Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 71



Nắng chiều xuống núi.

Trong vùng đất hoang bên ngoài bức tường thành Nghĩa Thành vào cuối buổi chạng vạng nặng nề, một điểm đen nhỏ xuất hiện.

Chấm đen nhỏ đang di chuyển, chậm rãi, nhưng vẫn tiếp tục di chuyển về phía bức tường thành ở phía xa, đó là một nửa bức tường thành bị nhuộm đỏ bởi mặt trời lặn.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Thủ vệ đứng trên đôn đài ở đầu tường thành cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng.

Đó là một bé gái mới bảy tám tuổi, quần áo rách rưới, thân hình lấm lem bùn đất, một đôi chân trần bê bết máu.

Mỗi bước cô bé đi dường như đang vắt kiệt chút sức lực cuối cùng còn sót lại trong cơ thể. Nhưng cô bé vẫn tiếp tục đi về phía trước, khó nhọc lảo đảo đi về phía cổng thành, dần dần tới gần.

Mặt trời lặn vẽ những tia sáng cuối cùng của nó.

Cô bé cuối cùng cũng đi tới cổng thành đóng chặt, dừng lại, nỗ lực ngẩng đầu lên, khản giọng hét lên “Cứu cháu với—” với những người lính trên đôn đài, rồi ngã quỵ xuống đất.

……

– Lý lang quân, Tưởng trưởng sử xin gặp ạ…

Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng bẩm báo của vú già.

Bàn tay Lý Mục đang nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc xinh đẹp của Lạc Thần dừng lại.

Lạc Thần từ từ mở mắt ra, muốn thẳng dậy nhưng cảm thấy lưng mình bị cánh tay của hắn nhẹ nhàng ấn vào.

Hắn ngăn cản ý định rời đi của nàng.

– Có việc gì cứ bẩm báo đi.

Hắn vẫn nhắm mắt, hỏi một câu.

– Nghe nói ở bên ngoài cửa thành xuất hiện một cô bé, người của Đạo gia vốn muốn tới đây cậy nhờ nhưng mà nửa đường đã bị người Kim Quốc cướp đi…

Lý Mục mở choàng mắt ra, ngồi thẳng lên, thấp giọng nói:

– A Di, ta đi xem một cái. Nàng đi nghỉ ngơi trước đi.

Nói xong hắn nhanh chóng bước xuống bàn, bế Lạc Thần lên đặt nàng ngồi bên mép giường sau đó bước nhanh đi ra ngoài.

Lý Mục đi rồi, chốc lát sau Lạc Thần cũng biết rõ chi tiết tình hình sự việc

Không lâu sau khi hắn tới Nghĩa Thành, người Hán quanh đấy đã bắt đầu đồn đại rằng sau khi triều đình bỏ rơi nơi này trong nhiều năm, cuối cùng họ đã cử một tân thứ sử trở lại để trấn thủ nó.

Ban đầu, người Hán cũng không có ai động tâm.

Mấy chục năm qua, thời cuộc rung chuyển, trước khi Nghĩa Thành trở thành một tòa thành trống, thành trì đã bị chiếm đóng rất nhiều lần, thành chủ cũng không biết đã thay đổi bao nhiêu người, có người Hán, cũng có người Hồ.

Nhưng không ai giữ được.

Nhiều năm sau, đột nhiên lại có một vị Thứ sử Nam Triều tới nữa. Thứ sử bất tài vô năng, không phòng thủ được không giữ đất được, hoặc chỉ coi Nghĩa Thành là nơi đóng quân tạm thời, cũng không thể cho mình được một nơi ở lâu dài, người nào mà dám trở về thành nữa?

Dần dần tin tức lại lan truyền rộng rãi, nói rằng vị tân thứ sử Lý Mục này chẳng những có danh vọng chiến thần, bách chiến bách thắng, một trận chiến tại Ba quận đã đánh bại Viên Tiết, từ sau khi tới nơi này rồi đã xây dựng tường thành, khai hoang khai đất, còn dán bố cáo chiêu binh mộ dân, Lý Mục dùng danh nghĩa của mình thề với trời, chỉ cần người khác ở lại một ngày, hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Thế là từ khoảng nửa tháng trở lại đây, lác đác có người kéo đến lánh nạn, xin gia nhập quy thuận.

Cô bé Đồng A Ngư hôm nay là một trong số những người này.

