Xuân Hạ Thu Đông

Chương 4: Xuân Phân (1)



Hôm nay Thi Từ không có lớp, nhưng tâm tình nàng không được tốt đẹp lắm, nguyên nhân là do cuộc điện thoại của mẫu thân đại nhân nhà nàng.
Thi Từ cho rằng lúc mẫu thân đại nhân lúc còn trẻ phi thường khốc, vốn bà ấy là người thành phố Nam Dương, lại chạy đến thành phố Bắc băng đọc sách, sau khi tốt nghiệp liền làm phóng viên du lịch mấy năm liền, đi qua một lượt hơn nửa lãnh thổ Trung Quốc, phương ngôn chỗ nào cũng có thể nói, trò chơi gì cũng gặp qua, một bút liền hạ thành văn ý vị tuyệt vời. Cuối cùng tại Nam thành cùng cha nàng nhất kiến chung tình, liền từ đó định cư ở Nam thành, công tác, kết hôn, sinh con.
Sau khi về hưu lại đến thời kỳ mãn kinh, Đinh nữ sĩ nghênh đón hai cái nhân sinh cũng không thể thoát khỏi. Năm đầu tiên còn tốt, bà cũng không ở nhà, mang theo chồng mình du hí nhưng nơi chưa đặt chân tới trong quốc nội, năm thứ hai bắt đầu ra ngoại quốc du hành, nhưng tuổi càng lớn càng khó đi du lịch dài ngày, thế là liền nhàn rỗi, đi quảng trường nhảy múa hợp xướng cùng với mấy người bạn một thời gian liền cảm thấy nhàm chán, bệnh trạng của thời kỳ mãn kinh hoàn toàn phát ra, thực sự khiến người ta không chịu nổi. Sau đó bà đã làm một chuyện --- gọi Thi Từ về nước.
Từng làm phóng viên và biên tập viên, cả đời chắp bút viết báo nữ sĩ Đinh Diệu Ý tài ăn nói đặc biệt lợi hại: "Điều đầu tiên trong số đó, mẹ cũng không muốn có con dâu là người nước ngoài, mấy người cái gì ABC chuối tiêu ngoài vàng trong trắng mẹ cũng không cần nốt nhá!
Thứ hai, con là con gái của mẹ, là tri kỷ áo bông nhỏ của mẹ có đúng hay không, vậy cách một Thái Bình Dương thì tính là cái áo bông nhỏ loại nào? Chẳng phải như diều đứt dây, ngựa hoang thoát cương, con vịt trưởng thành bay đi!"
Được gọi là diều & ngựa hoang & con vịt trưởng thành Thi Từ: "..."
Thi Từ: "Tài hoa của Đinh nữ sĩ thật tốt..."
Đinh nữ sĩ: "Chỉ cần con trở về, mẹ bảo đảm không can thiệp sinh hoạt cá nhân của con nhá, người khác nếu dám lắm mồm, con yên tâm, mẹ già nhà con tuyệt đối đứng phía trước con nhá!"
Thi Từ: "Đinh nữ sĩ làm sao vậy? Sao đột nhiên lại tự nhận mình già rồi..."
Đinh Diệu Ý nữ sĩ cũng không biết làm sao đột nhiên trở nên bi quan, "Hu hu hu một cái chớp mắt liền 57 rồi, hu hu hu, đất vàng đã chôn nửa người, áo bông nhỏ cũng không ở bên người, tâm mẹ thật lạnh lẽo..."
Thi Từ: "..."
Thi Từ: "Con trở về còn không được sao?"
Sau khi trở về, Đinh nữ sĩ vẫn đúng là làm được những gì bà đã nói, tâm tình tạm thời giữ vững ổn định, tiếp tục đi quảng trường khiêu vũ, tiếp tục đi dàn hợp xướng, tiếp tục cùng Thi lão đầu ân ân ái ái.
Vậy cũng không có gì để nói, Thi Từ Thi Hải biết tình cảm cha mẹ mình vẫn rất tốt. Nhưng mà sắp hết năm nay, Đinh nữ sĩ liền sẽ tròn 60 tuổi, bà đột nhiên nghĩ đến chuyện khác.
Bà muốn làm bà nội.
Thi Hải vẫn còn đang đi học, cái gánh nặng này dĩ nhiên là rơi vào người Thi Từ .
Thi Từ sởn cả tóc gáy: "Mẹ không thể nào không biết là con chỉ chỉ có không thể vô tính sinh sản, cho dù 'có tính' sinh sản, con cũng không thể sinh được chứ?"
