Xuân Giang Hoa Nguyệt

Chương 90



Dọc theo sườn núi, Lạc Thần không ngừng lăn xuống.

Những lát cỏ cắt vào làn da mỏng manh lộ ra của nàng, đá vụn lổn nhổn có lớn có nhỏ trong bụi cỏ nghiền nát tay chân và cơ thể của nàng.

Đau nhức khắp người.

Nhưng nàng đã hoàn toàn mất đi sự khống chế đối với thân thể, chỉ biết nhắm nghiền mắt lại, lăn càng ngày càng nhanh, giống như sắp lăn vào vực sâu không đáy.

Ngay khi trời đất quay cuồng và từng cơn đau nhức kéo dài vô tận thì đột nhiên, đà lao xuống dừng lại.

Nàng giống như đụng phải một bức tường kiên cố.

Bức tường kiên cố, dày dặn và ấm áp này cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết cho nỗi đau của nàng.

Đón được nàng là hai tay cùng với lồ ng ngực của Lý Mục.

Nàng được hắn đón lấy. Tóc tai hỗn loạn rối bời, sắc mặt tái nhợt, quần áo rách bươm, lộ ra nửa bờ vai trắng như tuyết đầy vết xước, trông rất thê thảm, nàng từ từ mở hai mắt ra, cùng hắn nhìn nhau một lát, rồi mới dường như hoàn hồn trở lại, run rẩy gọi câu “lang quân ơi”, hai mắt đỏ lên, hai tay nắm chặt tay áo của hắn, chúi đầu vào trong lòng hắn mà khóc nức lên.

Đau lòng, xót xa cùng với tự trách như con dao xoắn lấy Lý Mục. Hắn ôm chặt lấy nàng, hôn lên vầng trán lấm tấm cỏ vụn, còn bị cỏ phía trước cào vài vết sẹo nhỏ của nàng.

Hầu Ly thở hồng hộc đuổi theo, nhìn sườn đồi nơi con bạch hổ nhỏ đã biến mất hồi lâu, dậm chân tiếc nuối, quay sang nhìn Lý Mục đang ôm phu nhân của mình dỗ dành, đợi một lát, thật sự là không thể chờ được nữa, cẩn thận đi tới, cười nịnh nọt dùng tiếng Hán sứt sẹo mà nói:

– Chúc mừng Lý thứ sử đã cứu được phu nhân. Xin hỏi phu nhân, con bạch hổ nhỏ vừa nãy sao cô phát hiện ra nó vậy?

Lạc Thần lúc này mới phát hiện bên cạnh còn có người khác, vội vàng buông tay áo của lang quân mà mình vẫn đang túm chặt ra, chui ra khỏi lồ ng ngực hắn, cúi đầu lau nước mắt còn vương lại trên mặt.

– Là…cậu à?

Khi nàng ngẩng mặt lên, Hầu Ly đột ngột trợn trừng mắt, chỉ vào Lạc Thần mà lắp bắp.

Nhạc sư thiếu niên tấu đàn tỳ bà Hồ ngày ấy thực sự đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng gã, gương mặt này đến nay mỗi khi nhớ đến đều vẫn sống động như ở ngay trước mắt. Cho nên vừa nhìn thấy khuôn mặt của vị thứ sử phu nhân, tuy rằng một người là nam một người là nữ, giả dạng cũng khác một trời một vực, nhưng mà gã chỉ nhìn một cái là nhận ra được ngay.

Gã vô cùng kinh ngạc ngỡ ngàng, đần hết cả người. Cho đến khi nhìn thấy Lý Mục cởi áo khoác ngoài nhanh chóng choàng lên vai nàng, đỡ nàng đứng lên, bấy giờ mới lấy lại tinh thần, cuống quýt cúi đầu xuống.

Lạc Thần biết gã nhận ra mình, gật đầu với gã, xem như thừa nhận, sau đó gắng gượng ổn định tinh thần, kể lại tình cảnh mà mình đã đụng phải con bạch hổ nhỏ kia.

Nàng vẫn còn sợ hãi và vẫn còn bị sốc, nhưng Hầu Ly nghe xong thì mừng như điên.

Gã chuyên nuôi dưỡng mãnh thú, thủ hạ có thú sư tinh thông thuần thú, cho nên bản thân cũng rất am hiểu chuyện này. Vừa nãy nhìn thấy con hổ trắng nhỏ đó từ xa, nó mới bốn năm tháng tuổi, không chỉ có bộ lông hiếm thấy mà còn có hàm cao và rộng, vai rộng và bàn chân khỏe, nhìn thoáng qua là biết ngay nó nó sẽ là vua của các loài thú trong tương lai, trong lòng chỉ mang một ý nghĩ là bắt được nó về.

