Xuân Mang Lưu Luyến

Chương 79



Hàn Tiêu mặc dù trẻ tuổi, nhưng không có hơi sức, cùng Thẩm Hựu Đường vật lộn một hồi, dần dần rơi vào thế yếu, Thẩm Hựu Đường đau lòng bạc tới tay lại bay mất, xuống tay không khống chế, khiến Hàn Tiêu đau đến hét thảm, máu mũi chảy ra, khóe mắt lúc này liếc thấy tân nương mặc hỉ phục đỏ thắm đang chuẩn bị lên kiệu, nhất thời dũng khí tăng lên, lớn tiếng quát mắng: "Họ Thẩm kia, đừng đánh ta nữa, tân nương chuẩn bị lên kiệu rồi, Ứng Viễn Phi chỉ lừa ngươi thôi, mau ngăn tân nương lại, đòi bạc."

Thẩm Hựu Đường nghe lời Ứng Viễn Phi cho rằng tân nương đã đi sớm rồi, lúc này nghe Hàn Tiêu hét lên, hắn lập tức nghiêng đầu, vừa nhìn liền thấy tân nương muốn lên kiệu hoa, liền buông Hàn Tiêu ra, cũng không thèm để ý Hàn Tiêu đang kéo áo hắn, hướng tân nương bên kiệu hoa đánh tới.

"Lạc Nhi, con không thể không nhận cha, Ứng đại nhân, ngài lấy nữ nhi nhà ta, sao có thể một phần bạc cũng không tốn?"

"Con gái của ông?" Ứng Viễn Phi một tay nâng lên, đem tân nương cùng Thẩm Hựu Đường tách ra, mỉm cười hỏi: "Mộng Dao, nàng là con gái nhà ai?"

"Ngài đừng cho là sửa lại tên khuê nữ thì nó không phải là con gái của ta, Ứng Viễn Phi, hôm nay ngài không cho ta bạc, đừng mơ tưởng cưới con gái ta đi."

Thẩm Hựu Đường khàn giọng hét kên, Ứng Viễn Phi lẳng lặng nghe, chỉ cười không nói, chờ Thẩm Hựu Đường dừng lại, tân nương ở dưới khăn voan nhỏ giọng nhưng rõ ràng nói: "Mộng Dao họ Bệ, Ca ca nhận ta là nghĩa muội, cũng có thể coi là họ Cầu, người đang gầm thét là ai? Làm phiền chuyện vui của người khác, xin đưa đến phủ nha để quan phủ trừng trị nghiêm khắc."

Giọng nói của tân nương trong veo, như hoàng anh xuất cốc, Thẩm Hựu Đường nghe được lại như tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, nữ nhi của mình thực sự đã bị Cầu Thế Trinh đưa đi từ trước rồi.

"Hàn Tiêu, ngươi cầm của Cầu Thế Trinh bao nhiêu bạc? Phun ra cho ta."

"Khởi Kiệu. . . . . ." Tiếng cổ nhạc tấu vang, tiếng pháo nổ rền vang mang theo ảo giác như đất rung núi chuyển. Đội ngũ rước dâu vây quanh kiệu hoa đã đi xa, hai người đang vật lộn đánh nhau vẫn chưa dừng lại, lúc này Cầu phủ, tấn khen hát vang: "Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng."

Trên giường trong tân phòng được trải hoa hồng đỏ thẫm, trên tường còn dán chữ hỉ đỏ, giường lớn khắc hoa cũng được thay màn trướng màu đỏ, phủ lên trên giường, là chăn mền màu đỏ được thêu chứ hỉ bằng tơ vàng. Cột đèn hình bát giác trong phòng cũng được dán chữ hỉ màu đỏ thẫm. . . . . . khiến ánh sáng phản chiếu ra căn phòng cũng có màu hồng. Đem nha hoàn hầu hạ tân nương đuổi đi, Cầu Thế Trinh vội vàng vén khăn voan đỏ lên: "Thanh Lạc, rốt cuộc nàng đã là nương tử của ta rồi. Ta mong mấy ngày nay, từ hôm nay, về sau chúng ta rốt cuộc không cần tách ra. . . . . ." (cái đoạn tả căn phòng là ta chém bừa đó, chả hiểu nguyên văn nó viết cái gì nữa.)

