Đây chính là biện pháp Thi Hải nghĩ ra được để thay nàng giải vây? Kỹ thuật diễn sứt sẹo như vậy... Ngu xuẩn không ngờ như vậy...
Quả nhiên là em trai ruột thịt, sinh ra chính là để hố nàng.
Tâm Thi Từ đều đã nghĩ đến đại nghĩa diệt thân, nàng ngoài mặt chỉ có thể trấn định nói với bác sĩ Dương: "Thật ngại quá..."
Bác sĩ Dương nhìn qua có vẻ cố nén lúng túng, muốn nói gì đó lại không biết phải nói cái gì, chỉ có thể miễn cưỡng cười một cái.
Thi Từ nói xong liền đứng lên, Thi Hải còn vô tri vô giác, nhanh chóng ôm bờ vai của nàng, diễn trò phải diễn hết vai, hắn cũng là vị chị gái, cho dù nàng mắng hắn cũng không đáng kể.
Em trai tốt của năm chính là ta! Thi Hải nghĩ.
Thi Từ hướng Đường Chu đang đứng ở một bên nghi hoặc nhìn tình cảnh này, ngoắc ngoắc tay, "Tính tiền."
Thi Hải nhìn thấy Đường Chu đi tới liền ngây ngẩn cả người, ánh mắt lập tức tỏa sáng nhìn dáng vẻ cô mặc váy, mới vừa hô lên một tiếng, "Đường... Ui da..."
Tên ngu xuẩn này có phải là còn chê tình cảnh chưa đủ lọa?
Ngón tay Thi Từ sờ đến phía sau eo hắn, chọn chỗ có nhiều thịt nhất, nắm một khối da nhỏ thêm chút thịt nhéo theo chiều kim đồng hồ, mặt Thi Hải nhất thời méo mó.
Đường Chu cầm lấy hóa đơn liếc hắn một cái, xoay người đi đến quầy.
"Thật ngại quá, bác sĩ Dương, tôi nghĩ hôm nay liền..."
Bác sĩ Dương có chút tiếc nuối nhìn Thi Từ, khả năng vẫn cảm thấy có chút không nỡ lòng bỏ, "... Có thể lưu lại số điện thoại chứ?"
Bấy giờ Đường Chu vừa vặn đi tới nói: "Ngài có thể quét số, cũng có thể quẹt thẻ..."
Khay dán trong tay Đường Chu dán lên hai số, Thi Từ nhanh chóng quét số trả tiền, tự động bỏ qua yêu cầu của bác sĩ Dương, sau đó ôm lấy cánh tay Thi Hải đi mất.
Thi Hải dùng đuôi mắt liếc nhìn Đường Chu, lặng lẽ phất tay, còn muốn cười một cái, Thi Từ mặt tuy hướng phía trước đi tới nhưng không chút biến sắc lại đem thịt chỗ thắt lưng của hắn nhéo một cái, vặn một cái.
Ngược chiều kim đồng hồ.
"Ui."
Chờ lúc hai người đi tới bên ngoài bãi đậu xe của nhà hàng Tiểu Mân Côi, Thi Hải nhịn tới đây rốt cuộc cũng nhảy dựng lên, điên cuồng xoa bóp chỗ bị vặn, ủy khuất kêu thảm thiết, "Chị, chị làm gì vậy!"
Thi Từ nhìn hắn, "Chị muốn thỉnh giáo cậu một chút, cách giải cứu này là giả làm trai bao đó hả?"
Thi Hải ủy khuất muốn chết, "Em giả bộ làm người tình tiểu chó săn nhỏ tuổi của chị cơ mà, để đối phương biết khó mà lui a!"
Thi Từ: "..."
Thi Hải nói năng hùng hồn, "Cái trò giả vờ gọi điện thoại nói có chuyện kêu chị lập tức đi ngay một tí phong phạm cũng không có, em mới nghĩ ra cái chiêu này, có lòng tốt lại không được báo đáp!"
