Ngày hôm đó Ban Thị dĩ nhiên không gọi Trác Chiêu Tiết đến ăn cơm, phòng bếp đại phòng đưa cơm đến Tân Uý viện, dùng cơm xong, Minh Diệp cùng Minh
Ngâm giúp đỡ mama đưa cơm tới thu dọn bát đũa, trò chuyện với nhau vài
câu, trở về liền nói cho Trác Chiêu Tiết: “Mới vừa rồi đại phu tới xem
bệnh, nói là bị thương nguyên khí, cần phải điều dưỡng, đã đưa về đại
phòng.”
“Chuẩn bị vài thứ.” Trác Chiêu Tiết nghĩ nghĩ, Du Thước hôm nay bị tức không
nhẹ, có lẽ nhất thời không muốn gặp ai, liền hỏi: “Đại biểu ca quay về
đại phòng giờ nào?”
“Nghe mama vừa rồi nói là quá giờ ngọ.” Minh Diệp nói.
Trác Chiêu Tiết liền phân phó: “Vậy giờ thân nhớ nhắc nhở ta, đi thăm đại biểu ca.”
Người tuy đuổi về đại phòng rồi nhưng sự việc vẫn còn rối rắm, nàng nên qua
đại phòng thăm hỏi vài lời với Vu Mạn Nương là được rồi, trong lòng Trác Chiêu Tiết có chút nén giận với cậu Du Tản, Du Thước trước giờ học hành có hạn, trên dưới Du gia đều rõ, không phải hắn không cần công danh
nhưng thật sự là nhận thức có hạn, hết lần này tới lần khác thua kém các biểu đệ, hắn là trưởng tôn, hẳn cũng bị tổn thương!
Tuy rằng Trác Chiêu Tiết suy đoán Du Tản một mực nói chuyện yểm bùa là vô
căn cứ để cởi tội cho thị thiếp, nhưng thật ra nên chuyện lớn hóa nhỏ để giữ hòa khí trong Du gia, giờ trong ngoài đều đã biết, không phải chỉ
có thể mình Du gia xử lý, huống chi Giang Thị là mẹ đẻ Du Thước, mẫu tử
tình thâm, Du Thước làm sao có thể không thay bà rửa ủy khuất? Du Tản
tuyệt nhiên không lo lắng tâm tình đứa con cả, chỉ lo cho mình, cũng khó trách Ban Thị lại nổi nóng, không để lại mặt mũi cho hắn, vừa đánh vừa
mắng Du Tản trước mặt cháu đích tôn.
Đương nhiên phương diện này phỏng chừng cũng phải ngầm nói cho Vu Mạn Nương
đả thông cho Du Thước, thứ nhất là để Du Thước dưỡng bệnh, thứ hai là
tránh phụ tử thành thù.
Đầu giờ thân, Trác Chiêu Tiết thay đổi quần áo đơn giản, mang theo Minh
Hợp, Minh Cát tới đại phòng, quả nhiên chỉ có một mình Vu Mạn Nương mắt
đỏ hồng ra nghênh đón, mở miệng giọng đã như muốn khóc: “Biểu muội tới
thăm phu quân? Không may, phu quân mới uống thuốc xong, đã nằm ngủ.”
“Đại biểu ca thế nào rồi? Biểu tẩu hôm nay khổ cực, giọng nói sao vậy?” Trác Chiêu Tiết ân cần hỏi, Vu Mạn Nương miễn cưỡng cười một chút, thật
thiếu chút nữa rơi nước mắt, nhanh chóng quay đầu đi với Trác Chiêu
Tiết, giây lát hồi đáp: “Vẫn ổn, đại phu nói cần nghỉ ngơi một thời
gian, ta không sao, nhấp chút mật ong là ổn thôi.”
Nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian, xem ra lần này Du Thước bệnh không nhẹ.
Trác Chiêu Tiết nhìn sắc mặt Mạn Nương kiểu gì cũng không tốt, không dám ở
lâu, để cho Minh Hợp thăm vài lời, an ủi vài câu, khuyên cô ta cũng nên
bảo trọng thân mình, sau đó vội vàng cáo từ.
