Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 8



Màn đêm buông xuống bên ngoài quận thành Đan Dương, đại quân khao thưởng ngay tại chỗ hạ trại. Trong quân mổ heo làm thịt dê, uống rượu không thể kiềm chế, lửa trượng đỏ bừng khắp nơi, tiếng hò hét, tiếng đấm đá kèm theo tiếng cười nói vang vọng cả trong lẫn ngoài Viên Môn.

– Uống!

– Chúng ta liều mạng chiến đấu, bọn họ ngay cả mặt mũi quân phản loạn cũng chưa từng thấy, nhưng mỗi lần thưởng công lao lớn nhất lại là đám người họ!

– Lý biệt bộ, các huynh đệ lần lượt kính huynh! Huynh có dám tiếp không?

Ở một góc khuất của trại, một cây củi quấn dầu cây trẩu đang cháy xèo xèo, ngọn lửa nhảy nhót phản chiếu những khuôn mặt đỏ bừng nồng nặc mùi rượu.

Một đám sĩ quan cùng quân tốt cấp thấp trong quân đang vây quanh Lý Mục, tranh nhau mời rượu hắn. Ánh mắt nhìn hắn ngoài sự ngưỡng mộ còn mang theo sự tức giận bất bình.

Mỗi khi thắng trận trong quân sẽ luận công phong thưởng, đây là lệ cũ.

Trong trận chiến trước, Lâm Xuyên Vương tự biết đã không có đường lui giống như chó cùng rứt giậu bị cùng đường đã quyết tâm dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại.

Dưới trướng của ông ta vẫn còn có hai vạn binh mã đã nhiều năm gây dựng, hơn nữa còn chiếm cứ được địa điểm thuận lợi.

Nếu như lúc ấy không phải Lý Mục một người một ngựa phi ngựa như tia chớp, như một thần binh từ trên trời giáng xuống giết thẳng vào trận địa quân địch, cứu về Cao Hoàn Cao thị vốn đã định sẵn trở thành con ma dưới thanh đao, triệt để làm xáo trộn trận địa của Lâm Xuyên Vương, lại khiến cho sĩ khí triều đình dâng cao chưa từng có, bắt lấy cơ hội, nhân lúc đối phương chưa kịp kết trận họ đã phát động một cuộc tấn công dữ dội, tinh thần chiến đấu của quân phản loạn tan rã, binh bại như núi đổ, mà vốn dĩ đây là một trận ác chiến đẫm máu.

Không đến cuối cùng, không ai dám kết luận kết quả thắng bại.

Ngày hôm ấy, trong chiến trường nhìn mênh mông vô tận kia, giữa hai quân giao đấu, hắn chấp kiên khoác duệ, tay cầm một thanh trường đao, một mặt thiết thuẫn, mạnh mẽ xé bức tường người máu thịt phía trước, để móng ngựa đạp lên trên thi thể tiến lên khiến cho quân địch vỡ mật táng hồn, nhượng bộ lui binh, cho nên cuối cùng không một kẻ nào dám ngăn cản, chỉ đành phải trơ mắt nhìn hắn giương nỏ phía sau, dưới sự truy đuổi của tiễn nỏ mà ở trong thiên quân vạn mã cứu Cao Hoàn về.

Hễ là người nào ngày đó tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đó, dù là đã qua hơn nửa tháng nhưng mỗi khi nhớ tới vẫn nhiệt huyết sôi trào như cũ.

Lý Mục chẳng qua chỉ là một Biệt Bộ Tư Mã, tuổi lại quá trẻ, nhưng tòng quân nhiều năm, sinh gặp loạn thế, thiên hạ chiến loạn, nói thân kinh bách chiến cũng không khoa trương chút nào. Từ một binh lính cấp bậc thấp nhất khi mới nhập ngũ, rồi thăng lên Ngũ trưởng, Thập trưởng, Bách nhân tướng, và cho đến hai năm trước, ở tuổi chưa đầy hai mươi hắn đã thăng chức Biệt Bộ Tư Mã có tư binh doanh riêng, lập nên những chiến công lừng lẫy từ trận chiến này đến trận chiến khác.

Trong quân đội thường trú lại thượng du sông Trường Giang thuộc Hứa thị này, nhắc tới Lý Mục anh dũng thiện chiến gần như ai ai cũng biết, cộng thêm sự hy sinh vì nghĩa và danh tiếng to lớn năm xưa của tổ phụ hắn, trong số các binh lính cùng sĩ quan tầng dưới trong quân đội, hắn là người có lực hiệu triệu nhất.

Từ sau khi đảm nhiệm chức vị Biệt Bộ Tư Mã, binh sĩ đều muốn gia nhập biệt doanh của hắn, coi việc trở thành tư binh của hắn là một điều vinh quang.

