Xuân Ngốc

Chương 70



Sau cùng của sau cùng, mặc dù đã dùng biện pháp, nhưng Từ Tái Xuân vẫn mang thai. Cô cầm kết quả không biết phải nói sao với Trương Nghiêu. Lẽ nào cô phải bỏ đứa bé ư? Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ thế.

Đúng lúc trong khoảng thời gian này Trương Nghiêu phải đi công tác một tháng, nên Từ Tái Xuân có một tháng suy nghĩ, rốt cuộc phải làm sao giờ?

Đứa bé này rất biết điều, không nháo Từ Tái Xuân, ngoại trừ khiến Từ Tái Xuân hơi thích ngủ và ăn đồ, những thứ khác đều tốt cả.

Mỗi ngày Từ Tái Xuân đều nghĩ nên nói thế nào với Trương Nghiêu, ôi, khó nghĩ quá, ngay sau đó ngủ mất… Trong chu kỳ đáng sợ này, cô mơ mơ màng màng vượt qua một tháng.

Cứ vậy đến một tháng sau Trương Nghiêu trở về, Từ Tái Xuân béo ra.

Sau khi Từ Tái Xuân đến trường, vẫn cố hết sức duy trì thể trọng. Có trời mới biết Trương Nghiêu oán hận rất lâu, rốt cuộc Từ Tái Xuân béo lại, chẳng những Trương Nghiêu không tức giận, mà còn rất vui vẻ, véo thịt khắp người Từ Tái Xuân, vô cùng thỏa mãn.

“Thế này ôm mới thoải mái.” Trương Nghiêu nói xong, véo phần thịt mềm trên bụng Từ Tái Xuân.

Đột nhiên Từ Tái Xuân từ trong lòng Trương Nghiêu đứng phắt dậy. Động tác quá lớn làm Trương Nghiêu hết sức kinh ngạc.

“Vợ, em không sao chứ?”

Từ Tái Xuân lắc đầu, “Em không sao. Chỉ hơi mệt thôi.”

“Thật à?”

Trương Nghiêu bán tín bán nghi, vẫn không yên lòng, “Cần anh làm chút đồ cho em ăn không?”

Từ Tái Xuân nghĩ nghĩ, cực kỳ thèm món gà cay[1] đầu phố.

[1] Đây là món gà đặc sản của Trùng Khánh và mang đặc điểm của món ăn Tứ Xuyên vì độ cay của nó. Người ta sẽ cho rất nhiều gia vị vào món này, vì vậy không chỉ cay, mà còn cay đến xé lưỡi!

“Em muốn ăn gà cay.”

Bên này Từ Tái Xuân mượn cớ gà cay rất nổi tiếng, nhưng rất cay, bình thường Trương Nghiêu không thích Từ Tái Xuân ăn lắm, nói không tốt cho sức khỏe.

“Có muốn đổi món khác không?” Trương Nghiêu hơi khó xử, gần đây anh đã xem nhiều tiết mục dưỡng sinh, nên thường đặc biệt chú ý tới ẩm thực.

“Nhưng em chỉ muốn ăn món đó à.” Càng nghĩ, Từ Tái Xuân càng muốn chảy nước miếng.

Trương Nghiêu không còn cách nào khác, cầm chìa khóa đi tới cửa, “Được rồi, có điều ăn ít tí.”

Song đợi Trương Nghiêu mang món gà cay Từ Tái Xuân muốn ăn về, Từ Tái Xuân đã nằm trên ghế salon ngủ mất.

Trương Nghiêu sờ soạng mặt cô, “Tại sao không ngủ trên giường?”

Từ Tái Xuân nửa ngủ nửa tỉnh tưởng mình đang nằm mơ. Cô cọ cọ vào bàn tay to của Trương Nghiêu, sau đó trong lúc buồn ngủ lờ mờ nói một câu.

“Em có thai rồi.”

Phịch ——

Gà cay trên tay Trương Nghiêu không cầm chắc, rơi xuống đất.

Nghe được âm thanh, Từ Tái Xuân lập tức tỉnh táo.

“Á… em đang nằm mơ, chắc chắn em nói mớ đấy…”

Trương Nghiêu làm gì tin, nghĩ đến lúc trước dáng vẻ Từ Tái Xuân che chở cái bụng, lại nghĩ tới khẩu vị quỷ dị của cô, còn nghĩ tới rõ ràng cô đang giữ gìn thể trọng nhưng cằm ngày càng mượt mà, hết thảy đều thuyết phục.

Trương Nghiêu phản ứng rất kịch liệt, anh xoay người ra khỏi phòng.

Mà Từ Tái Xuân ở phía sau ngơ ngác nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng biết rõ sẽ là kết quả này nhưng vẫn có chút thất vọng.

Cô nghĩ, rốt cuộc cô đánh giá cao Trương Nghiêu rồi.

Trương Nghiêu lần nữa trở lại, không chỉ mang gà cay về, còn có một tô mì thịt bò nóng hổi. Khẩu vị của Từ Tái Xuân mở rộng, ăn đến chóp mũi toát mồ hôi.