Nghe Lạc Thần kể về cuộc đối đầu giằng co với nó, hai mắt gã càng sáng rực hơn:

– Tôi đã nuôi rất nhiều thú con, nhưng mà chưa từng nhìn thấy có con vật nào lại linh thông như thế cả. Nếu như có thể bắt được nó rồi thuần hóa nó và sau này sẽ nghe lời tôi, hổ báo gì đó khác không cần cũng được.

Nhạc sư thiếu niên mà gã gặp lúc trước bởi vì vừa gặp đã yêu thích, từng xin người từ chỗ Lý Mục nhưng không thành, mới biết là người của Lý Mục, cho nên đành phải từ bỏ, nhưng mà trong lòng luôn vẫn thấy tiếc nuối. Hôm nay mới biết được thì ra đó không phải nam giới mà là phụ nữ, không những thế còn là phu nhân của Lý Mục.

Mấy ngày nay, gã đã đi theo Lý Mục vất vả khổ sở tìm người, tận mắt nhìn thấy hắn vì truy tìm thê tử mà không ngủ không nghỉ, bản thân làm sao còn dám có ý nghĩ gì khác nữa, ngay cả nhìn thêm một cái cũng sợ mạo phạm người ta, nói xong rồi thì hơi cúi người sau đó vội vàng rời đi.

Bên kia một tuỳ tùng cũng đi tới bẩm báo và xin xử tội với Lý Mục, nói là bọn họ bị mấy võ sĩ Tiên Bi liều mạng chống cự bám lấy, không thể nào phân thân ra được, cho nên đã để hai huynh muội Mộ Dung kia trốn thoát được. Vừa rồi họ mới giết được hết đám võ sĩ kia, hiện đang cho người đuổi theo rồi.

Trời đã tối, Lý Mục biết muốn đuổi theo cũng không có hy vọng gì lớn, tuy căm hận trong lòng khó tiêu, nhưng thấy thê tử mặt tái nhợt, nói mấy câu với Hầu Ly là cả người như mất hết sức lực, run rẩy đứng thẳng cũng không xong, biết nàng cần phải nghỉ ngơi ngay lập tức, vì thế ra lệnh đi trước dàn xếp, nghỉ ngơi qua đêm ngay tại chỗ.

Lều trại được dựng lên, lửa trại được đốt lên.

Lý Mục biết nàng sợ hãi nhiều ngày, tay chân trầy trụa, càng thương nàng khôn cùng, sợ nàng mệt mỏi, tuy rằng xa cách nhiều ngày, hắn cũng có không có ý định muốn nàng, chỉ cẩn thận bôi thuốc cho nàng, sau đó ôm nàng nằm xuống dịu dàng nói:

– Nàng ngủ đi.

Lạc Thần nhắm mắt một lát, chợt lại mở choàng mắt ra, nhìn hắn vẫn đang cúi đầu nhìn mình, trong mắt dần dần hiện lên một tầng sương mờ.

– Lang quân ơi, thiếp sợ lắm, thiếp sợ mình sẽ không được gặp lại chàng nữa…

Giọng của nàng yếu ớt như đang khóc.

– Đừng sợ, ta ở đây, ta ở đây rồi…

Lý Mục vỗ nhẹ vào lưng nàng, dỗ dành nàng giống như đứa trẻ bị hoảng sợ.

Nàng vươn bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt gầy gò một tầng râu ria của hắn, đột nhiên lao vào trong lòng hắn, cánh tay ngọc ôm chặt lấy hắn, hôn lên hắn không ngừng.

– Lang quân ơi, chàng có muốn A Di không…

Nàng vừa hôn vừa khóc, vừa cầu xin hắn bằng mọi cách có thể.

Không có người đàn ông nào trên đời này có thể cưỡng lại một người dày vò và đáng yêu như vậy.

Lý Mục ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng, chiếm lấy nàng.

Thân hình kiên cố ấm áp, hơi thở quen thuộc cuối cùng xua tan đi bóng ma trong lòng Lạc Thần.

Trong khoảnh khắc được hắn chiếm hữu, nàng lại khóc lên.

Nàng không phải đang nằm mơ, hắn cuối cũng vẫn nhận được thông tin từ nàng, đi tới bên nàng.

– Lang quân, lang quân ơi…

Nàng vừa hổn hển vừa không ngừng gọi hắn lang quân.

Lý Mục dùng thân thể của mình đáp lại nàng, hầu hạ nàng, rốt cuộc khiến nàng kiệt sức, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn.

Sau khi nàng chìm vào giấc ngủ, Lý Mục nhìn đăm đắm vào đôi môi hơi nhếch lên của cô gái trong ngực, dung nhan kia dường như cuối cùng cũng có được mỹ mãn mà ngủ say, hai mắt sưng nhẹ hồng hồng, thật lâu không ngủ được.

