. May mắn là có A Đình luôn đến bầu bạn với nàng, hoặc là di chuyển máy kéo sợi, quay vo vo, hoặc cùng nhau may vá, hoặc là Lạc Thần dạy cô bé viết chữ, thổi sáo.

A Đình đã từng học một số chữ từ Lư thị, bình thường tính cách có vẻ vô tư ham chơi nhưng lại rất thông minh, trí nhớ cũng tốt, lại rất hiếu học, vừa học là biết, mới mấy ngày thôi mà đã hiểu được cách luật từ vận sách, bắt đầu học làm thơ, rất ra hình ra dáng. Lạc Thần rất vui, lại dạy cô bé học thổi tiêu.

Lạc Thần học tập âm luật từ nhỏ, đánh đàn thổi tiêu đều rất giỏi.

Mà nàng giỏi nhất là thổi tiêu.

Còn nhớ năm mười bốn tuổi một khúc Lưu thủy thương diễn, nàng ngồi dưới gốc cây hoa đào ở thượng nguồn suối, Lục Giản Chi ngồi ở bờ hạ lưu, nghe được khúc “Đông Phong dẫn” nàng thổi mà đã đánh đàn hòa theo.

Một tiêu một cầm, ngọc âm linh lang, chỉ một khúc hợp tấu thôi mà dư âm quanh quẩn, những người trong vườn khi ấy nghe mà như si như say. Cũng chính sau lần đó, thanh danh của con gái Cao thị cùng Giản Chi Lục gia là một đôi trời sinh mới được lan truyền ra ngoài, toàn bộ Kiến Khang không ai không biết. Nhưng mà hiện giờ, những cái đó đều đã trở thành quá khứ.

Lạc Thần đã rất lâu rồi không có tâm tình thổi tiêu nữa

Tất nhiên là, nàng vẫn luôn mang ngọc tiêu bên mình. Ngày ấy sau giờ ngọ, vốn là hứng khởi nhất thời mà gọi người mang tới, thổi một lúc, A Đình nghe được thì thích lắm, la hét đòi học.

Lạc Thần dù sao cũng rảnh rỗi, liền kiên nhẫn dạy cô bé, cứ thế một người dạy một người học, thời gian trôi qua rất nhanh.

Những ngày cuối năm như thế này đã trôi qua một cách yên bình và hạnh phúc trong tiếng tiêu vẫn chưa thành điệu của A Đình.

Bước vào tháng giêng được mấy ngày, Lạc Thần còn đang dưỡng thương nghe được một tin tức. Lý Mục đã tìm thấy một sào huyệt được giấu ở trong núi của Thiên Sư Giáo. Ở nơi đó, chẳng những tích trữ một lượng tiền và lương thực với con số kinh người – tất cả đều đến từ lễ vật phụng hiến của các tín đồ, còn có mấy trăm khí giới bị triều đình cấm tàng trữ lưu hành.

Ngoài ra, ở đó còn tìm thấy vài người phụ nữ mà lúc trước thôn dân đã báo quan là mất tích. Sau khi giải cứu những người phụ nữ này về, những người phụ nữ này trùm đầu ngủ thiếp đi, bất tỉnh nhân sự, ngày hôm sau tỉnh lại khi bị tra hỏi, người nào cũng bàng hoàng mù mịt không biết mình đã trải qua những gì, chỉ nói lúc trước khi nghe nói nhập giáo thì sẽ được phát thóc phát gạo, thế là đi hương đàn để lĩnh, sau đó bị dẫn vào hậu điện, uống cốc nước bùa được ban cho, rồi không nhớ gì nữa. Sau khi biết toàn bộ câu chuyện, bọn họ gào khóc không muốn sống nữa, có người phẫn nộ cầm dao muốn đi liều mạng với người của Thiên Sư Giáo, càng đừng nói đến người nhà của người phụ nữ đó.

Ngày hôm đó, tất cả thôn dân của mấy thôn lân cận đều đổ xô ra, người nào cũng cầm đòn gánh cầm cái cuốc, xông đến hương đàn của Thiên Sư Giáo, nhưng mà nữ thiên sư và đám đồng bọn kia đã bỏ trốn đi mất dạng từ lúc nào rồi.

Trong cơn tức giận, phẫn nộ, họ đập phá tất cả đồ đạc bên trong đó, vẫn chưa trút được cơn giận, họ còn phóng hỏa, thiêu cháy hương đàn không còn một mảnh.

