Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 63: Tâm trí tương thông



Các chủ Lang Hoàn các thấy việc truyền tin Cầu Thế Trinh đã chết ra càng có thể hành hạ người, nên đồng ý. Trong Lang hoàn các không thiếu cao thủ dịch dung, thi thể càng dễ dàng hơn tìm, trong lúc tiếp nhận nhiệm vụ giết người, tìm một người trong đám người đó có ngoại hình tương đương với Cầu Thế Trinh, rồi dịch dung lại khuôn mặt là được.

Cầu Thế Trinh trở về Phượng thành thời gian cùng lộ tuyến, Hàn tiêu tất nhiên biết rõ, đem thời gian cùng lộ tuyến cho người của Lang hoàn các. Lang hoàn các cho người mai phục ở giữa sườn núi một bên là rừng rậm một bên là vách đá dưới là vực sâu.

Biết Cầu Thế Trinh có võ công cao cường, lang hoàn các đã phái ra cao thủ đứng đầu trong các. Người nọ trước đó đã chặt một cây to chặn ngang con đường, ẩn ở chỗ tối trong rừng rậm, lúc Cầu Hải xuỗng xe để di chuyển cây, người này chợt xuất thủ bắn ra ám khí, Cầu Thế Trinh do bị tập kích bất ngờ nên trúng chiêu hôn mê, người nọ trong nháy mắt lướt đi đem Cầu Thế Trinh ôm ra xe ngựa ẩn trở về rừng rậm, sau đó lại bán ám khí vào con ngựa, con ngựa bị đau chạy như điên lao đầu xuống vách núi, mà dưới vách núi, đã sớm đặt thi thể giả.

Do Cầu Hải nhìn thấy xe rơi xuống đáy vực, ở đáy vực lại tìm được thi thể liền cho rằng đó là Cầu Thế Trinh, Tần Minh Trí mặc dù hầu hạ Cầu Thế Trinh đã bao nhiêu năm, nhưng Thuật Dịch Dung của Lang hoàn các lại quá cao minh, không hề có sơ hở nào.

Khó khăn nhất là thay đổi ánh mắt nhưng người đã chết rồi nên không thành vấn đề, nếu Thẩm Thanh Lạc sờ vào cái xác, chắc chắn có thể nhận ra , đáng tiếc. . . . . .

Chân tướng Cầu Thế Trinh chưa chết, trái lại Tiêu Nhữ Xương lại phát hiện được, nhưng hắn lại cho rằng Thẩm Thanh Lạc cùng Cầu Thế Trinh lập kế giả chết là muốn bỏ rơi muội muội của hắn.

Thẩm Thanh Lạc nếu biết Cầu Thế Trinh chưa chết, nàng sẽ không vì xử trí Tiêu Nguyệt Mỵ mà đồng ý với đề nghị của Tiêu Nhữ Xương đưa Tiêu Nguyệt Mỵ vào phủ. Giờ nàng đang phiền não, nên an bài vợ chồng Thẩm Tử Du thế nào.

Thẩm Tử Du sau khi tới đây, hai tỷ muội cũng nói rất nhiều chuyện, Thẩm Tử Du hỏi: "Nghe nói tỷ phu lúc đầu còn có một vị hôn thê, tỷ định giải quyết như thế nào?"

"Xế chiều đã bàn xong rồi, đón nàng ta vào phủ ." Thẩm Thanh Lạc thờ ơ nói.

"Như vậy sao được?" Thẩm Tử Du nhảy lên: "Tỷ tỷ hồ đồ quá, sao lại đón nàng ta vào phủ? Như vậy không phải là có thêm một người chờ phân chia gia sản sao?"

Chia gia sản? Thẩm Thanh Lạc nghĩ, Tiêu Nhữ Xương cùng Tiêu Nguyệt cần gì phải quan tâm đến gia sản của Cầu phủ, nàng cũng không quan tâm, nàng có quyết định của nàng.

"Tỷ tỷ, hay là tỷ nghĩ biện pháp cự tuyệt, đừng để cho nàng ta vào phủ . . . . . ." Thẩm Tử Du gấp đến độ luống cuống, giống như Tiêu Nguyệt Mỵ muốn lấy đi, là gia tài của nàng.

