Xuân Ngốc

Chương 35



Người mới quen biết Lư Lạc sẽ cho rằng mấy cô em học hội họa rất yếu đuối dễ đẩy ngã, đặc biệt cô em này có dáng vẻ xinh đẹp, còn có một mái tóc đen dài lay động.

Nhưng, chân lý ở đâu? Lư Lạc nói cho bạn biết, hết thảy đều là biểu hiện giả dối.

Sức Lư Lạc rất lớn, cô cũng không biết từ lúc nào đã bị nuôi dưỡng thành một cô nàng đàn ông, đợi đến lúc phát hiện ra thì đã quá muộn màng.

Không còn cách nào khác, Lư Lạc bị đưa đến Học viện nghệ thuật, người nhà hi vọng nghệ thuật sẽ hun đúc lại, có thể để Lư Lạc có một trái tim mềm mại.

Song, trải qua một thời gian rất dài, Lư Lạc không cảm giác được bản thân có một trái tim mềm mại, không chỉ thế, cô còn có một nắm đấm mạnh mẽ.

Rất đáng tiếc, Trương Kiêu chẳng biết.

Hắn vốn muốn dụ dỗ Từ Tái Xuân, nhưng bé ngốc Từ Tái Xuân kia hoàn toàn không thấy hắn. Bất quá may mà, hắn cũng không tính là hoàn toàn thất bại, cô em có mái tóc dài lay động cười hì hì đi đến chỗ hắn, sao, bị phong thái của hắn mê hoặc rồi hả?

Trương Kiêu nghĩ bản thân nên tạo dáng thế nào đây, tốt nhất là nghiêng nước nghiêng thành, để cô em lập tức ghé vào dưới quần tây hắn.

Nói rồi, Trương Kiêu và Trương Nghiêu là hai anh em, ở mặt nào đó mà nói, giống đến kinh người.

Trương Kiêu YY kết thúc, vì Lư Lạc vung quả đấm thép về phía hắn.

Thậm chí hắn còn chưa kịp nói tên hắn cho cô em biết, đã bị cô em một quyền đánh ngã, không chỉ vậy, cô em còn xách cổ áo hắn, âm trầm uy hiếp: “Tên khốn kiếp, không biết cô ấy là người bà che chở hả? Liếc thêm cái nữa, bà đây đâm mù mắt chó cậu.”

Tương đối mà nói, Lư lạc đã hạ thủ lưu tình với tên ngốc Cố Tây Dương rất nhiều, rất nhiều.

Ngày đó Trương Kiêu là bò ra khỏi phòng tập gym cũng chẳng dám báo cảnh sát.

Phải nói thế nào chứ, nói hắn bị một cô em yếu đuối chưa tới 50kg đánh như chó à.

Trương Kiêu chảy nước mắt chua xót, sau khi bị Lư Lạc đánh ra khỏi phòng tập gym, đắng lòng gần chết.

Bên Từ Tái Xuân thì chả biết gì, cô không chỉ không biết, còn rất buồn bực, vì cô không thích vận động, mới động vài cái, hình như cô càng đói bụng hơn.

Khoan đã, hình như cô nghe được bên kia có tiếng động, song vừa tính ngẩng đầu, Lư Lạc đã phủi tay đi tới.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì.” Lư Lạc cười ngọt ngào, “Chị mới đáng chết một con gián.”

Từ Tái Xuân gật đầu, nếu là gián, đương nhiên phải đánh chết, do đó cuộc gặp gỡ hoàn mỹ Trương Kiêu suy nghĩ rất lâu, một lần nữa bị nhỡ.

Không chỉ nhỡ, còn có được một bài học đau thương.

Người bên cạnh Từ Tái Xuân rốt cuộc là ai. Sao toàn không bình thường thế!!!

Trương Kiêu chịu kích thích quá lớn, mắt thấy Trương Nghiêu càng phát triển càng tốt, nghe nói rất nhiều tình thế còn cướp chuyện làm ăn của hắn. Con hoang đừng ép người quá đáng!

Trương Kiêu rất phẫn nộ, Trương Nghiêu bận như cún vậy, lẽ nào còn có thể chú ý tới gia đình sao? Trương Kiêu nghĩ ra một chủ ý xấu, châm ngòi thổi gió chính là nghề của hắn.

Đợi hắn dưỡng tốt gương mặt đẹp trai của hắn rồi, Trương Kiêu đi tìm Trương Nghiêu.

“Ông chủ, bên ngoài có một người béo tìm anh.”

Trương Nghiêu tưởng Từ Tái Xuân tới, hào hứng xông ra ngoài.

Vợ đến thăm anh, vui quá.

Song, khi trông thấy Trương Kiêu, sự hưng phấn của Trương Nghiêu giống như bị tạt một chậu nước lạnh. Mẹ nó, tại sao là cái thứ não tàn Trương Kiêu này tới trời.

Trương Kiêu suy nghĩ rất nhiều, còn phải khiêu khích quan hệ, không dễ dàng gì.

