Yến Nhiễm nghe xong liền cúi đầu suy nghĩ, nhưng không đưa tay tiếp nhận tờ giấy, mà lắc đầu nói: “Ta mặc dù nói được tiếng Đại Diễm, nhưng lại không biết mấy chữ, làm phiền ngươi rồi.”
Ngữ Đồng trừng to mắt nhìn Yến Nhiễm, tựa hồ rất muốn oán giận. Cuối cùng hắn đành nhịn xuống, dùng gần nửa canh giờ giảng giải cho Yến Nhiễm nghe.
May mà Yến Nhiễm trí nhớ tốt, chỉ nói một lần liền nhớ kỹ. Ngữ Đồng đi rồi, Yến Nhiễm liền mở cánh cửa Mộng Bút Hiên ra, phả vào mặt là mùi gỗ trầm hương thơm ngát.
Đúng là một gian phòng lớn. Phía đông ngăn cách bởi một tấm rèm tơ tằm màu xanh ngọc bích. Phía tây tường sơn màu trắng có kê một cái giá sách bằng gỗ trầm hương cùng một cái tủ lớn. Trên đó đều bày ngay ngắn các loại thư cùng đồ cổ trân quí.
*Thư: sách vở ngày xưa.
Yến Nhiễm tìm được nơi cất dụng cụ quét dọn, sau đó đi tới hậu viện xách nước tới. Đem khăn lau tẩm ướt, hắn bắt đầu dựa theo trình tự lời nói của Ngữ Đồng mà lau dọn.
Có lẽ bởi vì hàng ngày đều quét dọn, trên cái giá kỳ thật cũng ít bụi bẩn, cho nên cũng không tốn nhiều công sức. Đến khi giá sách thứ nhất sắp xếp và quét dọn xong, Yến Nhiễm ngẩng đầu, lơ đãng thoáng thấy trên tường phía đông có thứ gì đó sáng loáng.
Hắn ngẩn người, lập tức nhận ra, đó chính là bội kiếm mà Lý Tịch Trì tặng cho hắn trên sa mạc đêm đó.
Ngày đó hắn từ tay Lý Tịch Trì tiếp nhận thanh kiếm này, vẫn đeo bên người. Nhưng sau khi bị mê man, thanh kiếm cũng không còn thấy bóng dáng.
Yến Nhiễm vẫn tưởng rằng kiếm đã bị thất lạc trong sa mạc, không biết rằng sớm đã bị Lý Tịch Trì cầm về. Nói cái gì trao đổi tín vật, ngay cả điều ấy cũng nằm trong âm mưu…
Khăn lau trên tay có chút run rẩy, nhưng Yến Nhiễm luôn nhắc nhở chính mình không thể xúc động.
Hắn dẫm chân lên ghế, ngẩng đầu lau chùi con rồng điêu khắc tinh xảo trên vỏ kiếm. Từng có rất nhiều đêm, hắn nương nhờ ánh trăng sa mạc cẩn thận vuốt ve từng đường khắc tinh xảo này, thậm chí len lén khẽ hôn lên đầu con rồng màu vàng. Song sau một năm xa cách, lần nữa gặp lại, hắn lại thành kẻ chỉ có thể quét dọn thanh kiếm này mà thôi.
Trong lòng tư vị hỗn tạp, trong đầu Yến Nhiễm phảng phất xuất hiện vài thứ.
Gỗ Khê Xích, trường bào xanh nhạt… dù rằng bị vứt bỏ ở trong sân cũng không ai dám nhặt. Đó là bởi vì vô luận bị người nào nhặt đi, chủ nhân chân chính của chúng cũng vĩnh viễn chỉ có một là Trầm Doanh Thu. Bởi vì khi Lý Tịch Trì thành ý thật tình tặng đi đồ vật gì, mặc dù tổn hại hay phá hủy, cũng tuyệt không cho phép thất lạc vào tay người khác .
Nguyên lai đối với mình, Lý Tịch Trì chưa bao giờ thật tình tặng bất cứ thứ gì.
Đờ đẫn mà lau hết, Yến Nhiễm chậm rãi bò xuống ghế.
Bụng có chút co rút đau đớn, hắn nhẹ nhàng trấn an xao động của hài tử. Sau đó chậm rãi đem ánh mắt dời về phía khác.
Lý Tịch Trì xem ra hình như ngày ngày đều đến thư phòng. Bởi vì trên chiếc bàn dài chất đầy thư tịch cùng giấy tờ, nghiên mực trên bàn còn chưa khô.
Ngữ Đồng nói qua, giấy tờ Liên Vương gia dùng qua, hễ là hữu dụng, chính hắn đã giữ lại. Mà giấy tờ hỗn tạp vứt ở trên bàn này, nhất định phải nổi lửa thiêu hủy. Yến Nhiễm cũng không hiểu lý do tại sao, chỉ là nghĩ đến dù sao cũng phải thiêu hủy, chi bằng cầm về nhóm lửa sưởi ấm, cũng không uổng phí.