……

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Mục đốt ba đống lửa báo hiệu, đến sau giờ ngọ, hắn đã lần lượt gọi những tùy tùng của mình trở lại.

Việc truy đuổi tung tích của Mộ Dung Thế quả nhiên là không có kết quả.

Nhìn phía Bắc rộng lớn hoang vu, hắn đứng ở nơi đó một hồi, nói:

– Trở về đi.

Khi đoàn người chuẩn bị lên đường, Hầu Ly vẫn còn chưa chịu đi về cùng, mang theo linh khuyển nói muốn tiếp tục ở lại để bắt con bạch hổ nhỏ kia.

Lý Mục biết gã có sở thích này, gặp được con thần thú hợp ý, nếu không bắt được chắc chắn không thể an tâm trở về, nên cũng không ngăn cản. Để cảm ơn gã lần này đã hỗ trợ mình, hắn để lại một bộ phận tuỳ tùng trợ giúp gã bắt thú, mình thì mang theo những người còn lại lên đường trở về.

Đường về thuận buồm xuôi gió, năm sáu ngày sau mới về tới Nghĩa Thành.

Trận chiến bao vây thành đã kết thúc từ lâu, dân trong thành vào mấy ngày trước cũng đã dời trở lại trong thành.

Cuộc chiến này gần như không cần quân Nghĩa Thành động thủ, quân đội Tây Kim trong thành tự giết hại lẫn nhau, kết thúc cuộc vây thành.

Binh lính ở tầng chót trong quân đội ước chừng có một nửa là người Hán. Không tìm được gì để ăn, liền bắt đầu tàn sát mấy trăm chiến mã kỵ binh lúc đó còn chưa ở ngoài thành, cùng bộ binh xông vào thành, mấy ngày sau, khi những con chuột cuối cùng cũng bị bắt sạch, tướng lĩnh Tiên Bi cùng với mưu sĩ bày mưu tính kế phá vòng vây, âm thầm triệu tập đội ngũ một ngàn binh Hán, tàn sát tập thể, sau đó tính toán nhân lúc trời tối bỏ thi thể xuống dưới thành, chồng lên thành núi, lấy cây cầu người này để dẫm lên xung phong liều chết xông ra ngoài.

Lý Mục đã có chuẩn bị từ trước. Ngay khi thi thể đầu tiên được ném từ trên đầu tường thành xuống, quân coi giữ lập tức phát giác ra, dùng kèn nhanh chóng triệu tập người, dọn sạch thi thể đi.

Trên đầu tường thành cứ ném một thi thể xuống dưới thì dọn một thi thể. Ném trăm thi thể thì dọn trăm thi thể.

Cầu người thất bại, tin tức tướng lĩnh Tây Kim tàn sát Hán binh tầng chót cũng lan truyền rộng ra ngoài.

Những binh lính Hán còn lại trong quân đội mặc dù đều là vũ khí giết người không chớp mắt, nhưng trong quá khứ, họ hoặc là bị bắt làm lính, hoặc là trong loạn thế không có kế sinh nhai, vì kiếm cơm ăn mà đi vào quân đội, biết được tin tức đã âm thầm bàn bạc với nhau toàn bộ phản bội, nhảy vào trong doanh giết thượng cấp, sau đó lại chém giết lẫn nhau với binh lính Tiên Bi.

Trong hai ngày đó, bên trong thành đã biến thành một địa ngục nhân gian.

Tới ngày thứ bảy của cuộc bao vây thành, mấy ngàn Hán binh Tây Kim khi giết người Tiên Bi cuối cùng đã trèo lên tường thành, cầu xin đầu hàng, thề từ nay quay về làm Hán binh, nguyện trung thành với Lý Mục.

Đến lúc này, cửa thành bị phong kín mới được mở ra.

Một trận chiến này đối với Tây Kim mà nói không phải là trận đại chiến, nhưng hoàng đế Tây Kim muốn cần thiết phải thắng. Thứ nhất là để lập uy, thứ hai cũng để ủng hộ quân tâm cho cuộc tấn công Trường An sắp tới, cái nào cũng có lợi. Nhưng mà đồng hành theo quân ngoài phải đủ lương thực ra thì trang bị cũng là thứ thượng đẳng, thậm chí còn có hai ngàn kỵ binh, có thể nói là binh tinh lợi khí, nhưng không ngờ là sẽ bị thất bại, chẳng những hao binh tổn tướng mà còn khiến cho đối thủ được lợi lớn.

Nghĩa Thành kiếm đủ số quân nhu, đao, thương, kiếm, kích, cung tiễn, và quân lương đủ cho toàn thành dùng trong một tháng, cùng với hai ngàn con chiến mã, chiến quả cực kỳ phong phú.

