Xuân Hạ Thu Đông

Chương 82: Hạ Chí (2)



Hôm sau hai người cảm giác ngủ đến lười, đến hơn chín giờ Đường Chu mới tỉnh lại trước, sau khi tắm mới bước ra ngoài, đẩy cửa sổ ra.
Khí trời thoáng đãng nắng vàng, trong không khí lộ ra sức nóng gắt gao, mùa hạ đã đến.
Cô duỗi eo thư thái lười nhác, lập tức rơi vào cái ôm quen thuộc ấm áp, Thi Từ ở phía sau ôm lấy eo của cô, đặt đầu lên trên bả vai của cô, hai người cùng nhìn hoa viên ngoài cửa sổ.
Đây là một tiểu khu an tĩnh tương đối mới, xanh hóa rất tốt, diện tích hoa viên dưới lầu rất lớn, ánh mặt trời sáng sớm xán lạn, chim nhỏ hót ca, ánh nắng xuyên qua tán lá xanh, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trong phổi đều là mùi hoa ngọc lan thơm ngát.
Năm tháng tĩnh hảo.
Thi Từ lấy điện thoại di động ra, chụp cho các nàng một tấm selfie.
"Thật tốt." Nàng cười thưởng thức, lại chụp thêm mấy bức.
Đường Chu cùng với nàng đầu dựa vào đầu, hai người bình luận bức ảnh, "Ai, tấm này ánh sáng đẹp."
"Tấm này chị thật là đẹp mắt."
"Thu Thu đẹp quá."
Hai người không hẹn mà cùng cười rộ lên.
"Chị chọn một tấm phát vòng bạn bè." Thi Từ tràn đầy phấn khởi ở trên màn hình chọn tới chọn lui.
"A?"
"Không sao, chị gửi theo nhóm. Tấm này đẹp, liền gửi tấm này." Thi Từ gửi lên vòng bạn bè, ôm chầm lấy cô cười. Bấy giờ một cái tên từ trong màn hình di động của Thi Từ bắn ra, để cho nụ cười của hai người ngừng lại.
"Trần Nhất Nhất."
Đường Chu chủ động nói: "Em đi làm bữa sáng." Để lại thời gian cho Thi Từ.
Thi Từ nhìn bóng lưng Đường Chu một chút, vẫn là nhận điện thoại.
Sau lần không vui vào năm trước kia, các nàng cũng chỉ gửi WeChat mấy lần, mỗi lần đều là đối thoại khách sáo, rất ngắn liền kết thúc.
Định kỳ hàng năm, Trần Nhất Nhất đều sẽ đúng giờ gửi hoa hồng ở "Heat" tới trong thẻ của nàng, cuối mỗi năm, mấy người các nàng theo thường lệ đều sẽ tụ hội một lần, năm ngoái Thi Từ không đi, hơn nữa từ Đông Chí qua đi nàng cũng chưa từng cùng Trần Nhất Nhất gặp mặt.
Giọng Trần Nhất Nhất cảm xúc vẫn như cũ nói chuyện với nàng, che giấu sự vui vẻ, mang theo sự quen thuộc mà bạn bè lâu năm mới có, "Đang bận cái gì?"
Thi Từ: "Bận rộn công việc, có chuyện gì sao?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Thi Từ mới phát giác ngữ khí nói chuyện của nàng đối với Trần Nhất Nhất là lãnh đạm trước nay chưa có. Giữa các nàng xưa nay chính là cách nhau một tầng, bất kể như thế nào đều không thể đến gần. Thi Từ đã từng coi nàng ta như đồng sự có thể cùng làm việc, còn có thể làm bạn bè. Dù sao duyên phận giữ người và người rất hiếm có, nàng nghĩ quý trọng cùng bảo trì, chỉ có điều dựa vào một mình nàng nỗ lực, có lúc cũng có chút vất vả.
Trần Nhất Nhất bên kia cũng im lặng một giây.
Thi Từ thanh thanh cuống họng, nói tiếp: "Mấy tháng này luôn luôn bận, tuần này rảnh rỗi có chút thời gian."
"A. Mình mới từ Nhật Bản trở về, mang theo chút quà cho cậu, cậu rảnh rỗi có muốn tới 'Heat' hay không?"
Thi Từ không chút nghĩ ngợi nói: "Mình không qua đâu, mình và bạn gái đang ở cùng một chỗ đây."