Trương Nghiêu lau mồ hôi cho cô, “Em ăn từ từ thôi.”

Từ Tái Xuân gật đầu, nhưng chắc do quá cay, nước mắt bèn rơi.

“Anh… đừng bỏ con em được không?”

Từ Tái Xuân khóc hết sức đáng thương, cô thích Trương Nghiêu, muốn vĩnh viễn ở bên anh. Nhưng cô cũng ích kỷ, cô muốn đứa bé này, cô thấy con của Đinh Dữu, lại chờ mong con cô và Trương Nghiêu sẽ có dáng vẻ thế nào.

Song, cô không có cách nào nghĩ tới, con cô sẽ lập tức biến thành máu.

“Anh ơi… chúng ta giữ đứa bé này có được không? Nếu anh không thích, chúng ta có thể đưa cho ba và dì Thái, nó rất ngoan, ở trong bụng em chẳng nháo em chút nào, em tin sau khi nó ra đời, sẽ là một cục cưng ngoan, không làm phiền anh đâu…”

Từ Tái Xuân khóc nói rất nhiều, Trương Nghiêu chẳng nói câu nào.

Cuối cùng, anh thấy Từ Tái Xuân khóc sắp tắt thở, mới nâng cằm Từ Tái Xuân lên, khẽ thở dài, “Con em, sao anh không cần chứ?”

Từ Tái Xuân ngẩng đầu, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, “Anh… anh nói gì?”

“Đồ ngốc. Con em, sao anh lại không cần… chẳng qua…” Trương Nghiêu rất lo lắng, “Anh chỉ sợ mình không phải một người cha tốt…”

Trương Nghiêu đích thực nghĩ tới vấn đề di truyền, nhưng cái anh nghĩ không phải là Từ Tái Xuân, mà là anh. Ba anh là một gã háo sắc, còn không chịu trách nhiệm, sau đó mẹ ruột anh cũng vậy.

Giờ bề ngoài anh trông khá tốt, nhưng Cố Tây Dương cũng nói, anh chỉ giấu đi bầu không khí không lành mạnh.

Anh không biết bầu không khí không lành mạnh hay khuynh hướng bạo lực có ảnh hưởng đến đứa trẻ không, dù sao, anh vẫn rất lo lắng.

Bản thân anh như một túi thuốc nổ, chẳng biết lúc nào bỗng nhiên phát nổ.

Khi đó, anh không muốn thấy gương mặt khóc thút thít của Từ Tái Xuân.

Song, coi như là vậy, Trương Nghiêu phát hiện hiện tại anh cũng không muốn thấy gương mặt khóc thút thít của cô.

Anh chỉ có thể nghĩ theo hướng may mắn, nói không chừng mình thực sự là một người cha tốt đấy.

Cứ thế, đứa con của Từ Tái Xuân giữ được. Bé quả thực là đứa bé ngoan, khiến mẹ rất thoải mái. Ban đầu Trương Nghiêu còn hơi bận tâm, bất quá Cố Tây Dương dạy anh một biện pháp.

“Mày nhìn con của Khoai Tây sẽ có khuynh hướng bạo lực không?”

Trương Nghiêu bày dáng vẻ ‘Mày là đồ ngốc’ nhìn Cố Tây Dương, “Bọn chúng đáng yêu vậy, sao tao có thể đánh chúng được?”

“Đúng đấy.” Cố Tây Dương búng tay một cái, “Chính nó, mày cứ xem con mày như con của Khoai Tây là được, không phải tốt rồi sao… Tin tao đi, con mày nhất định còn đáng yêu hơn con của Khoai Tây.”

Trương Nghiêu bán tín bán nghi, bất quá đợi đứa con ra đời, anh mới tin Cố Tây Dương.

Vì bé thực sự rất đáng yêu. Đáng yêu lắm lắm.

Từ Tái Xuân thuận lợi sinh một bé gái, vì lúc bé gái từ trong bụng lấy ra kêu như mèo vậy, nên có nhũ danh là Miêu Mị (mèo con).

Từ Miêu Mị non nớt mảnh mai, rất nhanh khiến Trương Nghiêu lần đầu tiên lên chức ba yêu thích không buông tay, thậm chí khi Từ lão hổ ôm Từ Miêu Mị, anh còn phát ra tiếng gào thét khó chịu.

“Anh sẽ làm hư nó.”

“Đâu có… Miêu Mị của chúng ta dễ thương thế, đáng để chiều hư…” Trương Nghiêu không thèm quan tâm, ôm Từ Miêu Mị trắng nõn non nớt, cười khúc khích liên tục.

“Miêu Miêu ngoan… kêu ba đi con…”

“…”

Rốt cuộc ban đầu ai không muốn có con hả! Rốt cuộc ban đầu ai cảm thấy mình không thể làm một người cha tốt hả! Ặc… Ở mức độ nào đó mà nói, giờ anh thực sự không phải một người cha tốt về mặt truyền thống.

Từ Tái Xuân hết còn gì để nói, nhưng bất kể thế nào, kết quả này không phải mọi người đều vui vẻ sao?

