Xuân Hạ Thu Đông

Chương 36: Thu Phân (3)



Tòa nhà Hậu Đức cách tòa nhà Nghi Tu mà Đường Chu ở một đoạn, Thi Từ cũng không lập tức lái xe.
Đường Chu từ vừa nãy liền không biết nên nói cái gì, đề tài mà cô chưa quen thuộc thì bình thường cô sẽ không tham dự. Bây giờ suy nghĩ một chút, cô cùng Thi Từ hình như cũng không có nhiều chuyện để nói, thực tế các cô không hiểu rõ nhau bao nhiêu, vô luận từ phương diện nào mà nói, cô cùng Thi Từ cách biệt quá xa.
"Muốn đi xem không?" Cô nghe được Thi Từ hỏi mình.
Đường Chu sửng sốt một chút, "Đi cửa hàng của cô sao?"
"Ừ, lầu một là nơi uống rượu, sẽ hạn chế số người, cho nên không có ầm ĩ như vậy, lầu hai là nơi bình thường mấy người bạn của cô tụ hội, nếu như là mùa đông có tuyết rơi, còn có thể xem tuyết." Thi Từ nhìn cô nói, "Nếu như em cảm thấy hứng thú, lần sau có thể dẫn em đi xem thử."
Nếu như là cửa hàng của người khác, Đường Chu không có hứng thú.
Nếu như là người khác mời, Đường Chu nhất định từ chối.
Nhưng đây là Thi Từ, Đường Chu chỉ suy tính một giây, gật đầu, "Được ạ."
Thi Từ nở nụ cười, lúc này mới khởi động xe lái về phía tòa nhà Nghi Tu.
Ban đêm Nam trong sân trường, hương hoa quế càng nồng, còn có vài tán cây bạch quả ban ngày màu xanh, bị đèn đường chiếu vào cũng trở nên vàng óng đẹp đẽ, mà một phần không bị chiếu kia ẩn ở trong bóng tối, càng thần bí, nhưng mà mùi hương càng thơm ngát.
Đường Chu nhìn bóng xe Thi Từ đi xa, hít một hơi gió đêm tràn đầy mùi hoa quế, lúc xoay người, nghe được một tiếng kêu, cô dừng lại, lại cẩn thận nghe một chút, là một tiếng mèo kêu cực kỳ yếu ớt.
Đường Chu men theo tiếng mèo kêu yếu ớt này đi qua, vòng qua vườn hoa ở cửa ký túc xá, đi tới một bụi cây, bước qua.
Phía sau bụi cây, một con mèo xám trắng bẩn thỉu đang cuộn mình lại,
Rất nhỏ bé gầy gò, chân trái máu me nhầy nhụa.
Nhìn thấy Đường Chu ngồi chồm hỗm xuống, nó mở một đôi mắt to màu xanh lam long lanh nước, như muốn nói chuyện với cô.
"Em bị thương rồi." Đường Chu kéo dây kéo xuống, cởi áo khoác sweater trên người xuống, "Chị xem một chút có được hay không?" Cô dè dặt ghé sát vào, đưa tay cánh tay sờ sờ đầu mèo con, mèo con vô cùng đáng thương "meo" một tiếng, Đường Chu mới nhẹ nhàng nâng chân trái của nó lên, không ngờ tới móng vuốt của nó tàn nhẫn cào một phát lên tay cô.
"Ai. . .", Cô nhẹ kêu lên, không có rụt tay lại, dùng áo khoác rất nhanh túm lấy mèo con.
Làm sao bây giờ? Bước thứ nhất phải làm sao? Nên đưa bệnh viện, đến bệnh viện thú cưng gần đây?
Đường Chu mau mở bản đồ Cao Đức ra.
Ngồi xe bus tới còn kịp sao?
Con mèo con rất nhỏ, ở trong hai bàn tay cô có nhiệt độ ấm áp, có thể là mèo hoang bị vứt bỏ, nếu như cô bỏ mặc nó, sẽ không có người quan tâm đến nó.
Lúc Thi Từ nhận được điện thoại của cô, Đường Chu hẳn là đang chạy, thở hổn hển, nói chuyện cũng đứt quãng. Thi Từ nghe xong, lúc này lập tức nói: "Trực tiếp tới nhà của cô."
Cúp điện thoại xong, Thi Từ đi qua mở cửa, đồng thời gọi điện thoại cho Đinh nữ sĩ, "Đinh nữ sĩ, mẹ có quen biết bệnh viện thú cưng nào ở gần Nam đại hay không? Có quen biết bác sĩ hay không?"