Nghĩ như vậy, hắn liền vội vàng thu thập một chồng, cẩn thận giấu vào trong lòng, nhưng không ngờ dưới đống giấy lại có một cái bình đồng Lục Tùng Thạch
Lục Tùng Thạch vốn là thánh thạch của Bách Nguyệt, chiếc bình này hình dáng quen thuộc, cũng pha chút phong tình của sa mạc. Yến Nhiễm xác định chính là Lý Tịch Trì từ Bách Nguyệt mang về.
Bốn phía rất an tĩnh, không giống như có người sẽ tới. Vì vậy Yến Nhiễm buông khăn lau xuống, hắn cầm lấy chiếc bình nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn trên bình có khắc văn tự của bản tộc, tựa như gặp được một vị cố nhân. Cũng không biết nắp bình có chút lỏng, hắn vừa loay hoay một lúc liền tuột ra rồi rơi trên mặt đất, từ trong bình tỏa ra một mùi hương rượu thơm mát.
— Mùi này, đúng là một năm trước, Lý Tịch Trì đòi hắn một bình rượu nổi tiếng của Bách Nguyệt tộc.
Dùng cây Tiên Nhân Chưởng ủ ra rượu, mang theo một chút đắng chát, Lý Tịch Trì yêu thích loại mùi này. Vì vậy bọn hắn thường xuyên mang theo vò rượu giục ngựa vào sâu trong sa mạc, nằm giữa cái màu vàng vô biên vô ngần của cát sa mạc.
Sau khi uống rượu, hết thảy đều trở nên mông lung, mà cảm giác lúc tỉnh lại, Yến Nhiễm luôn đang nằm ngửa trên lưng ngựa trên đường trở về. Nghe bên tai vang tiếng chuông hòa cùng tiếng gió, nhìn thấy trời xanh, cùng với kẻ đi ở phía trước – nam nhân đang thay hắn dẫn ngựa.
Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, Đạm Thai Yến Nhiễm yêu say đắm, cũng là vết sẹo đầu tiên trong lòng hắn.
Rượu trong bình tựa hồ đã hết nhẵn, nhưng Yến Nhiễm vẫn cầm lên, đổ vào miệng. Còn sót lại vài giọt rượu mang theo mùi hương thơm ngát rơi xuống, hắn chậm rãi nhấp vào miệng.
Có mùi của Hồ Di, mặt trời lặn rất tròn, cát vàng, cây hồ dương khô màu trắng, duy có cây Tiên Nhân Chưởng màu xanh khoác lớp gai nhọn có thể đả thương người — giống như vài giọt rượu ngon này, uống cạn mới thấy độc.
Yến Nhiễm lại quên mất trong bụng mình còn có một tiểu quỷ ngang ngạnh.
Không biết là thai nhi bị mùi rượu tác động, hoặc là nó trời sinh đã nhận thức được khí tức sa mạc, chỉ nháy mắt sau, bụng hắn đột nhiên co rút.
Đây là một loại thống khổ trước đây hắn chưa từng cảm nhận qua, mặc dù không phải là dấu hiệu báo trước hài tử sắp ra đời, nhưng cũng đủ để làm hắn đau đến cuộn mình, mồ hôi tuôn ra đầm đìa.
Yến Nhiễm hoảng hốt nhớ lại: hài tử do Bách Nguyệt nam nhân sinh trời sinh có linh tính, có thể thông qua cơ thể phụ thân nhận thức bên ngoài. Trước kia chính mình vẫn tận lực kiềm chế bi thương, cố gắng làm cho tâm tình bình tĩnh. Song sáng nay nhìn vật sinh tình, sợ là đã bị hài tử nhìn thấu tâm sự, biết chính mình đã phải rời xa cố hương ngàn dặm, biết chưa sinh ra đã bị phụ vương mình bỏ rơi…
Yến Nhiễm cắn răng, dọc theo cạnh bàn chậm rãi ngồi xuống dưới đất. Hắn thử trấn an sinh mệnh trong bụng, một lần nữa cam đoan dù chỉ có một mình cũng sẽ chăm sóc bảo vệ nó thật tốt. Nhưng hài tử tựa hồ cũng biết hắn không có bất cứ năng lực gì bảo vệ chính mình, vì vậy như trước xao động bất an, thậm chí bắt đầu quẫy đạp trong cơ thể Yến Nhiễm.
Đó là một loại đau đớn cơ hồ như bị xé nát, lan truyền đến từng kinh mạch trong người, tựa như một con dao cùn ngang ngạnh miễn cưỡng mở ra một lỗ hổng.
Nếu không kịp thời tìm kiếm trợ giúp, ngay cả hắn cũng không biết hậu quả sẽ biến thành như thế nào đây…
Nhưng rất nhanh, thống khổ xâm chiếm tất cả cảm giác của hắn, làm cho hắn không thể phát hiện cửa phòng phía sau kêu “Cạch” một tiếng rồi bị đẩy ra. Từ bên ngoài một bóng dáng màu đen đi vào.