“Hì, em trai…” Đầu tiên phải lôi kéo làm thân, sau đó mấy hớp rượu xuống bụng rồi, thì lời ‘vô lý’ gì đều nói ra cả, hê hê, dứt khoát chôn một quả bom hẹn giờ cho cái gia đình này.

Vì vậy, Trương Kiêu tìm Trương Nghiêu - kẻ mà hắn không thích, “Tối nay có rảnh không? Uống một ly?”

Trương Nghiêu híp mắt, hình như đang suy xét dụng ý của tên cặn bã Trương Kiêu này. Lúc này, lại nghe Trương Kiêu ra vẻ đáng thương nói: “Mặc kệ thế nào, chung quy chúng ta cũng là anh em ruột, chẳng lẽ cậu tính hận chúng tôi suốt đời sao?”

Trương Nghiêu không phản ứng, Trương Kiêu dừng một chút, giả vờ cực kỳ cực kỳ đáng thương nói tiếp: “Chả lẽ cậu vẫn còn trách tôi? Nhưng, cậu phải biết rằng, đó cũng không phải ý của tôi, tôi biết hiện tại Từ Tái Xuân đã lấy cậu, nhưng tôi thực sự không có cách nào khác, ai bảo… tôi không run động nổi với cô ấy, mặc dù cô ấy thương thầm tôi…”

Sắc mặt Trương Nghiêu khó coi, trong lòng Trương Kiêu hơi động, đến đây, mắc câu nào.

“Đi thôi, coi như giảng hòa đi, tối nay chúng ta uống một ly nhé?”

Trương Nghiêu gật đầu, không chỉ thế, anh giống như buông xuống quá nhanh, đi tới ôm cánh tay Trương Kiêu.

Xảy… xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao hắn cảm thấy có gì đó không đúng…

“Sao thế? Đi ngay bây giờ à?”

Trương Nghiêu chỉ cười, không nói lời nào, đợi đến lúc tới nơi yên tĩnh, anh mới buông Trương Kiêu ra.

Trương Kiêu hơi ngu ngốc, lúc này thấy sắc mặt Trương Nghiêu đen kịt, hơn nữa nơi này yên tĩnh một cách quỷ dị, bỗng nhiên hắn có chút thông minh.

“Cái kia… tôi… tôi còn có việc… Không bằng, không bằng tối chúng ta lại hẹn.”

Ai hẹn với mày hử?! Có thời gian không bằng về nhà ôm vợ!

Trương Nghiêu giơ nắm tay lên, hít một hơi thật sâu, sau đó làm một chuyện anh đã muốn làm từ rất lâu.

Vâng…

Anh đánh Trương Kiêu một trận.

Mẹ nó, cho mày quyến rũ Từ Tái Xuân nè! Cho mày ăn hiếp cô ấy nè! Mẹ nó, anh đã không buông xuống được, tên cặn bã như mày dựa vào cái gì!

Trương Kiêu ra trận bất lợi, vừa mới bắt đầu còn có thể phản kháng, đừng tưởng hắn chưa luyện qua, nhưng rốt cuộc hắn bị tửu sắc móc rỗng cơ thể, dưới cơn tức giận như mãnh hổ sổng chuồng của Trương Nghiêu, hắn giống như dưa chuột héo rũ vậy, bị người ta đánh lăn qua lộn lại.

Thê thảm biết bao.

Tối nay Trương Nghiêu dựa theo ánh trắng về tới nhà, vì thời gian còn sớm, Từ Tái Xuân mới lên giường, trông thấy anh về, hiển nhiên cô rất bất ngờ.

“Anh…”

Trương Nghiêu cởi quần áo ra, vào phòng tắm, không để ý tới Từ Tái Xuân.

Từ Tái Xuân đi theo, “Anh ơi, anh sao thế?”

Trương Nghiêu vẫn im lặng. Anh phải nói thế nào đây, tuy đã đánh tên khốn kiếp Trương Kiêu một trận, song trong lòng vẫn không dễ chịu.

Nghĩ đến Từ Tái Xuân từng thích Trương Kiêu như vậy, anh lại không vui.

Lúc thấy Trương Nghiêu tiến vào bồn tắm lớn ngâm mình, Từ Tái Xuân chọc chọc tay anh, lại bị anh kiêu ngạo tránh né, Từ Tái Xuân hình như hơi sáng tỏ.

Anh có chút không vui thì phải.

Mặc dù cô chẳng biết anh tức giận cái gì, song muốn anh hết giận, Từ Tái Xuân định bụng dỗ dành.

Về phần dỗ dành thế nào hửm, mặt cô hơi đỏ bừng.

Trương Nghiêu vốn mệt mỏi, tính tắm táp nghỉ ngơi một chút. Vì chuyện Trương Kiêu, trong lòng anh cực kỳ khó chịu, nên trong thời gian ngắn, anh không muốn thấy Từ Tái Xuân, tránh cho trong đầu xuất hiện những liên tưởng không tốt.