Đương nhiên, cô bé không thể hành động một mình. Ban đầu, có hơn một trăm người đi cùng cô bé bao gồm cha mẹ, anh trai và hàng chục hộ gia đình hàng xóm. Những người này đã từng là cư dân của nhiều thế hệ cư trú ở Nghĩa Thành.

Trong những năm này, do Nghĩa Thành liên tiếp xảy ra chiến tranh và cướp bóc, dân số giảm mạnh, ruộng đất cằn cỗi, chưa kể không biết một ngày nào đó sẽ có loạn chiến tranh mới, cư dân phân tán mọi nơi.

Có một số trở thành lưu dân vượt sông đào vong về phương Nam. Có một số thì đi nơi khác. Còn có một bộ phận người thì cùng nhau trốn vào núi sâu rừng già bên cạnh.

Cha mẹ của A Ngư tính cả mấy chục hộ gia đình khác cùng nhau lên núi, sau nhiều năm ở trong núi, cách đây một thời gian, cuối cùng cũng nghe nói rằng có một vị thứ sử Đại Ngu tên là Lý Mục đã tổ chức trọng trấn lại Nghĩa Thành, chiêu mộ người dân cũ trở về.

Sau khi chờ đợi và theo dõi một thời gian, sau một cuộc tranh luận sôi nổi, cuối cùng họ đã đưa ra quyết định quay trở lại Nghĩa Thành.

Núi rừng cằn cỗi, thú dữ hoành hành, cuộc sống vô cùng khó khăn.

Hơn nữa, người chưa trải qua chiến trận và lưu lạc làm sao hiểu được nỗi khát khao được trở về quê hương, giống như sự háo hức yêu suối và khao khát mãnh liệt của con nai về chốn cũ.

Cho dù chốn cũ hôm nay đã bị cỏ hoang mai một, nhưng chỉ cần vị tân thành chủ này có thể mang đến cho họ một tia hy vọng, thì họ sẵn sàng tin tưởng, không chịu từ bỏ.

Bởi vì thế mà hơn một trăm người trong nhóm này vào nửa tháng trước đã dắt díu nhau dũng cảm rời khỏi núi lớn trở về Nghĩa Thành.

Trời cao của loạn thế này cũng cắt đứt lòng thương xót. Đi được nửa đường, họ chạm trán với một nhóm hàng trăm binh lính Tây Kim. Bọn họ tay không tấc sắt làm sao địch nổi binh lính Tây Kim coi việc giết chóc và cướp bóc là thói quen hàng ngày của họ?

Binh lính Tây Kim giết ngay tại chỗ người già và trẻ nhỏ, đồng thời bắt đi tất cả những người đàn ông và phụ nữ còn lại.

Lúc ấy A Ngư tình cờ được mẹ đưa đi đến sau một ngọn đồi nhỏ để đi vệ sinh, bởi thế mới tránh thoát được một kiếp.

Sau khi chứng kiến ​​cảnh người Tây Kim giết người, đánh đập, hãm hiếp rồi trói cha, anh trai và những người còn lại trong nhóm rồi bỏ đi, A Ngư được mẹ dẫn mang theo, không kể ngày đêm đi đến Nghĩa Thành.

A Ngư nhớ tới bọn họ đi đường nhiều ngày đêm, đói thì ăn cỏ dại, khát thì uống nước ao bùn bên đường. Lòng bàn chân của A Ngư bị sưng bị mài rách, a mẫu liền cõng cô bé tiếp tục lên đường. Nhưng thật không may, ba ngày trước, họ gặp phải một con sói hoang ở vùng đất hoang. A mẫu đã dùng dao chẻ củi thường mang theo bên mình cuối cùng đã chém chết con sói đó. Nhưng mà a mẫu cũng bị nó cắn, chân vẫn chảy máu không ngừng. Cuối cùng vào ngày hôm qua a mẫu đã ngã quỵ, không thể đi nổi nữa.

A mẫu chỉ phương hướng Nghĩa Thành cho cô bé xem, nói với cô bé, con hãy đi thẳng về hướng mặt trời lặn, cứ thẳng đi thẳng về phía trước, khi đến nơi thì đó chính là ngôi nhà ban đầu của họ.

A Ngư vừa khóc vừa đi theo phương hướng mà mẫu thân đã chỉ, tiếp tục đi về phía trước.

Cô bé nhất định phải tiếp tục kiên trì mau chóng tìm được người tên Lý Mục, cầu cứu ngài ấy.