Ba trăm binh lính dưới trướng của hắn người nào cũng là dũng sĩ thiết huyết, ngủ cùng lều, mặc cùng áo, mỗi một trận chiến, cùng hắn không màng sống chết xông pha chiến đấu. Tuy nhiên, cho đến nửa tháng trước, tại trận chiến kia, địa vị thần nhân vô song của hắn mới thực sự được khẳng định trong lòng binh lính.

Anh hùng huyết đảm, uy chấn tam quân.

Trận chiến này, đừng nói là công đầu độc tài, dù cho được tôn xưng là chiến thần cũng không đủ.

Nhưng hôm nay luận công phong thưởng, hắn lại chỉ được thăng từ Biệt Bộ Tư Mã lên làm Hữu Tư Mã một trong Ngũ Bộ Tư Mã, mà trước đó vị trí Đô úy vốn bỏ trống tất cả mọi người đều cho rằng lần này ngoài hắn ra thì không ai khác xứng đáng hơn nhưng lại rơi vào tay một con cháu sĩ tộc mấy tháng trước vừa đến trong quân không lâu.

Lúc lệnh khen ngợi vừa phát xuống, ba trăm binh lính thuộc binh Lý Mục đều náo động, những binh sĩ còn lại cũng bàn tán xôn xao, khá là bất mãn.

Có mấy thập trưởng có gan lớn muốn tìm Dương Tuyên để phân rõ phải trái nhưng lại bị Lý Mục ngăn cản. Mọi người thấy hắn hoàn toàn không quan tâm chút nào, bấy giờ mới thôi, nhưng trong lòng vẫn ôm sự bất bình không giải tỏa được, tối hôm nay vẫn hô to tên hiệu “Biệt Bộ” cũ của hắn mười lần nhằm bày tỏ sự bất mãn kịch liệt.

Lý Mục luôn mang nụ cười trên mặt, ai kính rượu cũng không từ chối, uống hết chén này đến chén khác, cùng binh lính tranh nhau nâng ly uống cạn.

“Quân ngồi xe, ta mang nón lá, ngày khác gặp lại xuống xe vái chào.”

“Quân gánh dù, ta cưỡi ngựa, ngày khác gặp lại xuống chào quân!”

“Đừng nói ngõ hẻm mạch thiếu niên nghèo, phong vân tế hội hóa Kháng Long!”

Dần dần, không biết là ai đầu têu, chung quanh bắt đầu có người lấy sống đao gõ làm tiết tấu, hát bài hát đất Việt của nước Việt cổ xưa.

Người tụ tập càng ngày càng nhiều, người tham gia hát càng ngày càng nhiều. Tiếng hát cùng với âm thanh đao kích khiến cho huyết mạch đập thình thịch, ầm ầm dậy sóng, sục sôi cuồn cuộn, theo gió lần lượt lan truyền đến toàn doanh địa, nó khiến cho nhóm sĩ quan sĩ tộc đang uống rượu vui vẻ ở đằng xa bật cười.

Trong tiếng ca, Lý Mục ngồi một mình bên đống lửa, lặng lẽ tự rót rượu uống, nét mặt bình tĩnh.

Bỗng nhiên, tiếng hát chung quanh dần dần biến mất, cuối cùng yên tĩnh trở lại.

Lý Mục quay đầu, trông thấy một thiếu niên một tay cầm bình rượu một tay cầm chén rượu đang đi về phía mình, thu hút một đám sĩ, toàn bộ ánh mắt đều nhìn sang.

Cao Hoàn biết, trong quân đội, loại con cháu sĩ tộc trẻ tuổi không có căn cơ như mình tự nhiên xuất hiện, vừa đến đã đảm nhiệm vị trí thấp nhất là Tư mã là rất không được binh lính hoan nghênh. Những người lính bên dưới kia ngoài mặt không dám biểu hiện gì nhưng sau lưng cực kỳ bài xích những người như cậu.

Cậu vô cùng ngưỡng mộ bá phụ mình. Xuất thân sĩ tộc hạng nhất của Đại Ngu, nhưng khi ông lĩnh quân lại rất được lòng quân, ngay cả sĩ tốt bậc thấp nhất cũng vô cùng ủng hộ ông, hễ là mệnh lệnh của ông thì đều ra sức thực hiện.

Nghe nói lần cuối Bắc phạt của ông bởi vì tình thế bất đắc dĩ nửa đường phải quay về. Mười vạn đại quân vượt Trường Giang quay trở về. Cỏ sậy mùa thu vàng rực, bá phụ đứng bên bờ Bắc giùng giằng không muốn lên thuyền, lúc quay đầu đã rưng rưng nước mắt, quân sĩ phía sau lưng cũng rưng rưng lệ theo, lần lượt hạ bái, thề rằng tương lai nếu như ông tiếp tục hưng binh Bắc phạt, họ vẫn cam nguyện làm binh lính dưới trướng ông.

Lúc ấy Cao Hoàn còn chưa ra đời, cảnh tượng bi tráng khẳng khái ngày đó cậu vô duyên nhìn thấy, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến mục tiêu hướng tới của cậu.

