Ba chiếc túi to Triệu Hằng xách hơi cố sức, Chu Dương lại rất dễ dàng, trên tay kia anh còn mang theo túi hành lý. Triệu Hằng hỏi: "Vừa về sao?"
"Ừ, vừa xuống xe."
"Đưa túi cho em."
Túi hành lý không nặng, Chu Dương đưa thẳng cho cô."Muốn đi về rồi hả?" Anh hỏi.
Triệu Hằng gật đầu.
"Ở đâu?"
"Bên kia." Triệu Hằng dẫn đường cho anh.
Lối đi bộ rất rộng rãi, hai người cách nhau nửa cánh tay. Quá lâu không gặp, nhất thời lại không có gì để nói, cho đến khi một sợi dây điện phía trước chặn đường, Chu Dương mới bước thêm một bước tới gần cô, Triệu Hằng mới mở miệng: "Lần này thông qua đơn xin về nhà rồi hả?"
"Thông qua."
"Có thể ở được mấy ngày?"
"Ba ngày." Anh tính toán thời gian chỉ có ba ngày, muốn cùng cô đón giao thừa, hôm nay về đến nơi, ngày kia đi.
"Ừ." Triệu Hằng nói.
Cô có loại cảm giác lạ lẫm, người bên cạnh vẫn cao lớn như vậy, hình như gầy đi không ít, hình dáng khuôn mặt so với trước càng thêm tươi sáng rõ nét.
Một đường im lặng, như là người quen thuộc lại xa lạ nhất, Triệu Hằng nghĩ.
Chu Dương chỉ biết địa chỉ chỗ trọ mới này, còn chưa từng tới. Anh quan sát bên ngoài nhà trọ, kiến trúc tương đối mới, ước chừng hơn ba mươi tầng, xung quanh xanh hoá không tệ.
Anh đi theo Triệu Hằng vào thang máy, đi ra ở tầng hai mươi, anh trông thấy cô cầm chìa khóa mở cửa, nhớ tới chiếc chìa khoá ở nhà trọ cũ kia vẫn còn nằm trong chùm chìa khoá của anh.
"Vào đi." Triệu Hằng bật đèn, nhận túi nilon từ trong tay anh.
Anh mở tủ giày, trông thấy bên trong có hai tầng để dép lê, ước chừng tầm năm sáu đôi, anh tiện tay lấy ra một đôi, đi vào chân thử một lần, số đo không chênh lệch lắm, là của nam đấy.
Chu Dương đi vào phòng khách quan sát. Căn hộ ba mươi mét vuông không gian mở, phòng ngủ, phòng bếp nhìn một phát là thấy hết, nơi có cửa duy nhất là toilet.
Ánh mắt anh bất giác nhìn vào tủ quần áo màu ngà sữa ở góc tường, tủ quần áo không sử dụng, nhìn vẫn mới tinh như cũ.
Triệu Hằng muốn xách túi mua sắm đến phòng bếp, Chu Dương lấy từ trong tay cô, hỏi: "Để chỗ nào?"
"Trên mặt bàn."
Chu Dương để đồ xuống, hỏi cô: "Ăn tối ở nhà hả?"
"Ừ." Triệu Hằng đi qua, lấy đồ ăn từ trong túi nilon ra, nói, "Chuẩn bị làm ba món và một bát canh."
"Mua gì thế?"
"Đây." Triệu Hằng lại để cho anh xem.
Cô chỉ có một mình ăn không nhiều mấy, bởi vậy mua đồ ăn cũng không nhiều, tính toán ăn hai bữa. Chu Dương nhẹ nhàng cầm lấy cà rốt nói: "Để anh làm đi, em đi nghỉ ngơi."
"Anh làm?"
Chu Dương bỏ cà rốt xuống, cởi áo khoác nói: "Để anh, em định xào tôm hay rim?"
"Đừng làm tôm, anh không ăn được."
Chu Dương đang xắn ống tay áo thứ hai, nghe vậy sửng sờ. Triệu Hằng cũng hoảng hốt, lập tức để tôm sang một bên.
"... Có tạp dề không?" Chu Dương hỏi.
"À, anh đợi chút." Triệu Hằng đi cầm tạp dề cho anh.
Đây là nửa năm trước cô vừa mua, màu xanh nhạt, mặc trên người Chu Dương chật căng. Chu Dương bảo cô đi phòng khách đợi, anh một mình ôm lấy mọi việc, Triệu Hằng cười nói: "Vậy anh từ từ làm, em đi quét dọn vệ sinh."
Chu Dương vừa thái thịt vừa hỏi: "Hiện tại làm vệ sinh?"
Trên tay Chu Dương toàn là mỡ do thái thịt dính vào, lại mặc tạp dề lên, anh khó buộc dây, Triệu Hằng tới giúp anh mặc vào.
"Được rồi." Cô buông tay ra nói.
Chu Dương quay người, cúi đầu nhìn cô. Cô vẫn giống như lúc trước, mái tóc quăn màu nâu, làn da trắng nõn, không trang điểm môi hơi tái. Anh nói: "Đừng ở đây, anh làm nhanh thôi."
"Ừ."
Triệu Hằng quét dọn vệ sinh, thu xếp đồ đạc, Chu Dương đã thái xong đồ ăn, bỏ hết vào chảo xào, rất nhanh chỉ còn một bát canh, anh đậy nắp nồi, rửa sạch tay, đi đến phòng khách giúpTriệu Hằng nhấc ghế sô pha lên.
Triệu Hằng lướt cây lau nhà qua chỗ để sô pha, "Xong rồi."
Chu Dương đẩy ghế sô pha trở về. Lúc anh xoay người nhìn thấy trên bàn để một đống đồ, bên trong còn kẹp mấy tấm ảnh, anh cầm lấy một tấm xem, hỏi: "Bạn em mới sinh thêm một em bé à?"
