Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 68



Cao Hoàn dĩ nhiên là không chết được, nhưng vết thương xác thật không nhẹ chút nào. Lạc Thần vội gọi người tới cẩn thận nâng cậu vào trong lều trại, lại gọi quân y tới.

Vệ đội có quân y, quân y kia vừa mới chăm sóc cho thị vệ bị thương xong, lại nghe nói Cao Hoàn cũng bị trúng tên bị thương bèn gấp gáp đuổi tới nơi.

Cao Hoàn nằm sấp trên giường mặt mày nhăn nhó vì đau, miệng thì la oai oái liên tục, khi nhìn thấy Lý Mục, Phàn Thành cùng với quân y đi vào, lập tức ngậm miệng nén cơn đau không dám kêu la nữa.

Quân y xem xét vết thương, thấy mũi tên cắm sâu vào trong thịt, nhìn tình hình dường như là cắm sâu vào trong xương cốt, miệng vết thương dường như còn toác rộng hơn, khác hẳn với vết thương do bị trúng tên bình thường, bèn hỏi cụ thể tình hình bị thương như thế nào. Cao Hoàn vội chớp chớp mắt với Lạc Thần, ra hiệu nàng đừng có mà nói ra.

Một vú giá bưng bê nước tiến vào không để ý nghe thế nhanh nhảu bẩm báo luôn:

– Lục lang quân bị trúng tên ấy thế mà bản thân còn không biết, còn chạy lung tung khắp nơi, đến khi bị nhắc nhở thì mới biết, thế là sợ quá mềm nhũn cả chân ngồi phịch xuống đất, mũi tên bị gãy luôn…

Cao Hoàn bình thường ở nhà tính cách hay cười hay nói, đối với người làm trong nhà thì càng không kiêu căng, rất được mọi người yêu mến. Vú già này miệng nói không ngừng, biểu cảm trên nét mặt cũng rất đặc sắc.

Quân y hiểu ra ngay.

Cao Hoàn thấy Lý Mục quay sang nhìn mình thì xấu hổ tột đột, cố gắng biện luận cho bản thân:

– Tỷ phu ơi huynh đừng có tin, đệ là do nhẫm phải hòn đá nên mới trượt ngã…

Bản thân mình nói mặt cũng xấu hổ đỏ tới tận mang tai, không dám nhìn hắn nữa.

Lý Mục hơi mỉm cười đưa tay ra vỗ vỗ lên vai cậu cổ vũ, dặn dò quân y mau chóng xử lý vết thương cho cậu.

Quân y cầm cây kéo muốn cắt quần của Cao Hoàn. Cao Hoàn la oai oái hoảng sợ, giữ rịt quần, nén nhịn nhau, hai mắt cứ liếc sang Lạc Thần.

Lý Mục liền hiểu, quay sang Lạc Thần thấp giọng nói:

– Nàng đừng lo, cứ đi ra ngoài trước một chút nhé, nơi này có ta rồi.

Lạc Thần trông thấy vết thương của Cao Hoàn rất sâu, nhìn rất khiếp, trong lòng vừa hoang mang vừa lo lắng, nhất thời cũng không nghĩ được nhiều như vậy. Được Lý Mục nhắc nhở mới ý thức được chỗ bị thương của em trai khá là tế nhị, tuy là tỷ đệ với nhau nhưng em trai cũng đã trưởng thành, chắc là ngại bị mình nhìn thấy, vì thế nghe theo lời khuyên của Lý Mục gật đầu đi ra ngoài.

Nàng ngồi trên nỉ đất được trải tạm thời ở bên ngoài lều trại, lắng nghe động tĩnh bên trong.

Từ sau khi Lý Mục tới, nàng không nghe thấy Cao Hoàn r3n rỉ kêu đau gì nữa, vào lúc này cũng như thế, trong lều trại chỉ thỉnh thoảng truyền ra vài tạp âm mà thôi.

Một lát sau, lại truyền ra tiếng hít hà cực kỳ khắc chế của Cao Hoàn, rồi sau đó lại trở nên yên lặng.

Vú già đi ra, mang theo một chậu máu loãng.

Phàn Thành cũng đi ra.

Lạc Thần vội đừng lên sốt ruột hỏi:

– Em trai tôi thế nào rồi?