Trần Nhất Nhất bên kia lần thứ hai im lặng, trong lòng Thi Từ than nhỏ, xoay người đi được mấy bước, nhìn Đường Chu vội vàng ở trong phòng bếp, trong bình hoa trong suốt trên bàn ăn cắm hoa Kikyou màu tím nhạt cùng xanh dương.
Nàng lộ ra chút mỉm cười.
Bấy giờ, Trần Nhất Nhất cũng cười, "Vẫn cùng cô nữ sinh kia cùng một chỗ hả?"
Thi Từ không quá thích cậu ta ỷ vào quan hệ quen thuộc của hai người mà không biết phân biệt ngữ khí, nàng nhạt giọng khẳng định nói: "Đương nhiên, mình rất thích em ấy."
Bên trong tầm nhìn, Đường Chu bưng đĩa đến bàn ăn, hướng chỗ của nàng liếc mắt nhìn.
"Nhất Nhất, không nói với cậu nữa, tụi mình phải ăn điểm tâm rồi." Trái tim Thi Từ đã bay đến bên bàn ăn, cũng không chờ cậu ta đáp lời, "Cúp máy đây, hẹn gặp lại."
Trần Nhất Nhất cầm điện thoại di động đứng thẳng bất động tại chỗ rất lâu, tiếp đó nàng mở WeChat ra, trượt tới vòng bạn bè, thấy được Thi Từ gửi ảnh mới.
Thi Từ từ phía sau ôm lấy cô gái kia, hai người dựa vào nhau, giương lên nụ cười xán lạn trước ống kính.
Thật chói mắt.
Lúc Thi Từ cùng Kiều Toa yêu đương, cũng không có kiêu căng như vậy.
Trần Nhất Nhất nhìn một lúc, đến cùng vẫn không có thả tim, nàng ném di động sang một bên, cầm lấy một túi văn kiện bên cạnh, bên trong có chuyện nàng ủy thác thám tử tư hỏi thăm, cái túi giấy này đến trong tay nàng đã chừng mấy ngày, hiện tại nàng mới quyết định muốn mở ra xem.
Đường Chu làm sandwich đơn giản, trứng gà thêm thịt muối và rau xà lách, bỏ thêm một múi cam, bản thân uống sữa tươi, pha coffee cho Thi Từ.
"Salad tương ớt cùng tương cà, chị muốn ăn cái nào?" Đường Chu hỏi nàng.
"Chị ăn tương cà." Ngoài miệng Thi Từ nói thế, cũng không đưa tay ra cầm, mà là nhìn Đường Chu chớp chớp mắt.
Đường Chu nở nụ cười, Thi giáo sư thực sự là chỉ ba tuổi không hơn. Cầm lấy sandwich đưa tới bên môi nàng, Thi Từ cắn một cái, than thở a một tiếng, lại cắn một cái, bên môi dính một chút tương cà, Đường Chu theo bản năng liền dùng đầu ngón tay lau cho nàng.
Ánh mắt Thi Từ đảo qua, hướng phía trước liếm một cái, đem chút tương cà này ngậm lấy.
Đường Chu ngạc nhiên, mặt khô nóng lên một hồi.
Thi Từ cười đến mặt mày cong cong.
Cả ngày thứ bảy, Thi Từ cùng Đường Chu đều không đi ra ngoài, hai người dính cùng một chỗ, từ sớm đến tối.
Sáng chủ nhật, Thi Từ nhận được điện thoại của chị Miu, kêu nàng buổi tối ra ngoài tụ tập.
Phản ứng đầu tiên của Thi Từ vẫn là khéo léo từ chối.
Chị Miu cười nửa thật nửa giả oán nàng, "Có bạn gái cũng không thể quên chị Miu của cô chứ? Lần trước em ấy đến cũng không chơi được gì, hôm nay em dẫn em ấy cùng tới đi, yên tâm, không có bao nhiêu người. Nói nữa, chị còn chưa nói được mấy câu với cô bé đâu."
Thi Từ vẫn phải cho chị Miu mấy phần mặt mũi, nàng cũng không lập tức đáp ứng, chỉ nói: "Em phải hỏi em ấy một chút mới được."
Chị Miu chà một tiếng, "Em bây giờ cứ nghe lời như vậy?"
Thi Từ vui vẻ một tiếng, không phủ nhận.
Đường Chu còn có mấy phần ấn tượng với chị Miu, biết đây là bạn rất thân của Thi Từ, không thể khiến nàng khó xử, cũng đáp ứng.