Du Thước nằm ở trên giường, hai thị thiếp Khinh Hương cùng Tử Ngọc còn
chưa biết xử trí như thế nào, Vu Mạn Nương lại mới quản gia, sự tình
thành ra rối bời, hận không thể sinh ra ba đầu sáu tay, đương nhiên
không rảnh lưu nàng, tự mình tiễn vài bước, thấy Trác Chiêu Tiết kiên
trì nói mình quay lại, cũng không miễn cưỡng nữa.
Trác Chiêu Tiết rời khỏi đại phòng, nghĩ quay về Tân Uý viện cũng không có
việc gì, liền lại đến Đoan Di Uyển, đứng bên ngoài vẫn là hầu gái buổi
sáng – Đại Mạo, thấy nàng liền nói: “Lão phu nhân đang nghỉ ngơi.”
“Bà ngoại vẫn còn nghỉ?” Trác Chiêu Tiết nhỏ giọng hỏi, Đại Mạo đang định
trả lời thì bên trong truyền ra giọng nói của Ban Thị: “Ai ở bên ngoài?”
“Bà ngoại, là cháu!” Trác Chiêu Tiết vội hỏi.
Ban Thị ừ một tiếng: “Vào đi.”
Trác Chiêu Tiết vào cửa, thấy trong phòng đã dọn dẹp xong, căn bản nhìn
không ra cơn phẫn nộ đập chén trà của Du Nhược Hành, một lò hương bị lấy ra, bên trong tuy rằng không thắp hương nhưng bốn phía tràn ngập dư vị
Trữ thần hương, có thể thấy được hôm nay Ban Thị thực sự phiền lòng, San Hô đang quỳ trên mặt đất bóp chân cho bà, Ban Thị thay một thân áo màu
vàng nhạt hơi cũ, váy màu ngà, hơi dựa ở trên giường, khẽ cau mày, nhưng cũng chỉ là hơi nhíu, sắc mặt đã bình ổn lại, thấy Trác Chiêu Tiết đi
vào, mỉm cười nói: “Mới qua đại phòng?”
“Không có gì giấu được bà ngoại.” Trác Chiêu Tiết cười, vén tay áo tới bóp vai cho bà.
“Hôm nay có khỏe không?” Ban Thị lộ ra vẻ hưởng thụ, một lúc lâu, quay đầu đánh giá nàng vài lần, ấm giọng hỏi.
Trác Chiêu Tiết đang muốn trả lời, đột nhiên tỉnh ngộ lại ý tứ của bà, sắc mặt đỏ ửng: “Sao có thể không tốt đây?”
Ban Thị nhìn thần sắc nàng không tệ, cười một cái, nói: “Đại biểu tẩu cháu
thế nào?” Bà không hỏi Du Thước mà hỏi Vu Mạn Nương, hiển nhiên cũng
biết khả năng khỏi ngay lập tức của Du Thước là không thể, Trác Chiêu
Tiết mấp máy miệng: “Đại biểu tẩu bề bộn nhiều việc, cháu sợ làm phiền
tẩu ấy, nói mấy câu thì rời đi, có vẻ tẩu ấy rất lo cho đại biểu ca.”
“Tản lang này…” Ban Thị hiển nhiên vẫn chưa nguôi cơn giận, mở miệng mắng
được một nửa lại nhắm mắt dừng lại, thở dài: “Thật sự là gây nghiệp
chướng!”
Trác Chiêu Tiết hoài nghi bà đang nói Du Tản, bản thân là vãn bối không nên
tiếp lời, liền đổi chủ đề: “Ông ngoại ở thư phòng ạ? Cháu đi mượn vài
cuốn sách mang về Tân Uý viện xem.”
Du Nhược Hành cả đời đọc sách, tổ thượng Du gia cũng đều đọc sách, sách
trong Đoan Di Uyển mấy ngàn, đủ vật quý báu, ở Mạt Lăng thành cũng coi
như có chút danh tiếng, mấy vị sư phụ ở Hoài Hạnh thư viện cũng thỉnh
thoảng tới mượn đọc.