Thi Từ chậm rãi phun ra cơn giận: "Chị cùng nữ nhân xem mắt, tự nhiên chui đâu một thằng nhóc ăn bám nhỏ tuổi hơn, chẳng lẽ cậu không cảm thấy cái này có vấn đề à?"
"A?" Thi Hải suy nghĩ một chút, tựa hồ là có gì đó sai sai, hắn gãi gãi đầu, "Thì cùng lắm coi như chị là song tính luyến?"
"Ha ha." Thi Từ cười nhạt.
Cậu thành công biến chị thành kẻ ăn trong bát còn nhìn trong nồi, song tính luyến nam nữ đều ăn thông, không biết xấu hổ một chân đứng hai thuyền rồi đấy!
Thi Hải hồn nhiên không biết hắn đang nằm giữa ranh giới sinh tử, còn mở miệng thăm dò, "Hơn nữa, nếu như em không phải em trai chị, chị không cảm thấy em đây chính là thiếu niên ngọc thụ lâm phong rất có mị lực sao?! Em cảm thấy em vừa nãy đóng vai kia vô cùng đạt tiêu chuẩn."
Thi Từ gần như cắn răng cười lạnh nói: "Chị cậu không phải song tính! Còn nữa, cậu trong mắt chị chính là một con heo!"
Thi Từ ngạc nhiên, kéo vạt áo ngắn chữ T lên, "Em đều có cơ bụng tám múi, sao lại là heo chứ?"
"A, một mớ sườn heo!"
"Oa! Bà chị này! Em là em trai chị a! Có người nói em trai mình như vậy sao! Em là heo vậy chị là cái gì?"
"Cậu là con heo nuôi trong nhà!"
...
"Cái kia..." Đối thoại của bọn họ đột nhiên bị cắt đứt.
Hai chị em Thi gia song song quay đầu nhìn lại, trên mặt Đường Chu mang theo một điểm lúng túng đứng ở chỗ này, trong lồng ngực ôm túi quà tặng.
Mặt Thi Hải bỗng chốc sáng lên.
Thi Từ lại là bình tĩnh, dừng lại.
Dáng vẻ Đường Chu giống như vừa mới đi tới không nghe thấy gì cả, chí ít trong mắt hai chị em Thi gia thaojt nhìn là như vậy, cô nhấc tay giơ túi quà tặng màu nâu đỏ trong tay lên, nói với Thi Từ: "Thi giáo sư, rượu ngài mở ra còn chưa uống hết, em mang tới cho cô."
Thi Từ nhìn cô đưa túi tới, trước mặt là cổ tay trắng nõn đến mức có thể nhìn thấy gân tay màu xanh, "Không cần đâu, rượu này em tự xử lý là được rồi."
Đường Chu nghe vậy rũ mi mắt xuống, đôi môi anh đào kia giống như nhếch lên lại giống như mím lại.
Chai rượu này rất đắt tiền.
Đắt tới nỗi hôm nay quản đốc, giám đốc lễ tân, bộ phận đưa thức ăn từng người đều có thể được trích phần trăm, mà người phục vụ kiêm hầu rượu như cô được trích phần trăm cao nhất.
Bên trong Tiểu Mân Côi đã rất lâu chưa từng gặp khách nhân hào phóng như vậy.
Đường Chu nhẹ giọng nói: "Cô vẫn là nên mang về nhà uống đi... Rượu này rất mắc."
Thi Từ nhìn gò má cô bé hơi hạ xuống, khóe miệng âm thầm vểnh lên.
Thi Hải không chịu để bản thân bị tàng hình xen miệng vào, "Rượu gì?" Hắn đến gần nhìn vào túi, "Chị, chị vẫn uống rượu à?"
Đường Chu ngược lại đem túi giao cho hắn, Thi Hải cười ha ha nhận lấy, "Chị, Đường Chu nói đưa chúng ta thì cứ cầm đi, đến, đưa cho mình!"
Tâm tình Thi Từ đột nhiên thay đổi tốt hơn, "Vậy thì cầm đi."