Cầu cứu ngài ấy cứu phụ thân cùng a huynh của mình, cũng cầu cứu ngài ấy cứu a mẫu của mình vẫn còn đang nằm ở ven đường.

Mới hôm nay, cuối cùng cô bé cũng đến được nơi cuối mặt trời lặn và nhìn thấy bức tường thành.

Vào khoảnh khắc vừa đến nơi, A Ngư không thể cầm cự được nữa và bất tỉnh.

……

Sau khi Lý Mục đi rồi thì chưa thấy quay về.

Lạc Thần biết hắn mang theo một đội nhân mã ra khỏi thành, suốt đêm đuổi theo toán quân Tây Kinh đó.

Cô bé tên Đồng A Ngư kia cũng nghe theo phân phó của nàng đã được đưa tới.

Cô bé rất gầy, sau khi rửa mặt rửa sạch tay chân, lộ ra khuôn mặt thanh tú vốn có. A Cúc bôi thuốc cho cô bé, nhìn đôi chân đẫm máu của cô bé không khỏi thở dài xót xa. Đáng lẽ phải rất đau, nhưng cô bé kia tựa hồ không cảm thấy, chỉ thỉnh thoảng lén lút dùng đôi mắt to tròn nhìn Lạc Thần. Đôi mắt thận trọng và đầy mong đợi khiến Lạc Thần rất khó chịu.

Một lúc trước, Phàn Thành trở về và bẩm báo với nàng, rằng đã tìm thấy mẹ của cô bé tại một vùng đất hoang, nhưng người đã chết từ lâu.

Anh ta đào một cái hố ngay tại chỗ và chôn cất mẹ cô bé rồi.

Mà cô bé giờ phút này vẫn còn đang ở nơi này chờ a mẫu của mình. Lạc Thần không biết nên mở miệng nói tin tức này cho cô bé như thế nào, đành chỉ biết dỗ dành cô bé, nói mẹ cô bé sẽ mau chóng tìm được thôi.

Đêm đã khuya, cô bé mệt mỏi nên cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Lạc Thần lại trằn trọc khó ngủ, tâm tình nặng trĩu.

Trước đây ở Kiến Khang, nàng không phải chưa từng nghe nói đến thảm kịch đẫm máu và nước mắt của người phương Bắc bị gót sắt của Hồ Liêu giẫm đạp. Tuy rằng lúc nghe được cũng rất đồng cảm, cũng cảm thấy thất vọng vì sự vô năng của triều đình. Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, qua rồi thì lại quên hết. Nàng có những niềm vui giận hờn và nỗi buồn ảnh hưởng đến cảm xúc của chính mình. Những niềm vui giận hờn và nỗi buồn này mới là cuộc sống thực của nàng.

Nhưng hôm nay, những thứ từng chỉ tồn tại trong những sự việc chỉ nghe nói đến lại đột nhiên diễn ra ở ngay trước mặt nàng.

Một nhóm người Hán muốn gia nhập cậy nhờ Lý Mục nửa đường đã bị người Tây Kim tàn sát cướp bóc.

Một người mẹ đã mang theo con gái may mắn chạy thoát và tiếp tục tiến về phía trước.

Người mẹ đã chết trên đường sắp đến đích.

Cô bé bảy tuổi đi theo hướng mặt trời lặn từng bước với đôi chân trần đầy vết phồng rộp máu, cuối cùng cũng đến được đích.

Lúc đi, người nhà đều ở bên cạnh.

Khi tới nơi, chỉ còn lại có một mình cô bé.

Lạc Thần bị chấn động sâu sắc.

Nàng rất nhớ Lý Mục. Cũng mong hắn có thể đuổi kịp người Tây Kim kia cứu được phụ thân cùng a huynh của cô bé về.

……

Ở phía Bắc Cừu Trì, trên con đường đi thông đến Tần Thành, thủ đô của Tây Kim, trên một cánh đồng bằng phẳng bên một con sông, khoảng hơn chục chiếc lều đơn giản được dựng lên tạm thời.

Đây là nhóm hơn trăm binh lính Tây Kim, mấy ngày trước đã đi theo đầu lĩnh Cốc Hội Vũ rời khỏi Cừu Trì hiện đang trên đường quay về Tần Thành, họ gặp một nhóm người Hán quần áo rách rưới và mang theo đồ đạc tả tơi, sau khi giết những người vô dụng, số còn lại thì trói lại mang đi, ở trên đường thêm vài ngày nữa, nhưng bởi vì tốc độ bị chậm lại, hôm nay mới đến nơi này.