Để trả khoản vay ngũ cốc trước đây của Hầu Định, Lý Mục đã chọn một ngàn chiến mã trong đó đưa đi Cừu Trì.

Chiến mã cực kỳ quý, từ ý nghĩa nào đó thì thậm chí còn quý giá hơn so với binh lính.

Hầu Định đã nhận được tin tức quân đội Tây Kim tấn công Nghĩa Thành từ trước, biết đây là trận ra oai phủ đầu của Cốc Hội Long đối với mình. Vốn dĩ ông ta cũng không có lòng tin vào việc Nghĩa Thành không giữ vững được thành trì. Tuy rằng Lý Mục vẫn chưa lên tiếng xin giúp đỡ, nhưng ông ta cũng làm tốt việc chuẩn bị phát binh viện trợ bất cứ lúc nào, lại không nghĩ rằng cuối cùng chẳng những không cần mình phát binh mà còn nhận được tin tức Lý Mục giành được chiến thắng lớn, hơn nữa, mấy ngày sau ông ta còn được tặng một ngàn con ngựa, thật sự là vui mừng quá đỗi.

Có qua có lại mới toại lòng nhau, ông ta lại chuẩn bị 50 xe lương, biết được tin phu nhân của Lý Mục bỏ tiền để mua cây gai dầu của người dân địa phương, liền mệnh lệnh cho dân chúng thu hoạch với số lượng lớn, trong vòng vài ngày, hàng chục xe đã được thu gom, cùng lương thực đều được đưa tới, dùng cái này để đáp lại quà của Lý Mục.

Lý Mục nhận được quà, chừa lại quân lương, còn lại phân phát toàn bộ cho từng hộ gia đình theo chủ hộ.

Toàn thành ăn mừng, người lớn và trẻ em, tất cả đều vui mừng hớn hở.

……

Vào ngày Lạc Thần trở lại thành, lúc gần đến cửa thành tin tức đã lan truyền ra, gần như toàn bộ dân trong thành đều đổ xô ra khỏi nhà ra ngoài đường để đón nàng.

Cao Hoàn thậm chí còn tự mình lái xe ngựa chở a tỷ, đưa nàng trở về phủ thứ sử.

Lạc Thần đi vào thứ sử phủ, phát hiện nơi này nàng từng bước thu dọn sạch sẽ lại bởi vì bị vây hãm bảy tám ngày lại gặp phải một đại họa mới. Không cần phải nói, sảnh trước thì bức tường bị sập, và một số phòng trong nhà vừa mới được tu sửa xong cũng bị cháy rụi. Sau đó, mặc dù đã được thu dọn sạch sẽ nhưng về sau, theo như A Cúc cùng mấy thị nữ nói lại, khi họ vừa trở về cũng hỗn độn như thế, vườn hoa trong sân của Lạc Thần cũng bị giẫm đạp hỏng hết rồi.

Những ngày này, A Cúc cả ngày tự trách bản thân, hối hận và lo lắng, cuối cùng cũng chờ được Lạc Thần trở về, thấy nàng bình an không có việc gì, bà ôm lấy nàng khóc lên, khóc xong thì cùng với mấy vú già thị nữ đồng loạt quỳ xuống, tự trách tội mình nói rằng bản thân quá sơ sẩy, lúc trước không hề cảm thấy cô gái mù kia có gì khác thường thì thôi, nhưng họ lại cứ để một người không rõ lai lịch tiếp cận nàng như thế, là thất trách của họ, phụ sự tín nhiệm của trưởng công chúa với họ.

Trước đây, A Cúc không phải là người không nói quy củ mà ngược lại, bà rất coi trọng tôn ti trên dưới. Nếu là trước kia còn ở Kiến Khang, bất kể thế nào bà cũng sẽ không cho phép một người ngoài tiếp cận Lạc Thần như thế. Chỉ là sau khi tới nơi này rồi, mọi chuyện đều khác với Kiến Khang, có lúc để cho tiện mà khó tránh khỏi nhượng bộ. Lạc Thần lại là người hiền lành thiện lương, không hề làm giá đối với người khác, dân trong thành cũng rất kính yêu nàng, người nào cũng thân thiện với nàng, đâm ra dần dần thành thói quen, A Cúc cũng từ từ buông lỏng quy củ trước đây. Hơn nữa tình huống thời gian này rất đặc biệt, tất cả ở chung lẫn nhau, ngày đó bà lại bận rộn làm việc cùng mấy vú già thị nữ, cho nên mới sơ suất gây ra tai hoạ như thế. Làm sao mà bà không tự trách, không hối hận cho được?

Lạc Thần sao nhẫn tâm để bà quỳ tự trách tội mình, vội đỡ bà dậy, cũng bảo mọi người đứng lên, nói là do mình sơ suất, bảo mọi người không cần phải quá tự trách.

