Xuân Lai Hồ Thủy Lục Như Lam

Chương 53



Cắt bỏ tay chân cũng tốt, khoét đi con ngươi cũng được, chỉ cần vết thương kia còn ở trên người thì cực hình này dẫu có đau đớn đến đâu, bất quá cũng chỉ là thống khổ trong chớp mắt mà thôi. Có chuyện gì so thứ tình cảm mình đã trải qua còn tuyệt vọng hơn nữa? Yến Nhiễm không tưởng tượng ra được.

—— Mà Lý Tịch Trì cũng sẽ không cho hắn “cơ hội” tưởng tượng.

“Người đâu hả, còn không mau kéo tên Bách Nguyệt tộc nhân kia xuống!” Ngồi trên cao, hoàng đế tựa hồ đã sinh khí. Mặc dù mệnh lệnh này có chút vô lý hết sức nhưng hai người thị vệ vẫn lĩnh mệnh chạy tới chỗ Yến Nhiễm.

“Các ngươi kẻ nào dám động thủ phải bước qua một cửa của bổn Vương!”

Lý Tịch Trì vẫn vững vàng ôm Yến Nhiễm vào trong ngực. Y mặc dù không phải cửu ngũ chí tôn, nhưng với uy danh Liên Vương gia vẫn có hiệu lực uy hiếp tương đương. Chỉ cần y không buông tay, liệu có kẻ nào dám động thủ với hắn.

Hoàng đế thấy mình hạ chỉ lại không có người nào chấp hành, lửa giận trong lòng như thế mà bừng lên điên đảo, đập mạnh vào tay vịn ghế, sẵng giọng trách mắng: “Hảo một tiện nô Bách Nguyệt nhà ngươi, sử dụng loại thủ đoạn gì mà ngay cả linh hồn cùng tinh thần của Liên Vương gia cũng đều bị ngươi câu dẫn. Trẫm hôm nay không giết ngươi, thực khó có thể trút hết mối hận trong lòng!”

Vừa nói lại vừa tự mình từ long ỷ đứng lên.

Lý Tịch Trì thấy y phẫn nộ, vội vàng kéo Yến Nhiễm ra phía sau mình, một bên giải thích: “Hoàng huynh, ta cùng với Yến Nhiễm tâm đầu ý hợp, hắn tuyệt đối sẽ không có bất cứ ý tứ gì với Hồ phi. Huống hồ Yến Nhiễm có thương tích trong người, mấy ngày nay tinh thần vẫn còn bất ổn, ta bây giờ ngay lập tức dẫn hắn quay về Vương phủ. Xin hoàng huynh nể mặt thần đệ tha thứ cho Yến Nhiễm lúc này.”

Đang nói, y bỗng nhiên cởi ngoại bào của mình khoác lên người Yến Nhiễm, dường như muốn đem hết thảy ánh mắt thâm độc bên ngoài hoàn toàn cách ly khỏi hắn.

Nhưng y làm như vậy cũng không ngăn cản được tiếng phản bác rõ ràng từ dưới chiếc áo bào truyền đến.

“Ta không phải nam sủng!”

Yến Nhiễm xốc kiện y bào nọ lên, từng câu từng chữ nói ra rõ ràng: “Ta lại càng không phải là tiện nô. Các ngươi thông qua chiến tranh, bắt tộc nhân Bách Nguyệt làm nô dịch, chỉ có vậy mà tưởng rằng so với người Bách Nguyệt chúng ta cao quý hơn sao? Trong mắt ta, ngươi chỉ là một tên cường đạo hung ác vô sỉ, một kẻ chỉ biết dùng bạo lực chà đạp người khác!”

Hắn nói xong những lời này, bốn bề xung quanh nhất thời chỉ còn là một mảnh im thít không một tiếng động.

Sắc mặt Lý Tịch Trì thoáng chốc xanh đến đáng sợ, mà Yến Nhiễm thì hoàn toàn vứt bỏ, mặc cho ngoại bào của y lả tả rơi xuống mặt đất, quật cường mà thản nhiên đứng thẳng.

Hắn biết chính mình đã cự tuyệt sự bảo vệ của Lý Tịch Trì rồi, cũng biết chờ đợi mình sẽ là cái gì, nhưng hắn trái lại cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.

Đúng vậy, hết thảy hẳn là nên mau chóng đặt dấu chấm hết đi thôi.

Chết thì chết, bất quá cũng chỉ là một loại phương thức ly khai. Có lẽ Lý Tịch Trì còn có thể nảy sinh lương tâm mà đưa linh cữu của mình trở về nơi xa xôi đại mạc.

Chỉ là, hài tử của mình… những sợ không biết phải làm sao an bài cho đứa trẻ này… thực phải như thế nào đây?

“Thật to gan…” Ngồi trên đài cao, thanh âm so với Lý Tịch Trì càng thêm phần âm trầm, hung ác, một lần nữa vang lên: “Xem ra trẫm hẳn là nên cho ngươi lãnh giáo một chút cái gì mới là hành động chân chính của cường đạo… Người đâu…!”

Xuất hiện nhiều tiếng bước chân dồn dập theo lệnh của cửu ngũ chí tôn chạy vào từ bên ngoài hoa viên.

Mà Lý Tịch Trì vẫn duy trì trầm mặc đột nhiên lại bổ nhào đến chỗ Yến Nhiễm, gắt gao ôm hắn vào trong lòng. Chuyện này chỉ sợ vốn đã được tên hoàng đế kia dự định từ trước, cho dù người nào đi lên, cũng sẽ không được buông tha.

Không hối hận…Yến Nhiễm buộc mình bỏ qua lưu luyến chợt lóe lên. Quật cường mà ngẩng đầu nhìn thẳng cái tên hoàng đế Đại Diễm cao cao tại thượng, lãnh khốc, hung tàn.

Vậy mà ngay phía sau y hắn lại thấy một cảnh ngoài ý muốn .

“Hoàng thượng cẩn thận!” Một tiếng nữ tử quát lớn, sắc bén cắt nát bóng đêm dày đặc.

Hoàng đế ngẩn ra, lập tức nhìn thấy Hồ phi ngã quỵ xuống đất, sắc mặt tái nhợt. Mà chính mình lập tức cảm thấy trên cổ có gì đó lành lạnh, tâm thần bình tĩnh lại mới thấy đúng là Trầm Doanh Thu đã nhân dịp mọi người không để ý vọt đến bên người y, trong tay cầm một khối sứ vỡ đã được giấu kĩ lúc trước gắt gao áp vào cổ hoàng đế.

“Không kẻ nào được nhúc nhích, nếu không ta cho cẩu hoàng đế này đầu rơi xuống đất.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.