Từ sau khi đến đây, cậu rất muốn tiếp cận làm thân với họ, nhưng vì e ngại thói quen nhiều năm cùng với ánh mắt của người ngoài mà từ đầu đến cuối không dám buông bỏ khí chất mà nên có của con cháu sĩ tộc.

Nhưng Lý Mục thì lại khác.

Ngày đó bị trói ở trước trận, vào lúc cậu đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, quyết không bao giờ cầu xin để đổi lấy tính mạng, thà rằng đầu thân tách rời cũng không thể bởi vì mình mà làm ảnh hưởng đến tên tuổi Cao thị, cậu đã được Lý Mục dùng một phương thức mà trước đây cậu có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng cứu về.

Tìm đường sống trong chỗ chết!

Ngay vào khoảnh khắc đó, vị Biệt Bộ Tư Mã vung đao, thiết giáp dính đầy máu tươi với sát khí sắc bén khát máu tỏa khắp trên người kia đã trở thành một nhân vật có thể đánh đồng với hình tượng bá phụ ở trong lòng cậu.

Cho dù hắn xuất thân thứ tộc, địa vị kém xa so với mình.

Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Cao Hoàn đi đến trước mặt Lý Mục, rót đầy rượu vào chén, hai tay dâng lên, cung kính nói:

– Lý Tư mã, ơn cứu mạng suốt đời khó quên! Xin kính ngài chén rượu này.

Nói xong rồi, cậu nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, trong lòng thấp thỏm.

Từ sau khi được cứu, những ngày qua, ngoài cảm kích ra thì phần nhiều là ngưỡng mộ, cậu vẫn luôn có suy nghĩ được tiếp cận vị võ quan trẻ tuổi này.

Cậu có một cảm giác, Lý Mục không hề coi thường mình giống như những võ quan xuất thân thứ tộc hàn môn ở trong quân lấy việc tích lũy quân công mà đi lên.

Thậm chí ngày hôm đó, khi cậu vừa được cứu ra, bởi vì nhất thời không kìm chế được nỗi lòng, được ôm mang theo mình giết trở về mà khóc thảm thiết, hắn còn đưa tay ra vỗ nhè nhẹ sau lưng mình như muốn an ủi. Sự dịu dàng của đàn ông có lẽ không nhiều hơn thế.

Nhưng mà thái độ của Lý Mục đối với cậu cũng không tính là thân cận. Chí ít còn xa mới đạt tới tình trạng mà Cao Hoàn mong đợi.

Tối nay cậu vẫn ôm mong muốn tìm gặp hắn để cảm ơn nhưng lại bị người khác giữ lấy, nói là bày tiệc an ủi cậu, mãi sau mới thoát thân được, cậu lập tức đến đây ngay.s

Hai tay cầm ly giơ lên ​​không trung, không nhúc nhích chờ Lý Mục bưng rượu lên, vẻ mặt chờ mong cùng có chút khẩn trương, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào chén rượu mình dâng lên, ánh mắt như dán chặt vào đó, đáy mắt như có sóng nguồn cuồn cuộn, như là bị rơi vào trong suy nghĩ xa xôi nào đó, người không nhúc nhích.

Chung quanh lặng ngắt như tờ.

– Lý Tư mã?

Cao Hoàn có chút không hiểu, càng thêm căng thẳng, cẩn thận gọi lên một tiếng.

Ánh mắt Lý Mục khẽ động, hồi hồn lại, cười nhẹ một tiếng, nhận ly rượu trong tay cậu uống một hơi cạn sạch.

Cao Hoàn thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn binh lính xung quanh, thấy vô số cặp mắt đang nhìn mình, cả người đột nhiên nóng bừng lên, không chút nghĩ ngợi, lại rót đầy một chén, giơ lên với mọi người chung quanh, cao giọng:

– Mọi người đều là dũng sĩ từng chung sinh tử với Lý Tư mã, Cao Hoàn tôi kính trọng nhất là dũng sĩ, tôi kính các vị một chén!

Nói xong ngửa cổ uống một hơi cạn chén.

Ngày ấy cậu bị phản quân áp tải đến trước trận, bị đao kiếm kề cổ cũng không chút sợ hãi, càng chưa từng mở miệng cầu xin tha thứ, rất nhiều người ở đây đều chứng kiến rõ ràng, cũng có chút kính nể đối với vị công tử Cao thị nhìn bình thường có vẻ rất kiêu ngạo này.

Con cháu sĩ tộc tuy cao quý, cho dù tòng quân chẳng qua cũng chỉ là tuân theo sự sắp xếp của gia tộc, dùng cái này làm tiền vốn cho sự thăng cấp trong tương lai. Nhưng trong số họ, cũng không phải là không có người có cốt khí.

Vị công tử Cao thị này chính là một ví dụ minh chứng rõ nhất.