Kinh Khẩu lệnh nhân cơ hội hạ lệnh đuổi hết Thiên Sư Giáo ở bản địa ra ngoài, không cho phép một kẻ nào ở lại. Dân chúng Kinh Khẩu hầu hết đều đến từ phương Bắc, người thờ phụng Thiên Sư Giáo cũng không nhiều lắm, những tín đồ đó trừ số ít nòng cốt và những kẻ kiên định thì phần lớn cũng chỉ tham lam tin giáo để nhận được chút lợi ích mà thôi. Hiện giờ thấy chuyện xảy ra lớn như thế khiến cho dư luận phẫn nộ, người người tức giận, quan phủ lại công khai đuổi đi, ai còn dám đi theo nữ thiên sư nữa, cả đám đồng loạt thoát giáo.

Chỉ trong vài ngày, Thiên Sư Giáo chúng từng thanh thế to lớn đã biến mất khỏi vùng Kinh khẩu.

Giữa lúc dân chúng mắng chó đánh chó dưới nước, ngày mười lăm tháng Giêng đã đến. Ngày hôm nay, nhà nào của phương Nam buổi sáng đều tất bật nấu cháo cúng Thần tằm, chiều lại khiêng hình nộm ra chòi hoặc bên cạnh chuồng heo để đón Thần Tử cô, hỏi xem liệu tằm năm nay tốt hay xấu, vận hung cát của gia đình như thế nào. Ngoài ra, những phong tục vốn chỉ có ở phía bắc nay đang dần lan xuống phía nam, Kiến Khang cùng rất nhiều thành trì phương Nam phồn hoa vào đêm rằm ngày rằm tháng giêng âm lịch, khắp thành tràn ngập nến pháo và tiếng trống.

Kinh Khẩu và Giang Bắc chỉ cách nhau một con sông, dân chúng lại hầu hết đến từ phương Bắc, đêm ngày mười lăm, lễ kỷ niệm là không thể thiếu, mọi người mang theo các loại đèn lồ ng tự làm, người già và trẻ nhỏ đổ xô ra khỏi nhà để chơi trên đường phố, những màn diễn xiếc tạp kỹ cũng hỗn loạn trong đó.

Khu vực xung quanh miếu Thành Hoàng thành đông đèn đuốc sáng trưng, dân chúng tràn ra khắp đường phố, cực kỳ náo nhiệt.

Bàn chân bị bong gân của Lạc Thần đến giờ đã lành hẳn, đi lại được bình thường rồi.

Tối nay là nguyên tiêu, A Đình lại rất thích xem náo nhiệt, làm sao mà chịu ngồi yên ở trong nhà. Mới buổi sáng thôi mà đã tự làm một chiếc đèn lồ ng con thỏ, phấn khích giục Lạc Thần buổi tối ra ngoài phố với mình.

Bản thân Lạc Thần cũng chỉ là một nửa người lớn, cộng thêm nàng đã ru rú trong nhà một thời gian rồi, ngoài buổi tối đi ngủ thì Lý Mục hầu như không xuất hiện ở trước mặt nàng, bị A Đình mè nheo mãi, trong lòng cũng dao động.

Lư thị đúng lúc cũng lên tiếng, bảo con trai đưa Lạc Thần cùng em gái đi ra ngoài chơi, Lý Mục đã đáp ứng rồi.

Lạc Thần không khỏi nhảy cẫng lên vì sung sướng, tâm trạng sốt sắng phấn khích chẳng kém gì A Đình, trong lòng chỉ mong sao trời tối nhanh hơn.

Cuối cùng cũng chờ được đến lúc ra ngoài, nàng bảo A Cúc cùng Quỳnh Thụ không cần đi theo, ra ngoài cứ cứ tự do đi dạo là được. Mình thì thay một bộ váy áo bình thường, trang điểm ăn mặc giống như cô dâu dịu dàng của một gia đình nhỏ, được A Đình nắm lấy tay kéo đi, cả hai cùng nhau ra ngoài.

Lý Mục cũng mặc thường phục, thứ duy nhất khác với người bình thường là bên hông đeo một thanh trường kiếm.

Hắn đi theo sau hai người họ, đi suốt quãng đường mà không nói lời nào, chỉ đáp lại một hai câu khi A Đình quay lại hỏi hắn điều gì đó.