Thẩm Thanh Lạc cảm thấy buồn cười, thuận miệng nói: "Thế Trinh cũng đã qua đời, muốn gia tài cái nhà này để làm gì, nếu có thể đổi gia tài Bạc Vạn này để Thế Trinh sống lại, ta cũng sẽ nguyện ý."

"Tỷ." Thẩm Tử Du nghẹn họng, muốn nói với Thẩm Thanh Lạc có bạc vẫn tốt hơn, nhưng lại nhớ lời tới Hàn Tiêu dặn, muốn nàng mọi chuyện đều phải theo lời của Thẩm Thanh Lạc, cố nén không bác bỏ, nhưng cũng không nói chuyện hăng hái nữa, Thẩm Thanh Lạc vốn không muốn nhiều lời, Thẩm Tử Du không khơi chuyện, nàng lại mệt mỏi, sau đó dứt khoát dựa người vào đầu giường, khép mắt dưỡng thần. Thẩm Tử Du nói thêm mấy câu, không thấy nàng phản ứng lại, liền rời khỏi phòng.

Cô muội muội này cùng người cha thất đức vô lương kia đều giống nhau, trong mắt chỉ có bạc. Nghe nói Tiêu Nguyệt Mỵ muốn vào Cầu phủ, nàng một câu an ủi cũng không đề cập tới, cũng không lo lắng cho tỷ tỷ của mình có thương tâm khổ sở hay không.

Thẩm Thanh Lạc mở mắt ra, nhìn ra cửa phòng bần thần một hồi lâu, ở trong lòng ra quyết định, ngày mai sau khi đưa tang xong, cũng không cần quan tâm đến cái tình cảm gì, để cho Tần Minh Trí mời vợ chồng Thẩm Tử Du rời đi, lại an bài người giả vờ làm rơi ngân phiếu cho bọn họ nhặt, cho bọn họ ngân phiếu năm ngàn lượng để cho bọn họ tự tìm kế sinh nhai.

Sau khi quyết định xong, Thẩm Thanh Lạc xuống giường, đi đến linh đường.

Bầu trời đêm âm u, hướng gió vòng vo, mây đen càng xuống càng thấp, bên trong bầu trời đêm âm u bao la, một đạo tia chớp màu xanh trắng xẹt qua, gió mùa thu cuốn theo những hạt mưa nhỏ khiến không khí trở nên ẩm ướt, lạnh hơn.

Ánh đèn chập chờn, đêm đã khuya, Thẩm Thanh Lạc vẫn đứng ở trước hòm quan tài không nhúc nhích, Ứng Viễn Phi cùng Bệ Mộng Dao dù khuyên hết lời nhưng Thẩm Thanh Lạc vẫn không đi, nghĩ tới tối nay là đêm cuối cùng rồi, cũng không khuyên nữa, lẳng lặng rời đi.

Tiếng mưa rơi tích tí tách, lúc nặng lúc nhẹ, Thẩm Thanh Lạc si ngốc nhìn Cầu Thế Trinh nằm trong quan tài, nghĩ tới ngày mai sau khi hạ táng, đừng nói có thề sờ, ngay cả thấy mặt cũng không thể nữa rồi, trong lồng ngực như có cái gì đó bị khoét đi, trống rỗng, ngay cả đau đớn cũng không còn cảm thấy.

"Thế Trinh, nếu không có đứa bé này, ta sẽ theo chàng đi, chúng ta ở âm phủ tiếp tục làm một đôi vợ chồng quỷ, không lúc nào rời xa, thật tốt!"

Thẩm Thanh Lạc vuốt bụng, trong lòng vui buồn lẫn lộn, nghĩ tới có thể vì Cầu Thế Trinh sinh hạ hài tử, khiến cho Cầu gia không bị tuyệt hậu, là mừng rỡ, nhưng nghĩ tới con đường phía trước, chỉ còn lại một mình, sẽ cô đơn buồn khổ biết bao nhiêu.

Dưới mái hiên những giọt nước mưa không ngừng chảy xuống, Thẩm Thanh Lạc si ngốc, kinh ngạc nhìn người đang ngủ say trong quan tài, trong mơ mơ màng màng trước mắt lờ mờ thấy Cầu Thế Trinh ngồi dậy, trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm gọi Thanh Lạc, con mắt lóe sáng lòe lòe nhìn nàng, mang theo sủng nịng cùng cùng ôn nhu.