"Con còn dám nói nữa sao, bởi vì con và bác sĩ Dương kia xem mắt không thành công, mẹ phải thay đổi bệnh viện. . ."
"Bác sĩ Dương?" Thi Từ cũng không nhớ tới đó là người nào, nàng cũng không cố gắng nhớ lại, "Đến cùng có hay không? Đinh nữ sĩ, hiện tại con có việc gấp."
"Được được được, cách Nam đại tương đối gần a, có một cái. . ."
Lúc Đường Chu đến trước cửa, Thi Từ cũng vừa gọi điện thoại xong, "Vâng, biết rồi."
"Thi giáo sư, " Đường Chu có chút thở dốc, "Xin lỗi, em tạm thời không nghĩ ra biện pháp khác. . ."
Thi Từ bởi vì câu "xin lỗi" này của cô khẽ cau mày, liếc mắt nhìn cái đống bẩn thỉu cô đang ôm kia, quét đến mu bàn tay của cô, không chút nghĩ ngợi liền đưa tay nắm cổ tay cô, "Bị cào?"
"A. . . Vâng. . ." Lúc này Đường Chu mới phát hiện ra tay của mình có ba vết cào, cũng rất sâu, vết máu vẫn chưa hoàn toàn khô, hơi nhức nhối, "Sẽ không sao. . ."
Thi Từ trực tiếp ôm lấy mèo con đặt trên ghế sô pha, lần thứ hai kéo cổ tay cô đi vào trong.
". . . Mèo thì sao?" Đường Chu lo lắng quay đầu lại, con mèo vùi ở trong áo khoác chỉ kịp phát ra một tiếng kêu không tồn tại cảm giác gì.
". . . Em quan trọng hơn, " Thi Từ kéo cô đến nhà bếp, mở vòi hoa sen, kéo mu bàn tay của cô xả nước.
"A. . ." Đường Chu đau đến vặn lông mày, tay run rẩy.
"Nhịn một chút." Lông mày Thi Từ cũng nhăn, một cái tay khác rất tự nhiên nâng tay cô lên. Tay Thi Từ so với cô còn lớn hơn một chút, ngón tay nhỏ dài hơn so với cô, ngón tay trỏ cùng ngón tay giữa đeo nhẫn, có một loại mềm mại ấm áp vô cùng.
Một giây sau, điểm ấm áp này tạm tách khỏi tay cô, rất nhanh lại trở về, cầm xà phòng tới, nắm chặt tay cô.
"Nhịn thêm một chút, vết thương này quá sâu, còn chảy máu."
Đường Chu còn chưa hiểu lời này của Thi Từ là ý gì, chỉ biết là Thi Từ cách cô rất gần, nàng cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một cái áo thiếp thân ngắn tay mỏng manh, cô có thể cảm nhận được thân nhiệt của Thi Từ, ngửi được mùi của nàng.
"Ai, a. . . Hiss hiss. . ." Một trận đau nhức kéo tới.
Thi Từ đẩy vết thương của cô ra, dùng xà phòng tẩy vết thương, dùng bọt biển cọ rửa, không ngừng lặp lại quá trình này.
"Kiên nhẫn một chút, phải tận lực đem mỗi một tấc đều tẩy sạch. . ." Thi Từ ôn nhu nói, "Thi Hải khi còn bé cũng bị mèo hoang cắn qua. . . Đừng sợ đừng sợ. . ."
Đường Chu đau đến muốn chảy nước mắt, nốt ruồi lệ cũng run rẩy theo, như giọt nước mắt điềm đạm đáng yêu vậy.
Thi Từ không nhịn được từ phía sau ôm cô, Đường Chu ở ngay bên trong cánh tay của nàng, giống như con chim nhỏ mềm mại yêu kiều run rẩy.
Thi Từ đột nhiên có chút thất thần, một bên gò má của nàng ở ngay sau gáy Đường Chu, hầu như có thể cảm nhận được cái cổ non mềm trắng như tuyết kia, còn có cổ áo T-shirt theo hơi thở chập trùng của cô hạ xuống, mang theo đường cong nhiệt độ.
Làn nước óng ánh không ngừng từ vòi nước chảy ra, chảy qua bàn tay đan xen của các nàng.
"Phải mất bao lâu nữa?" Đường Chu nhịn đau hỏi.
Thi Từ đúng lúc bóp lấy tâm tư phân tán của mình, "Ít nhất phải 15 phút nữa." Nàng nói chuyện dời đi sự chú ý của Đường Chu, "Sau đó chúng ta đưa nó đi bệnh viện, em không cần lo lắng. . ."
Nàng không có theo sát Đường Chu gần như vậy, khuôn mặt nhỏ bé mềm mại kia của cô gái trẻ ở ngay trong gang tấc, không chút tỳ vết nào.