A Cúc lau nước mắt, đứng lên rồi dẫn người làm đi thu xếp cho Lạc Thần. Dọn dẹp xong xuôi, gọi Quỳnh Thụ ở lại để hầu hạ nàng, còn thì triệu tập tất cả mọi người đến gian phòng khác, nói

– Các ngươi đều nghe rõ đây. Vừa rồi tiểu nương tử nói là do cô ấy sơ sẩy, đó là vì cô ấy thiện lương, cho đám hạ nhân chúng ta thể diện. Nhưng chúng ta không thể không có mặt mũi được.

Mọi người lặng ngắt như tờ, không khí nghiêm trọng.

– Từ sau khi tới nơi này, cũng là so ta quá buông lỏng. Bắt đầu từ chỗ ta, là do ta tự ý buông lỏng một vài quy củ, chuyện lần này, người làm sai nhất là ta. Các ngươi cũng đều đi theo ta, đã quên mất mình tới nơi này việc quan trọng hàng đầu chính là hầu hạ tiểu nương tử thật tốt.

Ánh mắt bà nghiêm túc, đảo qua mặt mọi người.

– Những chuyện khác, tiểu nương tử đã phân phó xuống, dù là quan trọng hay không quan trọng, chúng ta cũng phải đi làm. Nhưng các ngươi phải nhớ cho kỹ, bất luận là chuyện gì, cũng đều không quan trọng bằng việc hầu hạ tốt cho tiểu nương tử.

– Kể từ hôm nay trở đi, ta sẽ sắp xếp ca trực cho các ngươi, đến phiên ai trực, dù là bên ngoài trời có sập xuống, người dù có chết, các ngươi cũng không cần quản làm gì. Bất kể là ban ngày hay là buổi tối, có việc hay không có việc, ra khỏi viện tử này, luôn luôn phải có người ở bên cạnh tiểu nương tử. Không cho phép bất kỳ người không rõ lai lịch nào tuỳ tiện tiếp cận cô ấy.

– Lần này may mắn tiểu nương tử không việc gì, bình an trở về, nếu không, không phải ta doạ các ngươi, tự các ngươi cũng biết, bắt đầu từ ta, từng người từng người, tất cả đừng mong mà được sống.

– Có nghe rõ không?

Giọng điệu của bà cực kỳ nghiêm khắc.

– Nghe rõ rồi. Xin cẩn tuân lời dạy bảo của ma ma.

Mọi người đáp lời.

A Cúc khẽ gật đầu:

– Nhớ kỹ là tốt. Tất cả đi làm việc đi.

…..

Hậu viện, A Cúc rút kinh nghiệm xương máu răn dạy vú già thị nữ một trận nhằm ngăn chặn tai hoạ ngầm có thể xảy ra.

Ngày hôm nay, trong tiền sảnh của phủ thứ sử, Lý Mục vừa mới đưa Lạc Thần vào trong phòng, lúc đi ra đã nhìn thấy mấy người Tưởng Thao và Phàn Thành đều đã quỳ dưới đất, dập đầu thỉnh tội.

Lý Mục lặng thinh rất lâu, sau đó gọi mọi người đứng lên, nói:

– Lần sơ suất này người nào cũng có cái sai, ngay cả ta cũng thế. Qua chuyện này chúng ta cùng kiểm tra thiếu sót và bổ khuyết, rút ​​kinh nghiệm mới là điều đúng đắn.

Phàn Thành cực kỳ hổ thẹn, luôn tự trách bản thân ngày đó không làm tròn bổn phận, cùng với người của mình cứ quỳ mãi không đứng lên.

Tưởng Thao cũng xấu hổ, nói:

– Là do huynh làm việc sơ ý. Bây giờ danh tiếng của Nghĩa Thành đang dần lan rộng, sau này, nhân số lưu dân vào thành sẽ càng ngày càng nhiều, thám tử gián điệp chỉ sợ cũng trà trộn vào. Lần này là Mộ Dung Thế người Tiên Bi mượn sơ hở mà trà trộn thành công, lần tới thì không biết sẽ tai hoạ gì. Mấy ngày Thứ sử nghĩ cách cứu phu nhân, huynh cũng đã tiến hành kiểm tra toàn bộ dân trong thành rồi, hễ là người nào đơn độc vào thành, không có bạn bè người thân sẽ được đăng ký riêng. Sau này tất cả những người mới đến cũng sẽ làm như vậy.

– Trước đây trong thành ít người, không có phép tắc, hiện tại người càng ngày càng nhiều, định cứ mười hộ thì cử một chủ hộ, người này sẽ phụ trách quản sự. Đồng thời lại ban lệnh ra, đề nghị người dân cảnh giác với những hành vi cử chỉ bất thường của những người chung quanh họ, có tình huống thì lập tức báo lên trên, nếu bắt được gian tế thì sẽ được trọng thưởng, nhằm ngăn chặn tình trạng gian tế lại trà trộn vào thành.