Đinh nữ sĩ: "...Đương nhiên biết mà, con mau tìm người yêu đem về đi, sau đó ra ngoài tìm ngân hàng tinh trùng, tạo ra em bé sẽ đáng yêu lắm!"
Thi Từ sợ đến hoa dung thất sắc.
Đinh nữ sĩ kỳ quái, "Con không phải sẽ cho là con là đồng tính luyến ái thì sẽ không bị giục sinh chứ nhỉ?"
"Làm sao vậy, mẹ cũng không thể có con rể, vậy mẹ muốn cháu trai cháu gái thì có chỗ nào quá đáng sao?"
"Làm sao vậy, mẹ cũng không thể giục cưới, vậy giục sinh cũng được mà?"
Thi Từ: "..."
Thi Từ chạy trối chết, qua hết năm liền làm ổ ở trường học đến bây giờ khai giảng hơn một tháng còn chưa dám về nhà đối mặt với Đinh nữ sĩ.
Nhưng mà ----
Sáng sớm hôm nay, Thi Từ nhìn điện thoại di động thở dài, vẫn phải nhận thôi.
"A Từ à, con biết hôm nay là ngày gì không?" Ngữ khí Đinh nữ sĩ nghe có vẻ hòa ái.
"Ngày gì?" Thi Từ nhanh chóng suy nghĩ một chút ngày sinh nhật cùng các loại kỷ niệm của thành viên trong gia đình, cũng không phải hôm nay.
"Hôm nay là Xuân Phân đó!"
"A? Đúng vậy, rồi sao nữa?"
"Sao nữa cái gì? Xuân Phân thích hợp tưới nước cho cây, đối với người mà nói, mùa xuân đến liền phải nói yêu đương. Con chừng nào mang bạn gái về nhà đó?"
"Ai nói với mẹ con có bạn gái?" Sắc mặt Thi Từ không thay đổi, "Tiểu Hải?"
"Con chớ để ý là ai, con chừng nào dẫn người ta về nhà gặp gia trưởng đây hả?"
Thi Từ âm thầm ở đáy lòng đánh cho Thi Hải một dấu chéo, sau đó nói: "Chia tay rồi. Cho nên cũng không cần gặp đâu."
"Chia tay? Tại sao?"
Thi Từ cảm thấy đau đầu, "Đinh nữ sĩ, có thể đừng đàm luận vấn đề này hay không..."
"Mẹ có thể đừng cả ngày nhớ kỹ con hay không, quan tâm con trai ngốc của mẹ nhiều hơn chút đi."
"Tiểu Hải có gì đáng để lo lắng, lúc nó lên đại học mẹ cho nó mười sáu chứ --- tôn trọng phụ nữ, yêu đương thật tốt, đừng quên học tập, nhớ rõ mang bao. Mẹ cảm thấy vậy là đủ rồi! Giai đoạn hiện tại cũng không cần quan tâm nó nhiều quá, cần quan tâm là con mới đúng!"
Con cũng không cần, xin đừng có quan tâm con nữa mà!
Thi Từ thở dài, "Con biết phương châm mười sáu chữ này, mẹ thật là tài hoa! ...Đúng rồi, Pudding đâu? Thời gian nó kiểm tra sức khỏe không phải hôm nay sao?" Pudding là con Husky nhà bạn họ nuôi.
"Cái con ngốc đó hả, có thể ăn có thể chạy, lại còn dính cha con, mẹ mới không cần để ý đến nó, con đừng đổi chủ đề."
"Con đừng chê mẹ đông dài, mẹ quan tâm con nhiều hơn em trai con, không có trọng nam khinh nữ chút nào nha!"
Thi Từ khổ không thể tả nói ở trong lòng --- xin nhờ lão nhân gia ngài trọng nam khinh nữ một chút có được hay không?
Mỗi lần cùng mẫu thân đại nhân nói chuyện điện thoại xong, Thi Từ đều sẽ có cảm giác trên mặt mình bỗng dung nhiều thêm mấy cái nếp nhăn. Nàng quyết định sau này nếu không phải vạn bất đắc dĩ liền sẽ không trở về nhà gặp cha mẹ nữa.
Cúp điện thoại, nàng lái xe ra ngoài, đi ngang qua nhà hành chính, vừa vặn dừng lại đến phòng hành chính làm chút chuyện.
Lưu loát trò chuyện với mấy viên chức làm việc nơi này vài câu, lúc nàng trở lại xe, ngoài ý muốn thấy được một bóng người.
