Xuân Nhật Du - Xuân Khê Địch Hiểu

Chương 25



Kỷ Vân Đồng vừa nghe thấy giọng điệu đó của Cố Nguyên Phụng đã biết hắn lại sắp làm điều gì đó không hay. Nàng vội đuổi tiểu dược đồng đi, sau đó quay đầu nhìn về phía Cố Nguyên Phụng:

"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Chuyện giữa bọn họ đã trở thành trò cười trước mặt quá nhiều người, Kỷ Vân Đồng thật sự không muốn Cố Nguyên Phụng lại nổi điên ở bên ngoài.

Cố Nguyên Phụng tức giận nói: "Ta chỉ muốn hỏi xem là người nào pha trà lại khiến ngươi cảm thấy quen thuộc thôi!"

Nếu không phải nước trà trong ly đã uống hết, hắn chắc chắn còn muốn uống thêm mấy ngụm để hả giận.

Chẳng lẽ đây cũng là bằng hữu mà nàng kết giao sau lưng hắn sao? Khi hắn bỏ lại nàng để tìm đám người Chu Tụng chơi đùa, Kỷ Vân Đồng cũng đã tìm người khác để chơi đùa sao? Nàng thường xuyên ngồi uống trà nói chuyện với nam nhân khác sau lưng hắn sao?

Vừa nghĩ đến cảnh tượng này Cố Nguyên Phụng đã cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng vừa chua xót vừa cay đắng.

Nhưng khi nghĩ đến tối hôm qua Kỷ Vân Đồng đã khóc, hắn lại bắt đầu tự hỏi khi Kỷ Vân Đồng nghe thấy những tin đồn về hắn và biểu muội của Chu Tụng, có phải nàng cũng buồn như vậy không? Chẳng trách Kỷ Vân Đồng lại muốn đi gây sự với Chu Tụng, lúc này hắn cũng muốn xông vào nhà của kẻ cháy nhà hôi của kia, đập tan tành tất cả mọi thứ.

Nghĩ như vậy Cố Nguyên Phụng lại cảm thấy có phần không đủ lý lẽ.

Kỷ Vân Đồng thấy sắc mặt của Cố Nguyên Phụng thay đổi liên tục, bực bội nói:

"Sư phụ của hắn chính là Tiết đại phu, lớn hơn chúng ta bảy tám tuổi. Từ khi tổ phụ còn sống hắn đã thường xuyên đi theo tổ phụ hắn đến nhà ta chữa bệnh. Ta đã từng uống trà do hắn pha thì có gì là lạ?"

Cố Nguyên Phụng tiếp tục hỏi: "Vậy sao hắn lại ở đây?"

Kỷ Vân Đồng đáp: "Mỗi lần chúng ta chơi mã cầu, ta đều sẽ để bên y quán Tiết gia cử người đến đây. Hôm nay đúng lúc hắn có thời gian nên đích thân đến, làm đại phu thì không thể thỉnh thoảng tranh thủ thời gian đến xem đánh cầu sao?"

Cố Nguyên Phụng nhớ lại ngày hôm đó, đại phu trong phủ nói rằng Tiết đại phu này còn trẻ nhưng y thuật đã rất cao minh, điều quan trọng chính là hắn còn chưa có hôn phối.

Điều may mắn duy nhất là người này là y tịch.

Chế độ hộ tịch của đương triều phân chia rõ ràng giữa y tịch và các ngành nghề khác, quy định rằng hậu nhân của các gia đình học y phải có ít nhất một người kế thừa y tịch, giống như những người xuất thân quân hộ phải có người tiếp nối mình đi phục vụ trong quân ngũ.

Cho dù làm y quan hay làm đại phu ở dân gian, nhìn có vẻ được mọi người kính trọng, thực tế bình thường khi gặp quyền quý cũng là gọi thì tới quát thì lui.

Dù Kỷ Vân Đồng có thật sự bị đối phương mê hoặc, vẫn phải suy nghĩ cho tương lai của con mình sau này.

