Chuyện ngoài ý muốn duy nhất chính là Từ Tái Xuân lại tiếp tục làm cơm trưa cho Trương Nghiêu. Bất quá khác với trước đây, Trương Nghiêu không để Từ Tái Xuân đưa tới, ngược lại sáng sớm đi làm tự mình mang cặp lồng đi, trưa chỉ cần hâm nóng lại là được.
Bởi vì thế, nên mỗi ngày Từ Tái Xuân phải dậy rất sớm làm đồ ăn cho Trương Nghiêu.
Lúc đầu Trương Nghiêu không chú ý, mãi đến một buổi sáng nào đó, sau khi anh thức dậy phát hiện bên người hoàn toàn lạnh lẽo, anh theo tiếng động đi tìm, thì thấy Từ Tái Xuân buộc tạp dề gấu con, ở trong bếp bận rộn đổ đầy mồ hôi.
Một phút ấy, Trương Nghiêu nhìn Từ Tái Xuân, trong lòng dần dần dâng lên một loại cảm xúc xa lạ.
Cảm xúc này tới quá nhanh, khiến anh trở tay không kịp.
Anh chật vật lui về sau, lại chạm phải khuôn mặt đen xì của Từ lão hổ nhìn chằm chằm bóng lưng Từ Tái Xuân trong nhà bếp, lòng chua xót không thôi nói: “Vượng Vượng còn chưa bao giờ làm bữa trưa cho tao… Hừ, đúng là có vợ rồi quên mẹ, aaa…”
Trương Nghiêu: “…”
Vì được Từ Tái Xuân chăm sóc tỉ mỉ, Trương Nghiêu khôi phục lại bình thường, không chỉ khôi phục bình thường, hình như còn mập thêm một kg.
Nhưng Từ Tái Xuân lại chẳng giống vậy, mỗi ngày dậy lúc trời sậm đen, tối còn phải chơi trò kẹo que với Trương Nghiêu, rất nhanh, cô gầy đi.
Trương Nghiêu theo thói quen vuốt ngấn thịt núc ních của cô, chợt thấy không đã tay, nhất thời hơi bất mãn.
“Em gầy hả?”
Từ Tái Xuân mệt chết đi được, ghé vào lòng Trương Nghiêu, nức nở một tiếng, “Dạ…”
“Mệt lắm hửm?”
Từ Tái Xuân lắc đầu, “Không mệt ạ…”
Cô bé nói dối.
Trương Nghiêu thở dài, dừng một chút mới mở miệng nói: “Sau này đừng nấu cơm cho anh nữa.”
Cô gái trong lòng sững sờ, gần như lập tức ngẩng đầu, “Anh ơi… không vui sao?”
Trương Nghiêu véo mặt Từ Tái Xuân, “Trưa anh đi học lái xe, không có thời gian ăn.”
Mặt Từ Tái Xuân suy sụp, Trương Nghiêu lại véo cô, “Em có thể đợi buổi tối anh về cùng nhau ăn mà.”
Từ Tái Xuân không dễ lừa đâu.
“Buổi tối anh hổng về.” Trương Nghiêu ở tiệm sửa xe bên này tan tầm liền trực tiếp đến quán bar Cố Tây Dương, ở đâu có thời gian mà về.
Trương Nghiêu im lặng một giây, cuối cùng nói: “Tối nay anh sẽ về ăn.”
Trương Nghiêu nói được làm được, từ hôm đó trở đi, đúng giờ trở về ăn cơm.
Vì anh về, tâm trạng Từ Tái Xuân rõ ràng khá hơn nhiều. Bản thân cô không phải người có khổ người gầy, trong lòng vui vẻ đương nhiên tròn ra.
Dì Thái nhìn chằm chằm thân thể Từ Tái Xuân từ từ bành trướng, lo lắng không thôi, “Trời ơi, vất vả lắm mới gầy một tẹo, giờ lại béo nữa, tiếp tục như vậy sẽ hỏng mất…”
Trương Nghiêu bới một bát cơm, ngắm Từ Tái Xuân mượt mà hẳn, tâm trạng tốt hết sức.
Béo tốt lắm, mềm mềm.
Từ Tái Xuân có thân hình đông ấm hạ mát, quả thật hoàn mỹ vô cùng.
Thấy dáng vẻ bao che kia của Trương Nghiêu, dì Thái bày nét mặt ‘Tôi chịu không nổi hai kẻ ngu ngốc mấy người thắm thiết’ không còn gì để nói, sau đó lặng lẽ đi xa.
Tâm trạng Trương Nghiêu không tệ, Cố Tây Dương và quần chúng vô tội xung quanh đều cảm nhận được. Cho dù là A Hổ mặt lạnh cũng cảm thấy Trương Nghiêu dịu dàng như gió xuân quất vào mặt.