"Thế Trinh, ta đang nằm mơ sao? Hay là, chàng thật ra không có chết?" Thẩm Thanh Lạc lẩm bẩm nói nhỏ, lời còn chưa dứt, lại lạc lọt vào một cái ôm mạnh mẽ ấm áp.

Thẩm Thanh Lạc sửng sốt, nhẹ giọng hỏi: "Không phải là mộng sao?"

Không có âm thanh trả lời, Cầu Thế Trinh không đáp, nhưng lực cánh tay thu lại chặc hơn. Phía ngoài trời vẫn đang mưa, tiếng gió thê lương dần thay đổi, trở nên nhu hòa đa tình, mềm mại.

Thẩm Thanh Lạc đem mặt dính sát vào trong lòng ngực Cầu Thế Trinh, đó là lồng ngực bền chắc, rộng rãi, ấm áp, quen thuộc, Thẩm Thanh Lạc say mê thở dài, không phải là mộng! Hô hấp của hắn ở bên tai, có chút dồn dập có chút rối loạn, hay là đã từng cuồng dã nhiệt liệt.

Nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cách lồng ngực khiến cho nàng say mê này, cẩn thận nhìn mặt của hắn, nhìn mắt của hắn: "Thế trinh, chàng thực sự chưa chết?"

Dưới ánh đèn, ánh mắt Cầu Thế Trinh ôn nhu đa tình, hắn toét miệng cười, nhìn nàng thật sâu, nói: "Dĩ nhiên không có chết, ta làm sao bỏ nàng được."

"Đừng rời bỏ ta." Thẩm Thanh Lạc chợt ôm chặc lấy người trước mắt: "Đừng rời bỏ ta, Thế Trinh, đừng bỏ ta lại một mình."

"Được! Không rời khỏi nàng, vĩnh viễn không rời đi." Lời nói ôn nhu mà bá đạo, khiến cho nàng an tâm, khiến cho cơ thể nàng theo đó nóng lên, cánh tay hắn dùng lực ôm nàng thật chặt, thân thể nóng hổi dán vào thân thể của nàng.

Thẩm Thanh Lạc trái tim đau đớn từ từ bay đi, nàng ôm sát hông của hắn, ngẩng mặt lên, kiễng chân, không hề cố kỵ nghêng hợp với hắn.

Cầu Thế Trinh rất có kiên nhẫn, ở môi của nàng không ngừng trêu chọc, cọ sát lẫn nhau. . . . . . Thẩm Thanh Lạc ai oán một tiếng, lè lưỡi cùng lưỡi của hắn dây dưa, tiến vào khoang miệng của hắn thăm dò. Nàng khóc khẽ gọi: "Thế Trinh, dùng sức. . . . . . Ngoan một chút. . . . . ."

Nàng không muốn hắn cư xử ôn nhu, nàng muốn hắn thô bạo, hung hăng, tàn bạo nàng, làm cho nàng đau, tốt nhất đau tận xương cốt, chỉ cần có thể chứng thực —— hắn chưa chết.

"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh thâm tình thở dài, rời khỏi môi của nàng, ở trên cổ gặm cắn, không có kết cấu, như hổ đói vồ mồi, đau đớn chậm chạp truyền tới trong đầu, cái loại run rẩy quen thuộc này trong nháy mắt cuốn lần toàn thân của nàng.

"Thế Trinh. . . . . . Thế Trinh. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc kêu khóc, kéo cổ áo của mình, đem đầu Cầu Thế Trinh đi xuống: "Thế Trinh, cắn nó, để cho ta đau . . . . . ."

Cầu Thế Trinh cúi đầu "Ngô" một tiếng, hắn dùng lực một đường đi xuống gặm cắn, từ từ cắn một bên hồng anh, một cái tay khác lục lọi điểm nhỏ bên kia, khiến hạt hồng anh đỏ hồng dần dần cứng lên.

"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh hô hấp dồn dập, Thẩm Thanh Lạc thân thể dần dần mềm nũn, yếu đuối ở trong lòng hắn không nhịn được nữa.