Lạc Thần cùng A Đình đi vào Thành Hoàng, nơi đó cực kỳ náo nhiệt. Đang nhìn đông ngó tây, A Đình bị một sạp hàng bán mặt nạ thú thu hút mà đứng lại.

Lạc Thần nhìn nhìn một chốc, cũng thấy thú vị.

Chủ quầy hàng là một tiểu hậu sinh, thấy một thiếu nữ rất xinh đẹp đi vào quầy hàng, nhìn cách ăn mặc trang điểm rất giống như xuất thân con nhà nghèo, ban đầu còn không nhận ra là ai, chỉ nhìn thoáng qua, nhưng khi nhìn lại lần nữa tức thì không rời mắt đi được, lại thấy nàng vươn cánh tay trắng nõn chỉ vào hai chiếc mặt nạ nói muốn mua, mới hồi phục tinh thần, vội lấy cho nàng, đỏ mặt lên nói:

– Đều là tự tôi làm đó, cũng không đáng giá tiền đâu. Nếu tiểu nương tử vừa ý, trả hai chỉ là được.

A Đình mừng rỡ, vội vàng gật đầu đưa tay muốn nhận lấy, lại bị một bàn tay từ phía sau vươn ra ngăn lại. Quay đầu lại, thấy a huynh đã trả tiền, nói với hậu sinh kia:

– Thế này đủ chưa?

Nơi địa phương này người từng biết Lạc Thần rất ít, nhưng Lý Mục thì không ai là không biết, hậu sinh kia đột nhiên thấy hắn ở đây, bấy giờ mới kịp phản ứng. Thì ra tiểu nương tử xinh đẹp này lại là con gái Cao thị được gả cho hắn ở trong lời đồn. Hậu sinh nào dám nhìn Lạc Thần nữa, cuống quýt nhận tiền, miệng lẩm bẩm:

– Đủ rồi ạ, đủ rồi ạ…

Lý Mục cười nhẹ, nhận lấy mặt nạ thú đưa cho Lạc Thần.

A Đình thì xót hết cả tiền, bước tới ghé sát vào tai Lạc Thần nói thầm mấy câu, trách a huynh phí không tiền.

Lạc Thần cắn môn nén cười, nhận lấy mặt nạ hắn đưa cho, cùng với A Đình mỗi người một cái.

A Đình chọn hình con Kim Thiềm, của Lạc Thần là một con Bệ Ngạn.

Nàng đeo chiếc mặt nạ hình thú lên, qua hai lỗ tròn được khoét ra nhìn phố xá rực rỡ ánh đèn cùng người đến người đi bên ngoài, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Đêm nay, vào lúc này, nàng là một người vô ưu vô lự, gạt bỏ mọi lo lắng sang một bên.

……

Tiếp tục đi dạo trong chốc lát thì gặp vợ chồng Tưởng Thao Thẩm thị cùng với hai con nhỏ của họ, chào hỏi hàn huyên vài câu, cô nhóc A Đình liền dắt hai đứa bé đi theo vợ chồng Thẩm thị đi dạo, chỉ còn lại hai người Lạc Thần cùng Lý Mục.

Lạc Thần đeo mặt nạ thú, tiếp tục vừa đi dạo và ngắm nghía.

Lý Mục vẫn đi theo phía sau nàng, không nói lời nào, nhưng lại một tấc cũng không rời.

Lạc Thần lại mua thêm một vài bức tượng nhỏ bằng mì và đồ chơi nhỏ bằng kẹo, quay đầu lại rất tự nhiên bảo hắn cầm cho mình.

Nơi này là trước cửa Thành Hoàng, là nơi đông người nhất, chỉ cần đi vài bước là sẽ gặp được người Kinh Khẩu chào hỏi Lý Mục.

Hắn nhìn chằm chằm vào bức tượng nhỏ bằng bột kẹo mà Lạc Thần đưa cho, nhanh chóng nhìn trái nhìn phải, dường như do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra nhận lấy. Lạc Thần vẫn chưa nghĩ nhiều, thấy cầm rồi lại tiếp tục đi dạo, một lát sau, vô tình quay đầu lại, phát hiện không biết từ khi nào mà trên mặt hắn đã có thêm một chiếc mặt nạ thú.