Cách Tần Thành chỉ còn mấy ngày đường, không có chỗ ở, trời cũng sắp tối, đành phải qua đêm nơi hoang dã.

Binh lính trói những người Hán dự tính mang đến Tần Thành làm nô dịch với nhau, bắt ép phụ nữ Hán nhóm lửa nấu cơm, sau khi ăn uống no nê thì lại kéo người vào trong lều.

Chẳng mấy chốc, bên trong lều truyền đến tiếng khóc lóc cùng với tiếng cầu xin của phụ nữ

Thanh âm truyền đến thôn dân, người nào cũng lộ vẻ xúc động phẫn nộ, một trận xôn xao nổi lên.

Mười mấy binh lính Tây Kim nghe tiếng ồn ào rút roi ra quất vào họ.

Thôn dân tay chân bị trói, không có lực phản kháng, rất nhanh mặt mũi người ngợm đã bị đánh bê bết máu.

Một binh sĩ phấn khích đến mức ném roi xuống, cởi cạp quần, giẫm lên người có phản kháng mạnh nhất, tiểu lên mặt và đầu người đó. Người nọ khóe mắt như muốn nứt ra, máu và nước mắt đầy mặt, lại bị giẫm đạp dưới đất, không thể cử động được, tình trạng vô cùng thê thảm.

Những binh lính còn lại thấy thế thì cười lên như điên, cũng học theo nhau cởi cạp quần ra.

Thôn dân đỏ con mắt, chửi bới, há miệng ra cắn.

Đúng lúc này, phía sau nổi lên những âm thanh kỳ lạ chói tai.

Một mũi tên kêu gào thét phóng tới, chớp mắt đã đến gần.

Mũi tên nhọn và sắc bén vô thanh vô tức xuyên qua trán binh lính đang xối nước tiểu kia, giống như một con rắn độc chôn sâu bên trong trong nháy mắt phá trán chui ra ngoài. Cùng với tiếng máu bắn tung tóe, cơ thể khổng lồ của binh lính Tây Kinh ngã xuống đất.

Nước tiểu dở dang còn đang chảy ọc ọc.

Nhưng người thì lại bất động, đã bị nổ não mà chết.

Mọi người đều bị chấn động bởi cảnh tượng đột ngột này.

Thôn dân ngẩng lên, thình lình nhìn thấy cách đó không xa có một nhóm mấy chục người đang phi ngựa phóng như bay tới. Quân phục màu đen, hiên ngang chỉnh tề, khuôn mặt toàn là người Hán.

Đi trước nhất là một con ô truy, trên lưng nó là một người đàn ông trẻ tuổi, thần sắc lạnh lùng, trong tay giương cung, hiển nhiên vừa rồi chính là hắn đã b ắn ra mũi tên xuyên não kia.

Binh lính Tây Kinh kịp phản ứng, lập tức huýt sáo nhắc nhở đồng đội, rồi rút đao quay đầu đón địch.

Mấy chục Hán kỵ nhanh như chớp, không chút do dự đá văng hàng rào chắn, chớp mắt đã nhảy vào doanh địa.

Một binh lính Tây Kinh đang chạy ra trước nhất đụng phải một người đàn ông to lớn râu quai nón, người đàn ông to lớn đó vung đao, chỉ thấy một cột máu phun ra điên cuồng, toàn bộ đầu đã bị chém xuống, lăn ra ngoài.

Các thôn dân sợ ngây người, chậm chạp từ dưới đất đứng dậy, nhìn đám binh lính người Hán mặc áo đen giống như từ trên trời giáng xuống này dùng lực lượng bẻ gãy nghiền nát xông vào doanh địa người Tây Kinh, gặp tên nào giết tên đó, giống như cắt rau chém dưa, cực kỳ lạnh lùng tàn nhẫn.

Thủ lĩnh của toán binh lính Tây Kinh này là Cốc Hội Vũ, là tộc nhân của Cốc Hội Long hoàng đế Tây Kim.