Hai người bọn họ là người cuối cùng đến biệt thự của chị Miu. Hoa viên rất lớn, trên cây treo các ngọn đèn nhỏ màu sắc rực rỡ, từ bên trong truyền đến bài hát tiếng Anh tiết tấu mềm nhẹ, bầu không khí rất tốt.
Chị Miu cùng một người phụ nữ ngồi đối diện uống rượu, bên cạnh bàn dài có tiệc đứng, còn có vỉ nướng, người hầu đang nướng tôm hùm.
Đường Chu nhìn người phụ nữ bên cạnh Chị Miu, hình như cũng có chút ấn tượng.
Chị Miu và người đó nhìn về bên này, đồng thời lên tiếng chào hỏi, Thi Từ kéo Đường Chu qua ngồi xuống, cười nói: "Chỉ hai người các chị?"
"Không chỉ nhiêu đây." Chị Miu liếc nàng một cái.
Người phụ nữ Đường Chu có ấn tượng chính là Tô tổng, nàng ta rất vui vẻ nói chuyện với Đường Chu, Đường Chu biết địa vị xã hội của đối phương không thấp, nhưng cũng không thể nào vừa gặp đã như quen biết lâu ngày, phần nhiều là nhìn mặt mũi Thi Từ và Chị Miu, việc cô có thể làm là lắng nghe, trả lời, mỉm cười, không khiến mọi người nhàm chán là được rồi.
"Vậy còn có ai?" Thi Từ hỏi một câu. Chị Miu vẫn nói chuyện giữ lời, chỉ có hai người bọn họ, Đường Chu sẽ không khẩn trương, nàng không cần lo lắng.
Chị Miu còn chưa trả lời, từ chỗ khác truyền đến thanh âm Trần Nhất Nhất, "Còn có mình." Giọng nàng ta không lớn, nghe vào tai lại rất rõ ràng.
Mọi người nhìn qua, Trần Nhất Nhất mặc áo thun ngắn cùng quần dài, tóc ướt nhẹp, từ từ đi tới.
"Cô đây là mới tắm xong?" Chị Miu nhướng lông mày lên.
"Vừa mới bơi vài vòng." Trần Nhất Nhất đẩy tóc mái ra, biểu hiện dưới bóng đêm nặng nề không có chút rung động nào, đôi mắt lại như ánh đèn còn sót lại trên cây, ngay lập tức ném đến trên người Thi Từ.
Nét mặt Thi Từ nhất thời cũng tỏ vẻ không có gì không thể nhìn, cũng không lảng tránh ánh mắt của nàng ta.
Trần Nhất Nhất cũng đi tới ngồi xuống, "Cậu thật không có suy nghĩ, chị Miu gọi cậu ngươi liền đi, mà mình kêu cậu không đi."
Thi Từ vẫn chưa trả lời, chị Miu đã cười nói: "Vậy cô còn không xét lại mình một chút xem là nguyên nhân gì?"
Trần Nhất Nhất tựa như cười mà không cười, "Xem ra em khiến người ta không thích rồi."
Chị Miu nhún nhún vai, giả bộ nói đùa, "Again, cô hay là nên xét lại mình một chút."
Trần Nhất Nhất lần này thật sự thấp giọng cười ra tiếng.
Thi Từ không nói gì, chỉ là hơi nhíu mày.
Đường Chu vẫn có thể nghe hiểu giao chiến trong mấy câu nói đó, cô cũng khó nói được gì. Ở đây Tô tổng là người không ai đếm xỉa đến nhất, nàng bưng chén rượu lên uống một ngụm, bo bo giữ mình, không nên dính vào.
Người hầu đúng lúc mà đem tôm đã nướng bưng lên, Tô tổng cười nói với Đường Chu: "Đến ăn thử tôm này xem, thật tươi, sáng nay mới từ Boston chở tới đây." Nàng rất có kiên trì với Đường Chu, còn dạy cô làm sao ăn.
Đuôi mắt Trần Nhất Nhất nhìn đến Đường Chu, môi lại nổi lên độ cong không rõ, "Lần trước nghe em nói muốn thi cử, bây giờ là không phải cũng rất bận sao?"
Đường Chu một bên đáp lời Tô tổng, một bên nói: "Em đã bảo nghiên."
"A. . ." Trần Nhất Nhất kéo dài thanh âm, không phát biểu ý kiến tiếp.
