Xuân Kiều

Chương 4: Chương 4




Giọng nói này vừa rơi xuống, mọi người đang vây xem đều ngẩn ra.Bước chân Đào bà tử đang giống như gió, lập tức dừng lại.

Trong long nàng nói thầm, năm mươi lượng bạc vốn đã là công phu sư tử ngoạm, lại vẫn có người chịu bỏ ra sáu mươi lượng? Chẳng lẽ là tới muốn quấy rối.Nghĩ như vậy, Đào bà tử xoay người nhìn người mới trả giá kia từ đầu đến chân, đánh giá một phen.Chỉ thấy người này ước chừng trên dưới hai mươi, mắt thâm thúy, đôi mày rậm như kiếm, chỉnh chỉnh tề tề không có một cây mọc lệch, cả khuôn mặt hiện ra vẻ thanh tuấn sạch sẽ.

Cái mũi đĩnh bạt thẳng thắn,môi mỏng, tất cả cấu thành một gương mặt cực kỳ tuấn tú.


Tuy Đào bà tử cũng là phụ nhân có kiến thức rộng rãi, trong lòng cũng nhịn không được lộp bộp một chút: “Thật là một nam nhân tuấn tú.”Nhưng mà tuấn tiếu rốt cuộc không có làm ra cơm, nàng thấy người này quần áo bình thường, không giống như là có thể lấy ra nhiều bạc như vậy, sắc mặt tức khắc liền có vài phần không được dễ nhìn.

Nhưng đảo mắt lại xem trên người hắn đang mặc một kiện áo long, màu sắc bên ngoài giống như là mới, nhìn ra chính là chất da long tốt nhất, trong lòng thầm nghĩ: Cho dù thật sự là không có tiền tham gia mua bán, đến lúc đó đem cái áo lông này lột xuống, mang đi bán lại cũng đủ tiền rồi.Nghĩ vậy, trên mặt Đào bà tử một lần nữa nổi lên tươi cười, nói: “Vị công tử này, chắc chắn là muốn tăng giá?”Thanh niên mới tới hơi hơi gật đầu, còn chưa mở miệng, Vương đồ tể lại đã nóng nảy, rống lên quát lớn: “Đào bà tử, ngươi cũng phải xem thứ tự đến trước sau chứ.

Nha đầu này, rõ ràng là ta nhìn trúng ra giá trước!”Đào bà tử hừ một tiếng trong lỗ mũi, giọng nói đột nhiên sắc nhọn lên: “Cái gì mà thứ tự đến trước và sau? Từ xưa chính là tiền trao cháo múc, tiền của ngươi còn chưa tới trên tay ta, khế bán mình của nha đầu này cũng còn chưa có đưa cho ngươi.

Có khách hàng càng tốt hơn, ta tự nhiên muốn xem xét chứ.

Các ngươi mua hàng hóa có đi so ba gia, chúng ta bán hàng hóa cũng là lý lẽ này.

Hôm nay ngươi cùng vị công tử này, ai ra giá thích hợp, nha đầu này liền đi theo người đó!”Vương đồ tể vò đầu bứt tai, tuy là tiếc tiền, rồi lại không chịu cứ như vậy mà buông tay, liền rống lên một tiếng: “Ta đây ra bảy mươi lượng bạc!”Thanh niên kia cũng không nhìn hắn, ánh mắt lại dừng ở trên người Vân Hương, ánh mắt lạnh băng rồi lại mang theo một tia cảm xúc không rõ.


Chỉ nghe hắn nhẹ nhàng nói một câu: “Tám mươi lượng.”Gương mặt thô ráp của Vương đồ tể kia tức khắc đỏ lên như chảo gang đang trên bếp lửa, trong miệng phun bọt, thở phì phò, hai tay xoa lại xoa, phảng phất quyết tâm, căm tức nhìn thanh niên kia, cắn răng quát: “Chín mươi lượng bạc!” Nói xong, lại thô lỗ nói: “Hậu sinh kia, ngươi dám trộm tiền trong nhà tới đây hồ nháo sao.

Một cái nha đầu thôi, không đáng giá nhiều tiền như vậy!”Thanh niên kia phảng phất giống như không nghe thấy, trên mặt gợn sóng đạm mạc, chỉ tiếp tục nói một câu: “Một trăm lượng.”Giọng nói này vừa rơi xuống đất, mọi người vây xem tức khắc sôi trào.

Một trăm lượng bạc, dựa theo giá đất ruộng hiện giờ, chính là có thể ở nông thôn mua năm sáu mẫu đất.


Dù là muốn tìm phụ nhân đàng hoàng làm vợ, cũng quá đủ rồi.

Mà nữ tử này dù cho có vài phần tư sắc như vậy, nơi nào đáng giá nhiều tiền như vậy? Người này, sợ không phải là điên rồi đi.Vân Hương ngồi ở chỗ kia, lại đã là ngây người như phỗng.Nàng là đang nằm mơ sao, hắn như thế nào sẽ đến được đây? Còn chịu lấy một trăm lượng bạc tới mua nàng? Đúng rồi, nàng nhất định là đang ở trong mộng.

Đợi tỉnh lại, nàng hẳn sẽ là còn ở trong phòng chất củi của tướng phủ.Nhưng mà, cho dù là mộng, cũng hãy để cho nàng ở lại nhiều trong chốc lát đi.Nhìn gương mặt tuấn tú mà nàng thương nhớ ngày đêm kia, nàng cơ hồ nhìn đến ngây ngốc đi.Thanh niên kia cũng đang nhìn nàng, con ngươi hẹp dài, thâm thúy giống như một cái giếng, khiến cho người khác nhìn vào cũng cảm thấy lạnh lẽo dần đi.Ánh mắt hai người đang giao triền bên nhau, hắn nhẹ nhàng mở miệng, không tiếng động hướng nàng nói: “Ta nhất định phải có nàng.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.