Phàn Thành đáp:

– Tiểu nương tử yên tâm, đã lấy ra được đầu mũi tên, không có độc, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là Lục lang sẽ khỏi.

Bấy giờ Lạc Thần mới thở phào nhẹ nhõm.

Phàn Thành nhìn nàng, tiến lên nói tiếp:

– Tiểu nương tử, tối nay xảy ra chuyện như này, Lục lang quân không thể lên đường được, mà các huynh đệ cũng có mười mấy người bị thương, mà giờ ngay cả lều trại cũng đã bị thiêu cháy hết, nếu như lập tức lên đường chỉ sợ bất tiện…

Anh ta dừng lại.

– Vừa rồi Lý thứ sử có đề nghị là tối nay cứ tạm thời nghỉ ngơi ở đây trước, sáng sớm ngày mai mọi người đi theo ngài ấy về lại Nghĩa Thành. Đợi khi mọi người dưỡng thương khoẻ rồi thì hẵng trở về. Ý của tiểu nương tử thế nào ạ?

Tối nay gặp chuyện ngoài ý muốn, không chỉ có mỗi Cao Hoàn bị thương. Thực ra thì không cần Phàn Thành mở miệng, Lạc Thần cũng đã không có ý định tiếp tục lên đường, vì thế gật đầu tán thành:

– Cứ nghe theo sắp xếp của Phàn Tướng quân.

Nàng đi vào trong trướng, thấy Cao Hoàn nằm sấp ở giường, chăn mỏng được đắp lên người, nghĩ chắc là vết thương đã được xử lý xong, mà trong miệng cậu vẫn còn cắn miếng vải, sắc mặt trắng bệch, trên trán đẫm mồ hôi. Biết cậu vừa rồi khi bị rút mũi tên ra đã bị ăn không ít đau đớn, trong lòng thương lắm, bước đến ngồi quỳ bên cạnh cậu, lấy khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cậu, hỏi:

– Đệ còn đau không? Nếu đau thì đừng cố chịu, cứ kêu ra là được.

Cao Hoàn liếc nhìn quân y ở đây vẫn đang thấp giọng nói chuyện với Lý Mục, bèn đẩy miếng vải ra khỏi miệng, cao giọng lên:

– Đệ không đau tí nào. Nam tử hán đại trượng phu, chút vết thương cỏn con này có là gì!

Lạc Thần không nói gì, tiếp tục lau mồ hôi cho cậu.

– Đúng rồi a tỷ, đệ bị thương thế này rồi, chắc là phải quay về Nghĩa Thành để dưỡng thương…A tỷ cũng ở lại với đệ một thời gian có được không?

Cao Hoàn trông mong nhỉn Lạc Thần.

Lạc Thần gật đầu.

Cao Hoàn mừng như điên, lại đưa mắt nhìn Lý Mục, rạo rực mà vặn người, không cẩn thận động đến vết thương lập tức hít hà thành tiếng. Bên kia Lý Mục dặn dò quân y xong nhìn Lạc Thần đang chăm sóc Cao Hoàn, bèn vén rèm trướng lên đi ra khỏi lều trại.

Lạc Thần thực ra vẫn luôn chú ý đến hắn, thấy hắn nói chuyện với quân y xong thì đi ra ngoài, cũng không nói một câu nào với mình cả, không khỏi nhớ tới trước khi sự việc phát sinh hắn còn ôm lấy mình mạnh mẽ muốn hôn mình, trong lòng bất giác cảm thấy thất vọng và buồn bã.

Nàng lau mồ hôi cho Cao Hoàn xong lại bón cho cậu ít nước, dặn dò cậu nằm cẩn thận đừng có xê dịch lộn xộn, sau đó thì lẳng lặng ngồi ở một bên với cậu.

A Cúc từ ngoài trướng đi vào tay bưng bát nước thuốc, thổi nguội rồi bón cho cậu uống thuốc, phàn nàn cậu không chịu cẩn thận, lại hỏi cậu có đau không, nét mặt rất đau lòng.

Lạc Thần ngồi ở một bên, chờ bà ấy bón thuốc xong liền gọi bà ra ngoài, hỏi chuyện lúc sáng tự tiện quay lại của bà ấy là như thế nào.

