Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 25: Nguy cơ tứ phía



Thẩm Thanh Lạc trấn an vỗ vỗ tay Bệ Mộng Dao, giận trách liếc Cầu Thế Trinh một cái, nói: "không nói chuyện tốt lành gì? Hù dọa Mộng Dao rồi."

Cầu Thế Trinh chỉnh nhẹ thanh âm, đem chuyện mình cùng Tiêu Nguyệt Mị đã có hôn sự, nhưng người muốn kết hôn lại chính là Thẩm Thanh Lạc, tạm thời không thể cùng Thẩm Thanh Lạc thành thân, cũng không thể công khai Thẩm Thanh Lạc là người yêu của hắn nói ra cho Mộng Dao nghe.

"Huynh đã có hôn ước? Nhưng lại muốn cưới người khác?" Bệ Mộng Dao trên mặt kinh hoàng, không đợi Cầu Thế Trinh nói xong, một thoáng buông ra cánh tay Thẩm Thanh Lạc, ngồi thẳng thân thể, lạnh lùng thốt: "Hai người như vậy, như thế nào không phụ lòng vị Tiêu gia tiểu thư kia?"

Thẩm Thanh Lạc cười khổ, mình cảm thấy cùng Bệ Mộng Dao đồng bệnh tương liên, lại quên, nói đến chuyện từ hôn, thì Bệ Mộng Dao lại cùng Tiêu Nguyệt Mị cùng lập trường rồi.

"Có phải muội không muốn giúp đỡ Thanh Lạc? Này thôi, sau khi đến Phượng thành, muội đến biệt trang ở, ta sẽ phái hai nha hoàn tới giúp muội xử lý mọi chuyện, còn chuyện kén chồng, chính muội hãy để ý, thích người nào thì nói với ta, ta thay muội làm chủ." Cầu Thế Trinh thấy Bệ Mộng Dao không muốn, cũng không giải thích trần tình. Hắn muốn từ hôn, cùng chuyện Bệ Mộng Dao bị từ hôn là hai nguyên nhân hoàn toàn bất đồng, hắn phản bội với Tiêu Nguyệt Mị, nguyên nhân là xảy ra trước khi biết Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc không có lỗi với Tiêu Nguyệt Mị .

"Muội. . . . . . muội không thể giúp huynh, huynh gấp cái gì, nhưng muội lại nợ ân tình của huynh, huynh nên để muội đến phủ làm một nha hoàn thôi." Bệ Mộng Dao cắn cắn đôi môi nói.

Cầu Thế Trinh không nói lời nào, Thẩm Thanh Lạc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Làm nha hoàn là vạn vạn không được, nếu không, chúng ta tiễn muội đưa muội trở về nhà thôi."

"Không!" Bệ Mộng Dao sắc mặt biến thành trắng bệch, rơi lệ khóc thút thít, nửa ngày nghẹn ngào nói: "Trở về sớm muộn gì bị đưa cho người ta làm thiếp, cầu xin các hai người cứu người cho chót, đừng tiễn ta trở về."

"Vậy. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc bị làm khó, suy nghĩ một chút hỏi: "Ta xem chị dâu muội tham tiền Vô Nghĩa, vị hôn phu của muội lại kiên trì từ hôn, có phải hay không lễ hỏi. . . . . . Nếu là ra không lo nổi lễ hỏi bất đắc dĩ từ hôn, chúng ta có thể. . . . . ."

Chỉ một câu này, Bệ Mộng Dao từ nức nở nghẹn ngào biến thành gào khóc, Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh hai mặt nhìn nhau, hai người không biết trong đó ẩn tình, cũng không tiện khuyên, Bệ Mộng Dao khóc hồi lâu, thu lệ nói: "Chị dâu ta ngại nhà hắn của cải không dày, đúng lúc trong thành có Phú Hộ nghĩ nạp ta là thiếp, chị dâu ta liền bịa đặt ta cùng với Phú Hộ này cấu kết, nhà hắn bắt đầu muốn từ hôn, có thể là thật sự nghi ngờ ta nhưng sau khi ta minh oan được, họ lại không chịu nhận thức hôn sự này nữa, cũng đã tìm được một mối nhân duyên tốt hơn, người vô ơn bạc nghĩa như vậy, không cần cũng được."