"Vâng." Triệu Hằng mỉm cười, tới gần liếc ảnh chụp, nói, "Em bé thứ hai là con trai, sinh ra nặng bốn cân mốt, đáng yêu lắm, hiện tại vừa được hai tháng."
Trên tấm ảnh là ba người lớn, một cô bé con thấp bé tầm hai tuổi, người đàn ông duy nhất trong ngực ôm một đứa bé, Lý Vũ San kéo cánh tay đối phương, Triệu Hằng đứng bên cạnh Lý Vũ San, bối cảnh là Disney.
Lúc ấy Triệu Hằng vừa vặn đi Thượng Hải công tác, bị Lý Vũ San chộp tới trông con, cô không có hứng thú với trò chơi, Lý Vũ San vô cùng hào hứng.
Mấy ngày trước Chu Dương nhận được ảnh quản lý Ôn gửi tới chính là người đàn ông này, cũng nhìn thấy Lý Vũ San đi tới, anh đoán người nọ là chồng Lý Vũ San.
Chu Dương hỏi: "Đây là chồng cô ấy?"
"Đúng vậy."
"Tuổi hình như hơi lớn."
"Anh ấy lớn hơn Lý Vũ San mười mấy tuổi."
"Khó trách."
Canh sắp nấu xong, Chu Dương bỏ ảnh xuống, đi phòng bếp mở nắp nồi, bỏ ít muối vào trong.
"Ăn cơm thôi." Anh gọi người.
Anh bưng thức ăn ra bàn, sau đó tìm được điều khiển từ xa, theo thói quen của Triệu Hằng bật đài trung ương, chờ đợi tiết mục cuối năm phát sóng.
Triệu Hằng rửa tay xong ngồi vào ghế, Chu Dương thuận tiện gạt hết rác trên bàn vào thùng rác, thấy trong túi nilon còn có mấy chai rượu, anh hỏi: "Em mua rượu?"
"Ừ, hai chai rượu gạo."
"Uống không?"
"Không uống."
Chu Dương lấy chén ra, nói: "Mua rồi thì uống thôi." Thấy Triệu Hằng nhìn anh, anh mỉm cười nói, "Anh không uống, em uống đi."
Anh đổ rượu gạo ra, đặt chén trong tay Triệu Hằng, trông thấy cô cầm chén uống một ngụm, vẻ mặt hơi hưởng thụ, anh nhịn không được nhếch khóe miệng.
Bốn món ăn một bát canh nóng hổi, tất cả đều là hương vị Triệu Hằng quen thuộc, Chu Dương vẫn nấu tôm, cả đĩa tôm đều thuộc về cô. Đợi cô ăn xong, ở bên trong TV Lý Dịch Phong đã lên sân khấu ca hát rồi. Cô hào hứng, rất nhanh hơi nóng dâng lên, khí sắc trở nên hồng nhuận phơn phớt.
Sau khi ăn xong hai người cùng dọn bàn ăn, Chu Dương hỏi: "Đêm nay chỉ xem mỗi tiết mục cuối năm?"
"Ừ, giao thừa cũng không có tiết mục gì, các cửa hàng trên đường đều đã sớm đóng cửa."
"Nếu không đi ra ngoài dạo chơi."
"Đi đâu?"
"Đi gần đây, tùy tiện đi dạo, tiêu hóa một chút."
Triệu Hằng suy nghĩ, gật đầu nói: "Vâng."
Gần nhà trọ có đám trẻ con chơi đùa, thỉnh thoảng còn ném mấy quả pháo xuống đất, còn đốt cả pháo bông cầm tay, hai người tránh bọn nhỏ đi.
Năm nay thành phố không có tuyết rơi, nhiệt độ so với quá khứ xem như cao, Triệu Hằng ăn mặc đơn giản, áo len bó sát người thêm một áo khoác dài. Chu Dương còn mặc áo lông, đi một lúc cảm thấy nóng, anh cởi áo ra, vắt lên tay, tay áo sắp chạm đất, Triệu Hằng cầm lên, "Anh cẩn thận một chút." Cô nói.
"Ừ." Chu Dương nghe lời kéo cao áo hơn.
Mấy ngày nay thời tiết tốt, buổi tối ánh trăng sáng ngời, trong thành phố cũng có thể nhìn thấy sao, Chu Dương ngẩng đầu nhìn, nói: "Còn có máy bay đấy."
Triệu Hằng ngẩng đầu theo, trông thấy máy bay xẹt qua tầng mây, để lại cái đuôi màu trắng, "Xa thật..." Cô cảm thán, "Aiz, năm nay không có người đốt pháo hoa rồi."
Chu Dương nghe cô nhắc tới, nhớ tới lần giao thừa kia hai người ở trong phòng bếp nhìn thấy pháo hoa, cũng không biết người nọ còn ở cư xá kia không, năm nay có lại mạo hiểm đốt pháo hoa.
"Muốn xem không?" Chu Dương hỏi.
"Anh có thể biến ra pháo hoa sao?"
Chu Dương lắc đầu: "Không có bản lĩnh này."
"Vậy anh hỏi làm gì." Triệu Hằng đoán, "Xem video à?"
Chu Dương cười, "Em chờ một chút."
Anh đưa áo lông cho Triệu Hằng, quay đầu bỏ chạy, chỉ chốc lát đã không thấy bóng người.
Triệu Hằng ôm quần áo đứng ở lối đi bộ, đếm xe thưa thớt trên đường, lặng yên đợi. Chỉ một lát sau, tiếng bước chân từ xa đến gần, cô quay đầu lại thấy bóng người cao lớn đi về phía cô. Anh mặc áo len dày, chân đi đôi giày màu xanh đậm, tay trái cầm lấy một đồ vật dài nhỏ, bước chân vừa nhanh vừa ổn.