Trương Nghiêu rất thương yêu Từ Miêu Mị, thậm chí còn thương bé hơn cô. Dần dà, Từ Tái Xuân hơi ghen tị.

Nhưng Trương Nghiêu chẳng phát hiện chút nào, mỗi ngày đều ôm Từ Miêu Mị đi khắp nơi khoe khoang.

“Nhìn con gái tôi giống tôi không! Có phải rất đáng yêu không!”

Sau khi nhận được sự khen ngợi nhất trí của mọi người, Trương Nghiêu hài lòng ôm con gái về, “Vợ vợ, bọn họ đều nói con gái chúng ta đẹp nè…”

Từ Tái Xuân thực sự hết còn gì để nói. Cũng không nhìn xem tướng mạo bản thân anh, rõ ràng có dáng dấp một người đàn ông nhưng khuôn mặt lại xinh đẹp, con gái giống anh có chỗ nào xấu đâu.

Bất quá anh thương con gái thế, chỉ e chiều hư bé.

Từ Tái Xuân quyết định tìm một thời cơ nghiêm túc nói chuyện với Trương Nghiêu.

Sau khi Từ Tái Xuân sang tháng bèn tích cực tập trung tập thể dục khôi phục lại dáng người, nếu nói Trương Nghiêu thương Từ Miêu Mị một cách vô lý, thì Từ lão hổ càng vô lý hơn.

Hoàn toàn là muốn đánh nhau với Trương Nghiêu.

Tối nay, Từ lão hổ thắng lợi tuyệt đối, ôm Từ Miêu Mị thỏa mãn rời đi, khi Trương Nghiêu trở lại phòng ngủ, gương mặt xám xịt.

“Sao vậy?”

Lúc này thân hình Từ Tái Xuân đã không khác với trước khi sinh mấy, nếu nhất định phải tìm một chỗ khác, thì có lẽ là càng chín chắn ý vị hơn.

Ban đầu Trương Nghiêu còn có chút không vui, bất quá khi tiến vào, Từ Tái Xuân đang lau giọt nước trên cổ. Giọt nước theo cần cổ thon dài một mực chảy xuống, cho đến khe núi nhô lên kia.

Trương Nghiêu chậm rãi đi tới, nịnh nọt cầm lấy khăn lông giúp Từ Tái Xuân lau, “Vợ vợ, em thơm thật.”

“Mới tắm đương nhiêu thơm rồi.”

Từ Tái Xuân không để ý lắm, lấy máy sấy sấy khô tóc, nằm uỵch xuống giường.

“Trái lại là anh đó, anh không tranh với ba sao?”

Nói tới chỗ này, sắc mặt Trương Nghiêu rất kém.

“Ba quá gian xảo! Lại có thể chơi không thành kế với anh!”

“Anh cũng thật là, tuổi hai người cộng lại cũng hơn trăm, còn như một đứa con nít ấy!” Từ Tái Xuân thở dài bất đắc dĩ, “Có điều, nói thật, anh cưng chiều con bé quá đi, sắp vượt qua em luôn…”

Từ Tái Xuân nửa thật nửa giả nói một câu.

Trương Nghiêu dừng một chút, nghiêng đầu nói, “Thật sao?”

Từ Tái Xuân gật đầu, giọng cố tình hơi u oán.

“Bọn họ nói không sai, đàn ông đúng là đứng núi này trông núi nọ…”

Trương Nghiêu im lặng hồi lâu, Từ Tái Xuân phát bực xong đợi cả buổi, lúc chuẩn bị trở về giường ngủ, Trương Nghiêu mới từ phía sau nhẹ nhàng ôm cô.

“Vợ… em giận hửm?”

“Hứ…”

“Đừng giận mà. Anh cưng chiều Miêu Mị cũng vì em thôi… Mỗi lần thấy con bé anh đều nghĩ tới em, anh chẳng biết tại sao nữa, bọn họ đều nói Miêu Mị giống anh, nhưng lần nào anh nhìn nó, đều nghĩ tới em lúc nhỏ, cũng trắng trẻo non nớt thế này, lần nào cũng vậy, anh lại càng tốt với Miêu Mị hơn… Vợ, em nói xem, có phải anh rất thương em không?”

Từ Tái Xuân ngây ngẩn cả người, trái lại không ngờ sẽ là một lý do như thế.

Trong lòng nhất thời mềm nhũn, ý thức của bản thân cô còn chưa kịp phản ứng, tay đã đi trước một bước ôm lấy Trương Nghiêu, “Anh… em thật hạnh phúc, cũng rất may mắn.”

May mắn mới có thể đổi lấy một người tốt đẹp như anh.

Anh luôn nói anh không xứng với em, nhưng không ai biết thực ra anh tốt cỡ nào, là em không xứng với anh mới đúng. May mà, chúng ta vẫn bước cùng nhau, có một bảo bối xinh đẹp, cũng yêu thương lẫn nhau.

Giờ khắc này, căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc trên giường, năm tháng trong phút chốc, tốt đẹp trở nên vĩnh hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.