Thi Từ nghe được thanh âm của mình, ngữ khí vẫn tính bình thường, ngôn ngữ cũng là lời mà người lớn tuổi nên nói, "Đứa trẻ ngoan, em rất dũng cảm, rất tuyệt vời."
Đường Chu cắn môi nghiêng qua nhìn nàng một cái, con mắt cùng lông mi đều là ướt át, mềm nhũn, cách đến quá gần, gần đến có thể thấy rõ mỗi một hoa văn trên da thịt của cô.
Thật trẻ trung, không chút tỳ vết nào, còn có môi cô, sắc môi hồng hào, giống như màu môi tự nhiên, không biết ăn vào sẽ là cảm giác gì?
Nàng đang suy nghĩ gì. . .
Thời gian như nước, dòng nước chảy trên tay nàng, tay nàng còn nắm tay Đường Chu.
Khi đó là năm thứ nhất Thi Từ nhậm chức, thu tình cùng hoa nhận được nhiều đến nỗi viện trưởng cũng biết, nửa thật nửa giả theo sát nàng tán gẫu.
"Lúc em đi học liền rất được hoan nghênh, khi đó không sao, bất quá khi làm giảng viên phải chú ý một chút."
Khi đó nàng vô tình cười, "Em biết, cỏ gần hang không thể ăn."
"Cô không phải là bà già, bất quá tốt nhất vẫn đừng nên ăn." Viện trưởng cười nói.
"Vậy nếu như ăn thì sẽ thế nào?" Thi Từ nảy sinh ý nghĩ bất chợt.
Viện trưởng cũng cùng với nàng không kiêng dè chút nào tán gẫu, "Có thể sẽ tiêu hóa kém."
Lão thái thái kia, có phải là biểu lộ cảm xúc a. . .
Thi Từ để cho mình phân tâm nghĩ.
Sau khi cảm giác đau đớn không còn mãnh liệt như trước, Đường Chu ý thức được Thi Từ rất lâu không nói gì, chỉ có hô hấp nhẹ nhàng, cô cảm thấy có loại khẩn trương xa lạ không rõ, trong không khí tựa hồ tràn ngập sức dãn khó có thể dùng lời diễn tả được.
"Hình như là được rồi. . ." Đường Chu vừa nghiêng mặt sang bên, cô không ý thức được các cô ở gần như vậy, môi cô thoáng chốc liền chạm vào gò má Thi Từ.
". . ."
Đường Chu trợn tròn cặp mắt đem đầu lui về phía sau.
Thi Từ vẫn đúng là sửng sốt một chút, tiếp đó lại bị vẻ mặt của Đường Chu chọc cười.
Không phải gái thẳng không cẩn thận chạm thử là chuyện bình thường sao? Con chim nhỏ này sao lại sốt sắng như vậy?
Thật thú vị. . .
Thật muốn. . .
Thử một lần. . .
Ánh mắt Thi Từ hạ xuống nhìn hướng môi của Đường Chu, quang ám trong mắt khép lại.
"Có thể sẽ tiêu hóa kém." Viện trưởng lão thái thái đúng lúc sát phong cảnh vang lên trong đầu nàng.
"Xin lỗi! Cái kia. . ." Gò má Đường Chu trong ánh mắt khả nghi củaThi Từ còn đáng yêu hiện hoàn toàn đỏ ửng, cô lại bắt đầu cắn môi.
Nội tâm Thi Từ âm thầm thở dài.
Con chim nhỏ ngốc này. . .
"Phốc. Được rồi, chúng ta đi bệnh viện đi." Thi Từ đi lấy khăn mùi soa sạch sẽ cho cô lau khô tay, một bộ dáng vẻ không để ý chút nào, dư quang liếc về phía Đường Chu đang kinh ngạc, không tự chủ thở phào một hơi, cười cười với mình, đi qua ôm lấy mèo con.
Nếu như đổi thành người khác, chim nhỏ này sớm đã bị người ăn no căng diều đi?
Không, sẽ không.
Sợ rằng cô cũng sẽ không để người ta tới gần.
Trong đầu Thi Từ chuyển động, nghĩ một chút chuyện chỉ có bản thân nàng mới biết, thân thể lại đồng thời hành động đâu vào đấy, "Em đi trước, ấn thang máy đi."
Đường Chu gật đầu một cái, Thi Từ cầm lấy túi, suy nghĩ một chút, lại vội vã vào nhà, cầm áo khoác da bò khoát lên mu bàn tay, thời điểm đóng kín cửa vừa vặn cùng Đường Chu vào thang máy.