Mấy tháng phía trước, Cốc Hội Long nghe nói hoàng đế Đại Ngu phái Lý Mục đi đến Nghĩa Thành. Bởi vì đang chuẩn bị tấn công Trường An ở Tây Kinh nên tạm thời không thể chia quân, lại nghe nói đến danh uy trước trận của Lý Mục, lo sợ hắn phát triển an toàn tương lai sẽ biến thành mối họa, vì thế y đã phái Cốc Hội Vũ đi Cừu Trì, vừa dùng ân vừa dùng uy ra lệnh cho Cừu Trì Vương Hầu Định đang sẵn sàng góp sức cho mình, lợi dụng Hầu Định đi đối phó Lý Mục.

Cốc Hội Vũ ở lại Cừu Trì một thời gian, thấy Hầu Định rất cung kính, đáp ứng sẵn sàng góp sức, nhận lời xuất binh tấn công Lý Mục, gã rất đắc ý mà trở về. Trên đường về nửa đường lại thuận tay nhặt được mấy chục con cừu béo, vừa rồi rượu đủ cơm no, thú tính quá độ, đang giở trò hãm hiếp ở trong trướng thì nghe bên ngoài có âm thanh huyên náo, trong lòng biết là không ổn, một mặt kêu hộ vệ một mặt vội vàng kéo quần lên rồi lao ra khỏi lều, đúng lúc thì bị một cây đao chặn ở ngay cửa.

Trên lưỡi đao nhuộm đầy máu tươi, máu nhỏ từng giọt từng giọt xuống dưới.

Người cầm đao khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt lại âm trầm vô cùng, phủ kín sát ý.

Cốc Hội Vũ nhìn phía sau hắn, thấy toán quân Hán này tàn nhẫn tựa như đồ tể, hơn trăm thủ hạ của mình mới chỉ trong một lát thôi mà đã chết sạch không còn lại mấy người. Dù cho gã luôn giết người như ngóe nhưng giờ phút này cũng sợ mất mật, gắng bày ra vẻ tàn khốc, nói:

– Ngươi là ai? Đây là nơi thuộc Đại Kim ta, ngươi dám làm tổn hại đến ta, không sợ hoàng đế ta hưng binh báo thù, đến lúc đó sẽ gi3t chết các ngươi không có chỗ chôn hay sao?

Người đàn ông trẻ tuổi kia nói:

– Đất đai của nhà Hán, các ngươi chiếm lấy thì thôi đi, nhưng các ngươi còn phạm phải nhiều tội ác như thế. Tội của Hồ Liêu, không thể tha! Trời không phán xét, Lý Mục ta tới phán xét.

Cốc Hội Vũ bỗng nhiên trợn hai mắt lên, lộ ra vẻ không thể tin tưởng được:

– Ngươi là Lý Mục? Tại sao ngươi lại tới đây?

Lý Mục không nói gì, giơ tay chém xuống, Cốc Hội Vũ đổ gục xuống đất, đầu lăn xuống.

Hắn lại lấy mũi đao khều một mảnh quần áo khác trên mặt đất, đắp lên người phụ nữ đã ngất xỉu trên mặt đất.

Trên bãi đất trống, thi thể chất đống hỗn loạn, trên mặt đất đầy rẫy chân tay cụt, máu chảy ngang dọc. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh.

Hơn trăm binh lính Tây Kinh toàn bộ bị giết, không một kẻ nào còn sống sót.

Toàn bộ sự việc xảy ra đột ngột như thế, làm cho người ta không thể tin được hai mắt của mình.

Tôn Phóng Chi cùng binh lính thủ hạ đi lên, lấy đao cắt đứt dây thừng trên người thôn dân.

Các thôn dân túm tụm lại với nhau, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang đi về phía mình.

Hắn đứng ở trước mặt họ, nói:

– Ta là Lý Mục, thứ sử Nghĩa Thành. Các ngươi tới tìm ta, ta lại không thể bảo vệ các ngươi, khiến cho các ngươi gặp phải kiếp nạn này, là lỗi của Lý Mục ta. Xin hãy nhận một lạy của ta!

Hắn chắp tay hành lễ tạ tội.

Các thôn dân lại lần nữa sợ ngây người. Sau một lát thì mới phản ứng, cùng hô lên “Lý thứ sử”. Cũng không biết là người nào bắt đầu, bảy tám chục người đều nước mắt nước mũi giàn giụa hướng về Lý Mục quỳ xuống, dập đầu với hắn.

Lý Mục tiến lên nâng từng người đứng dậy, an ủi.