Mặt nạ thú hắn đeo là hình Nhai Tí, dữ tợn, uy vũ, nhưng lại cực kỳ hợp với hắn. Rất đẹp, rất hợp với cảnh đêm nay. Nhưng Lạc Thần đột nhiên hiểu ra. Rõ ràng là hắn cảm thấy mất mặt khi cầm hộ mình, cho nên mới dùng mặt nạ che mặt lại để tránh bị người ta nhận ra đúng không?

Nàng nhìn chằm chằm hắn, thầm hừ một tiếng, nghĩ đến mấy ngày nay, ngoại trừ mỗi đêm x0a nắn chân cho mình ra thì phần nhiều là lạnh nhạt với mình, trong lòng đột nhiên nổi lên ý định muốn trêu đùa hắn, bèn xoay người lại chen vào dòng người đông đúc, cứ chen vào như thế, giống như một con mèo cuối cùng lặng lẽ nấp vào sau một tấm bia đá ở trước cửa Thành Hoàng.

Lý Mục tức khắc phát hiện không thấy nàng đâu.

Hắn nhìn trái nhìn phải, tháo mặt nạ thú ra, trên mặt lộ rõ sự nôn nóng và lo lắng, không ngừng tìm nàng ở trong đám đông, liên tiếp chặn mấy người phụ nữ đi ngang qua cũng ăn mặc và đeo mặt nạ thú giống như nàng, mặc kệ tiếng la sợ hãi của họ mà lật mặt nạ thú của họ lên.

Ở trước mặt nàng hắn luôn là làm ra vẻ ông cụ non…Ừm, nói vậy không đúng lắm, phải nói là dùng từ trầm ổn như núi thì đúng hơn. Lạc Thần chưa bao giờ thấy hắn tỏ vẻ nôn nóng lo lắng như thế, nấp ở sau tấm bia đá một lúc bèn thò nửa cái đầu ra, trộm nhìn hắn một lát, chút giận dỗi lúc nãy mới thoáng tiêu trừ đi một chút.

Nhìn hắn cũng đã thấy đủ rồi, đang định đi ra, nhưng mới chớp mắt một cái lại không nhìn thấy hắn đâu nữa

Lần này đến phiên Lạc Thần hoảng hốt.

Hắn rất cao, đứng ở trong dòng người đông đúc chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấy. Nhưng mới vừa rồi, thật sự chỉ trong một cái chớp mắt thôi khi mở mắt ra, nàng đã không thấy hắn đâu nữa cả.

Hắn đi đâu rồi?

Lạc Thần vội chạy ra khỏi tấm bia đá, đứng ở nơi đó, ra sức nhón chân nhìn đông nhìn tây. Trước mặt toàn là đầu người đông đúc.

Có người cũng mang mặt nạ thú giống như nàng, có gương mặt tươi cười, có quay đầu lại nhìn chung quanh như nàng, có người đi qua đi lại trước mặt nàng, nhưng không có ai đứng lại.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng thấy lạc lõng.

Ở trong đám đông, sự lạc lõng càng tăng thêm gấp bội.

Nàng thấy sợ hãi, trong lòng càng hối hận hơn, đang muốn tháo mặt nạ thú xuống chen vào trong dòng người để thấy được rõ hơn, bước chân vừa mới nhúc nhích phía sau bỗng nhiên có cánh tay của đàn ông đưa tới. Bàn tay to giữ chặt cánh tay nàng, gần như là thô lỗ kéo đi. Lạc Thần bị bất ngờ chân lảo đảo, cả người đã bị kéo vào sau tấm bia đá lúc nãy đã nấp.

Một người đàn ông trẻ tuổi thân hình cao lớn từ đỉnh đầu bao phủ xuống, nháy mắt đã vùi nàng vào trong bóng tối giữa hắn và tấm bia đá.

Mặt nạ thú trên mặ cũng đã bị hắn tháo ra.

Lạc Thần lưng chống vào tấm bia đá, đằng trước là người đàn ông trẻ tuổi kia, không có cách nào trốn tránh, kinh hãi ngẩng mặt lên, vừa định kêu cứu, nhưng miệng lại há ra lại ngừng lại.

Nàng nhận ra người đó là Lý Mục.

Hắn cúi đầu, gần như là ấn nàng vào bia đá, cắn răng, thấp giọng quát khẽ:

– Nàng cố tình trốn để ta phải tìm nàng, chơi thế vui lắm phải không?

Hết chương 53

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.