Hắn mong rất nhiều ngày, mình lại mong hai đời! Trải qua nhiều chuyện như vậy, hôm nay người cùng hắn bái đường, cuối cùng cũng là mình, từ nay về sau, mình có phu có tử (có chồng có con), không còn là một người cô đơn đau khổ trên đời này nữa rồi. Nhìn thật kĩ gương mặt phiếm hồng, hai mắt lấp lánh tỏa sáng, hưng phấn đến quên hết tất cả Cầu Thế Trinh, Thẩm Thanh Lạc mắt chứa lệ nóng, mấp máy môi kêu lên: "Cầu lang."

"Nương tử. . . . . ."

"Cầu lang. . . . . . Cầu lang. . . . . ."

Một câu lại một câu “Cầu lang” Cầu Thế Trinh trong nháy mắt liền bị dục hỏa thiêu đốt. Khẽ hô một tiếng "Thanh Lạc.", Cầu Thế Trinh đột nhiên đẩy ngã Thẩm Thanh Lạc trên giường, liều mạng hôn lên. Thẩm Thanh Lạc giật mình, bên ngoài còn rất nhiều khách đang chờ hắn chiêu đãi!

"Thế Trinh. . . . . . Ưm. . . . . . Phải chiêu đãi khách. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc nhỏ giọng khuyên nhủ, vừa quay mặt khước từ, Cầu Thế Trinh vẫn hôn không ngừng, không muốn dừng lại, một tay nâng cổ Thẩm Thanh Lạc, một tay cởi tầng tầng lớp lớp hỉ phục trên người Thẩm Thanh Lạc. Một tầng lại một tầng áo tất cả đều là màu đỏ, không phải nằm mơ, Thanh Lạc là thê tử của hắn rồi, Cầu Thế Trinh trong lòng tràn đầy vui mừng không ngừng lại được, mồ hôi trên trán đã lấm tấm.

"Thanh Lạc, ta hiện tại rất muốn nàng. . . . . . Không muốn đợi đến buổi tối. . . . . ." Cầu Thế Trinh nhỏ giọng ở bên tai Thẩm Thanh Lạc lẩm bẩm nói. Giọng nói của hắn trầm thấp ám ách, tiếng tim đập liên hồi như mưa sa nặng nề nện vào lòng của Thẩm Thanh Lạc, khiến những tia nước văng ra khắp nơi.

"Ta hiện tại cũng muốn." Thẩm Thanh Lạc ở trong lòng thầm trả lời, nàng bị trêu chọc đến hôn mê loạn trí, đã quên mất còn có khách phải chiêu đãi rồi, khẽ ngẩng đầu lên, lầm bầm khẽ gọi Thế Trinh, khiến ngọn lửa nóng bị hãm sâu ở trong lòng Cầu Thế Trinh bùng lên không cách nào tự kềm chế. Xiêm áo từng món một rơi xuống đất, bởi vì có đang có tin vui nên hai ngọn núi càng thêm no đủ không hề có chướng ngại, đang run rẩy hấp dẫn Cầu Thế Trinh, Cầu Thế Trinh ừng ực nuốt nước miếng một cái, đưa tay nắm lấy một bên ra sức nhào lặn. Thẩm Thanh Lạc hô hấp dồn dập hơi thở nóng bỏng, trong thoáng chốc Cầu Thế Trinh đã ôm phía sau lưng của nàng vọt vào.

"Thế Trinh. . . . . . Thế Trinh. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc há mồm thở ra, cảm thấy thoải mái sung sướng vô cùng. . . . . .