Mọi người gào khóc xong, dần dần thu nước mắt.

Mặc dù gặp phải bất hạnh ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, càng không nghĩ tới chính là Lý Mục mà họ muốn đến để cậy nhờ đã đi một chặng đường dài bôn ba, trải qua bao hiểm nguy mà tới đây chỉ để cứu mấy chục người có số mạng như con kiến của họ, làm sao không khiến mọi người cảm động đến rơi nước mắt chứ?

Nghĩ đến sau này nếu được hắn che chở, với loạn thế này, nếu thật sự có được một nơi dừng chân, so với những người khác ăn bữa hôm lo bữa mai, thật sự là may mắn hơn rất nhiều.

– Lý thứ sử, chúng tôi trở về cố hương để nương nhờ vào ngài, sau này ngài có từ bỏ Nghĩa Thành, để chúng tôi chờ đợi trong vô vọng hay không?

Một người gan lớn rốt cuộc dùng hết can đảm nhỏ giọng hỏi.

Lý Mục nói:

– Trước mặt các phụ lão huynh đệ, Lý Mục tôi xin thề, có chúng tôi ở đây, Nghĩa Thành sẽ còn. Nếu có ngày phải rời đi, thì cũng là vì đuổi đi Hồ Liêu, Bắc phạt Trung Nguyên!

Mọi người yên lặng một lát, người đàn ông vừa rồi bị binh lính Tây Kinh tiểu vào mặt đột nhiên lộ vẻ kích động, lôi một thiếu niên từ trong đoàn người ra, cao giọng nói:

– Lý thứ sử, hai cha con tôi nguyện tham gia quân ngũ, đi theo ngài Bắc phạt người Hồ!

– Tôi cũng bằng lòng!

– Tôi cũng bằng lòng!

Nhất thời, tiếng thề tiếng hô hào vang dội hết đợt này đến đợt khác.

Ánh mắt Lý Mục xẹt qua mặt mọi người, nói:

– Được phụ lão huynh đệ trợ lực như htế, chí nguyện của Lý Mục này lo gì mà không báo thù được!

….

Cô bé A Ngư rất ngoan ngoãn rất hiểu chuyện.

Sau mấy ngày được cứu về mãi mà không thấy mẫu thân đâu, cô bé dường như cũng đoán được chuyện đã xảy ra, cho nên không còn liên tục dò hỏi như mấy ngày đầu nữa.

Chỉ một mình lặng lẽ khóc, rất xót xa.

Lạc Thần cũng bị cảm xúc của cô bé lây nhiễm, tâm tình càng thêm nặng nề, lại không yên tâm về Lý Mục, buổi tối mỗi ngày ngủ cũng không yên.

Lo lắng mấy ngày, buổi tối hôm nay đột nhiên nhận được tin tức Lý Mục trở về. Mà trở về cùng với hắn còn có những dân chúng đã được hắn cứu về.

Rất khó diễn tả được tâm tình của nàng khi biết được tin tức này.

Một khắc kia, thậm chí còn không kịp thở một hơi dài nhẹ nhõm, nàng gần như chạy như bay ra khỏi phòng, như một cơn gió chạy tới trước cửa thùy hoa tại tiền đường phủ Thứ sử, chờ hắn xuất hiện.

Nhưng hắn vẫn không xuất hiện.

Trời tối dần.

Trước phủ Thứ sử dường như có người không ngừng ra vào, thoáng có thể nghe được tiếng ồn ào.

Nơi này lại im ắng, bên tai chỉ có tiếng xào xạc khe khẽ của ngọn gió đêm lướt qua khóm trúc khô héo.

Lạc Thần đứng ở trước tòa thạch đình tàn phá bên cửa thùy hoa kia, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác mất mát như bị thế giới này lãng quên đi.

Đè nèn tâm tình buồn bã xuống, nàng quay trở về phòng.

A Cúc cũng trở về, cuối cùng cũng nở một nụ cười trên môi, nói rằng ông trời cuối cùng cũng không táng tận lương tâm, phụ thân cùng với a huynh của Tiểu Ngư đều bình an không việc gì, ngày hôm nay họ đã cùng Lý lang quân trở về đây, hai người đều sẽ tòng quân. Vừa rồi họ đã đi đón Tiểu Ngư rồi, còn nhờ A Cúc chuyển lời cảm ơn nàng đã chăm sóc cô bé mấy ngày qua.