Tôn Phóng Chi cũng nói:

– Mấy ngàn quân đầu hàng kia, huynh cũng phân thành các đạo quân, giao cho Quách Chiếm, Đới Uyên huấn luyện quản lý rồi. Trong quân đội cắt giảm mỗi ngày, thay đổi liên tục. Thứ sử cứ yên tâm, phương diện này sẽ không có sai sót gì nữa.

Lý Mục đứng dậy, ôm quyền nói:

– Ban đầu các huynh đệ kiên trì đi theo đệ tới nơi này, chưa đến một năm, nơi đất cằn sỏi đá này cũng đã có danh tiếng, quân đội cũng thuận lợi mở rộng, danh tiếng lan truyền ra xa. Lý Mục này dù có ba đầu sáu tay thì với sức một mình đệ cũng không thể tạo nên thành quả này. Còn có Phàn tướng quân nữa, cũng rất vất vả hỗ trợ. Toàn bộ dựa vào các vị mới có Nghĩa Thành hôm nay, mới có thứ sử Lý Mục danh xứng với thực. Hiện giờ tất cả mới chỉ bắt đầu, cường địch còn đang ở phía sau, từ nay về sau, càng cần đến sự trợ giúp to lớn của các vị.

Hắn nhìn Tưởng Thao với Phàn Thành.

– Lúc ta tới đây, phu nhân dặn dò ta nói với các huynh đệ, lần này là chuyện ngoài ý muốn, bản thân cô ấy sơ suất, gây ra sai lầm lớn. Cô ấy đã trở về bình yên vô sự, các huynh đệ không cần phải áy náy làm gì. Các huynh đệ nghe theo cô ấy đi. Việc này cho qua. Sau này cẩn thận hơn đừng giẫm lên vết xe đổ là được.

Phàn Thành hết sức cảm kích, dập đầu cảm ơn.

Lý Mục đỡ anh ta đứng lên, lại nhìn sang Tưởng Thao:

– Mấy ngày đệ không ở đây, có tin tức gì mới không?

Tưởng Thao gật đầu:

– Huynh đang muốn nói cho đệ biết đây. Dương tướng quân ngày hôm trước có phái người đến truyền tin, nói rằng Hứa Tiết cùng với Lục Quang quyết nghị liên hợp xuất binh, nhân dịp Tây Kim Bắc Hạ tranh đoạt Trường An thì xuất binh tấn công Dự Châu. Anh ta đã nhận được mệnh lệnh của Hứa Tiết rồi, đang chuẩn bị xuất binh.

Bẩm báo xong thì trình một lá thư lên.

Lý Mục nhận lấy, mở ra đọc, xem một lượt thì trầm ngâm không nói gì, chỉ đưa thư lại cho Tưởng Thao.

Tưởng Thao cùng với Tôn Phóng Chi vội cùng nhau xem.

Tôn Phóng Chi kêu lên:

– Lục Quang phái con trai mình trấn quân? Chẳng phải cậu ta đi Giao Châu làm thái thú à? Lục Quang đang muốn nhân lúc tân hoàng đế vừa đăng cơ thì đánh thắng một trận lớn để Lục gia xoay chuyển à?

– Chúng ta chưa từng gặp vị Lục đại công tử này, nhưng trước đây cũng từng nghe nói đến anh ta cũng là nhân vật phong lưu số một số hai của Kiến Khang. Nếu lúc này cậu ta có thể chiến thắng, đoạt lại Dự Châu trong tay Bắc Hạ, thế thì đúng là lập được công lớn nổi bật vô song rồi.

Tôn Phóng Chi vừa mới dứt lời mới sực nhớ ra quan hệ sâu xa tế nhị trước kia giữa thứ sử phu nhân cùng với đại công tử Lục gia, vội vàng sửa miệng cười làm lành:

– Đương nhiên, dù là cậu ta có nổi bật vô song gì thì cũng là bại tướng dưới Lý thứ sử thôi. Huống chi, con rết trăm chân chết mà không ngã, Bắc Hạ chưa chắc đã chịu bó tay chịu trói, ngoan ngoãn giao ra Dự Châu đã chiếm lấy mấy chục năm đâu. Trận đánh này có thể thắng được hay không, ta thấy còn chưa chắc được.

Lý Mục nhìn anh ta một cái, không nói gì.

……

Nửa tháng sau, tin tức truyền đến Lũng Tây nổ ra chiến sự.