Cậu mời rượu Lý Mục bày tỏ lòng biết ơn thì thôi, nhưng lúc này còn chủ động mời rượu cả những người như mình thì đúng là khá bất ngờ.

Mọi người hơi kinh ngạc, quay sang nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía Lý Mục.

Lý Mục mỉm cười, khẽ  gật đầu.

Mọi người liền uống cạn rượu, đồng loạt nói:

– Cám ơn công tử!

Thanh âm như sấm.

Bầu không khí vốn yên ắng lúc nãy sôi nổi trở lại, tiếng cười tiếng nói chuyện, tiếng xì xào liên hồi.

Cao Hoàn tới ngoài tỏ lòng biết ơn ra thì trong lòng còn giấu một chuyện, cung kính mời Lý Mục đến một chỗ vắng người, hành lễ với hắn, nét mặt trịnh trọng:

– Lý Tư mã, tôi có thể nhập doanh của huynh được không? Tôi nguyện đi theo làm tùy tùng cho huynh, tùy ý sai bảo! Xin Lý Tư mã hãy thu nạp tôi!

Lý Mục liếc nhìn cậu một cái rồi bỏ đi ngay.

Cao Hoàn sốt rụôt vừa đuổi theo vừa hỏi:

– Tôi tuyệt đối không phải hạng người ham sống sợ chết! Lần bị bắt này cũng không phải tội một mình tôi! Tôi lập chí báo quốc. Chỉ cần Lý Tư mã gật đầu, tôi chắc chắn sẽ thuyết phục được bá phụ…

Lý Mục dừng bước, chỉ vào một tảng đá to bằng hai vòng tay ôm ở dưới chân:

– Nhấc nó lên đi!

Cao Hoàn sửng sốt.

– Nếu cậu có thể nhấc nó lên được, tôi sẽ thu nhận cậu. – Lý Mục thản nhiên nói.

Cao Hoàn mừng rỡ, hai mắt sáng lên, lập tức tiến lên sắn ống tay áo, đứng trung bình tấn, hai tay ôm lấy.

Nhưng mà hòn đá kia như bị mọc rễ, bất kể cậu dùng sức thế nào tảng đá cũng không nhúc nhích. Cuối cùng cậu dùng hết toàn lực, mặt đỏ bừng vì kìm nén cũng chỉ có thể khiến nó khẽ nhúc nhích một thoáng, chân mình thì mất thăng bằng ngồi phệt xuống dưới đất, cuối cùng đành phải buông tay đứng lên, thở hổn hển không ngừng.

– Lưu Dũng!

Lý Mục gọi to.

Một binh sĩ trẻ trạc tuổi Cao Hoàn, vóc dáng cực kỳ gầy gò, còn thấp hơn Cao Hoàn một cái đầu, hai mắt đảo quanh, nom như con khỉ, chạy nhanh tới hành lễ với Lý Mục:

– Lý Tư mã có gì phân phó ạ?

– Nhấc nó lên.

Lý Mục vào tảng đá.

Thiếu niên nhìn Cao Hoàn, cười hì hì ngồi xổm xuống gầm lên một tiếng, nhấc tảng đá nặng ít nhất một trăm cân lên.

Chẳng những nhấc lên mà còn ôm trước ngực, ở ngay trước mặt Cao Hoàn đi đi về về mấy chuyến, cực kỳ thoải mái, cuối cùng ném xuống đất, phủi tay, hơi khom người với Lý Mục rồi lui đi.

Cao Hoàn mặt đỏ tới tận mang tai, đứng đờ tại chỗ.

– Cao công tử, tôi nghe nói cậu giỏi về thư pháp, khá có tài danh. Ở chỗ tôi chỉ chọn người chuyển quân thạch thôi. Cậu vẫn nên trở về đi, kẻo người nhà lại lo lắng.

Giọng hắn ôn hòa, vỗ vỗ bả vai Cao Hoàn rồi đi.

Cao Hoàn đứng ngây tại chỗ, ngỡ ngàng nhìn theo bóng lưng của Lý Mục, mặt mày ủ rũ.

– Tử Nhạc! Sao ngươi lại ở đây?

Phía sau lưng đột nhiên có người gọi lên.

Cao Hoàn quay đầu lại, nhìn thấy là Lục Hoán Chi hôm nay theo quan viên Kiến Khang tới nơi này khao quân.

– Dật Đình!

Cậu gọi tên bạn thân, vẻ ủ rũ trên mặt mới tan biến, nở nụ cười.

Lục Hoán Chi hai tay chắp phía sau nhìn theo bóng lưng rời đi phía trước kia.

– Hắn ta xuất thân thứ tộc, chỉ là một Tư Mã, dù là trước trận cứu ngươi nhưng đó cũng là điều đương nhiên, hơn nữa còn có thể tranh công với bá phụ ngươi. Ngươi cần gì phải tự hạ thấp thân phận mà thân cận với hắn ta chứ?