– Cúc ma ma, bà đừng giấu cháu, bà mắng chửi ở trước mặt huynh ấy thì thôi đi, cớ sao còn nhổ nước bọt vào huynh ấy?

A Cúc nhận ra được nàng rất không vui, bản thân mình cũng đã hối hận từ sớm rồi.

– Là tại tôi không tốt, buổi sáng nay đúng là tôi hơi quá đáng…Để tôi đi gặp Lý lang quân xin lỗi ngài ấy, dù có quỳ xuống xin lỗi tôi cũng chịu.

Nói xong chuẩn bị đi ngay. Lạc Thần gọi bà lại:

– Thôi. Nhưng chỉ có lần này thôi, không có lần sau đâu đấy.

Nàng dừng một chút, thở dài.

– Lẽ ra chuyến đi lần này cháu không muốn bà đi cùng đâu, đi đường vất vả đã đành, chân cẳng bà cũng không được tốt, cháu còn định bảo bà ở lại Kiến Khang hầu hạ mẹ cháu cơ, nhưng bà không chịu cứ đòi phải đi theo cháu. Ma ma, cháu biết bà thương cháu, nhưng bà sỉ nhục huynh ấy, có khác gì cũng sỉ nhục cháu đâu?

A Cúc cuống quít cả lên:

– Tiểu nương tử xin đừng giận. A ma biết sai rồi. Sau này tôi không dám thế nữa.

Lạc Thần thấy thái độ của bà như thế cũng không nỡ trách móc gì nữa, lại quay vào ở bên chăm sóc cho Cao Hoàn.

Phàn Thành bắt đầu chỉ huy thủ hạ thu dọn chiến trường hỗn loạn, còn chặt cây và cỏ tranh gần đó mang về dựng tạm lều cho mười mấy thị vệ bị thương ở tạm, những người còn lại thì ăn ngủ ngoài trời qua đêm.

Để đề phòng lại có chuyện xảy ra, số nhân thủ canh phòng bên ngoài doanh địa được gia tăng lên.

Sau một hồi rối ren, doanh địa lại một lần nữa được sắp xếp xong.

Cao Hoàn bị cơn đau ở chỗ vết thương hành hạ nằm ở trên giường trằn trọc hồi lâu, cuối cùng không chịu nổi cơn buồn ngủ và mệt mỏi, mơ mơ màng màng mà thiếp đi.

Lạc Thần vẫn luôn ở bên trông nom cậu, thấy cậu cuối cùng đã ngủ rồi thì thở phào, thất thần một lát đi ra khỏi lều trại, đứng ở cửa lều nhìn quanh bốn phía, đi đến gần một thị vệ trực đêm hỏi Lý Mục đang ở đâu.

Thị vệ chỉ về hướng con sông nhỏ.

Đêm đã khuya.

Ban ngày đi đường, buổi tối lại trải qua một trận ác chiến kinh hồn, đám thị vệ cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi, trải áo ngoài xuống dưới đất nằm dưới gốc cây hoặc là bên tảng đá đã nặng nề ngủ.

Lạc Thần yên lặng đi qua những thị vệ đang nằm ngủ dưới đất, đi tới bên con sông nhỏ. Cách đó không xa, trên mấy tảng đá có bề mặt bằng phẳng cũng có mấy người đang nằm ngủ ở trên đó.

Lý Mục vẫn còn chưa đi nghỉ ngơi.

Từ xa, Lạc Thần đã nhìn thấy dưới ánh trăng hắn đang tắm rửa cho con ô truy của mình ở bên dòng nước.

Hắn cầm bó cỏ cẩn thận lau sạch người cho ô truy, hết sức tập trung.

Lạc Thần lén lút ngắm nhìn.

Một lát sau, dường như hắn cảm nhận được mà ngẩng đầu lên, nhìn thoáng về phía nàng, dừng lại, vỗ vỗ đầu con ô truy thả nó tự đi, sau đó rửa sạch tay đi lên.

– Nàng còn chưa ngủ à?

Hắn đứng cách nàng vài bước, cất tiếng hỏi.

Lạc Thần cụp mắt xuống khẽ vâng một tiếng.

– A đệ của nàng thế nào rồi?

– Lúc đầu thì cứ r3n rỉ vì đau suốt, vừa mới đi ngủ rồi ạ.

Hắn gật đầu.