Hoàng đế Tây Kim Cốc Hội Long tự mình thống lĩnh hai mươi vạn nhân mã quy mô tiến công Tây Kinh Trường An. Bắc Hạ phái trọng binh ứng chiến, hai bên gặp nhau ở Bá Thành phụ cận cách Trường An trăm dặm, khai chiến ở đó.

Theo chiến sự liên tiếp mở rộng, mấy ngày liền, càng có nhiều lưu dân vì tránh né chiến loạn đã mang theo cả gia đình từ Lũng Tây đi vào Nghĩa Thành xin có nơi trú ẩn. Vào ngày nhiều nhất còn số còn lên tới hơn một ngàn.

Nghĩa Thành đang trong giai đoạn mở rộng nhanh chóng, khai hoang đánh giặc dựa vào chính là con người.

Lưu dân không thể không cho vào thành, nhưng mà có bài học kinh nghiệm trước đó, Tưởng Thao càng cẩn thận kiểm tra thân phận của lưu dân hơn gấp bội, còn đặc biệt phân chia thành trì ra thành từng khu vực, sắp xếp cho những người vừa mới vào thành ở chỗ đó, khu vực xung quanh được ngăn cách bởi các binh lính, ra vào có đăng ký, ban đêm thực hành lệnh cấm đi lại ban đêm, nghiêm cấm dân trong thành tự tiện đi ra ngoài, nếu có kẻ nào làm trái lệnh thì lập tức đuổi ra khỏi thành.

Hệ thống thực hiện không chỉ nghiêm ngặt mà còn có trật tự, nhân khẩu trong thành hiện giờ tuy rằng tăng rất nhiều, nhưng trật tự rành mạch, chút hề hỗn loạn chút nào.

Về phía Lạc Thần nàng cũng vẫn chưa vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, vẫn tiếp tục dạy trẻ nhỏ đọc sách viết chữ như trước, tổ chức cho phụ nữ quay và dệt vải từ hàng chục xe nguyên liệu do Hầu Định gửi đến, may quần áo và làm giày cho quân đội.

Điểm khác biệt duy nhất so với trước là A Cúc bây giờ cực kỳ thận trọng, tuyệt đối không để nàng ở một mình, càng không cho phép có người xạ tới gần một bước.

Lý Mục thì lại càng không cần phải nói, đã tăng cường phòng thủ cho phủ thứ sử, cả ngày lẫn đêm đều cắt cử thủ vệ canh giữ, không cho phép xảy ra bất kỳ sơ hở gì.

Chỉ là, dù có đề phòng cẩn thận đến đâu thì đôi khi, vẫn luôn gặp phải những tai nạn bất ngờ.

Ngày hôm nay sau giờ ngọ, Lạc Thần ở trong phòng đang cùng với A Cúc và nhóm thị nữ tự tay may y phục nam mặc bên trong cho Lý Mục. Bởi vì biết khả năng may vá của mình có hạn, tuy chỉ là áo lót bên trong, người khác không nhìn không biết, Lý Mục biết cũng sẽ không chê bai, nhưng nàng vẫn làm rất nghiêm túc, từng đường kim mũi chỉ rất cẩn thận. Đang lúc tập trung hết mức, thình lình có một thị nữ chạy vào, vẻ mặt hoang loạn, la ầm lên:

– Phu nhân ơi, không xong rồi, có một con hổ đã vào nhà! Phàn tướng quân nói, Hầu Ly bắt về một con hổ, nó chạy thoát ra khỏi lồng, còn nhảy vào trong viện rồi. Ngài ấy kêu em chạy tới đây báo với phu nhân đóng kín cửa sổ lại, đừng đi ra ngoài. Ngài ấy đang dẫn người đi bắt nó về. Khi nào bắt được nó thì sẽ đến báo lại.

Thị nữ vừa nói xong, mọi người trong phòng đều kinh hãi.

A Cúc như lâm đại địch, lập tức đứng đậy kêu toàn bộ mọi người về phòng của mình, đóng cửa viện lại, sau đó mình cũng đi đóng hết cửa sổ, dẫn theo một toán người che chắn cho Lạc Thần.

Lạc Thần ban đầu cũng hoảng sợ.

Thật sự không thể tưởng được ban ngày ban mặt mà lại có một con hổ chạy vào trong phủ thứ sử. Lại nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ đến con hổ trắng nhỏ đã nhìn mình rất lâu trong bụi cỏ vào nửa tháng trước. Lúc ấy mình thật sự là quá sợ hãi. Xong việc trở về nhớ lại cảnh tượng lúc đó, đúng là con hổ nhỏ kia hình như không có ý làm tổn hại đến mình giống như Hầu Ly nói, bằng không thì lúc đó nó đã nhào lên rồi.