Khi tiếng nước ào ào vang lên, Trương Nghiêu hoàn hồn, Từ Tái Xuân đã cởi sạch hết theo anh vào phòng tắm.

Mẹ nó, tưởng anh là cầm thú hả?

Khoan đã… Rốt cuộc ai dạy cô làm vậy? Là cô nàng đàn ông Lư Lạc kia? Hay dì Thái mặt doge…

Lòng Trương Nghiêu tràn ngập khủng hoảng, rốt cuộc ai làm hư bé ngốc đáng yêu rồi.

Song không cho phép anh suy nghĩ quá nhiều, Từ Tái Xuân đã leo lên người anh, ôm cổ anh, khẽ nũng nịu một tiếng, “Anh ơi… đừng tức giận mờ…”

Mẹ nó! Lúc này, anh còn tức giận con khỉ ấy.

Bất quá, chờ chút đã, tuy mấy ngày rồi anh không ăn thịt, nhưng, gần đây anh rất mệt mỏi, thân thể khó tránh có chút theo không kịp, khà khà, giờ mặc dù là ngày tốt cảnh đẹp, song ai biết có ảnh hưởng đến khả năng phát huy của anh không?

Trương Nghiêu rất rối rắm.

Có điều, sự rối rắm của anh không duy trì được bao lâu, bởi vì dưới nước, đôi tay nghịch ngợm kia đã xuôi theo anh… từ từ trượt xuống.

Trương Nghiêu hít một hơi, sau đó bắt được đôi tay linh hoạt ấy, vâng, bồn tắm khá lớn, chắc có thể mà.

Đợi nước đều nguội lạnh, Trương Nghiêu mới lưu luyến vớt Từ Tái Xuân từ trong nước lên. Cô mệt rồi, chẳng còn chút sức lực nào, cả người mềm nhũn ghé vào ngực anh.

Khuôn mặt đỏ ửng, rất đáng yêu. Nhìn thấy anh, cô miễn cưỡng mở mắt, hừ một tiếng, sau đó ngủ mất.

Cô bé này…

Trương Nghiêu biết hiện tại sáng nào cô cũng đến phòng làm việc của Lư Lạc, tuy lượng công việc không lớn lắm, nhưng chiều về còn phải tập thể thao, Từ Tái Xuân khó tránh khỏi mệt hơn bình thường.

Trương Nghiêu đau lòng cho cô, không muốn cô ra ngoài làm việc.

Song để cô ở nhà một mình, hình như cũng nhàm chán lắm. Nhất là anh bận rộn thế.

Do đó, suy nghĩ một chút, đến cuối cùng anh vẫn đồng ý.

Ôm cô em mềm nhũn trở lại giường, Trương Nghiêu nhịn không được suy xét, gần đây bé ngốc này có phải giảm cân quá mức không, sao cứ cảm thấy nhẹ hơn trước rất nhiều ta.

Xem ra, phải đi bệnh viện xem báo cáo sức khỏe tháng này rồi, nếu đã khỏe mạnh thì khỏi giảm nữa.

Trương Nghiêu nghĩ nghĩ, bèn lấy khăn khô lau cho Từ Tái Xuân, chẳng qua thấy một khối trắng đục giữa hai chân Từ Tái Xuân, anh ngây ngẩn cả người.

Anh chưa dùng biện pháp.

Biến cố này khiến cả người Trương Nghiêu rét run. Bình thường anh đều nhớ xài biện pháp, vì tạm thời anh chưa muốn có con.

Song, hôm nay Từ Tái Xuân nhiệt tình quá, thực sự hiếm có, anh luôn luôn kiêu ngạo với sự tỉnh táo của mình, nhưng cũng không nhịn được bị tiểu yêu tinh cám dỗ, thuận theo thế nước tới một lần… Vài lần? Sau đó, vì quá thỏa mãn, nên Trương Nghiêu quên mất.

Anh quên mang bao.

Trương Nghiêu lấy khăn khô lau cho Từ Tái Xuân, ở giữa còn moi moi móc móc, nhưng vẫn cảm thấy không yên lòng.

Bảo Từ Tái Xuân uống thuốc sao?

Có ảnh hưởng tới sức khỏe không?

Tối nay, Trương Nghiêu vốn nghĩ tới tên khốn kiếp Trương Kiêu kia, lại bị một chuyện quan trọng khác quấn lấy.

Suốt cả đêm anh ngủ không ngon giấc, thậm chí, anh còn nằm mơ.

Một giấc mơ không đẹp lắm.

Anh mơ thấy Từ Tái Xuân mang thai, bụng to, giống như một chú heo vậy.

Sau đó… cái này không quan trọng, quan trọng hơn là… đợi được mười tháng mang thai, trong cơn đau bụng cực kỳ thảm thiết cuối cùng Từ Tái Xuân sinh rồi.

Trương Nghiêu tập trung nhìn lại, mẹ nó, là một ổ heo con!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.