Thi Từ nhân cơ hội nói chuyện cùng Đường Chu, "Nguyên lai cậu ở nơi này làm việc a, mình hỏi Trương Tử Nam cậu ấy đều không nói cho mình."
"Ừm." Đường Chu khẽ ừ một tiếng, có chút không đầu không đuôi, nghe tới hình như là ứng nửa câu đầu, nửa câu sau lại vắng vẻ không đáp lại.
Cô đang suy nghĩ một vấn đề khác, không biết có nên hướng Thi Từ nói cảm ơn hay không, tuy nói là khách hàng tự lựa chọn rượu, nhưng rượu đắt tiền như vậy...
Cô ấy có thể là vì quan tâm đến mình nên mới chọn? Như vậy càng cần phải nói tiếng cảm ơn, nhưng mà vạn nhất nếu không phải thì sao?
"Mình vốn còn muốn tìm cậu đi chơi đây, nghỉ hè tất cả mọi người đều vui chơi, mà cậu còn phải làm thêm, quá cực khổ..." Thi Từ vẫn đang luyên thuyên.
"Thi Hải, mình phải đi vào đây." Đường Chu cắt ngang lời hắn.
"A..." Thi Hải có hơi thất vọng, "Vậy cũng được..."
Một chân Đường Chu đã bước ra, nhưng lại chuyển hướng về phía Thi Từ, cúi mặt xuống một giây, mới nhẹ giọng nói ra: "Thi giáo sư, cảm ơn cô."
Giống như con bướm do dự trước khi bay đi, tua vòi còn muốn nhẹ nhàng điểm lên cánh hoa, thật đáng yêu.
Thi Hải cầm theo túi quà tặng, tò mò nhìn bóng lưng Đường Chu, "Chị, cô ấy cảm ơn chị cái gì vậy?"
Bấy giờ, tâm tình Thi Từ rất sung sướng, không muốn cùng hắn so đo, xoay người mở cửa xe.
"A a! Chị uống rượu, không được lái xe!" Thi Từ cũng không để ý chi tiết này, hắn cực kỳ hưng phấn, "Em lái, em lái cho!"
"Câm miệng, tránh ra." Thi Từ đẩy hắn ra.
Nàng mới không thể để cho tên em trai ngu ngốc này có cơ hội đến hố nàng.
Hai chị em Thi gia lúc về đến nhà, Đinh nữ sĩ đã ngồi chờ sẵn ở phòng khách.
Đinh nữ sĩ xuân xanh 60, một đầu tóc quăn ngắn vừa đen vừa dày, ăn mặc áo bông hồng nhạt, quần tơ lụa màu phấn nhạt, nhíu chặt hai đầu lông mày, nhìn hai chị em bọn họ chằm chằm, mặt đen sì sì.
Thi Từ không để ý, đi đến trước ghế sô pha ngồi xuống, hô một tiếng, " Pudding." Một con chó lớn lông trắng đang nằm trên mặt đất ngểnh đầu lên liền nhào tới bên chân nàng.
Thi Hải có chút run rẩy.
Đinh nữ sĩ hít một hơi thật sâu, ngữ khí tận lực ôn hòa, "Con giúp chị con, mummy đã biết, con đi trước đi, mẹ muốn trò chuyện với chị con."
"Được rồi, mummy." Thi Hải ngoan ngoãn chạy trốn.
Chờ hắn đi rồi, Đinh nữ sĩ từ từ thở dài một hơi.
Thi Từ một bên vuốt lông chó một bên liếc bà, "Mẹ xem mẹ sinh được đứa con trai ngoan chưa!"
Đinh nữ sĩ sâu kín thở dài một hơi, "Sinh cũng đã sinh, nuôi cũng đã nuôi lớn, nhét về không được nữa..."
Thi Từ nói: "Ai kêu năm đó mấy người muốn sinh, ai kêu mấy người cho rằng mình con còn chưa đủ?"
Đinh nữ sĩ trừng mắt, "Trời đất chứng giám! Nó nhưng là bất ngờ mới có, lúc mẹ phát hiện nó đều đã ba tháng! Lại nói từ nhỏ con đã thương nó nhất, nó trở nên... ngu như hôm nay... ngây thơ như vậy con mới là người phải chịu trách nhiệm rất lớn!"