Cố Tây Dương càng phấn khởi, khi kết thúc tháng này, hiếm khi cho Trương Nghiêu một túi tiền thưởng to.
Cái này có lẽ là khoản tiền lớn nhất Trương Nghiêu từng kiếm trong đời. Đàn ông mà, có một số khoảnh khắc giống phụ nữ. Có lẽ phụ nữ khá ấn tượng sâu sắc với người đàn ông đầu tiên của mình, còn đàn ông thì càng khắc sâu ấn tượng với khoản tiền đầu tiên mình kiếm được.
“Thế nào, một khoản tiền như vậy, muốn chơi sao đây?”
Trương Nghiêu nói một câu, Cố Tây Dương kinh ngạc.
“Mày không có vấn đề chứ, năm đó rõ ràng tụi nó cố tình khiêu khích…”
“Tao biết.” Trương Nghiêu cười lạnh, anh làm sao không biết. Năm đó mấy thằng thanh niên tới khiêu khích anh không có ý tốt, nhưng khi ấy còn quá trẻ, căn bản chẳng biết nhượng bộ, giờ nghĩ lại, đúng là năm tháng tuổi trẻ thiếu hiểu biết.
“Tao thăm dò rồi, mấy người kia, kể từ năm ấy sau khi gặp chuyện không may cũng chả về, ngay cả bà cụ trong nhà cũng mặc kệ.”
“Vậy mày còn giúp người khác nuôi…”
Trương Nghiêu hừ lạnh, “Đương nhiên phải nuôi, tao muốn thả dây dài câu cá lớn, nếu người nhà tụi nó đã chết, tụi nó càng không xuất hiện.”
Cố Tây Dương chẳng nói gì thêm. Hắn biết Trương Nghiêu vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó.
Năm đó, Trương Nghiêu thiếu tiền, khi ấy anh có bản lĩnh, người cũng còn trẻ, lá gan lại to, nên chơi boxing ngầm.
Vận may cộng thêm thực lực, lúc đó Trương Nghiêu xem như ngôi sao đang hot trong giới boxing ngầm, nhưng có một ngày, nghe đâu anh hùng cứu mỹ nhân, rồi đâm bị thương hai tên côn đồ.
Khi ấy, tòa án xử anh cố ý gây thương tích, do quan hệ bọn họ rộng đi cửa sau, mới giảm án một ít.
Song dù sao Trương Nghiêu không ngốc, chuyện năm đó nói không chừng có người giở trò phía sau, bằng không tại sao ở thời điểm anh muốn đánh trận boxing quan trọng lại nhảy ra cái xiên to vậy.
“Còn nữa, làm hết năm nay tao nghỉ.”
Đong đưa ly rượu, Trương Nghiêu tiếp tục nhàn nhạt vứt một câu.
Quả nhiên Cố Tây Dương xù lông, “Mày đùa gì thế! Quán bar tao mới khá được chút, mày nghỉ tao biết chạy đi đâu tìm người!”
“Mày thích chạy đi đâu tìm thì tới đó tìm…”
“Ê… Thiết Ngưu, mày đừng như vậy được không? Tiền tao đưa mày không đủ sao? Hay mày bị Từ gia bên kia ức hiếp?”
“Không phải.” Trương Nghiêu lắc đầu, “Tao chẳng muốn tiếp tục sống như thế. Tính tìm chuyện gì nghiêm chỉnh chút làm.”
Lòng Cố Tây Dương chua xót không thôi, lẽ nào chỗ hắn không phải chuyện nghiêm túc sao?
Suy nghĩ của Trương Nghiêu rất đơn giản. Mặc kệ Trương gia nói sao, vận may của anh không tệ.
Sống chung với Từ lão hổ và Từ Tái Xuân rất tốt, mặc dù hai người họ ngốc nghếch, nhưng trên đời này, ngoài bà ngoại thực sự không còn người nào giống hai cha con ngốc này, tốt với anh.
Trương Nghiêu không phải người lương thiện, nhưng anh hiểu đạo đức cơ bản.
Tri ân báo đáp, anh biết chứ.
Ban đầu, anh phải thừa nhận, muốn mượn Từ lão hổ đối phó Trương gia, nhưng về sau… anh làm sao ngờ được, kế hoạch lại hoàn mỹ, nhưng biến hóa vô cùng.
Ai ngờ, Từ lão hổ là đậu Hà Lan bằng đồng nấu hoài không nát, còn khó chơi.
Một câu thôi, Trương Nghiêu tính buông tha.
Hơn nữa, còn một lý do, chính anh không muốn thừa nhận.
Anh chuẩn bị chịu trách nhiệm với Từ Tái Xuân.
Nói đến chịu trách nhiêm, tâm trạng Trương Nghiêu hơi phức tạp.
Anh là đàn ông trẻ tuổi, có thể nói là máu nóng sôi sùng sục, khí huyết sung mãn, mỗi buổi tối ôm một khối ôn hương nhuyễn ngọc, là đàn ông ai mà chịu nổi.