Nhưng kể cả biết rõ Kỷ Vân Đồng chắc chắn không để mắt đến những người đã vào y tịch, trong lòng Cố Nguyên Phụng vẫn cảm thấy chua xót. Nàng có thể cảm thấy thư sinh nghèo hèn rất tốt, không biết chừng một ngày nào đó sẽ đột nhiên bị ma xui quỷ khiến mà cảm thấy gả vào y tịch cũng tốt thì sao?

Cố Nguyên Phụng chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên tinh thần trách nhiệm, nàng vẫn còn nhỏ tuổi, không hiểu được lợi hại trong đó. Cho dù nàng thật sự hủy hôn với hắn, nàng cũng vẫn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng hắn, hắn có nghĩa vụ phải giảng giải phân tích cho nàng!

Cố Nguyên Phụng lập tức bắt đầu giảng giải cho Kỷ Vân Đồng về những chỗ không tốt của y tịch.

Kỷ Vân Đồng vốn đã có thói quen đọc công báo, gặp phải nội dung nào không hiểu thì tìm tới mấy người Ứng tiên sinh thỉnh giáo, sao lại không biết những chuyện này.

Lúc trước khi nàng giúp đỡ y quán Tiết gia cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ nghĩ rằng tổ phụ nhà mình và Tiết gia có giao tình. Hiện tại có người có ý đồ với y quán Tiết gia, ép buộc Tiết Kế - người duy nhất còn lại của Tiết gia - đang thân cô thế cô, nàng chỉ để cho người ra mặt giải quyết một chút cũng không mất bao nhiêu công sức.

Nghe được ý tứ trong lời nói của Cố Nguyên Phụng, chẳng qua là "Với xuất thân của ngươi, chỉ có kẻ ngốc mới muốn gả vào một gia đình y tịch, ngươi tuyệt đối không được làm kẻ ngốc không có đầu óc đó.”

Kỷ Vân Đồng thật sự không có suy nghĩ này.

Chỉ là Cố Nguyên Phụng nói một tràng dài, nàng cũng không tìm được cơ hội để cắt ngang lời hắn.

Cho đến khi ở bên cạnh vang lên một tiếng thở dài yếu ớt.

Kỷ Vân Đồng giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiết Kế đã đi đến bên cạnh. Hắn mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, đứng ở đó giống như một vị tiên nhân, trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ đầy sự tự trách và đau buồn.

Khi thấy Kỷ Vân Đồng nhìn qua, Tiết Kế mỉm cười chua xót, nói lời xin lỗi.

"Xin lỗi, A Đồng. Ta không biết hôn phu của ngươi sẽ hiểu nhầm mối quan hệ giữa chúng ta, gây thêm phiền toái cho ngươi rồi."

Kỷ Vân Đồng lập tức cảm thấy Cố Nguyên Phụng thực sự quá đáng, không chỉ chê bai xuất thân của người khác mà còn để người ta nghe thấy!

Xuất thân là thứ mà người khác có thể quyết định sao? Giống như mấy người Thanh La và Lục Khởi, chẳng lẽ bọn họ muốn sinh ra trong gia đình sẽ bán nữ nhi đổi lấy tiền lễ hỏi cho nhi tử thành thân sao? Cố Nguyên Phụng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, muốn gì có nấy, có tư cách gì mà coi thường người tự mình giữ gìn danh tiếng y quán của tổ phụ như Tiết Kế?

Nếu đổi lại là hắn ở trong hoàn cảnh của Tiết Kế, liệu hắn có làm tốt hơn Tiết Kế không?

Chỉ với đức hạnh của hắn mà còn không thích cái này, không thích cái kia!

Trước kia sao nàng lại cảm thấy tên này cái gì cũng tốt vậy chứ?

Kỷ Vân Đồng tức giận nói với Cố Nguyên Phụng: "Cố Nguyên Phụng, ngươi vừa phải thôi!"