– Mấy ngày đầu sẽ rất đau. Chờ ngày mai tới trong thành rồi ta sẽ lấy thuốc trị thương khác cho đệ ấy, chắc chắn sẽ giảm bớt cơn đau nhức.

Hắn nói xong nhìn nàng, như là nhớ ra gì đó, lại nói tiếp:

– Nếu như nàng vội vã muốn về thì cũng không sao cả. Ngày mai chờ nghỉ ngơi chỉnh đốn xong ta sẽ đích thân đưa nàng đến Kinh Châu. Còn a đệ của nàng thì cứ ở lại một thời gian, chờ vết thương khỏi rồi thì hẵng quay về.

Lạc Thần ngẩng lên lắc đầu.

– Muội muốn chờ a đệ khỏi xong thì cùng nhau về.

Lý Mục ừ một tiếng.

– Thế cũng được. Nhanh thì nửa tháng, chậm thì chắc gần tháng.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn vùng đất hoang tối đen như mực.

– Ban ngày nàng đi đường suốt, chắc cũng mệt rồi, vừa rồi lại bị hoảng sợ, cứ an tâm đi ngủ đi. Ta sẽ canh giữ cho.

Lúc hắn nói chuyện giọng điệu vẫn luôn hiền hoà, nhưng Lạc Thần luôn có một cảm giác rất lạ. Buổi tối chiến đấu một trận, thái độ của hắn lập tức thay đổi lớn, cứ như là muốn đuổi mình đi. Nàng cố gắng phớt lờ cảm giác ấm ức tủi hờn đang trào dâng ở trong lòng, cắn môi.

– Muội tới tìm huynh không phải là muốn huynh bảo canh giữ bảo vệ muội.

– Sáng nay thái độ của Cúc a ma rất không đúng với huynh, còn nhổ nước miếng vào huynh nữa, nhưng không phải là muội kêu bà ấy quay lại làm thế đâu. Bà ấy nói với muội là quên đồ cá nhân. Nếu muội biết thì muội sẽ không cho bà ấy quay lại. Vừa rồi muội đã nói với bà ấy rồi. Sau này sẽ không để xảy ra chuyện tương tự nữa. Muội thay bà ấy xin lỗi huynh, mong huynh đừng trách ạ.

Dưới ánh trăng, Lạc Thần thấy hắn khẽ nở nụ cười, sờ sờ trán, nói:

– Ta không sao, chỉ một ngụm nước miếng thôi mà, với ta không tính là gì cả. Hơn nữa là, ta cũng đáng bị như thế.

Hắn vừa nói vừa đi tới gần Lạc Thần.

– Cũng muộn rồi, bên ngoài có gió, ta đưa nàng trở về.

Lạc Thần được hắn đưa về, hai người một trước một sau lại đi ngang qua những thủ vệ đang nằm ngủ la liệt dưới đất, đi tới trước trướng.

– Nàng đi ngủ đi.

Hắn nói, giọng còn dịu dàng hơn cả ánh trăng.

Lạc Thần nhìn hắn, yên lặng đi vào.

Một đêm này nàng mang theo tâm sự nặng nề khó ngủ, Cao Hoàn ở bên cạnh thì thỉnh thoảng r3n rỉ vài tiếng, nàng gần như không thể chợp mắt. Buổi sáng ngày hôm sau thức dậy, gắng lên tinh thần chờ Phàn Thành nhổ trại xong ngồi lên xe ngựa lên đường quay đầu trở lại thành trì, cả đường đi thuận lợi, lúc chạng vạng thì về đến thành trì.

Lý Mục đêm qua cả đêm chưa về, sáng sớm hôm nay Tưởng Thao đã phái thám báo ra ngoài, gặp nhau ở nửa đường. Thám báo mang tin tức trở về, Tưởng Thao biết được đêm qua hắn và mọi người bị Hầu thị tập kích nên đã dẫn người ra khỏi thành đón từ xa.

Vào thành, Lý Mục đưa Lạc Thần cùng Cao Hoàn về phủ thứ sử, vẫn sắp xếp nghỉ ở viện tử hôm qua. Kế đó, Lạc Thần thấy hắn vội vàng đi ngay, có vẻ như nghị sự cùng mọi người ở tiền đường.