Hắn vừa đỡ vừa ôm nàng, bọn họ đồng loạt trượt chân trên mặt đất, Thẩm Thanh Lạc vịn hai cánh tay Cầu Thế Trinh thật chặc, hai tròng mắt trong suốt nhắm thật chặt, lông mi đang run rẩy, nàng mong đợi kích - tình cùng hạnh phúc này đã lâu.

Hắn cởi váy, cởi quần trong của nàng ra, cẩn thận tham lam từ từ vuốt ve, nàng ở dưới sự âu yếm của hắn run run, khóc giống như đau buồn giống như sung sướng, thanh âm nức nở xen lẫn đứt quãng, cố nén không được rên to cùng thở dốc.

"Thanh Lạc. . . . . ." Cầu Thế Trinh ngẩng đầu gọi tên của nàng, ngón tay của hắn dò xét đi vào, không ngừng khuấy động rút ra đâm vào. . . . . Thẩm Thanh Lạc thân thể bắt đầu giãy dụa , bắp đùi không tự chủ được khép lại, kẹp chặc ngón tay của hắn từ từ ma sát. . . . . . Da thịt nàng quanh thân chậm rãi hiện hồng, hắn đem nàng đưa lên trời cao, cả người giống như đang bồng bềnh trên mây. . . . . . .

"Thích không? Thanh Lạc?" Hắn dùng lực cắn điểm đỏ hồng của nàng, rất đau, đau đến thật sảng khoái."Thế Trinh, ta muốn chàng. . . . . ." Nàng khẽ gọi, không biết hổ thẹn đưa ra yêu cầu.

"Ưm, cho nàng. . . . . ."

Có một thứ tốc hành đâm sâu vào trong thân thể, Thẩm Thanh Lạc khẽ rên lên, máu trong người nàng dâng trào, thân thể nàng run rẩy, cái loại nóng bỏng này, làm cho người ta có cảm giác muốn nổi điên . . . . . . Nó hoàn mỹ như vậy! Làm cho người ta không khỏi say mê!

Hắn đang chạy nước rút, ở trong thân thể của nàng rung động, mang theo nàng dục tiên – dục tử, trong cuồng triều trôi nổi phập phồng, làng sóng khoái cảm sung sướng không ngừng đánh tới, Thẩm Thanh Lạc ôm Cầu Thế Trinh thật chặt, khi phía dưới chảy ra từng chuỗi nước mắt trong suốt, nàng kêu gào : "Thế Trinh, đừng rời bỏ ta. . . . . ."

**

Bệ Mộng Dao sau khi trở lại phòng, rửa mặt súc miệng lên giường nghỉ, nhưng nằm một lúc lâu vẫn không thể ngủ được, trằn trọc lăn lộn một lúc, cuối cùng không yên tâm về Thẩm Thanh Lạc, đứng dậy mặc xiêm y đi đến linh đường.

Nàng cũng không gọi nha hoàn dậy, tự mình lấy một chiếc đèn lồng nhỏ liền mở cửa bước ra ngoài, cách hành lang không xa có một người đang đứng ở đó, Bệ Mộng Dao giật mình hoảng sợ, đang muốn hô to, người nọ liền mở miệng hỏi: "Nàng muốn đi nhìn Thẩm cô nương sao?"

Giọng nói trầm thấp ôn thuần, là Ứng Viễn Phi, Bệ Mộng Dao ngừng gào thét, nhẹ nhàng gật đầu.

"Đi thôi, cùng đi xem chị dâu ta." Không hỏi Ứng Viễn Phi tại sao lại đứng ở chỗ này, nàng muốn đến linh đường thì phải đi qua nơi này, nói vậy hắn cũng không yên tâm về Thẩm Thanh Lạc, muốn đi thăm, nhưng lại cố kỵ cô nam quả nữ. Muốn gọi nàng cùng đi, lại giống như trước bởi vì nam nữ khác biệt nên không thể mở miệng.

Bệ Mộng Dao giơ cao lồng đèn, đi qua Ứng Viễn Phi, liếc mắt nhìn qua hắn, nàng thấy tóc cùng quần áo của hắn đều có chút ẩm ướt, cũng không biết hắn đứng ở hành lang này đã bao lâu.