"Đây là gì thế?" Triệu Hằng hỏi.
"Pháo hoa cầm tay." Chu Dương đi đến trước mặt cô, đưa cho cô xem.
"Ở đâu ra?"
Chu Dương hướng về sau hất cằm, "Mua của mấy đứa bé kia đấy."
"Hả?"
Chu Dương cười: "Đúng lúc anh thấy trên tay bọn chúng cầm cái này, không phải em muốn xem pháo hoa ư, lại đây."
Chu Dương nắm tay cô, nhìn xung quanh, sau đó lôi kéo cô đi về phía con đường nhỏ.
Triệu Hằng được anh nắm tay, vừa đi vừa hỏi: "Thứ này cũng có thể mua được sao?"
"Trong nội thành khẳng định không mua được, có lẽ phụ huynh bọn chúng chạy ra vùng ngoại thành mua đấy. Ở đây ——" Chu Dương dừng lại.
Gần đây không có đèn đường, ánh sáng cực kỳ lờ mờ, bồn hoa làm tường, bốn phía không người. Chu Dương để pháo hoa cắm vào đất, rất nhanh đã cắm ổn định, anh ngồi xổm trên mặt đất, châm bật lửa.
Anh tranh tối tranh sáng trong ánh lửa, Triệu Hằng trông thấy râu trên cằm anh, cô nghĩ thầm, anh phải đi mười một giờ trên đường, như vậy trời chưa sáng đã phải rời giường đi, có lẽ chưa kịp cạo râu.
"Triệu Hằng."
"Hả?" Triệu Hằng hoàn hồn.
Chu Dương cúi đầu hơi thấp, bật lửa châm vào pháo hoa sáng lên, tiếp theo trong nháy mắt, ánh lửa bùng lên, Chu Dương rất nhanh châm nốt mấy cây pháo hoa còn lại, tạo thành một dải ngân hà chiếu sáng góc tối này.
Nhỏ bé như thế, pháo hoa sáng lạn, nhưng khói từ trong bồn hoa lại khiến Triệu Hằng cay mắt.
Chu Dương cất kỹ bật lửa, đi đến bên cạnh cô."Thật là đẹp mắt." Triệu Hằng nói.
Bàn tay Chu Dương dán sát gáy cô, năm ngón tay chậm rãi trượt vào mái tóc dài của cô.
Trên đường trở về hai người đi rất chậm. Đêm đã khuya, trẻ con đã bị người lớn mang trở về, bốn phía trống vắng không người. Chu Dương một tay cầm áo lông, một tay cầm tay cô, mãi cho đến cửa nhà trọ mới thả tay ra.
Lúc ra cửa điều hòa đã tắt, bây giờ vẫn còn có độ ấm, Triệu Hằng bật lại điều hòa, Chu Dương mở TV, tiết mục cuối năm vẫn còn tiếp tục, cách 0 giờ đếm ngược còn có nửa tiếng.
Triệu Hằng rót hai cốc nước đển lên bàn, ngồi xuống xem tiết mục với Chu Dương. Trên ghế sa lon có một chiếc chăn, Chu Dương đắp lên đùi Triệu Hằng, Triệu Hằng điều chỉnh tư thế một chút, hỏi: "Anh mệt không?"
"Không mệt."
Triệu Hằng chìa chút chăn cho anh, Chu Dương ôm bả vai cô.
Đếm ngược đã bắt đầu.
5...
4...
3...
2...
1...
"Năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ!"
Hai người nhìn nhau cùng thốt ra, Chu Dương cười. Anh không thèm nghĩ tới tầm này năm ngoái là ai đang gọi điện thoại cho cô, anh cúi đầu xuống, hôn cô thật sâu.
Ngày hôm sau, hai người bị tiếng pháo nổ đánh thức. Triệu Hằng trợn mắt, Chu Dương cau mày, đang ngủ say bị đánh thức, mặt chôn ở cần cổ cô hỏi: "Có người đốt pháo?"
"Không thể nào..." Triệu Hằng không xác định nói.
Tiếng pháo nổ tiếp tục thật lâu, Chu Dương từ trên giường, xốc lên tấm rèm nhìn ra bên ngoài, không thấy dấu hiệu của pháo.Lúc này ý nghĩ cũng hoàn toàn tỉnh táo, anh ngửa đầu nhìn trần nhà, lại cúi đầu nhìn mặt đất, sau đó trở lại trên giường.
"Là đốt pháo sao?" Triệu Hằng nhắm mắt lại hỏi.
"Không phải, có lẽ là ghi âm, không phải trên lầu thì là dưới lầu."
Triệu Hằng mở mắt ra: "..."
Chỉ chốc lát, hai người đối mặt, đồng thời bật cười. Thật sự là chỗ nào cũng có các loại người kỳ quái, trước kia có người vừa mới sáng sớm ở dưới lầu bấm còi ô tô inh ỏi, hiện tại có người mới đầu năm bật tiếng pháo hoa ghi âm.
Chu Dương ôm người cười một lúc, vỗ cô nói: "Dậy thôi."
"Mấy giờ rồi?"
"Sắp chín giờ." Hôm nay còn thừa mười lăm tiếng.
Triệu Hằng từ trong chăn ngồi dậy, Chu Dương dán sát tai cô, hỏi: "Gần đây có chợ không?"
"Có một cái, phải ngồi xe đi."
"Dậy thôi, đi mua đồ ăn."
Ngày hôm qua Triệu Hằng mua đồ ăn còn thừa một ít, không đủ cho hai người ăn một bữa. Sau khi rửa mặt xuống dưới nhà, Triệu Hằng không định lái xe đi, đầu năm trên đường đầy xe. Trạm xe buýt lại gần siêu thị, đi qua mất hơn mười phút. Chu Dương tìm xung quanh, trông thấy xe đạp đôi, anh nói: "Cưỡi xe đạp đôi."