Khi xong chuyện Thẩm Thanh Lạc cả người mềm nũn, nằm cạnh Cầu Thế Trinh, nửa ngón tay cũng không thể cử động được.

"Thật sự sảng khoái! Thật sự sảng khoái!" Cầu Thế Trinh cắn lỗ tai Thẩm Thanh Lạc khàn khàn cảm thán, lại hỏi: "Thanh Lạc, nàng có thoải mái không?"

Còn hỏi được, Thẩm Thanh Lạc đỏ mặt, vành tai bị hắn cắn có chút đau đớn tê dại, hơi thở nong nóng hướng ở bên trong lỗ tai thổi, trong cơ thể cảm giác tê dại còn chưa biến mất, lúc này hắn hỏi như vậy, liền khiến thân thể nàng nóng lên.

"Thanh Lạc, nói cho ta biết nàng có thoải mái không? Thoải mái sao?" Cầu Thế Trinh lại hỏi. Thoải mái không thoải mái hắn chẳng lẽ không cảm thấy, đây là đang chờ khen ngợi! Thẩm Thanh Lạc trầm mặc từ chối mấy giây, rốt cuộc bỏ ra ngượng ngùng cùng dè dặt, cầm lấy vật dưới khố vẫn còn dính nhơn nhớt, đôi môi áp vào bên lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói: "Rất thoải mái! Cái này của chàng rất lợi hại!"

Lời nói lay động tâm tình như vậy là lần đầu tiên Cầu Thế Trinh nghe, nghe lọt vào trong tai, bụng dưới liền có phản ứng căng lên, vật vừa mới mềm đi lên nhảy dựng lên, không cách nào nhẫn nại rồi. Vật trong tay nháy mắt từ côn trùng mền biến thành khúc gậy cứng rắn, Thẩm Thanh Lạc không biết nên khóc hay nên cười, nắm chặt tay lại, nhỏ giọng nói: "Ban ngày, chỉ lấy qua một lần để khỏi phải kìm nén thôi, bên ngoài còn có khách, đi chiêu đãi khách đi, buổi tối trở lại rồi hãy nói."

Dù sao là người cũng là của chàng rồi, thành thân rồi, về sau muốn tới thế nào liền làm thế ấy. Lời này Thẩm Thanh Lạc không có ý tứ nói ra, chỉ dùng ánh mắt thẹn thùng nhìn Cầu Thế Trinh. Cầu Thế Trinh bị ánh mắt thẹn thùng e lệ này khuấy động khiến cây gậy càng bành trướng hơn, vô cùng muốn làm tiếp, lại sợ Thẩm Thanh Lạc không vui, đầu óc đi lòng vòng, đứng dậy xuống giường, bế Thẩm Thanh Lạc lên.

Thân thể chợt bay lên không, Thẩm Thanh Lạc sợ hết hồn, giận trách mà nói: "Chớ muốn."

"Không muốn, ta đưa nàng đi tắm rửa."

"Còn chưa có nấu nước nóng mà, chàng đi ra ngoài phân phó một tiếng, ta tự mình làm."

"Sớm chuẩn bị rồi." Cầu Thế Trinh cười hắc hắc: "Ta phân phó, về sau chỉ cần Gia ta ở nhà, lúc nào cũng phải chuẩn bị nước nóng."

Đây không phải là chiêu cáo mọi người, chỉ cần hắn đang nhà, hai người sẽ gặp tùy thời tùy chỗ tới chuyện kia sao? Thẩm Thanh Lạc mắc cỡ muốn tìm hố cát vùi mình rồi.

"Thật tức quá, chàng đúng là không biết xấu hổ." Thẩm Thanh Lạc nín nửa ngày mới nói.

"Đây không phải là không biết xấu hổ, ta chỉ nghĩ, phân phó như vậy mặc dù để cho người làm biết chúng ta không ngừng làm chuyện kia, nhưng có thể khiến những người không an phận trong phủ hết hy vọng. Phu nhân, nương tử, Thanh Lạc, nàng cũng không muốn chia sẻ phu quân của nàng cho người khác đấy chứ?"