A Cúc lại bắt đầu sai người dọn dẹp phòng ốc. Lại đem tất cả các thứ cần thiết hằng ngày mà đêm hôm qua đã cất đi bày ra bố trí lại lần nữa, trải lại chăn ga đệm, còn dọn dẹp chỗ ở cho Cao Hoàn.

Hôm nay Cao Hoàn ngồi cùng xe với Lạc Thần, vết thương ở trên mông có vẻ như càng sưng to hơn so với hôm qua. Nhưng so sánh với Lạc Thần gắng gượng tinh thần thì cậu ta tinh thần lại hết sức phấn chấn.

Lạc Thần đưa cậu vào phòng nghỉ ngơi sau đó mới lấy thuốc, đúng lúc quân y tới nói là thay thuốc, còn bảo đó là Lý thứ sử dặn dò thế.

Quân y đi rồi, Cao Hoàn nằm ở trên chiếc giường nát còn chẳng rộng bằng cái ván cửa, chỉ thiếu nước phá lên cười sung sướng thôi. Đối với Lục lang quân vô tâm vô phế như thế, A Cúc cũng bó tay hết cách. Bởi vì quân y đã dặn dò vết thương không thể chạm nước, phải thay thuốc đúng giờ, hơn nữa cậu không thể xuống giường đi lại được, việc hằng ngày để thị nữ làm rất bất tiện, cộng thêm A Cúc lo lắng họ chân tay vụng về không hầu hạ được tốt, dèn dặn dò mấy người Quỳnh Thụ hầu hạ tiểu nương tử cho tốt, còn bà thì chuyển sang kia chăm sóc cho cậu ta.

Nơi này thu dọn xong, bên kia thì bận rộn, đêm tối xuống rất nhanh.

Lạc Thần vẫn luôn ở chỗ Cao Hoàn, cho đến cuối giờ Tuất thì mới quay về phòng của mình.

Từ lúc xuất phát ở Kiến Khang trèo đèo lội suối rong ruổi đi trên đường hơn một tháng, buổi tối hôm trước mới đến sáng sớm hôm sau lại đi sớm, tối hôm qua hạ trại lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đêm nay lại quay về đây.

Gần như không có thời gian tạm nghỉ.

Lạc Thần biết thị nữ vú giá đồng hành người nào cũng đều rất mệt, chờ nước tắm được đưa tới xong liền bảo mọi người đi nghỉ ngơi hết, không cần phải hầu hạ nàng nữa.

Hiện giờ đang là thời tiết cuối xuân đầu hạ, nàng đã mấy buổi tối không tắm rửa rồi, chỉ có lau qua người mà thôi. Giữa trưa hôm nay thời tiết khá nóng, lúc này trên người dính mồ hôi, rất không thoải mái. Lạc Thần đuổi người hầu đi hết, chuẩn bị tắm rửa, khi đóng cửa lại phát hiện then cửa cũng bị gãy rồi. Quỳnh Thụ vừa nãy có nói muốn ở lại hầu hạ nàng cũng đã bị nàng đuổi đi, lúc này không muốn gọi cô ấy nữa, nàng chẳng thể làm gì khác đành phải tìm thứ chặn cửa.

Trong phòng có một cái bàn rất cũ, vỏ sơn bị tróc, lại làm bằng gỗ dương già, rất nặng. Lạc Thần dùng hết sức lực mới kéo được chiếc bàn ra tới chỗ cánh cửa để chặn lấy. Nàng còn thử đẩy thử, thấy khá là chắc mới yên tâm, lại chuyển tấm màn tạm thời treo lên kia làm thành màn quây phòng tắm, cởi y phục ra bước vào thùng tắm.

Vú già biết tiểu nương tử ưa sạch sẽ nên cố ý dùng nước nóng tráng qua rồi. Lạc Thần lại nghi ngờ không biết lúc trước đã có ai từng dùng, cho nên không chịu ngồi vào, chỉ đứng ở trong nước tắm rửa.

Đang tắm rửa, đột nhiên nàng nghe được trên đỉnh đầu có tiếng động rất nhỏ. Như là có con gì đó chạy qua chạy lại trên xà nhà ngay trên đỉnh đầu. Nàng còn chưa kịp nhận ra nó là gì thì có một thứ đen sì từ trên cao rơi thẳng tắp xuống trước mặt nàng.