Con mèo con kia bị bao trùm chặt chẽ, ở trong lồng ngực Đường Chu buồn bực kêu lên, Đường Chu cực kì đau lòng, còn nhẹ giọng hống nó, "Không sao đâu, em không phải sợ, rất nhanh sẽ đến bệnh viện rồi, có. . ."
Có Thi giáo sư ở đây.
Mèo con mở to đôi mắt trong suốt nhìn cô, tựa hồ nghe hiểu, nó dúi đầu vào trong quần áo của Đường Chu.
Cô ngó Thi Từ ngồi lái xe ở bên cạnh mình.
"Dù sao đêm nay cô cũng không có chuyện gì." Thi Từ đã mở miệng trước, "Chúng ta trước tiên đưa mèo đến bệnh viện, cô lại dẫn em đi tiêm vắc xin."
Đường Chu sững sờ, "Ta phải tiêm sao?"
"Ừ, để ngừa vạn nhất, nhất định phải tiêm, việc này nghe lời cô." Thi Từ tăng tốc nhanh hơn.
"Còn có chờ lát nữa xuống xe, đem cái áo khoác này mặc vào." Thi Từ đem áo khoác da bò đưa cho cô.
Nàng ngay cả điểm ấy đều chú ý tới.
Đường Chu vuốt áo khoác da bò, màu xanh lam rất nhạt, có một chút mùi vị trên người nàng.
Khóe miệng Đường Chu không tự chủ được vểnh lên, trong lòng ấm áp.
Bác sĩ Lô đã làm việc cả một ngày, còn phải trực ca đêm, tối hôm qua cũng không làm sao ngủ được, bởi vì thất tình buồn bực mất tập trung. Nàng nhìn thời gian, vẫn chưa tới tám giờ, còn phải ở lại một hồi. Tâm tình nàng không tốt lắm, răng đau, đầu cũng đau, nàng nuốt viên Ibuprofen, lúc đang uống nước, trợ lý nói cho nàng biết có khách đến rồi, "Vốn là các nàng muốn tìm bác sĩ Hàn, tôi đã nói với các nàng hôm nay bác sĩ Hàn nghỉ rồi."
"Ừ, biết rồi." Bác sĩ Lô xoa xoa thái dương, đi vào phòng.
Trong phòng khám là hai nữ sinh, một lớn một nhỏ, một cao một thấp, bác sĩ Lô tùy tiện liếc các nàng một cái, mũi ở đâu cũng không thấy rõ, ánh mắt rơi vào con mèo trên người họ, ngữ khí nhạt nhẽo ngắn gọn, "Tôi là bác sĩ Lô, mèo không thoải mái chỗ nào?"
"Tôi nhặt được nó ở gần ký túc xá, chân nó hình như bị thương." Nói chuyện là Đường Chu, trong mắt cô đều là lo lắng. Con mèo xám trắng bị thương ở trong hoàn cảnh lạ lẫm run lẩy bẩy.
Bác sĩ phi thường gầy gò, một bộ gọng kính đen che khuất khuôn mặt thanh tú trắng nõn của nàng, cũng khiến cho nàng xem ra có chút khó tiếp cận.
Bác sĩ Lô mang găng tay lên, nhẹ nhàng kiểm tra cùng xoa nắn mèo con, nó cảm thấy bất an, đề phòng kêu xì xì.
"Thời điểm cô phát hiện chân nó đang chảy máu sao?" Bác sĩ Lô thuần thục tránh được mèo con gặm cắn.
"Vâng, đúng vậy, sau đó tôi dùng áo khoác bọc nó lại." Đường Chu có chút lo sợ, nhìn mèo con, lại nhìn bác sĩ, muốn nghe được nàng khẳng định "cô làm không sai".
Bác sĩ Lô ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ở trên mặt cô dừng lại vài giây, không hề lay động mà cúi đầu, "Ừm, thời điểm cô phát hiện nó, chân nó không rơi xuống đất, vẫn có thể nhón chân đi một chút chứ?"
"Tôi. . ." Đường Chu sững sờ, cố gắng nghĩ lại, "Hình như. . . Ngại quá, tôi không xác định."
Bác sĩ Lô lần này cũng không ngẩng đầu, "Ừm."
Đường Chu lại lo lắng lại bất an, nghiêng đầu sang nhìn Thi Từ.
Thi Từ động viên mà nhìn cô, rốt cục nhịn không được, "Ngại quá, cho hỏi chúng tôi có thể gọi điện thoại mời bác sĩ Hàn lại đây sao?"
Bác sĩ Lô ngẩng đầu lên, tựa như cười mà không cười nhìn Thi Từ, "Đương nhiên có thể, tùy cô thôi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.