Xuân Hạ Thu Đông

Chương 30: Đại Thử (7)



Người ở chỗ này đều yên lặng.
Thi Hải trợn mắt lên, có một giây tim của hắn là hoảng hốt.
Xèo, sao mình lại nói cái này? Làm sao bây giờ?
Hắn nhanh chóng chuyển con mắt, quyết định đâm lao thì phải theo lao, nếu như có thể mượn cơ hội thoát khỏi Lục Mễ Tuyết thì tốt hơn , chờ sau đó lại cùng Đường Chu xin lỗi là được rồi.
Ánh mắt hắn ngậm lấy khẩn cầu mà nhìn Đường Chu.
Đường Chu hít vào một hơi thật sâu, nhịn xuống không lên tiếng.
Đinh nữ sĩ đau đầu ấn ấn cái trán, vừa định đánh vỡ lúng túng trong nháy mắt này, tiếng khóc thương tâm khổ sở nhất thời vang lên.
Là Lục Mễ Tuyết che mặt khóc lên.
Mọi người không còn gì để nói.
Mẹ của nàng Mã nữ sĩ trước tiên nói: "Mễ Tuyết, đừng có trẻ con nữa."
Mễ Tuyết không hỏi không rằng, như cũ khóc ô ô, hai tay che mặt không cho người ta thấy rõ vẻ mặt của nàng.
"Được rồi được rồi, bảo bối. . ." Đinh nữ sĩ cùng Mã nữ sĩ hai vị hai bên trái phải ngồi vào bên người nàng.
"Cậu ta có cái gì tốt, cậu ta già hơn mình, thấp hơn mình, các người nhìn cậu ta ăn mặc nghèo biết bao!"
"Oa! Lục Mễ Tuyết!" Thi Hải vừa mới gọi tới tên của nàng, hai người lớn đã lên tiếng trước.
Đinh nữ sĩ: "Mễ Tuyết, nói như vậy không lịch sự."
Mã nữ sĩ: "Thu lại câu nói này, xin lỗi người ta ngay."
"Con không xin lỗi! Con không thích cậu ta, con nói là sự thực."
Mã nữ sĩ: "Bây giờ là lúc con nói chuyện bằng tâm tình à, chúng ta không thể như vậy."
"Bà đừng giả bộ, bà cũng quá giả tạo!" Thi Hải tức giận nói.
"Thi Hải!" Đinh nữ sĩ hướng hắn lắc đầu.
Hai vị đại nhân khuyên Lục Mễ Tuyết nửa ngày, nàng ta vẫn cứ ríu rít khóc cái liên tục.
Thi Hải nhẫn nhịn tức không thể nói, buồn bực vò đầu phát, quay đầu, "Ơ? Đường Chu đâu?"
Bọn họ mới phát hiện Đường Chu không biết lúc nào đã đi rồi.
Thi Hải đuổi theo, ở cửa lớn nhìn xung quanh, đã không còn thấy bóng dáng cô, hắn chỉ có thể mở WeChat ra, đúng như dự đoán, Đường Chu lưu lại một cái, "Mình về trường học trước."
Hắn chỉ có thể trở về, nói với hai người lớn: "Cậu ấy về rồi."
"Con xem con!" Mã nữ sĩ thở dài, "Thật không hiểu chuyện!"
"Con cũng không đi ăn đâu!" Thi Hải thở phì phò lên lầu.
Mã nữ sĩ có chút lúng túng nhìn Đinh nữ sĩ.
"Không sao, không sao, đợi lát nữa nó sẽ đi ăn mà." Đinh nữ sĩ cười nói.
Bấy giờ, Lục Mễ Tuyết mới thả tay xuống, trên mặt nàng sạch sành sanh, con mắt cũng trong suốt sạch sẽ, căn bản một chút dấu vết vừa gào khóc đều không có.
Ở dưới ánh mắt trách cứ của hai người lớn, nàng không để ý lắm le lưỡi một cái.
"Không sao không sao, trẻ con thôi mà." Đinh nữ sĩ lại một lần nữa trấn an trái tim bạn già.
Bà đem phòng khách để lại cho mẹ con các nàng, đi tới sau đình viện nhận điện thoại.
"Đúng đúng đúng, Lý quản lý, là tôi đặt, đúng, thời gian thay đổi, ha ha, đã làm phiền anh." Sau khi Đinh nữ sĩ xác định món ăn đã đặt xong, suy tư chốc lát, bấm điện thoại gọi Thi Từ.
Đến tiếng thứ tư, Thi Từ nhận, "Chuyện gì? Con đang trên đường."