Đúng vậy, kể từ khi tin tức Cầu Thế Trinh không phải vô năng truyền đi, hầu gái trong phủ muốn làm di nương là không ít, lại không thể để cả phủ đệ chỉ giữ người làm nam đem tỳ nữ đuổi đi, hai vợ chồng ân ái, là cách tốt nhất để cho đám người đó hết hy vọng. Thẩm Thanh Lạc hồi hồn thì thấy Cầu Thế Trinh dùng chân mở cửa ngầm thông sang phòng cũ của nàng, bất giác bật cười, nói: "Sao vậy? Còn muốn đi sang bên kia sao?"

"Đúng vậy." Cầu Thế Trinh nhướng mày, cười giảo hoạt. Trở về chỗ cũ cái gì chứ! Giường lớn trong phòng cũng đã bị giường lớn phá bỏ, giờ trong phòng là…...

"Nàng xem, cái hồ tắm này khá lớn đi, chờ nàng sinh đứa bé ra, chúng ta ngày ngày ở bên trong cùng nhau tắm, ta đấm bóp cho nàng, bảo đảm một ngày làm mười lần nàng cũng không mệt mỏi."

Cái gì? một ngày mười lần! Hắn không định đến tiền trang làm việc sao? Hai người cả ngày trừ ra ăn uống còn lại đều làm chuyện kia à! Thẩm Thanh Lạc không chỉ đỏ mặt, trong lòng cũng nóng nảy, xem ra cuộc sống sau này, phải đem tật xấu của người tùy thời tùy chỗ phát - tình này sửa đổi tới mới được.

"Nàng hiện tại có đứa bé, Trì đại phu nói, không nên ngâm bồn, ta đã làm cái này, nào, để ta lau người cho nàng." Cầu Thế Trinh đem Thẩm Thanh Lạc để xuống. Không có thùng gỗ không có nước nóng tắm thế nào? Thẩm Thanh Lạc không hiểu, lại thấy Cầu Thế Trinh đi vài bước đến một bên tường, trên bức tường kia có một thanh trúc đâm ngang qua, Cầu Thế Trinh rút ra bọc vải được bịt trên miệng thanh trúc, rào rào rào tiếng nước chảy vang lên, từ trong thanh trúc nước chảy ra ngoài, hơi nước nước trong trẻo bay lên, xem ra là nước nóng.

"Ưm, nước ấm vừa lúc, người nấu nước làm rất tốt, ta phải thưởng bạc cho nàng ta mới được."

"Muốn khiến cho Cầu gia vui vẻ, xem ra rất đơn giản." Thẩm Thanh Lạc trêu ghẹo nói.

"Tất nhiên, chỉ cần có thể khiến phu nhân thoải mái vui vẻ, chính là khiến ra vui vẻ, ta mới vừa công bố gia quy mới , nàng đã biết chưa?"

"Không biết." Nàng vẫn ở bên Yến Ninh, hôm qua lại đến biệt viện ở, "Gia quy gì vậy?"

"Điều thứ nhất, phu nhân là cao nhất, phàm là phu nhân nói chuyện, nhất luật làm theo. Điều thứ hai, dụ dỗ phu nhân vui vẻ có phần thưởng, chọc phu nhân tức giận trọng phạt. Điều thứ ba. . . . . ."