Chớp mắt cũng đã qua hơn nửa tháng. Như hôm qua, nàng còn tưởng rằng, Hầu Ly lúc ấy ở lại nói muốn bắt con hổ trắng nhỏ kia, cũng không biết anh ta có bắt được nó không. Không ngờ trùng hợp như vậy, ngày hôm nay trong nhà mình lại có một con hổ chạy vào.

Lẽ nào đây chính là con bạch hổ nhỏ từng đuổi theo mình ngày đó?

Không biết vì sao, có lẽ là biết trong phủ thứ sử nhiều người, nàng lại không thấy căng thẳng như đám người A Cúc, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Ban đầu là loáng thoáng có tiếng la hét ở tiền đường. Dần dần tiếng hét tiếng quát càng rõ hơn, hình như là đang tiến về hậu viện bên này.

– Mau, bắn tên đi. Bắn chết nó. Đừng để nó chạy vào hậu viện.

Giọng của thủ vệ lọt vào tai rõ ràng.

Đột nhiên, một tiếng hổ gầm vang lên, vang vọng toàn bộ phủ thứ sử.

Mọi người trong phòng sắc mặt trắng bệch vì sợ, mấy thị nữ nhát gan sợ tới mức run bần bật, ngồi bệt xuống dưới đất.

Lạc Thần tim đập bỗng nhiên nhanh hơn, vội vàng chạy đến cửa sổ, đâm thủng cửa sổ giấy nhìn ra ngoài.

– Tiểu nương tử, đừng có nhìn, đáng sợ lắm.

A Cúc lên theo túm nàng trở lại.

Đúng vào lúc này, Lạc Thần nhìn thấy một cái bóng màu trắng đột nhiên từ đầu tường nhảy vào bên trong. Nàng nhìn một cái là nhận ra, đây chính là con bạch hổ nhỏ có một vòng lông màu đen ở trước cổ giống như cái vòng cổ từng giằng co với mình đây mà.

Chẳng qua là nó không còn dáng vẻ uy phong lẫm lẫm hù doạ nàng như lúc trước nữa.

Trên cổ nó đeo một sợi dây xích đã bị đứt, trên mông một trái một phải bị cắm hai mũi tên, đang chảy máu, nó nhảy vào trong sân thì giống như con ruồi không đầu, khập khiễng chạy vào trong góc tường, thấy không còn đường nữa thì lại tung người muốn nhảy lên bờ tường.

Chỉ là lúc này dường như nó đã bị hao hết sức lực, đầu tường lại cao, móng trước bị bám lên cào cào vài cái, chỉ cào rơi mấy viên gạch rồi gầm lên một tiếng, ngã phịch xuống dưới đất. Nó lại bò dậy, đột nhiên nhìn thấy khóm trúc kia, có vẻ như nó nghĩ tới đó là nơi trốn tránh, đang chuẩn bị chạy qua đó thì cửa viện bị một người đá văng.

Lạc Thần trông thấy Lý Mục tay cầm một cây gậy dài lao nhanh vào bên trong, chỉ vài bước đã tới trước mặt con bạch hổ nhỏ, ngăn đường đi của nó, một gậy quét ngang. Nó hét lên một tiếng thảm thiết, cả người nó bay lên, nặng nề đụng vào vách tường rồi tiếp tục rơi xuống đất.

Một chân của nó dường như bị một gậy của Lý Mục đánh gãy, nó giãy giụa bò dậy, nhưng rồi lại ngã xuống, gầm gừ nhìn Lý Mục đang đi tới gần mình, trong mắt nó đầy vẻ hoảng sợ.

– A Di ơi, nàng không sao chứ?

Lý Mục hô lên.

– Thiếp không sao…

Lạc Thần vội đáp lại, đẩy cửa sổ thò đầu ra.

Con bạch hổ nhỏ nghe được giọng của nàng thì quay đầu lại, dường như là nhận ra nàng thì đột ngột đổi thành tiếng rên ư ử, co rúc dưới đất dùng hai mắt đáng thương nhìn nàng.

– Con vật này rất hung hãn, đánh chết nó đi.

Lý Mục lấy gậy gỗ ngăn ý đồ muốn bò dậy của nó, quay đầu lại hét to.

Thủ vệ đáp lời, cầm xích sắt lên muốn tròng lên trên người nó, mấy người cùng nhau hành động chẳng mấy chốc đã trói nó kín mít sắp sửa kéo ra ngoài.

– Ư…ư…ư…

Con bạch hổ nhỏ giãy giụa, móng vuốt cào nền đất không ngừng, xới cả đất lên, hai mắt nhìn đăm đăm vào Lạc Thần ở bên cửa sổ, rên lên những tiếng thê thảm đáng thương.

Lạc Thần mềm lòng, vội vàng nói:

– Lang quân ơi, đừng đánh chết nó, có được không? Nó bị bắt rồi, cũng rất đáng thương, thả nó về là được.

Hết chương 90

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.