"Như vậy là có thể cùng Thi Từ có nhiều thời gian chung đụng, bạn học Tiểu Đường rất lợi hại a!" Chị Miu đúng lúc bù đắp cái khe hở này.
Đường Chu lễ phép cười một cái, khiêm tốn nói một tiếng không có, chị Miu khoa trương rồi.
Những người ở đây đều là bạn Thi Từ, đã từng trải, tầm mắt cùng địa vị xã hội cũng không phải dạng cô có thể so được, nhưng ở bậc thân phận này, các nàng là bình đẳng, Đường Chu thật không cảm thấy tự ti bao nhiêu. Cô cũng không để ý trong mắt các nàng bản thân là dáng vẻ gì, cũng không có tâm tư đem bản thân hoàn toàn hòa vào. Khi còn sống cha từng nói qua với cô một câu -- chớ bắt nạt người trẻ tuổi nghèo. Đường Chu thấy được tấm gương trên người cha mình, càng rất tán thành với câu nói này.
Chỉ cần chính mình không xem nhẹ bản thân, ánh mắt của người khác hoàn toàn không quan trọng.
Ở trên thế giới này, cô chỉ để ý Thi Từ, chỉ để ý bản thân trong mắt nàng.
Thi Từ nghe được lời chị Miu nói, cười sờ sờ tóc Đường Chu, không nói lời nào, trong ánh mắt tất cả đều là sủng ái cùng kiêu ngạo.
Bầu không khí lúng túng, nhưng gió đêm thổi qua, đồ ăn ngon miệng, cuộc tụ hội này vẫn tính tạm được.
Trò chuyện qua lại mấy vòng, Trần Nhất Nhất lần thứ hai kéo đối thoại đến Đường Chu, "Hiện tại nghiên cứu sinh cũng rất nhiều, người không tìm được việc làm cũng nhiều, bất quá Đường Chu không cần lo lắng rồi, có mấy người chúng ta ở đây, đến lúc đó em sẽ có công việc thôi. . ."
Đường Chu chính là ngu ngốc đến mấy, lại tốt tính đến mấy, lúc này cũng có chút bực mình. Biểu hiện trên mặt Thi Từ nhạt xuống, tới đây nàng quyết định không nhịn nữa, chị Miu nhanh hơn nàng, trừng Trần Nhất Nhất một cái, "Cô đêm nay nói nhiều quá, ăn đồ của cô đi, đừng loạn bận tâm."
Tô tổng cũng cười, "Nghiên cứu sinh Nam đại, làm sao sẽ không tìm được công việc đây."
"Đúng vậy, phải xem là công việc gì. . ." Trần Nhất Nhất dường như nghe không hiểu ám chỉ của các nàng, ánh mắt điều chỉnh tiêu điểm đến trên mặt Đường Chu, "Người trẻ tuổi bây giờ, có lúc cũng biết người biết mặt khó biết lòng, có lúc vì tiền chuyện gì đều. . ."
Thi Từ nghe không nổi nữa, nàng cũng căn bản không nghĩ ngẩn ra, "Cũng không còn sớm, em cùng Đường Chu về đây." Nàng kéo tay Đường Chu, đứng lên.
Trần Nhất Nhất nhìn nàng chằm chằm, tất cả tâm tình ở bên trong nội tâm lại lần nữa quấy rối, chẳng những không có yên tĩnh, trái lại vẩn đục đến càng giống như muốn tuôn ra đến nơi, "Cậu cứ như vậy không muốn ngồi chung một chỗ với mình sao?"
Lời này chôn sâu ở nội tâm của nàng không biết bao lâu, trong nháy mắt nói ra được càng giống như là rút củ cải ra khỏi bùn vậy, ủy khuất xuất hiện trong lòng, "Cô ta tốt như vậy sao?"
Trần Nhất Nhất chỉ vào Đường Chu nói với Thi Từ: "Cậu biết quá khứ của cô ta sao?"
Nhiệt độ trong mắt Đường Chu từng chút một hạ xuống, thậm chí toàn thân đều phát lạnh, cô không hiểu, tại sao cô lại cứ thế bị nhằm vào, tại sao người lại có ác ý lớn như vậy với mình?
"Trần Nhất Nhất!" Thi Từ siết chặt tay cô, mắt lạnh nhìn Trần Nhất Nhất, "Mời cậu lễ phép một chút với bạn gái của tôi! Nếu như cậu không làm được, tôi không có cách nào ngồi chung một chỗ với cậu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.