Cố Nguyên Phụng vừa nghe thấy Tiết Kế gọi một tiếng "A Đồng" đã muốn nổi giận, kết quả Kỷ Vân Đồng lại còn vì Tiết Kế mà mắng hắn!

Chẳng lẽ hắn không nghe ra ý tứ của tên họ Tiết này sao?

Mấy lời đó đâu có vẻ gì là đang xin lỗi, rõ ràng là đang làm ra vẻ, châm ngòi kích động! Nàng lại không hề để phòng chút nào đối với loại người tính toán khó dò này, còn để hắn gọi nàng là "A Đồng"!

Cố Nguyên Phụng vừa ấm ức vừa phẫn nộ, giận dữ hỏi Kỷ Vân Đồng.

“Ta hiểu nhầm? Ta hiểu nhầm cái gì? Vậy ngươi nói xem, các ngươi là quan hệ như thế nào?"

Tiết Kế không nhanh không chậm trả lời: "A Đồng là bà chủ y quán Tiết gia chúng ta. Ngày trước khi y quán Tiết gia suýt bị hủy hoại, A Đồng đã ra tay giúp đỡ, ân tình này Tiết mỗ sẽ khắc cốt ghi tâm suốt đời."

Hắn còn kể lại cho Cố Nguyên Phụng về mối quan hệ giữa Tiết gia và Kỷ gia. Lúc trước mẹ Kỷ Vân Đồng bị hậu sản suýt chút nữa mất mạng, chính nhờ tổ phụ hắn cứu sống. Lần đó hắn cũng đi theo cho nên hắn đã gặp Kỷ Vân Đồng từ khi nàng còn đang nằm trong nôi.

Tổ phụ của Kỷ Vân Đồng là người trọng tình nghĩa, giao du với người khác chưa từng nhìn vào gia thế hay bối cảnh, chỉ xem có giao tình thật sự hay không. Cho dù bọn họ xuất thân từ gia đình y tịch không lọt nổi vào mắt xanh của người khác, hai tổ tôn bọn họ cũng chưa bao giờ bị coi thường ở Kỷ gia, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngọn núi lớn tổ phụ của Kỷ Vân Đồng vẫn còn ở đó.

Sau này giao tình đã phai nhạt.

Ngoài cha Kỷ thường xuyên làm quan ở bên ngoài, cũng chỉ còn Kỷ Vân Đồng làm việc vẫn giữ được phong thái của tổ phụ nàng.

Tiết Kế nói với giọng điềm đạm, giống như chỉ đang hồi tưởng lại những kỷ niệm ngày xưa với Cố Nguyên Phụng: “Lúc đó A Đồng còn chưa thể mở mắt nhìn người khác, có lẽ ngươi cũng như vậy.”

Cố Nguyên Phụng nghe hiểu, ý tứ của tên này là hắn đã quen biết Kỷ Vân Đồng còn sớm hơn cả mình!

Cơn giận trong lòng hắn sôi lên, hận không thể ngay lập tức đánh cho Tiết Kế một trận.

Kết quả là Kỷ Vân Đồng lại đột nhiên nhìn về phía khán đài, có chút kinh ngạc nói: "Lục thế huynh đến đây khi nào vậy?"

Cố Nguyên Phụng nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn lên theo, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lục Ký đang nhìn chăm chú về hướng bọn họ.

Hắn giật mình, ký ức về việc bị giam giữ ở trong ngục Binh mã ty thành Nam tối qua ập đến trong đầu hắn giống như thuỷ triều, cảm giác chật chội, ẩm ướt, u ám, còn kèm theo mùi hôi thối khiến người ta không thể nào chịu đựng nổi.

Tên chó ch này đến đây từ khi nào?

Cố Nguyên Phụng tức giận trừng mắt nhìn Tiết Kế, rồi lại hung dữ hỏi Kỷ Vân Đồng: "Nửa trận sau có còn muốn chơi nữa hay không?"

Kỷ Vân Đồng đáp: "Tất nhiên là chơi rồi."

Tiết Kế không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười tiễn bọn họ trở lại sân đấu.