Ngược lại cái tính tình cương liệt ghét ác như thù cô gái, Thẩm Thanh Lạc âm thầm than thở, đột nhiên nhớ tới Yến Ninh, Yến Ninh vô thân vô cố, một thân một mình bên ngoài, bên cạnh liền một người giúp hắn chuẩn bị cuộc sống sinh hoạt thường ngày cũng không có, không bằng đem Bệ Mộng Dao đưa đến thương hào Lạc Ninh bên kia chăm sóc Yến Ninh giúp hắn chuẩn bị cuộc sống và ăn uống hàng ngày, hai người tuổi tác và diện mạo tương đối, nếu là có thể lưỡng tình tương duyệt, cũng là một chuyện tốt.

"Để Mộng Dao đi đến chỗ Yến Ninh bên kia được không?" Thẩm Thanh Lạc nhìn về phía Cầu Thế Trinh. Cầu Thế Trinh gật đầu, đối với Bệ Mộng Dao nói: "Có phải muội không muốn về nhà, cũng không muốn giúp ta, vậy thì đi đến chỗ yến Ninh là đại ca kết nghĩa của Thanh Lạc, đến thương hào bên kia giúp một tay."

Không trở về nhà không cần phải gả cho người ta làm thiếp, Bệ Mộng Dao tất nhiên nguyện ý, lại một nữa bày tỏ cảm tạ. Xe ngựa vào Phượng thành, Cầu Thế Trinh phân phó Cầu Hải đi tây nhai trước.

Thương hào ở Phượng thành cũng không có buôn bán gì, Yến Ninh sau khi đi liền khóa cửa, Thẩm Thanh Lạc có cái chìa khóa, mở cửa đi vào, bên trong lành lạnh tiêu điều, gia cụ đều bám đầy bụi bậm, nếu không quét dọn một phen thì không thể ở được.

Thẩm Thanh Lạc cau mày, đối với Bệ Mộng Dao nói: "Không bằng muội theo ta về nhà trước, ngày mai Gia phái mấy người tới đây dọn dẹp, muội hẵy tới ở."

Bệ Mộng Dao ngẩng đầu, hơi có chút ngoài ý muốn nhìn Thẩm Thanh Lạc, mình không muốn giúp Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc vẫn còn nhiệt tâm chu đáo như thế?

Xe ngựa hướng Cầu phủ đi tới, Cầu Hải trực tiếp lái xe vào cửa hông, chuẩn bị xuống xe ngựa rồi, Bệ Mộng Dao đột nhiên kéo Thẩm Thanh Lạc, nhỏ giọng nói: "Huynh trưởng còn chưa nói muốn ta hỗ trợ cái gì."

Thẩm Thanh Lạc cười nói: "Trong lòng muội không muốn chớ miễn cưỡng, chúng ta giúp muội, chỉ là bởi vì muội có hoàn cảnh tương tự giống ta, không cần để ở trong lòng."

"Cùng một hoàn cảnh?"

Thẩm Thanh Lạc lắc đầu, không muốn nói tiếp, Bệ Mộng Dao có chút xấu hổ, nhìn về phía Cầu Thế Trinh.

Cầu Thế Trinh quét bệ Mộng Dao một cái nói: "Muội thật nguyện ý giúp ta?"

"Vâng. Không biết huynh trưởng muốn muội hỗ trợ cái gì?"

". . . . . . Ngô Cẩm Lam cho Thanh Lạc uống thuốc giả chửa, vu Thanh Lạc thất trinh, Tiêu Nhữ Xương nhân cơ hội muốn bỏ đá xuống giếng. . . . . ." Cầu Thế Trinh từng chữ từng chữ rất chậm nói ra, lại kéo cánh tay Thẩm Thanh Lạc cho bệ Mạn Vân nhìn nốt cung sa trên cánh tay, lạnh lùng nói: "Nếu như mà ta không tin Thanh Lạc, kết quả Thanh Lạc sẽ như thế nào, muội có thể tưởng tượng được sao?"

Bị vu thất trinh, nếu như Cầu Thế Trinh không tin Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc sẽ có cái gì kết quả? Bệ Mộng Dao đã trải qua, thân thể run lên, hai tay đỡ thành xe không thể nhúc nhích.

"Huynh trưởng muốn muội hỗ trợ cái gì, xin cứ nói."

"Tiêu Nhữ Xương đi rêu rao khắp nơi Thanh Lạc mang thai đứa bé của hắn, vì danh tiếng của Thanh Lạc, ta phải chủ động xuất kích. Dưới mắt, ta muốn nhân cơ hội mở yến khách nhận muội làm nghĩa muội, ở trước mặt mọi người chứng thật Thanh Lạc trong sạch, lợi dụng dư luận vì Thanh Lạc mà rửa sạch ô danh, đánh Tiêu Nhữ Xương một bạt tai không nhìn thấy, phơi bày vẻ mặt ngụy quân tử của hăn, để cho hắn cho là ta không có thích Thanh lac, dẫn hắn đi đối phó nữ nhân kia, đồng thời để Thanh Lạc ở trước khi ta từ hôn tạm được bình an."