Triệu Hằng không có ý kiến. Cô chưa từng cưỡi xe đạp đôi, Chu Dương giúp cô quét mã lấy một chiếc, Triệu Hằng đẩy xe đạp ra hỏi: "Anh thường xuyên cưỡi cái này?"
"Cũng thỉnh thoảng."
Lúc cưỡi xe đến chợ mất khoảng mười lăm phút, đỗ xe xong, hai người đi vào. Đầu năm đồ ăn khá đắt, Chu Dương chọn lựa, rất nhanh hai tay đều xách đầy, anh lại mua một túi bột mì, Triệu Hằng hỏi: "Mua bột mì làm gì?"
"Làm sủi cảo cho em."
Trên đường trở về anh lại đi siêu thị mua mấy hộp sủi cảo, sau khi về đến nhà trọ anh nhào bột mì, sau đó chặt thịt, Triệu Hằng ở một bên hỗ trợ, xử lý gừng và rau hẹ.
Chu Dương chuẩn bị thịt bò và thịt heo, toàn bộ gia vị chuẩn bị đầy đủ, anh bắt đầu làm lớp vỏ, chỉ chốc lát gói đầy mấy hộp lớn sủi cảo. Ngày hôm qua anh thấy trong tủ một đống mì tôm, hơn trăm cái sủi cảo đủ cho Triệu Hằng ăn một thời gian đấy.
Ăn cơm trưa xong đã hai giờ rồi, hai người ở trong căn hộ không đi đâu hết, Chu Dương lại xem qua thời gian hai lần, một lần là năm giờ mười sáu phút chiều, một lần là chín giờ hai mươi tám phút tối. Trong hai tiếng cuối cùng của ngày đầu năm, anh ôm chặt Triệu Hằng trong ngực.
Trời lại sáng, Triệu Hằng ở trong ngực anh mở mắt ra. Cô nằm một lúc, khẽ ngẩng đầu.
Lúc anh nằm ngủ má gầy hóp lại. Cô không biết tiền lương của anh bao nhiêu, nhưng đoán được có lẽ anh chỉ để lại đủ cho mình sinh hoạt.
Triệu Hằng sờ cằm anh, sờ râu và cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh. Cô lại nằm một lúc, mới nhẹ chân nhẹ tay, đi đến phòng bếp, cô mở tủ lạnh ra, nhỉn thấy đầy ắp sủi cảo, cô vịn cửa tủ lạnh đứng đó một lúc lâu, mới từ dưới đáy hộp sủi cảo rút ra bánh bao đông lạnh cô mua, lấy ra hấp, rồi nấu cháo.
Nấu được một nửa cô đi bên giường gọi người: "Chu Dương."
Mới kêu một tiếng, người trên giường đã mở mắt. Triệu Hằng dừng một chút, nói: "Dậy ăn sáng."
"Ừ." Chu Dương bắt lấy tay cô.
Triệu Hằng mỉm cười: "Dậy thôi."
Chu Dương gãi mặt, buông cô ra.
Chả mấy chốc đã đến buổi trưa, Triệu Hằng thay quần áo cùng Chu Dương đi ra ngoài. Túi hành lý để ở chỗ ngồi phía sau, cô lái xe đến nhà ga.
Hành trình này rất dài, đi hơi một tí là gặp đèn giao thông, cho dù là năm mới, phố lớn ngõ nhỏ vẫn chật kín người.
Nửa giờ sau đã đến nhà ga, Triệu Hằng theo dòng xe cộ xếp hàng tiến vào.
Cách cửa nhà ga càng ngày càng gần, rất nhiều xe ngừng trên đường, người trong xe sau khi xuống đi bộ vào trong. Triệu Hằng không ngừng xe, đi theo đội ngũ như rùa bò, Chu Dương cũng không nói thời gian đang gấp muốn xuống xe.
Xe này không nên chạy vào cửa.
Mãi mới đến cửa, xe dừng lại. Chu Dương vịn cửa xe, nói: "Anh xuống đây."
"Đi đi." Triệu Hằng nắm tay lái nói.
Chu Dương mở cửa xe xuống, đóng lại, từ sau lấy ra hành lý, hơi cúi người, nói với người bên trong xe: "Đi nha."
"Ừ." Triệu Hằng đáp lại.
Chu Dương mang theo túi quay người rời đi. Xung quanh tất cả đều là hành khách đến đi vội vàng, anh đi một đoạn, phía trước đã có thể trông thấy cửa soát vé, anh đột nhiên quay đầu lại.
Ánh mắt dừng lại ở đầu bên kia, xe vẫn không nhúc nhích, ở bên trong cửa sổ xe nho nhỏ, cô luôn nhìn về phía anh.
Chu Dương giữ chặt túi, quay đầu đi nhanh về phía cô, mới đầu chỉ chầm chậm, về sau càng chạy càng nhanh, đi đến bên cạnh xe, anh dừng lại, tay mãnh liệt với vào cửa sổ xe, giữ lấy cổ cô.
Hai người hôn vừa vội vừa gấp rút, trong nhà ga ầm ĩ mà vẫn nghe được hơi thở của nhau.
Cho đến khi Triệu Hằng thấy đau lưỡi, Chu Dương mới thoáng buông cô ra. Túi hành lý sớm bị ném xuống đất, anh giữ lấy mặt cô, lại hôn cô.
Thời gian tới gần, anh nhất định phải đi rồi. Anh dán gò má cô thấp giọng nói: "Anh đi nha."
"... Ừ."
"Chăm sóc tốt bản thân."
"Anh cũng thế."