Đinh nữ sĩ nói mẹ con Lục Mễ Tuyết tới chơi, hỏi nàng có thể chạy tới cùng ăn cơm hay không.
"Con còn có chừng nửa giờ về đến nhà, đến lúc đó xem thử." Thi Từ nói.
Đinh nữ sĩ ồ một tiếng, cũng không nói gì nữa, cũng không cúp điện thoại. Bà liền nghe tiếng ve sầu, bà liền hóng gió một chút.
3 giây qua đi.
Thi Từ hỏi, "Thi Hải còn học bổ túc chứ? Hay là đang lười biếng?"
Ngữ khí Đinh nữ sĩ bình tĩnh, "A, đang giận dỗi đây."
"Hắn làm sao vậy?"
Trong ngữ khí bình tĩnh của Đinh nữ sĩ tựa hồ pha thêm một tia bất đắc dĩ, "Ai biết được, đàn ông mà, mỗi người luôn có mấy ngày như vậy."
". . ." Thi Từ lặng yên một giây, "Có phải là lại cùng Lục Mễ Tuyết nháo không, Đinh nữ sĩ, Thi Hải học bổ túc cần nắm chặt, còn có mấy ngày liền đi học."
Đinh nữ sĩ thở dài nói: "Vậy nó không chuyên tâm chẳng lẽ còn có thể ép nó sao?"
Cư nhiên còn cùng với bà đi đường vòng? Bà liền một mực không theo Thi Từ nói tiếp.
Vẻ mặt Đinh nữ sĩ không hề giống ngữ khí của bà, đặc biệt nhẹ nhõm, bà liền nhìn một dây leo trên vách đá, nhìn một quả dưa bà trồng.
Dù sao người gấp cũng không phải bà.
"Tiểu Đường đâu?" Thi Từ rốt cục như bà mong muốn hỏi đến cái tên này.
Khóe miệng Đinh nữ sĩ tràn ra một ý cười quả nhiên là thế.
Đặt điện thoại xuống, Đinh nữ sĩ không nói gì nhìn trời.
Bà còn tưởng rằng là bà suy nghĩ nhiều nữa chứ.
Ở đây người đem sự tình nhìn ra rõ ràng nhất chính là bà.
Thật là không thể tin được a!
Đường Chu là thừa dịp loạn đi ra, cô đi rất lặng lẽ. Có mấy phần mất tập trung, nhưng động tác dưới chân vẫn không có chậm lại, rất nhanh sẽ đến trạm xe bus rồi.
Ba giờ rưỡi, nắng nóng chiếu thẳng tới bên cẳng chân lộ ra của cô, thiêu đốt làn da của cô.
Cái váy hoa oải hương tím này xác thực rất tiện lợi, cô mua ở chợ đêm, chỉ mất 69 tệ.
Đối với cô mà nói, một chút cũng không chua xót.
Kỳ thực cô không chú ý thái độ của Lục Mễ Tuyết một chút nào, Đường Chu biết nàng ta không có ác ý gì, chính là tiểu tâm tình của con gái, huống hồ còn chưa qua lớp 12 nữa.
Chờ một lúc, cũng chưa thấy có xe đến.
Đường Chu đột nhiên có chút phập phồng thấp thỏm, muốn đi tới.
Cô cũng không có chỗ cần đến, liền dọc theo dải cây xanh bên lề đường xám chậm rãi đi tới.
Khoảng thời gian này, người lui tới đi đường không nhiều, Đường Chu cúi thấp đầu, mang theo túi lớn.
Cô có ba cái túi, một cái túi nhỏ đeo vai màu nâu, một cái balo màu đen, còn có chính là cái túi màu xám cầm trong tay không có bất kỳ trang sức gì này, là da tổng hợp, hơn nữa giá khá là rẻ, đeo được lâu, phần đầu bị va đập, góc viền đã rách vài chỗ.
Nhìn qua là có chút keo kiệt như thế. . .
Đường Chu ý thức được trong lòng có một chút cụt hứng nhàn nhạt, lắc đầu bỏ xuống.
Cô làm sao vậy?
Tình cảnh vừa không khoan nhượng vừa lúng túng vừa bất lực cô đều đã trải qua, tại sao đột nhiên sẽ để ý một người xa lạ đánh giá?
Hai năm sau sao trung, một năm học lại, cô mới thật sự là lôi thôi lếch thếch, tan học liền vọt tới bệnh viện, buổi sáng hôm sau lại vội vội vàng vàng hướng về phía trường học. Quần áo thay đổi chỉ có đồng phục học sinh, quần áo thể thao, chỗ tắm rửa giặt đồ ở bệnh viện không phải rất thuận tiện, có lúc cô liền tắm đều không cách nào tắm sạch, hoặc là mệt đến không muốn tắm, ngồi ở ghế tựa trên hành lang phòng bệnh là có thể ngủ.