“Thịch” một tiếng, vô cùng chuẩn xác rơi vào trong thùng nước tắm, nước trong thùng bắn lên.

Lạc Thần hãi hùng.

Nàng cúi nhìn, thình lình thấy ở trong thùng nước có thêm một con vật đen sì đang bơi lồm ngồm. Ánh nến trong phòng rất tối nhưng cũng đủ để nàng nhìn thấy rõ. Đang bơi lồm ngồm trong thùng nước lại là một con chuột to, bốn chân vùng vẫy, miệng kêu chít chít, đang bơi về phía mình.

– A ——

Lạc Thần trợn to mắt thét lên chói tai.

Nàng vừa hét vừa luống cuống bò ra khỏi thùng tắm.

– A Di!

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi của Lý Mục.

– Nàng làm sao vậy?

Tiếng gõ cửa vang lên.

– A….

– A Di!

Tiếng gọi bên ngoài cửa càng trở nên nôn nóng.

“Rầm” một tiếng, chiếc bàn bị đẩy về phía sau, cánh cửa theo đó đổ xuống đất.

Lý Mục xuất hiện ở cửa, chạy về góc phòng mà nàng đang la hét kéo màn quây ra.

Ngay sau đó hắn sững người, cả người bất động.

– Có chuột!

Lạc Thần đang dậm dậm chân, vẻ mặt hoảng hốt, một tay túm lấy áo miễn cưỡng che ngực lại, thấy con chuột kia cũng bò ra khỏi thùng tắm theo mình, cả người ướt sũng, móng vuốt bám vào thành, hai mắt nhỏ tí đảo tròn như là đang nhìn mình chằm chằm, cả người sởn cả tóc gáy, lại hét lên một tiếng chẳng màng tất cả mà nhào tới người đàn ông quen thuộc kia.

Lý Mục theo bản năng mà giang tay ra vững chắc ôm lấy thân mình trắng bóng đang nhào về phía mình.

Con chuột có vẻ cũng bị tiếng hét của Lạc Thần làm cho hoảng sợ, như bị say rượu bùm một tiếng ngã vào trong thùng nước, lại phịch phịch vài cái mới một lần nữa bò ra được, nhảy ra khỏi vách thùng, nhảy đi nhanh như chớp, nhoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Lý Mục vẫn không nhúc nhích, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần.

Tối nay hắn triệu người đến tiền đường nghị sự, xong xuôi mới quay lại dây, vừa đi đến trước cửa thuỳ hoa thì nghe được tiếng hét của nàng. Trong tiếng hét tràn ngập sự sợ hãi, cũng không biết xảy ra chuyện gì, mà cửa thì lại bị chắn, bèn mạnh mẽ phá cửa xông vào.

Không ngờ nghênh đón hắn lại là một màn thế này.

Cô gái trong lòng hắn ôm chặt lấy hắn không buông, cơ thể ướt sũng cuộn tròn trong ngực hắn, mái tóc dài rối tung dán vào tấm lưng trắng như tuyết.

Làn da trơn bóng tới mức đôi tay hắn gần như không thể ôm được.

Lý Mục vừa mới cúi xuống nhìn thôi mà mạch máu đã sôi sục, ôm nàng vẫn không nhúc nhích, chỉ khẽ khàng an ủi:

– Đừng sợ, không có gì đâu. Con chuột chạy đi rồi.

Lạc Thần hai chân treo lên không, cả người bị hắn ôm vào lòng, cảm giác lông tóc sởn hết cả lên vừa rồi mới biến mất đi. Khi dần dần ổn định lại, nàng mới phát giác cơ thể mình vẫn còn tr@n truồng, trước ngực chỉ có một chiếc áo vớ được che lấy qua quýt, tay mình còn ôm chặt lấy eo hắn.

Tuy rằng trước kia đã từng làm chuyện thân mật với hắn, nhưng lúc đó và lúc này, ở giữa có quá nhiều chuyện đã xảy ra, hơn nữa giữa hai người hiện giờ vẫn còn có chút vấn đề.

Nàng lập tức đỏ mặt, vội vàng buông hai tay ra, cố hết sức túm lấy quần áo che thân, vặn người đi xuống, lóng ngóng nói:

– Huynh mau buông muội ra!

Hết chương 68

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.