Lúc Lục Hoán Chi nói chuyện không hề hạ giọng chút nào, hiển nhiên cũng không hề để ý chuyện sẽ bị người khác nghe thấy.

Cao Hoàn vội quay đầu lại, nhìn thấy Lý Mục vẫn tiếp tục bước đi, bóng lưng không có gì khác thường giống như không nghe thấy, cậu thở phào nhẹ nhõm, lập tức đè thấp giọng nói:

– Nhưng nếu không có huynh ấy thì ta đã biến thành ma không đầu rồi. Ta không quan tâm huynh ấy xuất thân gì, ta chỉ muốn kết giao với huynh ấy. Ta chỉ sợ huynh ấy không ưa ta thôi. Nếu ngươi thấy hành vi của ta đáng xấu hổ thì về sau cách xa ta ra là được.

Lục Hoán Chi chưa từng thấy cậu dùng cách nói chuyện nặng nề như thế với mình thì sững người, ho khan một tiếng:

– Thôi thôi, tùy ngươi. Đại huynh ta đã bình định được loạn Lâm Ấp quốc, sắp về rồi. Chờ huynh ấy về, bá phụ ngươi cũng rảnh rỗi, ta đoán mình sắp phải gọi a tỷ ngươi là tẩu tẩu rồi. Hai chúng ta là người một nhà, cần gì vì một người ngoài mà làm ảnh hưởng đến tình huynh đệ của chúng ta vậy?

Đại huynh của Lục Hoán Chi là Lục Giản Chi là người mà Cao Hoàn bội phục nhất trong bao nhiêu năm qua. Sở dĩ cậu lập chí tòng quân ở mức độ lớn cũng là chịu sự ảnh hưởng của Lục Giản Chi. Nghe nói anh ta ít ngày nữa trở về thì cười tươi, gật đầu:

– Đợi đại huynh về, ta sẽ đi thăm hỏi huynh ấy.

Cậu lại quay đầu lại lần nữa, thấy bóng dáng kia đã đi càng lúc càng xa, dần dần biến mất trong bóng đêm.



Với sức mạnh của đôi tai Lý Mục làm sao mà không nghe được cuộc đối thoại sau lưng giữa Lục Hoán Chi cùng Cao Hoàn cơ chứ? Cái tên đó dường như hòa vào trong máu thịt của hắn, dùng phương thức như thế, ở kiếp này lần đầu tiên theo làn gió đêm mơ hồ truyền vào trong tai hắn.

Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay từ từ nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

– Kính Thần!

Bên cạnh có  người gọi hắn.

Hắn ngẩng lên, thấy là cấp trên hiện giờ của mình Hổ Bí Tướng quân Dương Tuyên thì dừng lại.

Dương Tuyên vội vàng đi tới, đi đến gần rồi ngửi được mùi rượu khá đậm.

– Kính Thần, ta đang tìm ngươi đây! – Dương Tuyên nói.

– Tướng quân có chuyện gì cứ nói ạ. – Lý Mục vài chào, cung kính nói.

Hắn nhập ngũ khi còn trẻ, những năm đầu trải qua nhiều thăng trầm, sống đầu đường xó chợ. Lúc mười lăm tuổi vô tình gặp được Dương Tuyên, được anh ta trọng dụng, gia nhập dưới trướng anh ta cho tới hôm nay.

Cho dù về sau Dương Tuyên bởi vì ủng hộ Hứa thị làm loạn xưng đế, công phá Kiến Khang, sau khi binh bại đã tự vẫn bỏ mình, tính ra thì cũng chết ở trong tay mình, nhưng mà Lý Mục vẫn hết sức kính trọng vị cấp trên đã một tay đề bạt mình như trước.

Từ sau khi gã bỏ mình, hắn đã sai người hậu táng, tiếp đó dùng quyền hành trong tay đặc xá cho cả nhà Dương môn, tránh cho con cháu bị liên lụy tai ương.

– Kính Thần, phong thưởng hôm nay ta biết bất công với ngươi. Mới rồi ta đi tìm Tư Đồ trần tình với ngài ấy. Nhưng mà…

Trong mắt gã đầy vẻ khó xử, ngập ngừng.

– Tư Đồ nói, ngươi đã cứu con cháu Cao thị ở trước trận, dù là cực khổ lập được công lao nhưng Cao công đã hứa phong thưởng cho ngươi rồi. Một công lao không thể nhận hai phần thưởng, đề bạt ngươi làm Tư Mã đã là đặc cách rồi…

Gã thở dài:

– Tại ta vô năng. Nhưng mà ngươi đừng trách ta. Năm đó lần đầu tiên ta thấy ngươi công thành thì đã biết ngươi không phải người tầm thường, bao nhiêu năm nay, quả nhiên là không hề nhìn lầm ngươi. Ta biết, sớm hay muộn ngươi cũng sẽ trở nên nổi bật!