Tháng ngày như vậy không có cách nào đi lưu ý ánh mắt của người khác.
Tháng ngày như vậy quên mất bề ngoài của chính mình.
Tháng ngày như vậy mơ mơ hồ hồ cầm quần áo lên chỉ cần không có mùi quá nặng liền mặc.
Đều đã qua rồi.
Đường Chu khẽ cắn môi, cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân, cô bất tri bất giác đi tới một con đường xa lạ.
Là một quán ăn nhỏ, có vẻ như là cửa hàng đồ nướng.
Là sau bếp của cửa hàng.
Dáng vẻ hình như còn chưa có khai trương, một người phụ nữ trung niên dáng dấp có vẻ đã làm mẹ đang rửa cải xanh. Cái giỏ bên cạnh bỏ mấy nguyên liệu như kim châm nấm, nấm hương, đậu phụ, ớt, rau hẹ.
Bà ấy vừa làm vừa hát lên, "Một bát kính triều dương, một bát kính nguyệt quang, thức tỉnh những ước vọng của ta. . ."
Đường Chu dừng bước chân lại, ngồi xuống bên cạnh một khối đá lớn, nghe một hồi liền lộ ra một chút ý cười.
Di động chấn động lên.
Đường Chu móc ra nhìn, dừng một chút mới nhận, "Cậu."
"Tiểu Chu, " Thanh âm của cậu nghe tới muốn già hơn so với trước một chút, ngữ khí cũng không phải quá nặng nề, rất thân thiết, "Sinh nhật vui vẻ."
Đường Chu sửng sốt.
"Hôm nay sớm một chút tan tầm đi, đi ăn một bữa ăn ngon, Tiểu Chu chúng ta được 21 tuổi."
Đường Chu mới tìm lại được thanh âm của mình, ". . . Vâng."
"Cậu đoán con chính là lại quên. . ." Cậu thở dài.
Ánh mắt Đường Chu không phải quá tập trung trên mặt đất, khom người.
Cậu không nghe cô trả lời, sau khi im lặng mấy giây, lại nói ra: "Cậu nhận được tiền con gửi cho cậu, khổ cực con, đứa nhỏ, đủ rồi, còn dư lại cậu cũng không cần nữa"
Đường Chu hỏi: "Cậu, số tiền anh hai mượn làm sao bây giờ?"
Cậu nói: "Khuôn mặt già nua này của cậu còn có chút dùng được, đã mượn được tiền của chú bác trong thôn rồi, thêm vào tiền con cho, trước tiên trả lại số tiền gấp trước, số khác mỗi tháng lại trả cố định."
"Anh cả, anh hai con đều làm việc, Anh hai con cũng hối hận rồi, cậu sẽ chờ xem biểu hiện của nó đi, Tiểu Chu, con chỉ có một người ở bên ngoài, trên người không thể không có tiền! Nghe Cậu."
"Cậu, xử tệ với Tiểu Chu rồi. . ."
Đường Chu cảm thấy mỗi câu thở dài của ông, lại như tại một tảng đá ép ở ngực cô, ". . . Con không quan trọng lắm."
"Mợ con cũng ở bên cạnh, bà ấy ngại, cảm thấy day dứt lúc trước nói chuyện với con, cậu thay bà ấy xin lỗi con một tiếng." Đường Chu biết mấy ngày nay, cậu cô sứt đầu mẻ trán vội vàng chuyện tiền bạc, căn bản không để ý tới tình huống cùng tâm tình của người trong nhà.
Nhất thời cô cũng không biết nói cái gì, thanh âm của cậu xa micro, tựa hồ đang nói chuyện với mợ, "Chuyện bà làm ra, bà cũng phải có biểu hiện, bà nói một câu đi."
Một trận điện âm chói tai qua đi, thanh âm của mợ mới vang lên, ". . . Tiểu Chu, khổ cực con rồi. . . Tìm thời gian về đây dùng cơm."
Đường Chu dừng một chút, mới đáp lại, "Dạ. . ."
Sau khi cúp điện thoại, Đường Chu cầm điện thoại di động ngẩn ngơ ngây ngốc một lát, mới bỏ vào trong túi.
Cô xác thực quên mất hôm nay là sinh nhật của cô.