Cuối cùng cũng nghe được một tin tức may mắn trong bất hạnh, tâm tình buồn bã của Lạc Thần mới tốt lên một chút.

A Cúc đi ra ngoài, một lát sau bê cơm chiều đi vào.

Lạc Thần còn đâu tâm tình ăn uống, thuận miệng hỏi về Lý Mục.

A Cúc nói, Lý Lang quân vừa mới về thì lại bị Tưởng Thao đến gặp, hai người hiện còn đang nghị sự ở tiền đường.

Lạc Thần do dự một lát mở hộp đồ ăn ra, nhìn một cái, nhưng lại không muốn động vào.

A Cúc liền đoán được tâm tư của nàng, thầm thở dài, lại nói:

– Tôi thấy Lý lang quân trở về, còn chưa được nghỉ ngơi thì lại bị Tưởng Thao gọi đi, chắc là còn chưa cơm nước gì. Hay là tôi chuẩn bị một chút rồi tiểu nương tử đưa đi qua đó hỏi xem họ đã ăn gì chưa?

Thấy Lạc Thần không nói gì, bà lập tức đi làm ngay.

……

Quỳnh Thụ đốt đèn lồ ng, Lạc Thần cầm theo hộp đồ ăn đi về hướng tiền đường.

Những người ra vào phủ Thứ sử lúc chạng vạng lúc này đều đã đi hết, phía trước trở nên yên tĩnh.

Mọi vật tư trong thành đều thiếu hụt.

Không có đủ nến thắp sáng, cho nên trong phủ thứ sử cũng không đốt đèn, từ sau khi trời tối xuống thì hoàn toàn tối đen.

Chỉ có ánh sáng lờ mờ của một chiếc đèn lồ ng dưới đất chiếu sáng bước chân của Lạc Thần.

Nàng tới bên ngoài nghị sự đường, từ xa nhìn thấy ánh sáng lờ mờ từ cửa ra vào và cửa sổ, biết Lý Mục cùng Tưởng Thao giờ phút này chắc là vẫn còn ở bên trong, bèn nén cảm giác khẩn trương đột nhiên dâng lên xuống, đi chậm lại, cầm theo hộp đồ ăn chậm rãi đi vào.

Ba ngày trước, Hầu Định phái người đưa tới một tin, nói mình đọc thư tay của Lý Mục vô cùng cảm động, vốn cũng không muốn đối địch với Lý Mục, càng không muốn tranh giành Trung Nguyên, chỉ muốn bảo vệ tổ nghiệp Cừu Trì mà thôi, mong rằng Lý Mục rộng lượng phóng thích trưởng tử Hầu Ly của mình, ông ta bằng lòng có một cuộc gặp mặt cùng thương thảo đại kế. Mấy ngày nữa là tới đại thọ 50 của ông ta, ông ta đã gửi thiếp mời theo thư, nói ngày đó nếu Lý Mục có thể đến tham dự chính là vinh hạnh lớn lao với ông ta.

Tưởng Thao nhíu mày nói:

– Huynh sợ người này không đáng tin. Theo tin tức của thám tử thì một thời gian trước khi người Tiên Bi ở Cừu Trì, ông ta còn hớn hở đón chào, có lẽ là đã ký kết minh ước xong rồi người Tiên Bi mới đi. Hầu Định này là tên cáo già xảo quyệt. Người Tiên Bi vừa đi thì lại tỏ lòng tốt với đệ, mời đệ đến Cừu Trì, huynh sợ là có âm mưu, cực kỳ bất lợi.

– Theo ý của huynh thì để ổn thỏa, chúng ta tìm một lý do từ chối, rồi mời ông ta tới Nghĩa Thành thương nghị.

Lý Mục lắc đầu:

– Người thiện thuận lợi mọi bề lòng nghi ngờ rất nặng. Từ ban đầu chúng ta tới Nghĩa Thành thế đơn lực mỏng, tuy không sợ chiến tranh nhưng nếu có thể biến chiến tranh thành bạn hữu thì sẽ có ích lợi lớn hơn. Hầu Định cũng biết đệ muốn kết giao với ông ta, mời ông ta tới Nghĩa Thành, ông ta làm sao chịu tới? Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Ông ta đã mời đệ, đệ đi là được. Nắm thời cơ thay đổi phù hợp, cũng không phải việc khó.