Tổ tiên của Dương Tuyên là hào cường thế đại kinh sở, trong nhiều năm đã tự thành một tổng thể của riêng họ tại một vùng Kinh Tương. Nhưng dạng xuất thân thứ tộc như gã dẫu cho có công lao khổ lao thế nào thì ở trong mắt môn phiệt, chẳng qua cũng chỉ là một võ tướng chỉ đáng cho mình sử dụng chinh phạt mà thôi.

Dương Tuyên được tôn xưng là mãnh tướng hạng nhất của Hứa thị, nhưng hiện giờ cũng chỉ đứng trong hàng ngũ tướng quân tạp hào, địa vị thấp hơn tứ chinh, tứ trấn, tiền hậu tả hữu tướng quân. Những tướng quân kia đều xuất thân sĩ tộc.

Dù là có quyết tâm dành được quân công đi lên địa vị như hiện giờ thì sao, ngay cả con trai của Hứa Tiết cũng có thể sai khiến mình. Dương Tuyên ngoài miệng an ủi như thế, nhưng nghĩ đến đãi ngộ mình nhận được, trong lòng không khỏi tự thấy thương cảm.

Lý Mục nói:

–  Tư Đồ nói rất có lý. Huống chi ti chức ngày hôm đó cứu người cũng không phải để thăng quan thăng chức. Tấm lòng của tướng quân ti chức vô cùng cảm kích. Tướng quân không cần phải cầu xin gì cho ti chức đâu.

Dương Tuyên nghe hắn an ủi mình thì càng thêm áy náy.

Thành thực mà nói gã làm sao mà không đoán ra được, sở dĩ Hứa Tiết chèn ép công lao của Lý Mục tuyệt đối không phải lấy cái lý do một công hai thưởng này. Chắc chắn ông ta đã nghi ngờ Lý Mục muốn đầu nhập Cao Kiệu, cho nên mới không màng sống chết mà mạo hiểm cứu Cao Hoàn trước trận trở về.

Loại vũ lực và can đảm bực này, đừng nói Đại Ngu, dù là khắp Trung Nguyên, ngay cả Mộ Dung Tây người Tiên Ti Hạ quốc được xưng là thiên hạ đệ nhất mãnh tướng cũng không thể làm được như thế.

Bậc hãn tướng này nếu như sinh hai lòng, đối với Hứa thị mà nói chỉ e dù có gi3t chết cũng không muốn để cho người khác trọng dụng.

Theo sự suy đoán của Dương Tuyên, Hứa Tiết mượn cơ hội này để ra đòn cảnh cáo, đợi tương lai có một biểu thị tương ứng.

Nghĩ đến điều này, lại thấy Lý Mục có vẻ như không có quá nhiều để ý liền từ bỏ, chỉ nói:

– Lâm Xuyên Vương đã đền tội, còn lại chính là thế cục Giang Bắc. Ngươi nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi, qua vài ngày nữa sợ là phải rút quân về Kinh Tương, đến lúc đó lại là một chặng đường dài cực khổ.

Lý Mục nói:

– Ti chức đang định tìm tướng quân để thảo luận một chuyện. Đại quân ta chỉ luôn chú trọng trọng binh trấn thủ một vùng Kinh Tương, còn đối với vùng hạ du, Nghĩa Dương thì phòng thủ trống không. Nếu như người Yết đổi lấy Nghĩa Dương, bất kể Kinh Tương hay là Quảng Lăng Cao tướng quân sợ rằng đều không thể đề phòng đến đầu đến đuôi, một khi bị phá, cục diện sẽ khó mà ứng phó nổi.

Dương Tuyên không lưu tâm:

– Địa lý của Kinh Tương lấy thượng du Đại Giang là quan trọng nhất, nếu như người phương Bắc muốn lấy Giang Nam thì trước tiên là phải lấy được Tương Dương, vì vậy Hứa Tư đồ đã trấn thủ ở đó nhiều năm rồi. Nghĩa Dương không phải là vùng đất quan trọng, Hoài Bắc càng không có chỗ tốt, dù là đánh hạ Nghĩa Dương rồi xuôi nam cũng không thuận tiện, lại có rất nhiều núi non hiểm trở, nước chảy xiết, cực kỳ bất tiện. Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.

Lý Mục nói:

– Ti chức nghe nói Nghĩa Dương có một đường rất thuận tiện xuống phía nam, chẳng qua là người biết rất ít. Lúc trước ở lân cận cũng từng bắt được mật thám của người Hạ. Ty chức nguyện lĩnh ba trăm binh sĩ dưới doanh sáng mai khởi hành, đến Nghĩa Dương để ứng phó thăm dò trước, hành sự tùy hoàn cảnh.

Dương Tuyên kinh ngạc:

– Ngươi thật sự lo lắng cái này à?

– Xin tướng quân hãy hạ lệnh.