Rất quen mắt.
Ánh nắng sáng nay cũng khó có được tốt đến như vậy, bầu trời trên đỉnh đầu tràn ra một màu xanh lam sáng sủa hào phóng, tiếng chim ríu ra ríu rít trong sân trường, hoa lá tỏa hương thơm ngát, hết thảy những điều này đều như tô điểm cho người đang đứng dưới ánh sáng nắng mai tốt lành kia.
Thực sự là trùng hợp.
Thi Từ cảm khái lần thứ hai.
Diện tích của Nam đại rộng khoảng 6000 mét vuông, sinh viên có đến sáu vạn người. Tòa nhà dạy học chính này xấp xỉ 3000 mét vuông, sinh viên cũng có khoảng 2,5 đến 3 vạn người.
Làm sao các nàng có thể một lần lại một lần gặp mặt đây chứ?
Vẫn đúng là có chút duyên phận với người nhà họ Thi chúng ta đấy. Thi Từ nghĩ thầm.
Cô gái kia đứng ở cạnh xe của nàng, trong tay cầm một mẩu giấy, bên cạnh là xe đạp của cô. Thi Từ liếc mắt một cái, xe là loại rất bình thường, không thể chở người khác, màu sắc khá cũ kỹ, khả năng là đã qua tay người khác.
Có lẽ nhận ra có người đang đến gần, cô gái nghiêng đầu nhìn nàng một chút.
Hai bên đều có chút sững sờ.
Hôm nay Đường Chu ra ngoài không thuận lợi, một bên vừa đạp xe một bên vừa mang tai nghe học từ vựng, vì tránh mấy nam sinh trong câu lạc bộ xe đạp leo núi, lại còn đang lái xe xuống dốc nên không khống chế được trọng tâm, tay lái ngoặc một cái liền đâm vào một chiếc xe hơi đang đỗ.
"Rầm" một tiếng.
Tâm Đường Chu đều run lên một hồi.
Cô dựng xe đạp của mình lại, đến gần chiếc xe kia quan sát tỉ mỉ, có một vết xước rất dài đặc biệt bắt mắt trên thân xe màu trắng sữa.
Đường Chu thậm chí không nhận ra là loại xe gì, đi một vòng quanh xe mới nhìn thấy nhãn hiệu, gọi một cuộc điện thoại cho Trương Tử Nam.
Trương Tử Nam: "Xong bà rồi, Porsche 718cayman, loại này khoảng 80 vạn, bà mau trốn đi."
Ngay bên cạnh nhà hành chính có không ít camera.
Không trốn được a.
Huống hồ đây còn là trách nhiệm của cô.
Đường Chu lấy vở trong ba lô ra, xé một tờ, ngồi xổm cuống đất viết lên giấy, "Tôi là sinh viên khoa ngoại ngữ hệ tiếng Anh Đường Chu, mã số sinh viên của tôi là xxxxxxxx, lúc đạp xe không cẩn thận đâm phải xe ngài rồi, thật sự xin lỗi! Nếu muốn bồi thường, xin hãy liên hệ cho tôi, số điện thoại của tôi là 135xxxxxxxx, nick WeChat cũng vậy."
Viết xong cô cầm tờ giấy kiểm tra lại xem có chỗ nào sai sót hay không, liền nghe thấy tiếng bước chân.
Cô không nhận lầm chứ, người phụ nữ này là chị gái của Thi Hải? Giảng viên khoa quản trị kinh doanh?
Tên là gì nhỉ, đúng, là Thi Từ.
Sau đó, những lời mà Trương Tử Nam mô tả khái quát về người nhà họ Thi bọn họ bỗng nhiên tràn vào trong đầu của cô.
Đường Chu vô thức nhấp môi dưới, không biết làm sao để mở miệng.
Người phụ nữ trước mặt rất cao, cả nhà bọn họ đều cao như vậy sao?
Dưới chân còn mang giày cao gót tinh xảo, có đến 10cm phải không nhỉ?
Áo thun màu xám nhạt, áo khoác cao cổ tông màu xám đậm, quần ống rộng màu trắng. Phối đồ như vậy, nếu điều chỉnh không tốt trông sẽ rất giống quần áo của bệnh nhân.
Mà xuyên trên người nàng ấy lại rất tiêu sái, lại giống như là người mẫu.
"Bạn học Đường," Nữ nhân cong đôi môi mỏng lên, "Chúng ta lại gặp mặt ha."