Thi Từ nghẹn một hai giây, sau đó nói: "Đều là cùng cha sinh mẹ đẻ, sao lại chênh lệch dữ vậy!"
Đinh nữ sĩ xoa xoa đầu, ngữ khí uể oải, "... Đại khái bởi vì lúc đó mẹ đã là sản phụ cao tuổi chăng?"
Thi Từ không nhịn được trào phúng, "Mẹ nói nó nghĩ cái gì, cư nhiên làm bộ bạn trai con, còn nói cái gì niên hạ tiểu chó săn! Thực sự tức chết con rồi!"
Đinh nữ sĩ có chút vô lực phất tay, "... Bác sĩ Dương đã nói cho mẹ biết, mẹ nghe cô ấy miêu tả cũng biết là thằng con trai ngốc của mình!"
Pudding bò lên trên ghế sô pha, ngoan ngoãn gối lên đầu gối Thi Từ để nàng gãi. Thi Từ nói: "Đinh nữ sĩ, con cũng sẽ không xem mắt nữa đâu..."
Đinh nữ ĩ nói: "Ơ? Cho dù Tiểu Hải quấy rối, bác sĩ Dương kia vẫn rất thích con mà, còn gọi điện hỏi số di động của con nữa!"
Thi Từ cảnh giác ngồi thẳng, "Mẹ không cho cô ta chứ?"
"Đương nhiên không cho, mẹ còn chưa tới mức..." Đinh nữ sĩ quan sát biểu hiện của Thi Từ, "Làm sao, con không thích cô ấy?"
Thi Từ nhún nhún vai.
Đinh nữ sĩ nói: "Bác sĩ Dương có sự nghiệp, lớn lên cũng không xấu..."
Thi Từ cắt ngang lời bà, "Tướng mạo cô ta không phải gu của con."
Đinh nữ sĩ: "Sao con lại trông mặt mà bắt hình dong như thế a?"
Thi Từ: "Con cũng đã đi xem mắt rồi, còn không cho con trông mặt mà bắt hình dong?"
Đinh nữ sĩ nghiêm túc hỏi: "Thật sự không thích?"
Thi Từ nghiêm túc đáp: "Thật sự không thích, thật sự không có hứng thú."
Đinh nữ sĩ nói: "Hứng thú có thể chậm rãi bồi dưỡng a! Nói chung trước kết bạn cái đã!"
Thi Từ chậm rãi nói: "Là không có hứng thú. Lời này ý tứ chuẩn xác là con không muốn cởi quần áo của cô ta, con cũng không muốn để cô ta tới cởi đồ mình."
Đinh nữ sĩ: "..."
Thi Từ mỉm cười nói với bà: "Cho nên a, ngài vẫn là đừng nhọc lòng giới thiệu cho con, ngài căn bản không biết con thích mẫu người nào!"
Đinh nữ sĩ tức giận hỏi: "Vậy con thích mẫu người nào?"
Thi Từ cụp mắt nhìn chằm chằm đầu Pudding không nói, Pudding có cảm giác liền ngửa đầu, nhếch môi phì phì hướng nàng lè lưỡi.
Thích mẫu người nào?
Ngón tay Thi Từ chôn ở trong bộ lông dầy đặc mềm mại của nó.
Ngay đêm đó, dưới ánh đèn ố vàng, cô bé non nớt như nụ hoa mới chớm kia, còn có đôi chân dài mảnh khảnh trắng như tuyết...
Còn có, còn có...
Lúc Đường Chu đứng bên cạnh nàng, cúi người rót rượu, mái tóc ngắn được buộc lại rơi xuống vài sợi đen như mực, cùng với cái gáy trắng sữa lộ ra bên ngoài...
Hình ảnh đúng lúc đứt đoạn trong đầu Thi Từ.
Cuối cùng nàng nói với Đinh nữ sĩ: "Mẹ khỏi phải lo, gặp rồi sẽ biết."