Dương Tuyên trầm ngâm chốc lát, gật đầu.

– Thôi được. Nhằm đề phòng bất trắc, ta trao binh phù cho ngươi, ngươi vượt sông đi Nghĩa Dương trước, có thể điều động lính phòng giữ Nghĩa Dương. Nếu Hoài Bắc có dị động gì thì lập tức báo về.

– Ty chức tạ ơn tướng quân!

Dương Tuyên vỗ vai hắn:

– Đi nghỉ sớm đi, sáng mai còn phải khởi hành đấy.



Canh tư, doanh trại vốn ồn ào đã hoàn toàn yên tĩnh lại.

Vùng hoang dã bên ngoài quận thành Đan Dương tối đen như mực, xung quanh doanh trại chỉ còn lại những đốm lửa rải rác, soi rõ bóng dáng của những người lính tuần tra ban đêm.

Bóng đêm mênh mông, ánh trăng soi con sông. Bao nhiêu tâm sự theo dòng nước cuồn cuộn chảy về phía đông chôn giấu nơi đáy sóng, chỉ còn lại thế sự như cờ, lòng người như mặt.

Tiếng thủy triều ầm ầm, Lý Mục đứng bên bờ sông, ngắm nhìn vầng trắng trên sông, bóng lưng cô độc thẳng tắp.

Cách phía sau lưng hắn không xa là ba trăm kỵ binh đã chuẩn bị đứng trang nghiêm, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng là ngay lập tức lên đường.

Hạ binh tại Nghĩa Dương, phát động tiến công một cách bất ngờ. Trận chiến Nam Bắc đã từng xảy ra kia cuối cùng tuy lấy Ngu yếu thắng mạnh mà kết thúc, nhưng bởi vì sơ ý làm mất Nghĩa Dương, bị người Hạ đánh mở đường xuôi nam, Giang Đông đã từng rơi vào cục diện cực kỳ bất lợi, chiến sự vẫn mãi kéo dài liên tục hơn một năm mới chấm dứt.

Nhưng mọi thứ sẽ thay đổi, bắt đầu từ đêm nay.

– Từ nay về sau, phần đời còn lại của thiếp phó thác cho lang quân.

Lời nói ngày xưa hôm nay tại chỗ nay không còn nữa, nhưng giọng nói đó vẫn còn vương vấn, như tiếng nước sông hằng đêm, vang vọng bên tai hắn.

Lý Mục đón gió đêm, cuối cùng ngắm nhìn bầu trời đêm đen kịt không trông thấy điểm cuối của Đài Thành, quay người lại.

Ba trăm khinh kỵ, trong tiếng móng ngựa đạp lên đất bằng phát ra âm thanh vang dội, dọc theo bờ sông chạy về phía tây, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm. Chỉ còn lại mảnh trăng bàng bạc này lặng lẽ chiếu sáng con sông chảy xuôi về phía đông, từ đời này sang đời khác, năm này qua năm khác, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.

….

Cách đó trăm dặm, trên Bạch Lộ Châu, tối nay giờ phút này, Lạc Thần cũng chưa đi ngủ.

Hơn nửa tháng trước, được biết A đệ được cứu, bệnh tình của nàng dần dần chuyển biến tốt lên.

Bệnh tình của nàng vừa tốt lên, Tiêu Vĩnh Gia lập tức quay về Bạch Lộ Châu.

Bởi vì Cao Kiệu cả ngày bận rộn, lại phụng hoàng mệnh đi Đan Dương khao quân, Tiêu Vĩnh Gia liền đưa con gái cùng đi với mình.

Tối nay nàng trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng khoác áo đứng dậy, đi đến trước cửa phía tây ngồi dựa ở đó, hai tay chống ở cửa sổ, chống cằm ngắm nhìn vầng trăng giữa không trung, suy nghĩ chập trùng.

Bạch Lộ Châu là một nơi rất đẹp, đặc biệt là vào cuối mùa xuân hàng năm, khi thủy triều lên mỗi đêm, hoa và trăng tôn nhau lên. Nhưng có lẽ trong tiềm thức nghĩ rằng nó đã chia cắt cha mẹ mình, Lạc Thần vẫn luôn không thích nơi này.

Đặc biệt là tối nay, chẳng biết tại sao, loại cảm giác này còn mãnh liệt hơn.

Cách đó không xa, trong màn đêm yên tĩnh này, tiếng nước thủy triều không ngừng vang lên, rơi vào tai càng rõ ràng.

Thậm chí, nó dường như có một chút sức mạnh đáng sợ.

Trong lòng nàng dần dần dâng lên một cảm giác u sầu trước nay chưa từng có, khiến người ta chỉ muốn khóc.

Nàng không thích loại cảm giác này.

Nàng chỉ muốn mau mau rời khỏi nơi này, tốt nhất là không bao giờ quay lại nữa.