Hai người được phân canh giữ linh đường đêm nay đã dựa vào cửa ngủ thiếp đi, Bệ Mộng Dao cau mày, đang muốn la các nàng, lại thấy Ứng Viễn Phi ở phía sau vội vàng bước nhanh vào linh đường.

Xảy ra chuyện gì? Bệ Mộng Dao không kịp đánh thức hai nha hoàn kia dậy vội chạy theo.

Trong linh đường không thấy Thẩm Thanh Lạc, trong tai lại nghe được tiếng nói buồn bã thê thảm "Thế Trinh chàng đừng rời khỏi ta" .

"Chị dâu ta đâu?" Bệ Mộng Dao sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Ứng Viễn Phi gương mặt cũng trắng bệch, giọng nói là từ trong quan tài vọng ra, nhưng trong quan chỉ có một mình Cầu Thế Trinh.

Lấy lại bình tĩnh nhìn khắp mọi nơi, hai người phát hiện Thẩm Thanh Lạc nằm ở dưới quan tài, phía trước và sau quan tài được chống bởi hai cái ghế dài, Thẩm Thanh Lạc nằm ở khoảng trống phía dưới, hai mắt nhắm nghiền, thân thể liều mạng giãy dụa, trong miệng khàn giọng gào thét .

"Chị dâu. . . . . ." Bệ Mộng Dao hoảng sợ chạy đến.

"Mau, cho gọi đại phu, kêu người mang cáng đến, đem người mang trở về phòng. . . . . ." Ứng Viễn Phi bình tĩnh phân phó. Bệ Mộng Dao đã sợ đến hoảng loạn, đám hạ nhân liền làm theo phân phó của Ứng Viễn Phi . . . . . .

Đêm nay, Cầu phủ đại phu ra ra vào vào, tới bình minh, Thẩm Thanh Lạc vẫn chưa tỉnh lại.

Vì thương nhớ quá độ, thần trí bị hỗn loạn! Tâm bệnh cần có tâm thuốc. Đại phu trăm miệng một lời, lắc đầu tỏ vẻ chỉ có thể chờ nghe thiên mệnh.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Lý thị cùng bệ Mộng Dao cùng ở trong phòng, bọn người Tần Minh Trí ở bên ngoài gấp đến độ đi đi lại lại, Thẩm Thanh Lạc có thể tỉnh lại hay không, bọn họ rất lo lắng, còn có lửa sém lông mày, giờ Tỵ phải đóng nắp quan tài rồi, Thẩm Thanh Lạc còn chưa tỉnh lại, chẳng lẽ không đợi nàng nhìn một lần cuối cùng rồi đóng nắp quan tài đưa đi chôn cất sao?

Sau khi bàn bạc, Tần Minh Trí cùng đám người Tạ Hoán hai mặt nhìn nhau, đồng loạt đưa ánh mắt thả vào trên người Ứng Viễn Phi.

"Đúng hạn đưa tang đi." Ứng Viễn Phi với vượt qua xa hít vào một hơi, thấp giọng nói: "Gọi Lý đại nương đi ra ngoài, để nàng ấy ở lại chờ phu nhân nhà ngươi tỉnh dậy thì báo cho nàng ấy một tiếng. Tạ Hoán, chúng ta đi trước an bài."

Niệm kinh, phổ độ, không có người nỗi dõi làm chủ, Ứng Viễn Phi làm người thân cận nhất thay thế thế, người chủ trì hát vang đắp hòm quan tài.

Tiêu Nhữ Xương đứng ở trong đám người bạn thân đi đưa linh cữu, trong lòng thầm nghĩ thật sự muốn chôn cất sao, cũng không sợ điềm xấu, hắn bối rối nếu như Cầu phủ thực sự muốn chôn cất, hắn nghĩ vẫn nên tìm cách ngăn cản thì tốt hơn, dù sao một người đang sống nhưng lại giả chết rồi chôn cất, quá không lành rồi.

Bốn hạ nhân Cầu phủ nâng nắp quan tài lên, mắt thấy nó sắp hạ xuống, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng quát to: "Đừng đóng lại, dừng lại."

Người đến là Tố Tâm nha hoàn hầu hạ Thẩm Thanh Lạc.

"Tần quản gia, Ưng công tử, phu nhân nói, Gia chưa chết, không nên đóng nắp hòm quan tài, không nên đưa tang, mời khách nhân về trước."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.