Xuân Hạ Thu Đông

Chương 23: Tiểu Thử (7)



Những tia nắng mặt trời giống như quả bắp ngô vàng ngọt ngào.
Trời trong xanh không có một gợn mây che phủ.
Con bướm bay qua đường để tìm hoa thơm cỏ lạ.
Cây xanh tỏa bóng mát, bao phủ lấy con đường dài.
Cái bóng loang lổ dưới ánh mặt trời liền bị dẫm dưới chân.
Một đôi giày Mary màu nâu đỏ, và một đôi Müller da thuần trắng rảo bước trên đường trường, là Thi Từ cùng Đường Chu sóng vai nhau đi tới.
"Nó như thế nào?" Thi Từ mở miệng trước.
"Thi giáo sư." Đường Chu nhìn chằm chằm cái bóng của các nàng dưới mặt đường, "Nếu như Thi Hải có thể dưỡng thành thói quen ôn tập thường xuyên, tình huống của hắn kỳ thực cũng không cần quá nhiều thời gian học bổ túc."
"Nhưng nó cũng phải chịu làm vậy mới được." Thi Từ nói.
Khóe môi nhợt nhạt của Đường Chu lại run lên, vẫn cứ cúi đầu.
"Em dạy rất hay, rất cẩn thận, nó cũng có thể tiếp thu." Thi Từ đang suy nghĩ có thể mười vạn tệ lần trước quá lớn, cô không tiếp thụ được. Không biết số lượng bao nhiêu mới có thể làm cho Đường Chu không có áp lực mà nhận lấy.
"Vâng, " Đường Chu rốt cục ngẩng đầu lên, "Vậy trước tiên để Thi Hải học thêm hai tháng xem thử, mỗi tuần bốn tiếng. Em cũng sẽ đốc thúc cậu ấy trên WeChat. . . Sau này nếu như hắn có thể kiên trì, liền không cần phải học nữa. . ."
"Vậy thì học thêm bốn tháng đi, cho đến kỳ kiểm tra tháng 12 kia." Thi Từ cười nối liền lời của cô.
Đường Chu hơi run, cẩn thận suy ngẫm lời của nàng.
Nàng vẫn là muốn trợ giúp mình.
"Vậy. . . Vậy. . ." Cô lại có chút rụt rè.
"Cứ quyết định như vậy đi, một tiếng học bổ túc học phí là ba trăm, năm trăm?"
Đường Chu bị doạ giật mình, "Một trăm là được."
Thi Từ nghi hoặc mà nhíu mày lại, "Không được."
"Cô không cần cho nhiều, cứ như vậy là đủ rồi." Đường Chu nhớ đến khoảng tiền 10 vạn đồng cho một năm kia liền cảm thấy lạnh da đầu.
Thi Từ nhìn cô nở nụ cười, "Ít nhất phải hai trăm chứ?"
"Xin cô nghe theo em, " Đường Chu cũng không ý thức được gò má của chính mình đã hồng lên, "Bằng không em thật không thể giúp Thi Hải học bổ túc."
Thi Từ trầm ngâm.
Nàng không rõ tình huống nợ nần của Đường Chu, cũng không thể trực tiếp tinh tường hỏi cô. Nếu theo như cô nói thì học phí cũng chỉ được sáu, bảy ngàn tệ, như vậy thật sự đã đủ chưa?
Đường Chu ăn mặc đơn giản một kiểu áo thun trắng cùng quần bò. Từ lúc bắt đầu quen biết cô đến bây giờ, chỉ thấy cô mặc đôi giày đơn dưới chân này cùng đôi giày vải bình thường kia, đôi giày cao gót không vừa chân màu đen kia nữa.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, điều kiện vật chất lại quá thiếu thốn.
Cô kiên cường như thế, nỗ lực tiến tới, càng đáng giá được yêu thương và nuông chiều.
Thi Hải so với cô thì luôn được nuông chiều từ bé.
"Như vậy là đủ rồi à?" Thi Từ hỏi ra tiếng.
Đường Chu biết ý của cô. Trên thực tế, thêm vào lương nghỉ hè của cô, Thi Từ cho cô học phí dạy kèm, còn có học bổng lấy được cuối học kỳ tới, trước khi học kỳ sau kết thúc cô hẳn có thể trả sạch tiền nợ nhà cậu.
Khả năng là học kỳ sau, tiền ăn cùng sinh hoạt phí sẽ vô cùng thiếu thốn.
Bất quá kiên trì qua học kỳ này là tốt rồi.