"Nói năng ngọt xớt ." Thẩm Thanh Lạc vui vẻ, hai tay nhéo má Cầu Thế Trinh lắc lắc, mắt cười đến híp lại rồi. Thẩm Thanh Lạc cho rằng Cầu Thế Trinh đang nói giỡn, sau này đám hạ nhân kia mỗi ngày đều cầm hoa tươi cùng đồ chơi mới đưa tới cho nàng, còn có người của học hát nhạc kịch để biểu diễn mua vui cho nàng, lúc đấy nàng mới biết Cầu Thế Trinh thật sự công bố qua cái gia quy làm cho người ta dở khóc dở cười này, nàng muốn bỏ nó đi, Cầu Thế Trinh lại không đồng ý, hai người tranh luận hồi lâu, mới hủy bỏ được điều thứ hai. Nước nóng ấm áp từ trên trực tiếp chảy xuống trên người, phương thức tắm rửa như vậy Thẩm Thanh Lạc rất thích, điều không thích chính là có một đôi bàn tay giúp nàng chà xát đồng thời, càng không ngừng chấm mút đốt lửa. Hơn nữa, một cây gậy bành trướng lúc ẩn lúc hiện ngay trước mắt, thật khiến cho tâm nàng nhột đến khó nhịn.

Cầu Thế Trinh vất vả nghĩ ra cách dùng thanh trúc này, mục đích thứ nhất, là giúp Thẩm Thanh Lạc có thể thoải mái tắm rửa, hơn nữa có muốn làm tới Thẩm Thanh Lạc cũng không kháng cự được. Tay trái từ phía sau lưng ôm lấy Thẩm Thanh Lạc, ở trên ngọn núi qua lại trêu chọc vân vê hạt đỏ hồng đã đứng thẳng, cúi đầu ngậm vành tai của nàng không ngừng liếm - cắn, cái tay ở phía dưới kia thỉnh thoảng tại cửa ra vào thỉnh thoảng dò đi vào chọc ngoáy.

"Thế Trinh. . . . . ." Thẩm Thanh Lạc bị hắn làm cho váng đầu, nhắm hai mắt mặc động tác của hắn, sau lại ưỡn ngực dạng chân, động tình phối hợp lại.

"Thanh Lạc, sao tắm rửa rồi mà nơi này vẫn còn trơn dính vậy!" Cầu Thế Trinh giơ ngón tay dính đầy dịch nhờn lên trước mắt Thẩm Thanh Lạc. Trêu chọc người ta như vậy, có thể không có phản ứng sao? Thẩm Thanh Lạc oán thầm, liếc mắt, đem tay dò sau lưng, cầm cây gậy không thành thật kia lắc lắc, hừ nói: "Vật của chàng còn không phải như vậy."

"Giống nhau giống nhau." Cầu Thế Trinh không có nguỵ biện, dĩ nhiên bằng chứng như núi, hắn cũng không thể nguỵ biện được. "Làm một lần nữa có được không, nó kìm nén đến đau đớn."

Thân thể ở dưới nước nóng đổ xuống càng thêm mẫn giác, Thẩm Thanh Lạc cũng kìm nén đến khó chịu, không cách nào kiềm chế mà từ chỗ sâu cổ họng phát ra nhiều tiếng kêu rên. Âm thanh đè nén kêu rên kia trong hơi nước mờ mịt lưu chuyển, như tố như khóc. Tiếng vang như vậy thật trêu chọc lòng người. Bụng Cầu Thế Trinh tức thời căng lên, đem Thẩm Thanh Lạc xoay lại, vịn cái ót của nàng, đôi môi chận đi lên, đem đầu lưỡi dò vào trong miệng Thẩm Thanh Lạc nôn nôn nóng nóng lật khuấy. Thẩm Thanh Lạc cùng hắn như đang cấp bách, cổ như khát khô, quên mình nghênh hợp, thân thể hai người ở chung một chỗ hóa thành một không tìm ra khe hở, nước nóng cuồn cuộn lao ra mãnh liệt, dục hỏa bị thiêu đốt sôi sùng sục, bọn họ ở bên trong biển tình chìm nổi phiêu đãng, đau khổ cùng hưởng thụ, dùng môi răng không ngừng gặm - cắn, dùng bàn tay xoa nắn, lúc mãnh lệt lúc dịu dàng, muốn biểu đạt với đối phương khát vọng cùng tình yêu mãnh liệt, tận hưởng vui sướng thuộc về bọn họ. (đang mang thai mà hay…, thật ảnh hưởng đến mần non tương lai mà.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.