Khi đã đi xa khỏi Tiết Kế, Kỷ Vân Đồng mới cảnh cáo Cố Nguyên Phụng: "Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy rồi đó, tổ phụ Tiết gia đã cứu mạng mẹ của ta, ngươi đừng có đi gây chuyện vô lý. Nếu sau này bên phía y quán xảy ra chuyện gì phiền phức, ta sẽ tính hết lên đầu ngươi!"

Cố Nguyên Phụng nghiến răng nghiến lợi: "Kỷ Vân Đồng, ngươi đừng có mà quá đáng!"

Theo như lời nàng nói, chẳng lẽ hắn phải bảo vệ cái y quán Tiết gia kia sao?

Kỷ Vân Đồng không thèm để ý đến hắn, nhảy thẳng lên ngựa của mình, để lại cho hắn một bóng lưng lạnh lùng không chút lưu tình nào.

Cố Nguyên Phụng không thể làm gì với Kỷ Vân Đồng, chỉ có thể phát tiết sự tức giận lên đầu mấy người Nguỵ Cảnh. Nửa trận sau một người xông đến hắn đánh một người, hai người xông đến hắn đánh hai người, ra sức vung gậy lên thật mạnh.

Hiệp hai, hắn đánh từng người một, đánh cả đôi, vung gậy thật mạnh.

Khi trận đấu kết thúc, ánh mắt của Nguỵ Cảnh nhìn về phía Kỷ Vân Đồng còn mang theo mấy phần oán giận: "Hôm nay sao trông hắn như nổi điên vậy?" Hắn nói xong lại vén tay áo lên cho Kỷ Vân Đồng xem, tố cáo với Kỷ Vân Đồng là Cố Nguyên Phụng đã lợi dụng cơ hội mà đánh mình.

Kỷ Vân Đồng nhìn cánh tay trắng nõn của hắn, thấy còn yếu ớt hơn cả nữ nhi, có thể hiểu được tại sao hắn thường xuyên thua trận.

Thật là tệ hại.

Kỷ Vân Đồng vừa định giảng hoà mấy câu thì Cố Nguyên Phụng đã chen tới đẩy Nguỵ Cảnh ra, mắng: “Muốn làm nũng thì về nhà tìm mẹ của ngươi đi, sao lại đến làm phiền vị hôn thê của ta?”

Trên người hắn cũng không ít lần bị gậy của Nguỵ Cảnh đánh trúng, chỉ là hắn tự trọng, không thể vén lên cho Kỷ Vân Đồng xem ở trước mặt mọi người thôi.

Tiểu tử Nguỵ Cảnh này đúng là không biết xấu hổ!

Nguỵ Cảnh coi thường phản bác lại: "Ngươi đã muốn huỷ hôn rồi."

Kỷ Vân Đồng là đồng đội tương lai mà hắn đã nhắm tới, việc hắn sớm tạo mối quan hệ với đồng đội của mình có gì sai?

Cố Nguyên Phụng sắp bị hắn chọc cho tức chết: "Ta đâu có muốn hủy hôn!"

Nguỵ Cảnh nhìn hắn đầy vẻ mơ hồ nhưng trong lời nói lại rất châm chọc.

"Ngươi đã không còn trong sạch, Kỷ Tam đã không còn thích ngươi nữa rồi."

Cố Nguyên Phụng tức điên người: “Sao ta lại không trong sạch? Ta rất trong sạch, đến tay người khác còn chưa từng sờ qua!”

Nguỵ Cảnh nói: "Ngươi nhìn ngươi xem, còn muốn sờ tay người khác, còn trong sạch gì nữa chứ?"

Kỷ Vân Đồng bị câu nói của Nguỵ Cảnh chọc cho buồn cười.

Cố Nguyên Phụng phải lẩm bẩm trong lòng nhiều lần "không muốn ngồi nhà lao, không muốn ngồi nhà lao" mới kiềm chế lại không vung nắm đấm lên nện thẳng vào mặt Nguỵ Cảnh.