So với tình huống khó khăn nhất của cô đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Quả núi nặng trĩu vẫn luôn ép cô tới mức thở không nổi sắp biến mất, ttựa hồ cảm nhận được tháng ngày nhẹ nhõm đó sắp đến, cô giương khóe miệng lên, "Vâng, cô quan tâm giúp đỡ em rất nhiều rồi, cảm ơn cô."
Thi Từ có chút không khắc chế được cũng đi theo cười.
Trong lòng lại là thở dài một hơi.
Các nàng tiếp tục đi về phía trước.
Phía chân trời bay tới một đám mây lớn màu trắng, toàn bộ bầu trời giống như chiếc khăn trải bàn màu xanh da trời bị đổ sữa bò lên, những tia nắng lấm tấm trên đường trường hoạt bát nhảy nhót lên mũi giày.
Đường Chu hậu tri hậu giác phát hiện, Thi Từ luôn luôn đi theo bên cạnh cô.
Tầm mắt của cô thỉnh thoảng thăm dò qua, lên trên một chút nữa, sẽ là cổ vai áo của Thi Từ. Nàng mặc áo lụa màu trắng không có tay, quần rộng chín tấc màu lam xám.
Chân dài thon thả, da trắng không dính mồ hôi.
Cho dù mang giày đế bằng, nàng vẫn cao hơn mình rất nhiều. Loại giày đế bằng Müller này không ít người mang, mà nàng mang vào lại đem đến một loại hương vị nữ nhân suất khí tiêu sái rất khác biệt.
Chẳng lẽ là đang đưa mình về sao?
Đường Chu muốn mở miệng hỏi một câu.
Lại cảm thấy lỡ đâu không phải thì sao?
Nhưng nếu như không phải, tại sao lại cố ý đi ra đây?
A, là vì chuyện của Thi Hải.
Nhưng bây giờ đã nói xong rồi, nàng vẫn đi cùng mình, cũng sắp đi tới ký túc xá rồi.
Hiện tại là hơn hai giờ trưa, nhiệt độ vẫn cao như vậy, gió thổi tới gò má đều là nóng hừng hực.
Thi Từ bảo dưỡng rất tốt, không nhìn ra đã qua 30 tuổi, nhiều nhất là hai mươi lăm hai mươi sáu. Nhưng mà Đường Chu đã nhìn qua rất nhiều học tỷ của cô, cũng đã gặp các mỹ nữ giáo sư nổi danh trong trường, hình như không có ai giống nàng tuổi tác cách biệt lớn đều không thể nhìn ra như vậy.
"Vậy ngày mai bắt đầu học bổ túc sao?" Thi Từ đột nhiên mở miệng hỏi.
"A, sợ là không được. Ngày mai em có công việc khác." Đường Chu thoáng ngượng ngùng nói.
"Là công việc gì? Vẫn là phát tờ rơi ở siêu thị?"
Đường Chu kinh ngạc nghe ra ngữ khí nghiêm túc hiếm thấy nhưng rất rõ ràng trong giọng nói của Thi Từ, cô cũng không biết cách nói dối, tự động liền thốt lên, "Không, không phải vậy. . . Là tiệm hoa của học tỷ. . ."
Thi Từ giương cao lông mày.
Đúng lúc Đường Chu phản ứng lại, "Lát nữa và ngày mai em muốn đi giúp học tỷ đang khó khăn."
Cô có chút chột dạ hạ thấp tầm mắt.
Thi Từ nhìn đỉnh đầu đen bóng của cô, khẽ cười thành tiếng.
Đường Chu chần chừ ngửa đầu nhìn nàng, cứ như vậy liền tiến sâu vào trong mắt Thi Từ.
Ánh nắng tươi sáng còn sót lại dưới bóng cây vẫn khá chói mắt, gió vang sào sạt.
Mấy giây mà các nàng mắt đối mắt này, thời gian phảng phất như không chuyển động.
Con mắt Thi Từ giống như biển cả, trong đôi mắt kia có thứ gì như là sóng biển mềm mại mà nhẹ nhàng chầm chậm lan tràn tới.
Đường Chu chưa từng có cảm giác này.
Trên thực tế, cảm giác mà Thi Từ cho cô mỗi một lần đều là cảm giác chưa bao giờ cảm nhận qua, vượt quá phạm vi năng lực mà cô có thể thừa nhận.
Cô vừa nhìn vào ánh mắt tinh tường thấu triệt như thế, trong lòng trước tiên đã cảm nhận được ấm áp.
Còn có sự quan tâm, thậm chí còn có một chút tình cảm mà cô không phân biệt được.
Một giây sau, cô tỉnh ngộ, khả năng là Thi Từ đã biết hoa là do cô đưa. . .