"Muốn muội phối hợp thế nào, huynh trưởng cứ việc nói." Bệ Mộng Dao kiên định nói.

Bệ Mộng Dao nguyện ý phối hợp, không thể tốt hơn, Cầu Thế Trinh thở phào nhẹ nhõm, lưu loát nhảy xuống xe ngựa, xoay người ôm Thẩm Thanh Lạc xuống xe, nhỏ giọng nói: "Muội trước trở về, chuẩn bị sẵn sàng, bọn ta liền để Minh Trí phát thiệp mời, ngày mai cứ theo như chúng ta đã nói rồi đấy, cứ hành sự theo hoàn cảnh là được"

**

Tiêu Nhữ Xương bị Cầu Thế Trinh không thèm để mắt tới đã rất nhiều lần rồi, từ lúc Cầu Thế Trinh nói muốn từ hôn, mấy năm qua, mỗi lần hắn trèo lên cửa Cầu phủ, Cầu Thế Trinh cũng không có sắc mặt tốt.

Hôm qua đợi Cầu Thế Trinh một ngày, Tần Minh Trí vẫn cản trở hắn, sau lại hắn muốn xông vào trong, Tần Minh Trí đã nói Cầu Thế Trinh không có ở trong phủ. Hắn muốn thấy Thẩm Thanh Lạc, Tần Minh Trí lấy lý do nam nữ thụ thụ bất thân cự tuyệt. Hắn bố trí ở người tại Cầu phủ cũng không có thấy Thẩm Thanh Lạc, nghe nói Lý thị đem Thẩm Thanh Lạc cấm túc rồi, phải đợi Cầu Thế Trinh trở lại trị nàng không tuân quy củ chi tội.

Cầu Thế Trinh lại mang về một Mỹ Nhân, Tiêu Nhữ Xương rất nhanh nhận được tin tức. Biết Cầu Thế Trinh đem về một mỹ nhân an bài ở Cầu phủ còn cấp cho nàng một đình viện riêng, lại mệnh Lý thị cho cấp cho nàng nha hoàn hầu hạ, vội vàng cấp trang sức, mua thêm xiêm áo cho mỹ nhân.

"Thế Trinh, ngươi lại muốn tìm một nữ nhân giống như Cẩm di nương, muốn nữ nhân kia làm bia đỡ đạn mê hoặc tầm mắt của ta? Lần này, ta sẽ không rút lui." Tiêu Nhữ Xương tự nhủ, ngày hôm đó sắc trời đã tối, hắn quyết định sáng sớm hôm sau liền đến Cầu phủ yêu cầu Thẩm Thanh Lạc.

Lần này đem danh tiếng Thẩm Thanh Lạc bôi xấu, khiến Cầu Thế Trinh mặc dù không chịu cho người, cũng không có biện pháp cưới Thẩm Thanh Lạc rồi, Cầu Thế Trinh sẽ đem Thẩm Thanh Lạc cho hắn sao? Tiêu Nhữ Xương yên lặng tính toán thì Quản gia của Cầu phủ đã mang thiệp mời tới đây.

"Yên khách nhận nghĩa muội?" Tiêu Nhữ Xương nhớ tới yến tiệc cưới vợ bé lần trước của Cầu Thế Trinh, hơi có mấy phần nghi kị, lần trước là giả mánh khoé, lúc này không thông báo không biết muốn lấy ra chiêu gì để hù dọa mình?

Cầu Thế Trinh trước kia đã không dễ đối phó rồi, chỉ là. Tiêu Nhữ Xương khóe mắt thoáng qua sáng loáng —— bởi vì Cấm di nương trúng xạ hương cũng tốt, để Thẩm Thanh Lạc bị vu hại hun xạ hương cũng được, Cầu Thế Trinh chưa kịp đối chiếu sổ sách đã vội vàng hồi kinh, cho hắn thừa cơ lợi dụng rồi, không có gì bất ngờ xảy ra, ngân hàng tư nhân của Cầu phủ ớ những quận dưới, bởi vì thời gian đối chiếu sổ sách không thể hoàn thành trong thời gian nhanh nhất làm ra cứu vãn được, phải có ít nhất ba cửa hàng phải đóng cửa rồi.

Nếu ba chi nhánh ngân hàng này phải đóng cửa, thì tổng số doanh thu của ngân hàng tư nhân khánh phong sẽ lâm nguy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.