Nhưng mà lần này, Lạc Thần ở một mạch ba tháng liền. Mà trong ba tháng này, sự chú ý của nàng gần như đều bị tin tức chiến sự Giang Bắc truyền đến thu hút, không còn tâm trạng u sầu hoa trăng như buổi tối hôm nọ nữa.

Mà không lâu khi nàng đi theo mẫu thân đi Bạch Lộ Châu, Giang Bắc truyền đến tin tức, Yết Quốc phương Bắc tiến đánh Nghĩa Dương.

Nghĩa Dương nằm ở Giang Bắc, là lãnh thổ thuộc Giang Bắc còn lại rải rác của Đại Ngu vốn không nằm trong phạm trù vùng yếu địa tranh đoạt của binh gia, cho nên Đại Ngu ban đầu không cho trọng binh đóng giữ tại đây. Cũng may trước đó, họ đã có đề phòng trước, quân coi giữ mượn lợi thế của địa thế, lại mạnh mẽ thủ vững ở quan ải, trước khi đợi được viện binh của đại tướng quân Cao Duẫn, mấy ngàn quân coi giữ đã đối mặt với mấy vạn người phương Bắc tiên phong nhưng lại không để cho một con thuyền nào có thể sang sông.

Chiến sự sau đó bộc phát toàn diện.

Thượng Thư Lệnh Cao Kiệu hoàn thành việc chuẩn bị phòng thủ Giang Bắc xong đã đích thân vượt sông lao tới Quảng Lăng, bổ nhiệm thứ sử Từ Dương Cao Duẫn làm Tả Tướng quân, Đại đô đốc quân sự, bổ nhiệm Cao Dận làm Chinh Bắc tướng quân, tiên phong đô đốc, cùng với Trung Thừa Lục Giản Chi vừa mới hồi triều không lâu chia ra ba đường, dọc theo sông Hoài lên phía Bắc nghênh đón đại quân địch quốc xuôi nam. Trong ba tháng ngắn ngủi, liên tiếp thủ thắng, sĩ khí Giang Đông tăng vọt, trận chiến cuối cùng đã hoàn toàn đánh tan trăm vạn Hạ binh hùng hổ xuôi nam.

Người Hạ thất bại thảm hại tháo chạy về phía Bắc sông Hoài, Đại Ngu nhân cơ hội này đẩy biên giới phía Bắc đến khu vực Hoài Nam. Mà Hạ quốc phương Bắc bởi vì trong nước theo đó đại loạn, các tộc Tiên Ti, Hung Nô, Hồ tộc vốn thần phục Hạ thừa cơ đồng loạt khởi binh tạo thế, Bắc Hạ tràn ngập nguy hiểm, không còn sức đâu mà dòm ngó Giang Đông nữa. Nguy cơ Giang Tả cuối cùng đã có thể tạm thời được giải trừ.

Bắt đầu từ trận chiến Nghĩa Dương đến lúc người Hạ bại lui về Hoài Bắc, Đại Ngu chẳng những thủ thắng, thắng được trận đại chiến liên quan đến sinh tử quốc vận, hơn nữa, còn thắng trong thời gian ngắn ngủi ba tháng.

Tin tức thắng lợi nhanh chóng lan truyền khắp Giang Đông, dân chúng sôi trào. Danh vọng của Cao thị trải qua trận chiến này đã đạt tới mức độ trước nay chưa từng có.

Tháng tám năm Hưng Bình thứ mười lăm, Lạc Thần còn đang ở Bạch Lộ Châu nhận được tin tức phụ thân sắp quay về kinh thì hết sức vui mừng.

Tất cả những phiền muộn cùng ưu sầu thiếu nữ khiến nàng lo lắng lúc trước đã theo tin tức vui vẻ này mà biến mất toàn bộ.

Đó là một buổi trưa tháng 8 đầy nắng, suốt mấy tháng qua, đường đệ Cao Hoàn vẫn luôn ở tại Kiến Khang vui vẻ lên thuyền đi lên Bạch Lộ Châu, muốn đón Lạc Thần về thành.

– A tỷ ơi, đệ nghe nói, bá phụ ban đầu chính là tiếp thu ý kiến của huynh ấy, ngay lúc chiến sự mới bắt đầu nhân lúc binh Hạ chưa tập kết xong đã chủ động nghênh đón tấn công. Huynh ấy cảm tử tiên phong, năm trận chiến thắng cả năm, lập nên công lao hiển hách. Bây giờ ngay cả bệ hạ cũng biết tên huynh ấy nữa. Nghe nói huynh ấy từng đơn đao giết vào trước trận phản quân cứu được đệ thì rất tò mò, khâm điểm muốn gặp huynh ấy đó.

Lý Mục, cái tên mà mấy tháng trước Lạc Thần lần đầu tiên nghe nói đến bây giờ đã gần như quên hẳn thì nay từ chỗ đường đệ lại một lần nữa rơi vào trong tai nàng.

Hết chương 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.