"Chăm sóc bản thân!"
"Vâng."
Chu Dương lại hôn cô một cái, cầm túi lên, lần này thật sự không quay đầu lại nữa.
Anh không nhìn lại xem xe còn ở đó hay không, xông thẳng vào trong, lên tàu, anh tìm được chỗ của mình ngồi xuống.
Chỗ ngồi gần cửa sổ, anh để túi bên chân, tàu nhanh chóng chuyển động, chậm rãi đi về phía trước, không bao lâu đã đi xa, cảnh vật ngoài cửa sổ thoáng qua.
Ngồi đến khi chân tê cứng, anh mới thu ánh mắt. Qua một lúc, anh xoay người lục túi, lấy ra chai nước.Trong chỗ để chai nước còn có một cái hộp, Chu Dương giật mình, cầm hộp lên, nhìn tên thuốc.
Anh giật mình, xách túi lên, tìm kiếm, cuối cùng tìm tổng cộng được bảy cái hộp.
Bảy hộp thuốc nhập khẩu, không biết Triệu Hằng bỏ vào lúc nào.
Tỉnh ngoài đang có tuyết rơi, lúc Chu Dương ra khỏi nhà ga tuyết đã đóng lớp dày. Tuyết đọng chạm vào mu bàn chân, trong màn đêm giống như lông ngỗng bay bay. Anh chụp một tấm cảnh tuyết gửi cho Triệu Hằng, tuyết lớn như vậy phía nam cũng hiếm khi thấy.
Năm nay ông chủ Lương không về quê, anh ta đón cha mẹ đến đây mừng năm mới, biết rõ Chu Dương trở lại rồi, gọi anh đến nhà ăn cơm.
Chu Dương không khách sáo với anh ta, mua chút hoa quả và quà tặng đến nhà, anh dùng trà thay rượu mời đối phương. Trò chuyện một lúc, ông chủ Lương hỏi: "Thời gian án treo của cậu còn bao lâu?"
Chu Dương nói: "Đến tháng tám năm nay."
"À......"
Chu Dương gắp một miếng thức ăn, hỏi: "Sao vậy, có việc gì?"
"Có muốn ra nước ngoài không?" Ông chủ Lương đột nhiên hỏi.
"Ra nước ngoài?"
"Cậu biết đấy công việc của tôi ở nước ngoài cũng kiếm được kha khá, nhưng người mà tôi có thể dùng thật sự quá ít." Ông chủ Lương nói, "Nếu cậu theo tôi, số tiền kiếm được sẽ đủ để đổi đời!" Anh ta nhấn mạnh.
Chu Dương để đũa xuống, suy nghĩ một lúc nói: "Tôi không biết tiếng Anh."
Anh không lập tức từ chối, ông chủ Lương không chỉ kinh ngạc mà còn vui vẻ. Anh ta còn nhớ rõ lần đầu mời Chu Dương tới nơi này làm việc, Chu Dương từ chối vô cùng quyết đoán.
Anh ta biết rõ Chu Dương quan tâm cô gái kia thế nào, hôm nay hỏi vốn là cũng không ôm bao nhiêu hi vọng.
Ông chủ Lương cười nói: "Tiếng Anh là chuyện nhỏ, còn thời gian nửa năm, cậu tranh thủ học, có thể nghe hiểu tàm tạm là được, bên kia cũng có không ít người không biết nói tiếng Anh, thiểu chính là người có thể làm việc."
Chu Dương lại suy nghĩ, hỏi: "Hộ chiếu thì sao?"
"Cái này tôi giúp cậu."
Chu Dương cúi đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Vậy em sẽ chuẩn bị."
Chuyện này khiến ông chủ Lương vô cùng vui vẻ, anh ta tò mò: "Lần này sao cậu đồng ý dễ dàng như vậy? Tôi nghĩ qua mấy tháng nữa cậu sẽ về thẳng bên kia."
Chu Dương nghe vậy, im lặng một lát, sau đó cười, "Trước kia cô ấy đã từng nói, muốn tiền của cô ấy chi bằng lấy mạng của cô ấy."
"Cho nên?"
"Cô ấy giao mạng cho em rồi." Chu Dương nói khẽ.
Những ngày tiếp theo, Chu Dương ban ngày làm việc, buổi tối học tiếng Anh. Ông chủ Lương ném một đống sách anh ta từng xem cho anh, lại bảo Chu Dương dựa vào đó vào học, đừng gây áp lực quá lớn cho mình.
Trước kia khi làm việc Chu Dương quen bật nhạc, hiện tại cứ rảnh là đeo tai nghe tiếng Anh. Tiếng Anh tám trăm năm trước anh sớm đã trả lại cho thầy giáo, nhưng may mắn còn có một chút căn bản, học bằng cách nhớ từ, ban đầu nghe như sách trời, càng về sau đã có thể xem hiểu một phần, lại chậm rãi có thể nghe hiểu được chút đối thoại đơn giản, thời gian đã tới tháng năm.
Hôm nay Chu Dương xem tin tức, nói là vắc-xin phòng bệnh HPV loại chín sắp nhập vào Hải Nam, anh biết rõ Triệu Hằng đang làm cái này, bởi vậy buổi tối anh gọi điện thoại cho cô.
Triệu Hằng vừa tan làm trở lại, đang tựa trên ghế sa lon nghỉ ngơi, nghe xong Chu Dương nói, cô thay đổi sang tư thế nằm, nói: "Ảnh hưởng chắc chắn có, nhưng không có trở ngại, em không thiếu công việc."
Chu Dương nghe tiếng cô lười nhác, hỏi: "Em nằm trên ghế sa lon hả?"
"... Ừ."
"Chưa ăn cơm?"
"Đợi tí nữa ăn."