Ban Thị giờ phút này tâm tình không tốt, cũng không lưu nàng, gật đầu nói: “Đi đi.”
Thư phòng cách không xa, ở sát rừng trúc, là một tòa tiểu lâu hai tầng,
cách độ vài chục bước chân là một cái ao nhỏ, hiện giờ tuy chưa hết xuân hàn nhưng đã có vài lá sen xanh khoan thai nổi lên.
Sen này là mấy năm trước Hoài Hạnh thư viện tặng Du Nhược Hành, Du Nhược
Hành đặc biệt rời cây trúc trước cửa đi đào ao mà trồng.
Nàng nhẹ nhàng gõ cửa, một lát sau, tiếng bước chân từ phòng riêng truyền
đến, một gã sai vặt áo xanh nhẹ chân nhẹ tay mở cửa, giọng nói nhỏ nhẹ:
“Lão thái gia đang viết chữ.”
Du Nhược Hành bình thường tính tình không xấu, nhưng lúc viết chữ ghét
nhất bị ngắt ngang, ông có thói quen viết chữ để bình phục tâm tình.
Gã sai vặt khó xử: “Lão thái gia đang ngồi cạnh giá sách, Thất nương ở chỗ này chờ tiểu nhân, tiểu nhân xem có thể nói cho Du An không.”
Du An là thư đồng của Du Nhược Hành, hiện giờ đang ở bên trong hầu hạ bút mực.
“Không cần, ta lấy hai bản tạp thư xem chút thôi.” Trác Chiêu Tiết khoát tay
áo, phòng sách này của Du Nhược Hành bình thường do gã sai vặt này trông coi, nhưng chỉ cần là cháu nội hoặc cháu ngoại Du gia thì có thể tùy ý
vào chọn sách, Trác Chiêu Tiết biết rõ vị trí nơi này, thẳng đi đến nơi
chọn sách.
Minh Hợp cùng Minh Cát ôm hai ba quyển sách bồi Trác Chiêu Tiết trở về Tân
Uý viện, mới vừa cửa, thấy dưới gốc cây hạnh trăm năm, Du Xán đang uể
oải đi lại, hầu gái Dương Mai của nàng đứng ở bên hầu, nghe được cửa mở, Du Xán quay đầu: “Muội đi đâu thế, tìm muội mãi.”
“Đi tới ông ngoại mượn vài cuốn sách.” Trác Chiêu Tiết nhíu mày, “Minh Diệp cùng Minh Ngâm đâu? Tam biểu tỷ tới mà không có một ngụm nước uống?”
“Là ta không khát, kêu bọn không cần.” Du Xán nói: “Họ cũng đã thi lễ định
dâng trà nhưng là ta nói không cần, kêu họ nên làm cái gì thì đi làm
đi.” Nàng nói tiếp: “Muội đi mượn sách ông nội, ông nội và bà nội có nói gì không?”
Trác Chiêu Tiết nói: “Có thể nói cái gì? Ta xem tâm tình bà ngoại không tốt lắm, liền đi tới thư phòng… nghe nói ông ngoại viết chữ từ trưa tới
giờ.”
Có thể thấy được tâm tình Du Nhược Hành bao nhiêu tồi tệ.
“Đại bá bị đánh cũng không nhẹ.” Du Xán gật gật đầu, vẻ vui sướng khi người
khác gặp họa: “Ông nội tự mình động tay, phỏng chừng đại biểu ca cũng
được thoái mái.”
“Tam biểu tỷ!” Trác Chiêu Tiết trừng mắt cảnh cáo nàng một cái, tuy rằng
Trác Chiêu Tiết cũng hiểu được Du Tản xứng bị như thế nhưng là vãn bối
không nên tùy tiện nghị luận cười nhạo, truyền ra ngoái, trưởng bối làm
sai bị phạt, vãn bối vui sướng sau lưng người gặp họa, không hay ho gì.