Sau khi khoảnh khắc này trôi qua, Đường Chu chân thật nhận ra bản thân thật sự quá ngượng ngùng, còn có chút không biết phải làm sao, "Cái kia. . ."
Không thể nói "Cô đưa em tới đây là được rồi."
Vạn nhất không phải thì sao.
"Em muốn về ký túc xá, Thi giáo sư. . ." Đường Chu nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
Nàng sẽ nói cái gì?
"Ừ, được." Thanh âm Thi Từ truyền đến từ đỉnh đầu.
Cứ như vậy?
Đường Chu ngẩn người một hồi, vừa định nói, "Vậy hẹn gặp lại",
Đã nghe Thi Từ lại nói, "Không phải đã nói rồi sao?"
Đường Chu nghi hoặc mà ngửa đầu lần nữa.
Nói cái gì?
Thi Từ nhìn cô khẽ cười.
Đường Chu có chút hoảng hốt.
Tựa hồ trong ký ức mỗi một lần gặp mặt, mỗi một lần tán gẫu, Thi Từ đều sẽ nở nụ cười với cô. Đường Chu lại một lần cảm khái vẻ đẹp trong đôi mắt của Thi Từ, nụ cười kia giống từ bên trong ánh mắt của nàng tản mát ra.
"Không phải đã nói rồi sao, " Thi Từ lặp lại, "Có thể không gọi cô là Thi giáo sư nữa được không?"
Không phải đã nói có thể gọi là Thi tỷ tỷ sao?
Đây là ý tại ngôn ngoại.
Dường như cái nắng nóng bức gắt gao xuyên thấu qua từng tán cây bụi cỏ này bỗng chốc trần trụi thiêu đốt trên mặt, mặt Đường Chu đỏ lên, ánh mắt né tránh đi, cuối cùng chỉ có thể cúi gằm mặt xuống đất.
Một chú chim nhỏ ngốc nghếch hoảng loạn rục đầu xuống đất.
Một chút cũng không còn bộ dạng trấn định tự nhiên như đã dự liệu trước giống với lúc nãy dạy Thi Hải học bổ túc.
Tâm tình Thi Từ phức tạp. Nội tâm vừa hưởng thụ vừa cười nhạo bản thân, tại sao tâm tư của nàng lại nhịn không được muốn trêu cô ấy.
Cô bé này sinh hoạt quá mức không dễ dàng, nên đối với cô nghiêm túc một chút mới phải.
Nhưng mà cô gái trẻ thẹn đến đỏ mặt thật sự là khiến lòng người rung động, giống nụ hoa non nớt e lệ chưa dám nở.
Nếu như cô đồng ý, nàng hoàn toàn có thể đem nụ hoa này chiếm làm của riêng, khai phá cô, cướp lấy quả ngọt của cô.
Nhưng nàng không thể.
Người yêu hoa sẽ không ngắt lấy hoa, có lẽ đó là lựa chọn tốt đẹp hơn, cũng là hành động chín chắn hơn.
Nhưng mà. . .
Thi Từ nhìn bóng lưng của cô gái trẻ chột dạ vội vội vàng vàng chạy đi, ánh mặt trời gần như tàn nhẫn chiếu lên đôi chân thon dài trắng muốt như sữa bò của cô, lại như một thế giới quay chậm, tự giam mình ở bên trong.
Thi Từ sâu kín than nhỏ một tiếng.
Không nên nói câu kia.
Tại sao vẫn là không nhịn được thế này?
Đường Chu một đường chạy vào nhà ký túc xá, đóng cửa lại, tuyệt đối là bởi vì chạy quá gấp, trái tim của cô rầm rầm rầm va đập loạn xạ trong lồng ngực.
Ký túc xá không mở máy điều hòa không khí, gió nóng từ bên kia ban công thổi tới phất lên gò má của cô.
Cha mẹ cô chỉ có một đứa con là cô, thời điểm bọn họ còn khoẻ mạnh, cô không cảm thấy cô đơn. Nhưng ở những lúc không biết phải làm sao, cô phi thường kỳ vọng mình có một người anh trai hoặc chị gái, có thể ở bên cạnh cô cùng nhau vượt qua.
Nếu như cô có một người chị gái. . .
Nếu như cô có. . .
Trước đây không có hình tượng cụ thể, nhưng là bây giờ. . .
Nếu như chị gái giống như Thi giáo sư. . .
Cảm xúc xa lạ, hỗn loạn lơ lửng giữa không trung, không có rễ, không có hình dạng, cũng không có cách nào nắm bắt được.
Thứ duy nhất xác định chính là -- vừa nãy cô suýt chút nữa liền kêu ra khỏi miệng. Cùng với, cô có chút đố kị với Thi Hải.
.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.