Lúc cô còn rất nhỏ, cô rất hy vọng tới ngày sinh nhật. Ba mẹ côhàng năm đều sẽ cho cô kinh hỉ. Lương bọn họ không cao, chỉ đủ trong nhà, nhưng mà hai người đều sẽ tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của cô, thích sách, thích quần áo, thích món đồ chơi, chỉ cần cô muốn, cha mẹ sẽ mua cho cô.
Ấn tượng sâu nhất một lần là năm cô 12 tuổi, khi đó hàm răng của cô trưởng thành không đủ ngay ngắn, còn có vấn đề kẹp lại, tất cả mọi người không để ý lắm, chỉ có ba cô quyết tâm dẫn cô đi chỉnh răng, ông làm thêm vài tháng, vào ngày sinh nhật của cô, đặc biệt dẫn cô điều trị mất mấy ngày, cầm tiền đã tích cóp khá lâu, cùng mẹ mang theo cô đến Nam thành ăn bữa cơm tây đầu tiên trong đời mừng sinh nhật cho Đường Chu, sau đó dẫn nàng đi nha khoa.
Đường Chu sau khi trưởng thành mới biết đối gia đình bọn họ tới nói, đó là một bút không nhỏ chi.
Cô từng có rất nhiều rất nhiều sinh nhật khó quên.
Sinh nhật mười tám tuổi, khi đó cô chỉ còn lại mẹ. Khi đó bà đã nằm ở trên giường bệnh, cầm bánh ngọt nhỏ mà người nhà giường bệnh bên cạnh mua cho cô. Người cùng phòng bệnh và người nhà họ cùng một chỗ cùng cô trải qua sinh nhật, tổ chức một lễ thành niên nho nhỏ.
Từ đó về sau, cô không còn trải qua sinh nhật nữa.
Ký ức cô vô tình hay cố ý giấu đi.
Thế nhưng hôm nay, vào thời khắc này, cô xa xỉ mà đem đi sinh nhật đã trải qua đều nhớ lại một lần, tất cả hình ảnh trong ký ức đều hiện ra ánh sáng ấm áp màu vàng, cha mẹ như cũ trẻ trung khỏe mạnh, nụ cười sáng sủa, mà cô vẫn như cũ là đứa trẻ phóng khoáng, thích cười, có chút thất thường kia.
Lúc Thi Từ về đến nhà, Đinh nữ sĩ cùng Mã nữ sĩ, Lục Mễ Tuyết vừa vặn ra ngoài, đằng sau còn có một Thi Hải nhăn nhăn nhó nhó đầy mặt không vui.
"Dì Mã." Thi Từ trước tiên mỉm cười chào hỏi.
Ánh mắt lướt qua một vòng quanh người Đinh nữ sĩ, Thi Hải cùng Lục Mễ Tuyết.
Lục Mễ Tuyết nhìn thấy Thi Từ trái lại rất biết điều, "Thi tỷ tỷ."
Thi Từ gật đầu một cái.
Sau vài câu hàn huyên, Đinh nữ sĩ mở miệng: "Đến đúng lúc lắm, cùng đi ra ngoài ăn cơm chứ?"
"Mới bốn giờ ăn cơm cái gì. . ." Thi Hải lầm bầm nói.
"Lái xe đi cũng cần thời gian." Đinh nữ sĩ nói.
"Chúng ta cũng có thể đi dạo phố." Lục Mễ Tuyết lại đi bá vai củaThi Hải, bị hắn đẩy ra.
"Mọi người đi đi, con không đi." Thi Từ xách túi đi vào phòng khách.
"Chị, chị không đi sao?" Thi Hải kêu lên.
Thi Từ liếc nhìn hắn, miệng nàng mỉm cười, biểu hiện cử chỉ đều rất lịch sự, không ai tiếp tục khuyên nàng.
"Chị cậu vẫn ngầu như thế." Lục Mễ Tuyết đối Thi Hải cười hì hì nói.
Thi Hải liếc nàng ta một cái, căn bản không nghĩ tiếp lời.
"Vậy chúng ta đi, " Đinh nữ liếc mắt nhìn bên trong, cười đem bọn họ mang đi.
Thi Từ chỉ là đi vào phòng khách, đem túi thả xuống, bắt đầu gọi điện cho Đường Chu.
Đường dây của đối phương bận.
Nàng không cần lo lắng chứ?
Đường Chu là đứa trẻ độc lập kiên cường.
Từ Đinh nữ sĩ đơn giản một câu, "Chỉ là bọn nhỏ náo loạn một hồi mà thôi", thực sự không lấy ra được tin tức gì.
Nàng đi xuống nhà bếp rót chén nước uống.
Cốc thủy tinh thả xuống, Thi Từ không do dự nữa, cầm điện thoại di động liền đi ra cửa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.