Chơi xong cả trận đấu mã cầu, trên người Kỷ Vân Đồng cũng ướt đẫm mồ hôi, dồn nén trong lòng cũng tan biến gần hết.

Nàng hẹn lại Nguỵ Cảnh lần sau sẽ gặp rồi đi đến nói chuyện với Lục Ký lúc này vẫn chưa rời đi.

Đã gặp mặt rồi, cũng không thể không chào hỏi một tiếng mà đã rời đi.

Nàng hỏi Lục Ký sao lại đến đây.

Lục Ký đáp: "Đúng lúc không có việc gì nên ghé qua xem một chút."

Kỷ Vân Đồng cảm thấy câu này này hơi quen tai, không phải vừa rồi tiểu dược đồng cũng nói như vậy sao?

Xem ra hôm nay trong thành Kim Lăng đúng là không có việc lớn gì. Thấy Kỷ Vân Đồng như có điều suy nghĩ, Lục Ký bình tĩnh bổ sung: "Rất nhiều đối tượng quan trọng cần theo dõi đều đang tập trung ở đây."

Kỷ Vân Đồng: "..."

Hiểu rồi, đám thiếu gia cả ngày chơi bời lêu lổng này đã làm đủ thứ chuyện gây rối, nếu có thể theo dõi bọn họ thì việc trị an trong thành Kim Lăng có lẽ sẽ khá hơn gấp mấy lần.

Kỷ Vân Đồng thông cảm nói: "Vất vả cho ngươi rồi."

Lục Ký nói: "Không vất vả, ta nhận bổng lộc của triều đình, ăn lộc của vua, chia sẻ nỗi lo của vua."

Hơn nữa, hắn cũng muốn đến xem thử.

Nhìn thấy bên tóc mai của Kỷ Vân Đồng đã ướt đẫm mồ hôi, có chút rối bù dính vào bên gò má của nàng, Lục Ký tiếp tục nói: "Ngươi đã đổ mồ hôi rồi, mau trở về thay y phục đi, đừng để bị cảm lạnh."

Kỷ Vân Đồng gật đầu, lách qua mấy người Lục Ký chuẩn bị trở về phủ.

Lần này là đến để chơi mã cầu, nàng không ngồi xe ngựa mà trực tiếp cưỡi ngựa đến.

Lúc trở về nàng cũng cưỡi ngựa, thời tiết cuối đông đầu xuân vẫn còn hơi lạnh, nàng quấn lên người một tấm áo choàng đỏ rực. Vừa mới lên ngựa, Cố Nguyên Phụng đã theo sau hỏi: "Ngươi đã nói gì với tên khốn kiếp Lục Ký kia hả?"

Kỷ Vân Đồng cười, hỏi lại hắn: "Ngươi tò mò như vậy sao vừa rồi không đi theo?"

Cố Nguyên Phụng không chịu thừa nhận là mình sợ hãi, cứng miệng nói.

"Ta không thích hắn, không có gì để nói với hắn. Còn ngươi, sao ta thấy ngươi nói chuyện với hắn vui vẻ vậy?"

Kỷ Vân Đồng đáp: "Ta tới đa tạ hắn vì tối hôm qua đã bắt ngươi, cuối cùng cũng có người có thể dạy cho ngươi một bài học. Ta còn nói với hắn, sau này nếu ngươi làm chuyện gì sai trái, ta sẽ là người đầu tiên báo cáo với hắn, cố gắng để ngươi bị bắt giam thêm mấy lần cho ngươi hối cải mới quay lại làm người được.”

Cố Nguyên Phụng tức giận đến nghiến răng: "Người khác bắt giam hôn phu của ngươi mà ngươi còn cảm thấy hắn làm rất tốt sao?"

Kỷ Vân Đồng mỉm cười không nói gì, thúc vào bụng ngựa hất Cố Nguyên Phụng văng ra ngoài.

Tên này giận rồi sao?

Tốt nhất là làm cho hắn tức ch đi! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.