Đường Chu nhấp môi dưới, "Thi lão sư, xin lỗi... Đụng phải xe cô rồi."
Xem ra đều biết rõ đối phương là ai.
Như vậy mới thú vị.
Thi Từ hờ hững liếc mắt nhìn vết xước trên xe mình, tầm mắt rơi xuống đỉnh đầu của cô gái, lại từ mái tóc đen hạ xuống cái trán trơn bóng no đủ của cô.
Da thịt non mềm tựa như bơ, cái mũi hơi nhọn thẳng tắp, con ngươi như trái nho đen bóng, môi anh đào nho nhỏ hơi sung lên, và cả thân hình mình hạc xương mai gầy yếu.
Nếu như nói lần đầu tiên nhìn thấy cô ở nhà ăn chính là nhìn toàn bộ thân hình từ đằng xa, lần thứ hai gặp mặt trên đường trường chính là cận cảnh mơ hồ, mà giờ khắc này nàng nhìn thấy cô chính là cảnh quay đặc tả giống như trên phim.
Thằng nhóc kia, ánh mắt khi nào lại tốt như vậy...
Thi Từ nở nụ cười, chỉ chỉ lên tay cô, "Kia là cái gì?"
Đầu ngón tay trắng nõn của cô gái vuốt phẳng tờ giấy rồi mới đưa cho nàng.
Thi Từ nhận lấy, móng tay màu trắng sáng kéo ép lên mặt giấy, hai hàng mi dài tự nhiên vểnh lên theo nhãn cầu hơi chớp động.
Không quá nửa giây lại vung lên, nhìn về phía cô gái trước mặt.
Cô bé đeo một cái ba lô màu đen nhiều ngăn, ở trên có treo hình động vật nhỏ lông mềm, hình như là một chú chim nhỏ? Hay là một con gà nhỏ?
Hẳn là có chút sốt sắng và sợ hãi, sống lưng thẳng tắp, cái miệng nhỏ như quả anh đào kia cũng mím lại rất chặt.
Ngũ quan của cô bé kiều mị như thế cùng với hơi thở thiếu nữ mềm mại, nhưng khí chất một mực lại tỏ ra lạnh lùng khó tiếp cận.
Thực sự là một người đầy mâu thuẫn đáng yêu.
Trong nháy mắt này trong đầu Thi Từ liền có chủ ý, quyết định trở thành kẻ ác.
Nàng thu lại giấy, lộ ra vẻ mặt khó xử, "Ai, xe này cô mới vừa mua cách đây không tới mấy ngày."
Kỳ thực đã mua được nửa năm.
"Chuyện này thực sự là..." Sờ sờ vết xước kia, trên mặt lại lộ ra vẻ đau lòng.
Hai bả vai của cô gái trẻ tuổi đều thể hiện sự căng thẳng, hàm răng trắng không tự chủ cắn lên bờ môi no đủ kia, lại không hề lùi bước, nhìn thẳng chính mình, "Thật sự có lỗi, xin cô cho em một con số bồi thường."
Học kỳ mới vừa bắt đầu không lâu, học kỳ này trợ cấp cho sinh viên nghèo khó, học bông còn chưa phát xuống, Đường Chu trong lòng đem số tiền tiết kiệm của mình thêm thêm giảm giảm đều tính qua một lần, nếu như quá đắt, tạm thời phải mượn tiền Trương Tử Nam.
Cô rất không muốn xảy ra vấn đề tiền bạc gì với Trương Tử Nam, bình thường mọi người gọi cơm hay mua đồ ăn vặt như vậy thì được.
Hôm nay vận khí thực sự là không tốt, Đường Chu rất nản lòng.
Giữa mí mắt trái của cô bé này có một nốt ruồi màu trà, vị trí xuất hiện thật đặc biệt, giống như một giọt lệ, trời cao thực sự là đặc biệt ưu ái cô ấy, rõ ràng đôi mắt kia đã đủ làm rung động lòng người, còn đặc biệt thêu gấm thêm cho hoa nữa chứ.
Không biết khóc lên sẽ có bộ dạng gì?
Thi Từ thừa nhận bản thân có chút ý đồ xấu.
Nàng nhìn cô bé, nói: "Kỳ thực cũng không cần bồi thường đâu, cô có cái đề nghị thế này, em theo em trai chị Thi Hải ra ngoài ăn một bữa cơm là được rồi. Nó vẫn rất muốn làm quen với em."
"Bạn học Đường Chu, em cảm thấy có thể chấp nhận sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.