Du Xán bĩu môi: “Coi như ta không nói, Tử Ngọc kia làm đến chuyện như vậy, đại bá còn muốn che chở cô ta, tuy rằng đại bá là trưởng bối ruột thị
của chúng ta, nhưng cũng không thể làm như vậy với đại bá mẫu!” Giang
Thị đương gia nhiều năm, tài giỏi được công nhận, đối với các cháu gái
rất tốt, Du Xán có ấn tượng tốt về đại bá mẫu hơn đại bá nhiều.
Trác Chiêu Tiết kinh ngạc nói: “Như thế nào cậu lại muốn che chở cho Tử Ngọc?”
Du Tản dầu gì cũng đã làm quan phụ mẫu vài năm, sao có thể hồ đồ đến nước này?
Du Xán hứ một tiếng: “Bằng không sao khiến ông nội tức giận tới mức tự
thân động thủ? Vẫn là bà nội đau lòng đại bá, sợ ông nội đánh con gây ra chuyện, liền kêu người qua gọi phụ thân, tam thúc cùng tứ thúc đi
khuyên, tứ thúc còn thay đại bá chịu hai đòn kia kìa.” Nàng cười lạnh,
“Tiểu tiện nhân kia thật là thủ đoạn, nguyền rủa chủ mẫu bị phát hiện
còn có thể hống đại bá bảo vệ cô ta! Cô ta không nghĩ tới quy củ nhà
chúng ta sao? Càng bảo vệ cô ta thì đại bá càng thê thảm thôi!”
“Này thật sự là…” Trác Chiêu Tiết bỗng nhiên không biết nói gì. Tử Ngọc này
mới dâng vào cửa Du Tản một năm trước, vẫn là lương thiếp, vốn là nông
gia ngoài thành Mạt Lăng, nghe nói gia đình đứng đắn nhưng không cam
lòng làm thê tử người thường, toàn tâm toàn ý muốn phú quý, bởi vậy ngẫu nhiên gặp được Du Tản liền giữ chặt, cũng không biết thế nào, liền theo vào cửa, Tử Ngọc ỷ Du Tản nuông chiều, tuy rằng không có tài trí gì
nhưng ỷ tuổi trẻ, hiện giờ mới mười lăm, còn nhỏ hơn Vu Mạn Nương – thê
tử Du Thước một tuổi.
Trác Chiêu Tiết ngụ ở Tân Uý viện, là chỗ hậu viên cho nhóm nữ lang Du gia
tụ tập, nàng không hỏi thăm tin tức từ ai, chỉ lơ lãng nghe nói Du Tản
đối với Tử Ngọc này sủng ái phi thường, tựa hồ như muốn gì được nấy, bất quá thời gian trước còn Giang Thị, các việc ở đại phòng vẫn theo trật
tự, việc Du Tản cưng chiều thiếp không phải mới lần đầu, cũng không ai
chú ý.
Lại không nghĩ rằng lá gan Tử Ngọc lớn như vậy, lại có thể có can đảm nguyền rủa Giang Thị!
Trong khi giãy chết Du Tản vẫn muốn bảo vệ cô ta…
Cũng khó trách Du Nhược Hành luyện viết trong thư phòng lâu như vậy vẫn chưa thể yên tĩnh trở lại.
Du Xán cười lạnh nói: “Chuyện này phát sinh tối hôm qua, sáng nay mới báo cho ông nội, bà nội, đại bá khiến đại biểu ca tức giận hộc máu cần tĩnh dưỡng, phỏng chừng tin tức sẽ đưa đến Chấn thành, nhị biểu tỷ chắc sáng mai sẽ tới, tính tình nhị biểu tỷ thì… chuyện nếu không biết sẽ còn
thành bộ dạng gì nữa.”
Nàng mấp máy miệng: “Đại biểu tỷ tuy thẳng tính nhưng không phải không biết
chuyện, huống chi đại biểu tỷ cùng nhị biểu tỷ từ trước đến giờ hiểu rõ
đại biểu ca nhất…”