Vả lại, mặc dù Từ Tái Xuân ngốc, nhưng dáng người thực sự không tệ. Ít nhất, rất vừa miệng Trương Nghiêu, khà khà khà, cảm giác một tay không thể nắm hết quá tuyệt vời.
Nói chung, chỉ một câu.
Anh đã nghĩ xong.
Uống canh, liếm kẹo que, cũng không bằng chính thức ăn thịt.
Còn nữa, hai người họ còn trẻ, bệnh ngốc này chẳng biết có di truyền không? Nên tốt nhất dùng biện pháp thôi.
Được rồi, nên mua vật dụng cần mua, lần đầu tiên của anh hẳn không kiềm chế được.
Trương Nghiêu suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, song còn chưa chuyển thành thực tiễn, bản thân anh đã căm hận bản thân không quả quyết.
Buổi tối lúc trở về, trong nhà hết xì dầu, quà vặt Từ Tái Xuân thích ăn cũng chẳng có.
Đây đúng là thiên thời địa lợi nhân hoà mà, Trương Nghiêu nghĩ ngợi, trong đầu chợt nhạy bén.
“Dì Thái ơi, con ra ngoài mua cho.”
Dì Thái vội vàng làm bữa tối, còn phải dỗ bé ngốc bốc đồng, lúc này có Trương Nghiêu tới nhận củ khoai lang bỏng tay này, đương nhiên cảm kích không ngớt.
Trương Nghiêu cầm ví ra ngoài, đi được hai bước, lại trở về.
“Đi, anh mua kẹo cho em ăn.”
Từ Tái Xuân vừa nghe có kẹo, hai mắt tròn xoe sáng rực.
Cô vươn ngón tay, mặc cả, “Em muốn hai cơ.”
Trương Nghiêu cười khà khà, nếu dì Thái thấy nhất định nhìn ra nội tâm bỉ ổi của anh.
“Chỉ cần em nghe lời, em muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”
Trương Nghiêu cảm thấy mình như mấy ông chú biến thái dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên, khiến anh phải làm công tác tâm lý một thời gian.
Không sao, lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, Từ Tái Xuân cô chính là người của anh, nếu là người của anh rồi, tất nhiên phải cho anh XX.
Khà khà khà khà khà, tủ kính ven đường phản chiếu khuôn mặt vặn vẹo bỉ ổi của anh.
Từ Tái Xuân vào siêu thị, giống như chim nhỏ bay khỏi lồng sắt, bay lên bầu trời xanh tự do, vui sướng cỡ nào.
Tất cả sự chú ý của Trương Nghiêu đều đặt ngay mấy thứ xanh xanh đỏ đỏ ở quầy tính tiền ngay cửa.
Anh hẳn nên thẳng lưng bình tĩnh cầm lấy mấy hộp rồi đi, thôi, vẫn nên chờ mua mọi thứ đã, sau đó thần không biết quỷ không hay tới lấy.
Vì sốt ruột, nên Trương Nghiêu đặc biệt không kiên nhẫn.
Từ Tái Xuân dạo rất lâu, rối rắm hai mùi kẹo que, cuối cùng Trương Nghiêu không nhịn được vớ kẹo que trên giá, toàn bộ bỏ vào giỏ.
Em đã thích ăn! Tối nay cho em ăn đủ! Khà khà khà khà…
Sức chiến đấu của Từ Tái Xuân rất dũng mãnh, trong nháy mắt, đầy cả giỏ.
Cũng may, lúc này người tính tiền không nhiều.
Trương Nghiêu huýt sáo, lại cầm cái hộp lòe loẹt ném vào giỏ.
Anh tưởng mình thần không biết quỷ không hay, nhưng tuyệt đối đâu ngờ, một màn này, bị Từ Tái Xuân ở bên cạnh nhìn thấy.
“Anh ơi! Đó là kẹo gì vậy! Cho em ăn sao?!”
Trong nháy mắt, nghe được lời như thế, tất cả sự chú ý trong siêu thị đều tập trung trên người Trương Nghiêu. Từ Tái Xuân ngốc có phúc của ngốc, còn chớp chớp mắt vô tội.
Chớp em gái em! Thực sự muốn moi tròng mắt kia ra! Đúng là hết chuyện để nói!
Trong lòng Trương Nghiêu cực kỳ muốn lật bàn, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
“Ngoan, về nhà cho em ăn, nghe lời.”
Vâng, không biết có phải ảo giác của anh không? Sau khi nói xong câu đó, người đẹp thu ngân đối diện nhìn anh mấy lần bằng ánh mắt… khinh bỉ?!
Quả nhiên sau khi hai người rời khỏi quầy tính tiền, nhân viên thu ngân ở phía sau cảm thán, “Đầu năm nay, đúng là gặp mặt người dạ thú tới tấp!”