“Không kẻ nào được nhúc nhích, nếu không ta cho tên cẩu hoàng đế này đầu rơi xuống đất.”
Trầm Doanh Thu mỗi câu mỗi chữ nói ra lưu loát như vậy, sao có thể nhìn được thành bộ dáng của kẻ trúng phải dược vật cả người vô lực chứ?
Mảnh gốm vỡ sắc bén kề bên cổ nhưng hoàng đế ngay đến đôi mắt bừng bừng nộ hỏa cũng không có lấy một lần. Y thậm chí còn vươn tay ra, đặt lên tay trái của Trầm Doanh Thu, cười lạnh nói: “Không hổ là Doanh Thu của ta, ngay cả bộ dạng khi thực hiện mưu tính cũng xinh đẹp như thế này.”
“Cút ngay!” Trầm Doanh Thu căng thẳng đưa tay siết chặt mảnh vỡ, nhất thời lưu lại một đạo hồng ngân ở cổ hoàng đế: “Sinh mệnh của ta sớm đã bị ngươi vùi dập, dù sao ta sống trên thế gian cũng chỉ là một kẻ dư thừa! Không bằng nhân dịp này làm một chuyện tốt, kéo hôn quân nhà ngươi cùng xuống địa ngục đi!”
Nhìn thấy hoàng đế bị tập kích, đám đại thần khẩn trương đứng lên. Cấm vệ quân ngay tức khắc được điều động, trong chốc lát vây quanh hoa viên, nhất thời một mảnh hỗn loạn như nước sông lớn chảy hoài không lối thoát, nghẹn ứ, đặc sệt một cách nặng nề.
“Tất cả không được nhúc nhích!” Trầm Doanh Thu hô lớn. Hắn tóc tai bù xù, ánh mắt thê lương nhưng lại ánh lên cái thần thái quỷ khốc thần sầu, hận thù trong mắt khó có thể ngăn cho nó trào ra dữ dội: “Nếu tiếp tục di chuyển, ta sẽ giết hắn!”
Hoàng đế mặc dù bị khống chế, nhưng lại không có đến nửa điểm sợ hãi, ngược lại không nhanh không chậm hồi đáp: “Các ngươi lui xuống đi, Trẫm bây giờ muốn cùng Trầm công tử ôn lại chuyện xưa.”
Đột nhiên y tận lực đè thấp âm thanh nói: “Từ sau cái đêm trong phủ Trịnh Trường Lâm đó, Trẫm còn không thân cận qua ngươi như vậy lần nào.”
Nghe y nói đến việc này, cổ tay Trầm Doanh Thu run lên nhè nhẹ. Nhưng hoàng đế cũng không thừa dịp hắn lộ ra sơ hở mà thoát thân, ngược lại còn lớn mật cúi đầu, trên cổ tay lạnh như băng in lên một nụ hôn nồng cháy, rồi sau đó đè thấp thanh âm nỉ non: “Lần này bắt được ngươi, Trẫm sẽ không buông tay nữa đâu. Doanh Thu, Doanh Thu… Trẫm tìm ngươi vất vả biết bao, ngươi biết không? Ngươi nói xem sẽ bồi thường Trẫm như thế nào đây?”
Lời ân ái triền miên tuôn ra từ đôi môi kẻ lãnh khốc, cao ngạo, thậm chí là lãnh huyết hung tàn kia nhất thời mang đến một loại nực cười đáng sợ.
Trầm Doanh Thu bị nụ hôn *** loạn in lên cổ tay, nhất thời cảm thấy cả người thoát lực. Tuy nhiên tay trái hắn lại càng dùng lực bóp mạnh vào bả vai hoàng đế. Hắn cố gắng lấy lại bình tĩnh, khóe miệng đột nhiên câu thành một mạt tươi cười hung ác.
“Ngươi muốn ta theo ngươi? Cũng có thể. Nhưng ta muốn ngươi thỏa mãn hai yêu cầu của ta trước.”
“Yêu cầu gì?” Hoàng đế lập tức hỏi.
Trầm Doanh Thu ngừng lại một chút, đột nhiên hướng ánh mắt ra xa.
“Thứ nhất, ta muốn ngươi cách chức quan của Trịnh Trường Lâm, lưu vong hắn vĩnh viễn không được trở lại kinh thành!”
Lời vừa nói ra, thân ảnh mặc triều phục dưới đài kia rõ ràng run lên từng đợt nhưng không hề biện minh một lời.
Hoàng đế thản nhiên cười nhẹ: “Lòng ngươi quá mềm yếu rồi. Trẫm nguyên còn tưởng rằng ngươi muốn Trẫm giết hắn cơ —— dù sao ngươi giao bọn họ cho Trẫm, chỉ là hy vọng Trẫm buông tha cho Trịnh Trường Cát mà thôi. Về phần xử trí Trịnh Trường Lâm như thế nào, Trẫm giao toàn quyền cho ngươi đó”.
Trầm Doanh Thu nghe thấy ba chữ “Trịnh Trường Cát”, trong lòng bỗng chấn động. Khí thế mạnh mẽ cường ngạnh trong người đều như muốn tan biến, vội vàng xua tan cái tên nhất mực quyến luyến đang vang vọng trong đầu, ghìm giọng nói ra yêu cầu quan trọng nhất.
“Thứ hai, ta muốn ngươi để cho Yến Nhiễm cùng Liên Vương gia, và cả Hồ phi lập tức rời đi, còn phải cam đoan sau này không bao giờ quấy rầy Trịnh Trường Cát nữa!”
Lúc này đây, hoàng đế vẫn như trước nở nụ cười nhưng là lắc đầu cười.
“Doanh Thu, ngươi là người thông minh như vậy, chẳng lẽ còn không nhận ra sao? Trẫm đáp ứng ngươi, chỉ bởi vì Trẫm yêu ngươi, sủng ái ngươi. Trên thực tế, ngươi chỉ có thể phục tùng Trẫm vô điều kiện.”