Chu Dương lật ra một trang sách, dừng một chút, nói: "Có lẽ anh sẽ ra nước ngoài."
Triệu Hằng sững sờ: "Cái gì?"
Chu Dương nói: "Ông chủ Lương thiếu người ở công ty nước ngoài, bên kia tiền lương gấp mấy lần so với bên này."
"... Anh quyết định rồi?"
"... Tạm thời còn chưa xác định, hộ chiếu chưa chắc đã làm được."
"Ừ."
Cúp điện thoại, Chu Dương lấy ra hộp thuốc lá, châm một điếu. Đám bạn cùng phòng dần trở lại, khắp phòng toàn là mùi đồ ăn trộn lẫn mồ hôi, gian phòng nhỏ, bàn học chỉ có thể dựng ở góc tường, ổ điện cách khá xa, anh nối mạch để cắm đèn bàn.
Chu Dương bật đèn bàn lên, chiếu sáng trang sách, chùm tia sáng mềm mại lại bình thản, tựa như cuộc sống sinh hoạt ổn định cô mong muốn kia.
Bụi rơi vào trang sách, Chu Dương thoát khỏi dòng suy nghĩ, anh gẩy tàn thuốc, hút nốt mấy ngụm, nâng cao tinh thần sau đó tiếp tục xem sách.
Tháng tám, hai năm án treo chính thức chấm dứt, Chu Dương làm xong xuôi tất cả thủ tục, thu dọn hành lý, ông chủ Lương đã đi ra nước ngoài trước một bước, anh có ba ngày thời gian xử lý chuyện của mình.
Chu Dương trở về vào buổi chiều, lúc xuống nhà ga không nhìn thấy Triệu Hằng, anh đứng ở bên ngoài hút hai điếu thuốc lá, hút xong ném vào thùng rác, bỗng nhiên nghe thấy tiếng còi, anh quay đầu nhìn thấy chiếc xe đỗ cách đó không xa.
Anh sửng sốt, mang theo túi đi đến đầu kia, sau đó ngồi vào trong xe.
Triệu Hằng khởi động xe.
Chu Dương tắm rửa sạch sẽ trong phòng trọ củaTriệu Hằng, quây khăn tắm đi ra, Triệu Hằng đang ở trên ghế sa lon làm việc, anh không quấy rầy cô, trời nóng nực, anh để mình trần đi phòng bếp nấu cơm.
Đợi đồ ăn bưng lên bàn, Triệu Hằng mới bỏ công việc xuống, cô ngồi vào ghế, cầm lấy đũa hỏi: “Bao giờ đi?"
"Ngày kia."
"Bay ở đây à?"
"Ừ."
"Em đưa anh ra sân bay."
"Ngày mai anh muốn đi mua một ít đồ."
"Mua gì?"
"Vali ấy. " Chu Dương nói, "Ra nước ngoài cần mang theo nhiều đồ."
Ngày hôm sau là thứ bảy, Triệu Hằng cùng Chu Dương đi cửa hàng mua sắm.Vali không cần phải nhãn hàng có tên tuổi, chỉ cần to chắc dùng bền là được, đi dạo một lúc lâu, Chu Dương cuối cùng nhìn trúng một cái màu đen, kiểu dáng không khác mấy so với cái của Triệu Hằng.
Sau khi trở về anh đẩy vali của Triệu Hằng ra ngoài, Triệu Hằng hỏi: "Làm gì thế?"
Chu Dương nói: "Đổi với em."
"... Anh đổi với em?"
“Anh không cần đồ mới." Chu Dương cúi đầu loay hoay vali, nói, "Cái này của em đủ dùng rồi."
Triệu Hằng im lặng một lúc, nói mật mã cho anh biết, sau đó ngồi xổm bên cạnh, đặt mật mã cho vali mới."Quần áo anh đều ở đây?" Cô xoay con số hỏi.
"Đều ở đây rồi."
Triệu Hằng giúp anh gấp quần áo, tất cả đồ lớn nhỏ phân loại chỉnh tề. Đến lượt dao cạo râu, cô mở ra, đi đến bên cạnh thùng rác, gạt hết đống râu bên trong ra.
Chu Dương ngồi xổm trên mặt đất, ánh mắt luôn theo sát cô, nhìn thấy vụn râu rơi vào người cô, anh đứng dậy đi qua, bắt lấy tay trái cô, ngón cái phủi người cô.
Triệu Hằng không nhúc nhích, Chu Dương xoa tay cô, chậm rãi ôm cô vào trong ngực.
Chờ anh một chút, trong lòng anh khẽ nói những lời này.
Chu Dương lần đầu tiên đi máy bay, trên ba mươi nghìn mét Anh không ngừng nhẩm tên Triệu Hằng.
Sau khi máy bay hạ cánh, ông chủ Lương tự mình đến đón anh, nơi dừng chân cũng là anh ta sắp xếp. Giống như trong nước, ông chủ Lương chỉ dùng người không dạy người, sau khi dẫn theo Chu Dương một tuần, anh ta buông tay để cho anh tự làm việc.
Chu Dương cố gắng làm quen với hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ này, ở đây phương thức và phong cách lắp đặt thiết bị khác với trong nước, anh cần rất nhiều thời gian mới có thể chính thức quen việc. Mấy ngày liền làm việc với cường độ cao khiến cho cơ thể anh dần dần chống đỡ không nổi, đi khám bệnh ở nước ngoài quá đắt, anh không dám ốm, anh lập tức điều chỉnh trạng thái.
Triệu Hằng thỉnh thoảng sẽ nhận được ảnh chụp Chu Dương gửi tới, có kiến trúc, có hồ, có cầu. Phong cảnh nước ngoài khác lạ, cô nhớ tới nguyện vọng thứ ba của mình—— hàng năm ra nước ngoài du lịch hai lần.