Tưởng Thao quen biết hắn nhiều năm, từ lâu đã biết hắn dù gặp khó khăn cũng không sợ hãi, nên cũng không khuyên nhiều, chỉ nói:

– Cũng may huynh thấy Hầu Ly kia có kiêng kỵ đệ, có mấy phần thật lòng đầu nhập vào đệ. Mấy ngày trước ta với hắn còn bí mật gửi tin tức cho nhau, hắn đáp ứng nếu lúc đó có biến thì sẽ ra tay giúp đỡ. Còn một chuyện nữa…

Tưởng Thao lắc đầu:

– Tiếc là, thời gian quá ngắn, nơi đây lại là vùng hoang dã, sợ là không tìm được người.

– Là chuyện gì? – Lý Mục hỏi.

– Hầu Ly kia một lòng muốn chúng ta cùng phụ thân hắn kết liên minh với nhau, thậm chí những chuyện thời trẻ của ông ta cũng đều nói hết với ta. Nghe nói mẹ đẻ hắn chính là con gái Quy Tư quốc, rất xinh đẹp, lại thông nhạc lý, giỏi tỳ bà, thanh danh nổi tiếng cả bên ngoài. Năm xưa bà ấy từng được Hầu Định và Cốc Hội Long cạnh tranh đòi cưới, nhưng mà bà ta lại gả cho Hầu Định rồi sinh ra Hầu Ly. Không ngờ vài năm sau, Cừu Trì phát sinh biến loạn, Cốc Hội Long ra lệnh cho quân phản loạn gây loạn tấn công tập kích Cừu Trì, bọn chúng đã phá thành cướp đi mẹ của hắn và hiến cho Cốc Hội Long. Mẹ của hắn cũng là một người phụ nữ quật cường, có cá tính, đã không chịu nhục tự vẫn mà chết. Về sau Hầu Định bình loạn, muốn hợp sức với Quy Tư khởi binh báo thù. Tây Kim lúc ấy chỉ là nơi chật hẹp nhỏ bé, để giải quyết sự việc, Cốc Hội Long đã đưa thi thể mẫu thân hắn về, nói là bà ấy đã chết vào tay phản quân, không hề liên quan đến mình, còn tặng rất nhiều vàng bạc châu báu, mua chuộc được Quy Tư. Quy Tư lui binh, Hầu Định sức một mình không làm gì được, bất đắc dĩ mà ôm hận từ bỏ.

– Chuyện xảy ra đã hơn 20 năm nhưng Hầu Định vẫn luôn nhớ thương thê tử, mỗi khi nhớ tới càng cảm thấy nợ bà ấy. Nhiều năm qua, ông ta vẫn luôn trân quý hồ tỳ bà mà mẫu thân hắn lúc còn sống thường hay dùng. Không ngờ mấy năm trước, có trận lũ lụt làm cây đàn tỳ bà bị hỏng nặng. Hầu Định nằm mơ thấy vợ khóc, trách mình phá bảo vật, khiến nàng đọa đày nơi âm phủ thì càng áy náy, tìm người muốn sửa chữa để đốt cho bà. Nhưng mà tỳ bà này là mẹ đẻ hắn sáng tạo ra, nó có sáu pha và mười tám phím đàn, rất khác biệt với loại đàn thông thường bốn pha và mười lăm phím đàn. Đừng nói là khôi phục lại âm thanh gốc, dù là người có thể đàn và biết âm điệu, chỉ sợ đương thời cũng chẳng tìm được mấy ai. Hầu Định đành phải từ bỏ, nhưng đến nay nó vẫn là mối tâm sự của ông ta. Hầu Ly bị người em trai Hầu Kiên muốn loại trừ, nhưng đến nay hắn vẫn có thể giữ được vị trí tế tử là đều do người cha vẫn mang lòng áy náy với mẫu thân hắn.

– Ý của Hầu Ly là người Hán chúng ta có nhiều nhạc công có tài nghệ cao siêu, nếu có thể tìm được một người sữa chữa được đàn tỳ bà kia, chính là chữa được tâm bệnh bao năm của Hầu Định, ông ta sẽ vô cùng cảm kích.

Tưởng Thao lắc đầu.

– Chỉ là trong thời gian ngắn biết đi đầu tìm một người như thế? Đành phải từ bỏ thôi.

– Tưởng nhị huynh, hay là để muội thử xem!

Lạc Thần không nhịn được nữa đẩy cửa đi vào.

Hết chương 71

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.