Hiện tại một nguyện vọng cũng còn không thực hiện được.
"Nhìn gì thế?"
"Hả?"
"Trong di động có gì à?" Lý Vũ San rướn cổ lên.
Triệu Hằng bỏ di động xuống xoay người, uống một ngụm nước nói: "Bé trai đâu?"
"Bà nội trông rồi." Lý Vũ San lại để cho con gái ngồi im trên ghế, nói, "Bà nó quả thực coi nó trở thành tròng mắt, hoàn toàn không để tớ nhúng tay."
Triệu Hằng cười nói: "Ừ, đã lâu không nghe cậu oán trách."
Lý Vũ San cảm khái, "Còn gì phải phàn nàn, đây là tớ tự mình lựa chọn đấy.Tớ chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình... Được rồi, cũng coi như khổ tận cam lai đi."
Triệu Hằng đang muốn nói chuyện, điện thoại vang lên, Lý Vũ San liếc thấy tên trên màn hình, nói: "Ồ, em gái trên danh nghĩa của cậu."
Triệu Hằng bảo cô ấy yên lặng, cô nghe điện thoại.
"Chị, đang ở đâu thế?" Thẩm Tiểu An hỏi trong điện thoại.
"Ở bên ngoài." Triệu Hằng hỏi, "Có việc gì?"
"Không có việc gì, chỉ muốn nói cho chị chuyện này thôi, mẹ ruột kia của chị—— "
Triệu Hằng nhíu mày.
Giọng Thẩm Tiểu An có chút chút hả hê: "Nghe nói bà ta và con dâu đang tranh cãi ra toà!"
Triệu Hằng cũng không muốn nghe bất cứ tin tức gì của đối phương, nhưng Thẩm Tiểu An đã không khống chế nổi nói ra toàn bộ.
Mẹ nuôi của Triệu Hằng và đối phương vốn là đồng hương, cho nên mấy chục năm trước Triệu Hằng mới có thể được đưa cho mẹ nuôi, đồng hương luôn luôn quen thuộc lẫn nhau, chuyện này là mấy ngày hôm trước truyền tới, nghe nói con dâu người nọ muốn mang theo đôi trai gái và tiền bồi thường tái giá, người đàn bà kia tất nhiên không đồng ý, sau một tháng náo loạn hôm nay ra tòa.
Đợi Triệu Hằng cúp điện thoại, Lý Vũ San nghe lỏm một lúc lâu lập tức đập bàn nói: "Báo ứng!"
Triệu Hằng để di động sang một bên, không nói gì.
Lý Vũ San chợt nhớ tới người nọ, cô hỏi: "Hiện tại anh ta thế nào rồi?"
"Ở nước ngoài, rất tốt."
"Cậu cứ như vậy chờ anh ta?"
Triệu Hằng lắc đầu, cô chưa từng chờ anh.
Lý Vũ San nhìn cô, nhớ tới trước đó ở bệnh viện nghe được cô gọi tiếng "A Dương" kia, cô ấy thật ra đã biết đáp án chính thức rồi.
Có đôi lúc, có một số lựa chọn, luôn là thân bất do kỷ.
Trung tuần tháng mười hai, Triệu Hằng thay đổi công việc mới, đúng lúc này xe lại bị hỏng, cô đem xe đi sửa chữa, mấy ngày sau cô đi xe đạp đi lấy xe, ông chủ đại lý xe đi qua người cô, nhìn cô, đến gần nói: "Á, nhìn cô rất quen mặt nha!"
Người trẻ tuổi tóc vàng năm đó đã biến thành người cha tóc đen, trong ngực cậu ta còn ôm một đứa bé tầm một hai tuổi.
Triệu Hằng cười nói: "Thật sao?"
Công nhân bên cạnh ồn ào: "Ông chủ, cẩn thận bà chủ cầm dao bầu tới!"
"Đi đi đi!" Ông chủ híp mắt đuổi người, tiếp tục nhìn Triệu Hằng như có điều suy nghĩ, "Là rất quen mặt, chắc chắn đã gặp ở đâu rồi!"
Nghĩ một lúc lâu, nhưng mãi không ra.
Chu Dương ở một chỗ khác xa xôi, mấy ngày hôm trước bệnh gout của anh phát tác, hiện tại may mà chỉ còn hơi đau, đi đường hơi khập khiễng.
Anh mua một phần thịt nướng, lúc trả tiền bà cụ xếp hàng sau lưng tò mò chỉ vào ví tiền của anh hỏi một câu. Chu Dương nghe hiểu, nhưng khẩu ngữ của anh không tốt, cầm điện thoại tìm một chút, anh mới nói: "Sign."
Có lẽ nói sai từ rồi, ban đầu bà cụ nghe không hiểu, Chu Dương lại vắt hết óc giải thích vài câu, bà cụ mới cười ha hả gật đầu.
Chu Dương ngồi vào băng ghế ven đường, phơi nắng từ từ ăn thịt nướng, qua lớp ngăn, sờ lên quẻ xâm kia——
Mới tới đổi được quy mô tốt, làm theo xu thế và hướng đi; chỉ nghe tin tức bên tai, trải qua gập ghềnh nhận hưởng thụ.
Trải qua gập ghềnh nhận hưởng thụ...
Chu Dương nhét ví tiền vào trong túi quần, lấy di động ra, theo thói quen xem ảnh chụp bên trong.
Bà cụ người da trắng cũng đã mua xong đồ ăn, ngồi xuống bên cạnh Chu Dương, trong lúc vô tình liếc thấy ảnh chụp trên màn hình, bà không được nhịn khen ngợi một câu thật xinh đẹp.
Chu Dương cười.
Tấm ảnh này chụp ở công viên Wetland, hoa mai màu trắng trải khắp, tất cả đều là nhan sắc mùa xuân, cô đứng giữa vườn mai.
Bà cụ tò mò hỏi: "Is she your wife?"
Chu Dương suy nghĩ, lắc đầu nói: "No." Qua một lúc, anh thấp giọng nói, "My life."
Nói xong, anh nhìn ngày trên màn hình.
Cô sắp ba mươi rồi...
Công việc mới của Triệu Hằng còn bận rộn hơn trước, sắp hết năm cô nhận được lịch bàn từ công ty.
Trên bìa lịch in con số "2019 " cực to, cô nhìn rồi trừ với năm sinh của mình, sau khi về nhà cô nằm nửa giờ trên ghế sa lon, sau đó lấy quyển sổ từ trong đống sách ra.
Cô ngồi ở dưới đèn, nhìn chằm chằm vào tờ kia thật lâu. Trong khoảng thời gian này cô không nhận được tiền từ Chu Dương.
Lại bận rộn hơn nửa tháng, sắp đến Tết âm lịch, công ty nghỉ rồi. Triệu Hằng theo thói quen làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm, một khi rỗi rãi lại đột nhiên mê mang.
Cô không có gì để làm, chạng vạng tối lấy một chiếc xe đạp công cộng đi khắp nơi, từ thành tây tới thành đông, bầu trời tối đen, ngọn đèn đối diện đường cái sáng rực, cô theo ánh đèn, đi vào tiệm cơm nhỏ.
"Hôm nay vắng như vậy sao?" Triệu Hằng tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ bưng ấm trà tới nói: "Mới vừa đi một đám khách, đợi tí nữa là đến thời gian ăn khuya."
"Ngày mai có mở cửa không?"
"Không, ngày mai là giao thừa." Nhân viên phục vụ hỏi, "Chị muốn tới đây ăn cơm?"
Triệu Hằng gọi hai món ăn, bát đũa bày ở trước mặt, cô nhìn qua cửa ra vào, nhất thời không cử động.
Cửa ra vào đèn đường mờ nhạt, thỉnh thoảng mới có mấy người đi đường, nhân viên phục vụ ngồi ở bên cạnh bàn đọc sách, cô ấy nhìn Triệu Hằng, hỏi: "Chị chờ ai à?"
Triệu Hằng lấy lại tinh thần, sau đó lắc đầu, cô nói: "Trong tiệm vẫn còn để bài hát này."
Nhân viên phục vụ nghe giai điệu, nói: "Ừ, mỗi mùa một ca khúc."
Giai điệu uyển chuyển, giọng nữ vẫn biếng nhác như trước, dưới bóng đêm trong quán ăn vắng người, nghe ca khúc này tựa như đang nghe một đoạn câu chuyện.
"Biết cô rất nhiều năm rồi, còn quên chưa hỏi tên cô." Triệu Hằng nói.
"Em là Phùng Giai Bảo."
"Tôi là Triệu Hằng."
Ngày hôm sau là giao thừa rồi, Triệu Hằng ngủ đến tự nhiên tỉnh, tỉnh lại mới nhìn thấy trong điện thoại có tin nhắn giao hàng.
Cô không nghĩ tới giao thừa còn có thể nhận được bưu kiện, không biết là vật gì, cô không vội vã đi lấy. Ăn sáng xong, cô ngồi trên ghế sa lon xem tivi, giữa trưa xuống lầu ném rác, cô mới thuận tiện đi ra tủ lấy đồ.
Mở cửa tủ ra, bên trong chỉ có một túi văn kiện, Triệu Hằng lấy cái túi, xé ra, bên trong không có gì.
Cô dốc túi, mới thấy đồ vật dưới đáy ——
Một tấm thẻ ngân hàng.
Trên thẻ không có tên, cũng không có mật mã.
Cô nắm chặt thật lâu dưới ánh mặt trời yên tĩnh, lấy lại tinh thần, tìm được một máy ATM gần đó. Sau khi đút thẻ vào, ngón trỏ cô dừng ở giữa không trung, cho đến khi thẻ tự động rời khỏi máy, cô mới lại cắm vào, ngón trỏ chậm rãi ấn xuống phím.
Mật mã là gì nhỉ?
Cô ấn vào con số đầu tiên, "1 ", đã có số dẫn đầu, cô rất nhanh ấn nốt năm số còn lại——2, 1, 0, 0, 3.
121003, toà 1 khu 2 phòng 1003, cô ấn vào "Xác định".
Mật mã chính xác.
Cô không làm tiếp động tác nào nữa, cũng không kiểm tra số tiền trong thẻ. Cô nhìn chuỗi ngày tháng trên màn hình, ngày 4 tháng 2 năm 2019.
Cô không hiểu sao cảm thấy quen thuộc.
Điện thoại lại có một tin nhắn mới, Triệu Hằng ấn mở, xem hết nội dung, cô gọi cho dãy số kia.
Tiếng chuông xa xa vang lên, là giai điệu quen thuộc kia, tối hôm qua lần đầu tiên cô mới hỏi tên bài hát đó——
"Trong tiệm còn bật bài hát này."
"Ừ, mỗi mùa một ca khúc."
"Bài hát này tên gì nhỉ?"
"Xuân khởi, bắt đầu mùa xuân."
Cô nắm điện thoại, màn hình vẫn sáng, người đàn ông cao lớn xa xa kéo vali đi tới.
Cô mặc áo khoác ngoài màu đỏ, dáng vẻ giống như lần đầu anh gặp cô. Ngày đó anh cầm búa, cả phòng đầy bụi, trong phòng bật nhạc, anh trông thấy cô mặc áo đỏ một mình đi tới trong cơn gió lạnh, giống như màu nước đỏ trên tờ giấy trắng, chậm rãi nhuộm ra màu sắc độc nhất vô nhị.